Untitled Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Cuối tháng 1…

    Mưa…

    Gió…

    Lạnh buốt…

   Tại một con hẻm nhỏ, mọi người trên đường mắt tròn mắt dẹt nhìn 1 con nhỏ đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, miệng nhai miếng bánh kẹp đang phóng như bay trên con ''ngựa sắt'' điện. khuôn mặt hốt hoảng, mồ hôi rịn ra hòa lẫn giọt mưa phùn lất phất…

    Và mọi chuyện cứ thế yên bình nếu như…

  '' bin bin…'' Áaaaaaa!!!!!!

  * RẦMMM!!!* - 2 chiếc xe đạp có một nụ hun bất đắc dĩ~~

 - ui da!!!- nó nhăn mặt xoa xoa cái chân bị chiếc xe đạp của mình chèn xuống- đau quá!!!

 - cái con nhỏ này... mắtmũi để đi đâu vậy hả?? Hư hết xe của tui rồi!! - trc mặt nó, một thằng con trai lồm cồm bò dậy, mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt.

 - hĩ, tui xin lỗi!- nhó rúm mó. Trời ạ, muộn hok rùi mà sao gặp chuyện xui vậy trời.

 - xin lỗi cái gì mà xin lỗi! cô làm hỏng cái xe mới nhất của tui rồi. người ta cóp mãi mới mua đc đó.- tên con trai cằn nhằn

  Nó chống hông, mặt xị xuống. Đồ con trai j mà hóng hớt vậy? Người ta làm trầy có một vệt xíu thôi mà la ùm lum lên. Xe của nó cũng bị trầy mà. Xì~ bực mình, nó rút ví tiền trg cặp ra:

 - được rồi, hỏng thì tui đền tiền cho là được chứ gì? Làm j mà dữ vậy? Rồi, bao nhiêu.

 - 500k.

 - hả?!- nó há hốc mồm- 5.. 50k hả?

 - tai có bị lòi ko zợ? Là 5-0-0-k!! Mau đưa tiền đây, tui sắp muộn học rồi.

  Nước mắt nó giọt ngắn giọt dài. Hix j mà đắt dữ vậy trời. Nhìn cái xe của hắn cũng cùng hãng với xe của nó mà đền chi mà ghê thế. Còn xe của nó nữa mà, đưa tiền cho hắn thì xe mình bít làm sao?? Mà ko chừng hắn là tên lừa đảo thì chết! Làm sao đây???!!!

 - nhanh lên, j mà lâu vậy hả?- tên con trai đó nhìn nó với vẻ mỉa mai.

 - từ từ!- nó cáu tiện thể mắt liếc về cái đồng hồ trên tay. Mẹ ơi~ 7h mất rồi. muộn học rồi!!! trong 36 kế, chuồn là thượng sách.

  Nó gật đầu chắc nịch với suy nghĩ của mình. Nhét cái ví tiền trong cặp, nó giương cặp mắt hốt hoảng chỉ lên trời:

 - ê!!! UFO sau lưng cậu kìa!!

 - đâu?- theo phản xạ, tên con trai đó quay đầu ra sau- có cái j…. Ê!!! CON NHỎ KIA!! ĐỨNG LẠI!!!.

  Nó nhắm mắt phóng hết tốc lực mặc cho tên con trai gào hét inh ỏi. kệ hắn, nó đâu có cố ý, chỉ là đang đến nc đường cùngthì nó mới làm như vậy thôi. Bây giờ ko hơi đâu mà để ý đến hắn nữa, bây phải dốc hét sức lực phóng nhanh đến trường.

  ______________

  Vội vàng quẹo cái xe vào cổng trường, nó hớt hải chạy vào lớp. phù… may quá, ông thày giáo vẫn chưa vào lớp, hại nó phóng hết tốc độ đến nỗi mấy lần suýt tông vô vỉa hè. Nhưng chưa kịp nở nụ cười mãn nghuyệt thì mặt nó tối sầm lại… ông thầy chưa đến nhưng…. Chỗ ngồi yêu quý của nó đã bị mấy nhỏ trong lớp chiếm kín. Phong- thằng bạn chí cốt nhìn nó với khuân mặt nhăn nhó:

 - tao xin lỗi! tại mấy nhỏ này dai quá, tao đuổi hông được à! Mày chịu khó ngồi bàn đầu 1 buổi nhá!!!

  Nó không nói gì, khuân mặt xị xuống, liếc nhìn thằng bạn một lát rồi cũng xách ba lô lên ngồi bàn đầu. cái gì mà bám dai quá chứ? Mấy ẻm đó xinh xắn như vậy nên không nỡ đuổi chứ j? đúng là đồ '' trọng sắc khinh bạn mà'' nó còn dại j cái tính trăng hoa của tên bạn đó nữa.

  '' này, mày ngồi bàn đầu không sao chứ? Đừng sợ quá đến xỉu nhá! Haha''- nó gấp phụp màn hình điện thoại rồi nhét trong cặp. tên bạn thân này lại bắt đầu chọc nó đây mà. Xì~ đừng coi thường người ta thế.

  Nó- Lâm Quỳnh Anh này trong suốt 18 năm đi hok luôn luôn dị ứng với bàn đầu và… bàn cuối với một lý do rất đơn giản: thứ nhất, ngồi bàn đầu hứng những tia nhìn '' phóng ra lửa'' của mấy bóng ma học trò, rồi lại luôn là người đầu tiên để thầy cô '' tiện thể'' sai đi đưa cái này cái nọ với nhiều lý do rất… củ chuối. thứ hai: ngồi bàn cuối thì tai nó luôn bị hứng phải những tiếng rì rầm bàn tán của tụi bạn ngồi bàn trên. Tệ hơn nữa là phải nhìn những- cảnh- không- muốn- nhìn của tụi gà bông trong lớp. nó đến phát ói với những cảnh ôm eo ôm chân của tụi nó, chậc.. chậc.. toàn những tạp chất làm vướng bẩn con đường học tập. đối với nó, ngồi bàn thứ 3 là ok hơn cả, vừa có thể nghe rõ thấy cô giáo giảng bải lại vừa có thể liếc ngắm phong cảnh qua ô cửa sổ gần đó mỗi khi chán. Chắc có lẽ nó thân với hotboy Đặng Minh Phong cũng là vì cái sở thích này…

  - này, xích ra một bên cái coi!- một giọng nói đạm chất nam tính vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.

  Cả lớp hơn 40 cái miệng vừa nói chuyện rôm rả vậy mà giờ im bặt. ai nấy đều tròn xoe mắt nhìn bàn nó như nhìn vật thể lạ, kể cả cái tên Phong kia của há hốc mồm nhìn. Nó bực mình ngẩng mặt lên… 1s… 2s… 3s…

- AAAAAAAAA!!!!!- nó đứng phụt dậy, mắt tròn to nhìn tên con trai trước mặt

  Người đó ko ai khác chính là tên con trai nó vừa tông phải lúc nãy…

 Tên con trai đó dường như cũng ngạc nhiên khi nhìn nó rồi cũng khẽ cười mỉm nhìn nó bằng ánh mắt thách thức:

- này bạn, dịch ra 1 bên được ko?

  Nó định đứng lên phản đối nhưng ko kịp, lúc ấy ông thày cũng vừa bước vào lớp nên đành ngậm ngùi ngồi dịch sang một bên.

  Hắn ta thản nhiên đặt phịch cái cặp xuống bàn rồi lôi sách vở ra. bọn con gái bắt đầu nhìn nó với cái tên sáng loáng bên cạnh và nổ công suốt chém lia lịa. nó khẽ liếc nhìn hắn, mặ dù không muốn nhưng nó phải thừa nhận rằng, cái tên này... đẹp trai thiệt! cái dáng cao cao tầm 1m8, làn da trắng bóc, mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh rũ xuống đôi mắt cong dài như con gái. chẹp chẹp.. tự dưng nó lại cảm thấy.. vui ( !!) vậy thì ngồi bàn đầu cũng có lợi ý nhỉ?!

  nhưng niềm vui của nó chưa kịp phồng to hết cỡ thì đã bị lời ns của thầy giáo như 1 cây kim chọc vào làm xẹt lép. qua lời giới thiệu của thầy giáo thì cái tên đáng ghét ấy tên là Vương Thiên Bảo và.... kém nó 2 những 2 tuổi!!!!. phải nói nó ngạc nhiên thế nào, ai ngờ cái tên hỗn láo đó lại là 1 thằng nhóc con vừa chân ướt chân ráo vào trường, đã thế còn bị nó hách dịch đòi tận 500k nữa chứ!!! OMG!

  ngồi với hắn gần 1 buổi, nó nhận ra đc 1 điều: hắn ta là một tên ĐẠI ĐÁNG GHÉT. Tỉ dụ thế này:

  lần thứ nhất, thầy giáo đang giảng bài toàn là những công thức khó hiểu và quan trọng. nó đang chăm chú nghe giảng và chép bài một cách tỉ mỉ. nhưng khẽ liếc sang tên nhóc con thì nó... suýt tá hỏa khi thấy hắn vật vờ và cuối cùng ngủ gục xuống bàn. nó vội vàng lấy thước kể khua hắn dậy thì bị hắn gạt ra. đến lúc chuẩn bị cho hắn 1 quả đấm vì tội hỗn láo thì... nó bị thầy giáo gọi lên bảng phê bình vì tội: chọc phá bạn, làm mất tập chung trong giờ học. kết quả nó bị nghe chửi oan suốt 10 phút còn hắn thì nhếch môi cười đểu và nhìn nó bằng ánh mắt mỉa mai. ghét!!!

  lần thứ 2 khi nó đang chăm chú nghiên cứu con toán khó thì chợt lông gà lông vịt cứ thế dựng lên. Liếc mắt nhìn tên nhóc con đó lần nữa thì suýt... độn thổ khi thấy hắn đang nhìn mình chăm chú. bực quá, nó quay phắt lại:

 - nhìn cái j, nhóc con?

 - thích thì nhìn thôi!- tên nhóc thản nhiên đáp trả.

 - điên!- nó phán rồi quay đi, mặt đỏ bừng. nó rất ghét khi bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, nói đúng hơn là dị ứng. nhưng mặt kệ hắn, nhìn chán thì thoi ko liên quan j mình.

  nhưng hắn ko- hề- để- cho- nó- yên!!!

 - chỗ này sai rồi này!- hắn chỉ vào bài nó phán một câu xanh rờn.

  nó ngước nhìn bảng rồi lại nhìn vào bài mình, khẽ '' à'' lên 1 tiếng rồi cặm cúi xóa xóa ghi ghi.

 - chỗ này lại sai rồi, sửa đi!- hắn càm nhàm

 -....

 - lại sai rồi, phải là 2x chứ! đầu chứa bã đậu à?

 -.... * điên tiết*

 - đồ đần, công thức này sai rồi!

 không khí trùng cả xuống. mặt nó lại bắt đầu đỏ bừng, một vì ngại, một vì tức giận. đằng đằng là học sinh khối 12, là chị cả của trường mà lại để cho thằng nhóc khối 10 dắt mũi, lại còn '' nhiệt tình'' chỉ ra chỗ sai!!! OMG!!!

 - cái chỗ này...

  RẦM!!

- đừng tỏ vẻ hơn người!-  nó đập bàn gắt lên.

  cả lớp đột ngột im lặng, hơn 30 cặp mắt đều đổ dồn về phía nó. nó vội vàng bịt miệng lại.

- Lâm Quỳnh Anh....- ông thầy giận tím mặt- MAU RA NGOÀI HÀNH LANG XÁCH NƯỚC CHO TUI!!!

***********

- tao đến phát điên với thằng cu đó mất!!!- nó lải nhải tâm sự với thằng bạn chí cốt- sao tao khổ thế này~~~

 nhưng trái với hành động an ủi và hứa sẽ cũng nó phục thù như mọi khi thì hôm nay Phong lại ôm bụng cười lăn cười bò, cười chảy nước mắt. nó đâm quạu:

 - bộ nhìn buồn cười lắm hả?

 - ừ! hahaha!!!

 - thằng này, mi mún chết rồi hả???- nó lấy đá ném thằng bạn rồi quay gót chạy đi.

  Phong ngừng cười đưa tay gãi đầu rồi chạy theo nó và nở nụ cười đã đốn ko biết bao nhiêu cô gái:

 - này, tao xin lỗi!

 - đi ra kia mà cười đi!- nó xua xua

 - tao xin lỗi mà, tại mày với thằng cu đó nhìn hài quá!

 - hài cái j mà hài! đang ko găph thằng mắc dịch đó hừ~ nó dám hỗn láo với tao! - nó nghiến răng ken két.

 - hài thật mà, thằng cu đó mới lên lớp 10 mà đã nổi tiếng về tài sát gái rồi, mấy bà lớp mình cũng toàn bàn tán rôm rả về nó thế mà mày ko biết. cứ nhu mày không biết ông Nguyễn Du là ai ế- Phong tuôn ra một tràng.

 - kệ tao chẳng quan tâm!- nó chu mỏ ngồi vặt đám cỏ xanh... tự kỷ.

  xì~ hotboy cái cục đất. hotboy nhà người ta thì đẹp trai, chu đáo, học giỏi ( hắn cũng học giỏi mà. lớp 10 mà vượt cấp tận lớp 12),còn hắn thì con nít ranh mà tài chuyện sát gái với nghịch trổ trời. chỉ vì hắn mà lần đầu tiên nó thấy ông thầy nổi tiếng hiền lành lại giận tím mặt như vậy. mà cũng chỉ vì hắn mà nó phải mang nỗi nhục nhã: xách nước trước mặt bàn dân thiên hạ! ôi trời!

  bỗng... Phụp!!! nước bắn tung tóe khắp người nó. nó mở to mắt nhìn cái áo trắng giờ ngạp toàn nước, mái đầu vừa gội hôm qua h cũng ướt sũng nc. quay đầu sang bên cạnh, vỏ bóng bay vỡ nằm im lìm như thách thức... THẰNG NÀO CHƠI KHĂM VẬY TRỜIIII!!!!

 - mày... có sao ko đấy?- sau một hồi trấn tĩnh, Phong vội chạy lại đỡ nó lên.

 - THẰNG NÀO NÉM VẬY HẢ? RA ĐÂY MAU! MI CHÁN SỐNG RỒI HẢ???- nó điên tiết, sát khí tỏa ra phừng phừng.

 một bóng người '' gan dạ'' bước ra, nó ngẩng mặt nhìn và... té nhào xuống đất!!! trời ơi! lại là... cái thằng- nhóc- Vương Thiên Bảo!!!

 - ồ trúng rồi hả? hay ghê!- hắn nhếch mép cười, tay mân mê quả bóng nước.

 - thằng nhóc kia! mi muốn chết hả? làm ướt hết cái áo mới của ta rồi!

 - thì xin lỗi!- hắn nhởn nhơ rồi lè lưỡi khiêu khích và quay đi. trời ơi sao nó muốn cắt lưỡi hắn vậy trời.

  tên nhóc con này~ không thể nhịn đc nữa. vừa mới vào trường mà dám... bắt nạt đàn chị rồi. đc đó, mi làm ta hăng máu rồi đó, hôm nay bố mẹ mi không bảo đc mi thì... chị đây sẽ thay bố mẹ mi dạy bảo!!!

 nghĩ rồi, nó cầm lấy cục đất dưới chân và...

 Bốp!!!... UI DA~ lần này tiếng kêu không phải của nó mà lại đc thoát ra từ... tên nhóc mắc ôn. mặt hắn nhăn nhó xoa xoa cái lưng áo giờ bết đầy đất. hắn quay người lại, mặt tối sầm!

 - con nhỏ kia! bộ muốn chết hả?

 - này nhóc con! ta lớn tuổi hơn mi nhá!

 - thì đã sao! đồ nấm lùn!

  sốc...!!!!!

 - grừ... - mặt nó tối sầm- mi chán sống rồi hả??????????!!!!!!

  * bốp* nó nhặt cục đất ném một phát nữa vào ngực áo hắn. ừ đó, nó công nhận là nó có lùn chút xíu, có chân ngắn chút xíu nhưng chưa ai dám bảo nó là nâm lùn cả. đc rồi! nhất định hôm nay nó phải xử chết hắn.

 - đồ nấm lùn này! ai da~

  hắn mặt nhăn nhó đỡ từng phát đạn mà nó ném ra. tiện thể nhặt cục đất lên... ném lại. và cuối cùng, khu sân trường sau khối 12 ngay lập tức trở thành bãi chiến của chiến tranh thế giới lần thứ 3. học sinh toàn trường bu lại đông như kiến, ai nấy cả trai lẫn gái đều tròn mắt nhìn cuộc chiến giữa đàn chị và nhóc mới. nó mặc, hắn cũng mặc, ai nấy đều tập trung hết công suất để... ném nhau.

   cuộc chiến cứ thế diễn ra nếu ko có sự can ngăn kịp thời của ông thầy giám thị khó tính và tên Phong. nó và hắn lại đc dịp đấu khẩu nhau trong... phòng hội đồng. và từ đó nó rút ra một kết luận: hotboy đều là những tên khùng và điên nhất trong số những tên khùng và điên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro