Chuơng 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin...xin lỗi."

Uyển Đình Như ngẩng mặt lên, cô nhìn thấy một mỹ nữ xinh đẹp rạng ngời trước mặt, ánh mắt lấp lánh, cô ta nhẹ nhàng nói:

"Tôi không sao, cô ổn chứ?"

"Cảm ơn, tôi ổn."

Uyển Đình Nhu cười giả lả:

"Tôi hơi lơ đễnh, xin lỗi nhé."

Cô ta "Ừm" một tiếng, giọng nói ngọt ngào phát ra thanh âm nhẹ nhàng:

"Không sao là tốt rồi."

"Có phải cô là Uyển Đình Nhu, học sinh mới nhập học hôm nay có phải không?"

Uyển Đình Nhu vẻ mặt ngạc nhiên.

Trong cái học viện này mà cũng có người biết đến sự tồn tại của cô ư?

Thấy Uyển Đình Nhu ngập ngừng, có vẻ không quen với không gian nơi đây, cô lập tức đưa tay, nở nụ cười trìu mến:

"Xin chào, tôi là Trịnh An Nhã, phó chủ tịch hội đồng học sinh học viện Quốc tế Sử Đế Lan."

Trịnh An Nhã sao?

Có phải là tên của hoa khôi học viện mà mình mới nhìn thấy trên bảng tin lúc sáng?

Trịnh An Nhã quả thật rất đẹp.

Không giống Trương Hâm Đình, Trịnh An Nhã đem đến cho cô cảm giác vô cùng bí ẩn. Tất cả cảm xúc đều không ngu ngốc mà thể hiện rõ ra, làm người khác khó lòng mà đoán được.

Uyển Đình Nhu nhìn qua khuôn mặt của Trịnh An Nhã, kỳ thật, cô cảm thấy bản thân không xấu, nhưng nếu nói là ưu tú, cô vốn không bằng ai.

Cô không giống Trịnh An Nhã có ánh mắt thân thiện, nhìn kĩ sẽ cảm thấy có phần không tự nhiên, biểu cảm trên gương mặt cũng có chút giả tạo, nhưng tính cách của cô khiến người khác yêu thích.

Vậy tại sao Trần Thiên Hạo lại không thích cô?

Chẳng lẽ cô xấu đến mức đến cảm tình, hắn cũng không có sao?

Nếu như cô là một cái cây ở ven đường, thì Trịnh An Nhã nhất định là đóa hoa xinh đẹp mềm mại, đắm chìm trong ánh mắt trời, trăm phần trăm phóng thích vẻ đẹp của mình hấp dẫn người đi đường.

Uyển Đình Nhu nghĩ thầm.

Ai có thể không thích đây?

Uyển Đình Nhu đưa tay sang, cô cười khổ...

Đối với phụ nữ, chắc có lẽ cậu ấy sẽ thích mẫu người như Trịnh An Nhã?

Cảm giác như từ đầu đến chân, mình cái gì cũng không bằng người con gái trước mặt, Uyển Đình Nhu có chút ghen tị, cô nhìn Trịnh An Nhã với ánh mắt ngưỡng mộ.

...

Uyển Đình Nhu quay trở về lớp học, không gian vốn đang nháo nhào bỗng nhiên im bặt, hơn chục cặp mắt đồ dồn về phía cô. Bọn chúng xì xầm:

"Con nhỏ này ngồi ở đâu vậy? Hic, tôi không muốn phải ngồi gần nó."

"Tôi cũng vậy, nhìn nó kìa. Đồ quỷ nghèo."

"Ngồi gần có bị lây cái sự dơ bẩn của nó không vậy?"

"Đâu cần ngồi gần, chỉ cần nó còn ở trong cái học viện này thì bầu không khí ở đây vốn đã bị vấy bẩn rồi."

Uyển Đình Nhu cúi gầm mặt, đáng lẽ cô không nên đến đây, cái môi trường này thật sự rất kinh tởm.

Cô không thuộc về nơi này.

Từng lời nói của bọn chúng như trăm mũi giáo đâm thẳng vào cô.

Bỗng, một tên trong đám đứng lên quát lớn:

"Cút xuống dưới mà ngồi!''

Uyển Đình Nhu lặng lẽ bước xuống, cô an phận ngồi ở cái bàn cuối lớp, bên cạnh khung cửa sổ, úp mặt xuống bàn, tưởng tượng bọn chúng như một đám cẩu đang sủa hùa theo bầy đàn, cố thể hiện sự thượng đẳng dạy dỗ người khác.

Cô cùng bọn chúng vốn chẳng liên quan gì đến nhau. Cớ sao chúng lại có ác cảm với cô đến vậy?

Chỉ bởi vì cô xuất thân thấp hèn sao?

...

Cũng đã hơn một tuần cô nhập trường, ngày nào cũng giống nhau, cô không biết mục đích bọn chúng đến cái học viện này để làm gì?

Là để học, hay để làm những việc đê hèn chỉ để thoả mãn "thú tính" của bản thân?

...

Giờ giải lao.

ÀOOOOOO!!!

Một xô nước to đã được chuẩn bị kĩ càng, chực chờ cô vừa bước tới, một tên đứng bên trong giật dây đổ trút xuống, phút chốc đã biến cả thân thể cô ướt sũng như tắm.

Uyển Đình Nhu nhắm mắt lại, từng ngón tay bắt đầu cấu chặt vào lòng bàn tay.

Âm thanh giễu cợt bắt đầu cười phá lên:

"Hahaha, tao đã nói là trúng ngay đích mà."

"Hay đấy! Chuẩn xác một trăm phần trăm."

Trương Hâm Đình từ bên ngoài đi vào, cô ta cười nhạt, huých mạnh vào bờ vai Uyển Đình Nhu làm cô ngã nhào xuống đất.

"Ối xin lỗi! Chị có sao không?"

Trương Hâm Đình vẫn luôn như vậy, cô ta trưng ra cái vẻ mặt thánh thiện làm bộ làm tịch, giả vờ đỡ lấy Uyển Đình Nhu.

Cô lùi lại, cố tránh khỏi vòng tay Trương Hâm Đình...

Uyển Đình Nhu kinh tởm đứa con gái đê hèn này.

Sao Uông tiên sinh lại có đứa em gái như cô chứ?

Một con ả ngồi bên dưới lên tiếng:

"Trương Hâm Đình! Sao cậu lại phải đối xử tử tế với cô ta?"

"Phải đấy! Ở học viện Sử Đế Lan, tất cả mọi người đều phải nói chuyện bằng quyền thế và thực lực. Người như cô ta không xứng thuộc về nơi này. Hơn nữa...''

''Ai là "chị" chứ?''

"Biến khỏi đây đi! Đã cướp hôn phu của người khác còn mặt dày đến tận đây, muốn chứng tỏ điều gì vậy?"

"Con điếm nghèo hèn này! Mày là cái thá gì chứ?"

Ngay tức khắc, một cuốn sách dày cộm vụt thẳng vào đầu Uyển Đình Nhu một tiếng "Bốp!" rõ to.

"Haha. Đánh rất chuẩn nha."

Nói rồi, bọn chúng xúm lại vây quanh cô, thi nhau ném tập sách vào người Uyển Đình Nhu, đám nữ sinh lại gần hơn cả, bọn chúng hơn chục bàn tay dí lại nắm tóc cô...

"Ai cho mày cái gan dám cướp học trưởng Uông của chị Hâm Đình hả?"

"Làm người không muốn lại muốn làm trà xanh?"

"Đê tiện này! Vô liêm sỉ này!"

Cứ nói một lời, chúng lại xỉ vào đầu cô một cái, Uyển Đình Nhu ngồi bệt dưới đất, dù đau đớn nhưng cô vẫn chưa hề rơi lấy một giọt nước mắt nào.

Một tên trong đám lợi dụng tình thế hỗn loạn vây quanh, cặp mắt gian xảo giở trò lưu manh, hắn vươn tay ra vừa định luồn tay vào váy cô, chợt...

Bàn tay quỷ quyệt ngay lập tức bị chụp lấy, hắn há hốc mồm, thảng thốt ngẩng mặt lên.

Thiên Hạo một tay kéo Tần Nguỵ đứng phắt dậy, tay sớm đã cung thành nằm đấm, một cú giáng thẳng vào mặt Tần Nguy.

BỐP!!!

Rất nhanh, từ trong mũi Tần Nguỵ đã chảy ra chất lỏng đỏ tươi. Hắn loạng choạng sờ vào hốc mũi, vẻ mặt hoảng hốt chửi đồng:

"Con mẹ nó! Thằng khốn! Mày...mày dá..."

BỐP!!! BỐP!!!

Chưa kịp dứt lời, cú đấm thứ hai, thứ ba, rồi nhiều cú đấm khác...

Liên hoàn đấm liên tiếp giáng vào mặt Tần Nguỵ khiến đôi mắt hắn lờ đờ như sắp ngất lịm.

Thấy hắn mất đà, Trần Thiên Hạo lại nắm đầu hắn giữ chặt, lấy thế co chân lại, đầu gối liên tiếp huých vào bụng làm Tần Nguỵ phát ra những âm thanh "ục, ục" như muốn nôn mửa.

Mỗi lần Tần Nguỵ ngã xuống, Trần Thiên Hạo lại thong thả cúi xuống nắm cổ áo lôi hắn đứng lên. Đấm đến mặt mũi Tần Nguỵ tím ngắt, phút chốc sưng phù, khuôn miệng rách một đường dài, phun "phụt" ra một đống máu tươi...

Không chịu nổi được nữa, hắn liền quỳ xuống, thều thào trong ánh nhìn mơ hồ:

"Dừng...dừng lại đi, làm ơn...tao...xin mày...tao...không chịu nổi...được nữa."

Bàn tay yếu ớt của Tần Nguỵ cố bám víu vào ống chân Trần Thiên Hạo van xin, Trần Thiên Hạo nhìn xuống, hắn nhếch khoé môi nở ra một nụ cười đầy khinh bỉ.

Khẽ lùi lại một bước làm Tần Nguỵ không còn chút sức lực buông thả bàn tay rơi xuống.

Ngay lúc này, hắn mới bước tới...

"Aaaaaaaaaaa!!!!"

Trần Thiên Hạo một chân ghì mạnh xuống bàn tay Tần Nguỵ khiến hắn hét lên đau đớn, cố vùng vẫy thoát ra khỏi mũi giày của Trần Thiên Hạo.

''Aaaaaaaaaa!!!...Đừng mà...!!!''

Trần Thiên Hạo ghì mạnh đến nỗi, mu bàn tay Tần Nguỵ rướm máu, cả hốc mắt cũng bắt đầu đỏ hoe lên ướt đẫm.

Tần Nguỵ càng la hét, Trần Thiên Hạo lại càng xoáy mạnh hơn, xung quanh hắn toát ra một luồng sát khí đạt cực hạn, gương mặt thờ ơ đến đáng sợ.

"Thôi mà!!! Trần Thiên Hạo!"

"Dừng lại đi, làm ơn... Tôi xin cậu."

Uyển Đình Nhu gào lớn, nhìn thấy cô đã bắt đầu rơi nước mắt, hắn ngay lập tức liền dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro