Chương 201

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thiên Ân thu hết biểu cảm của mỗi người vào trong đáy mắt, hắn bất động thanh sắc, nhàn nhạt nói một câu...

"Đến phần báo cáo tổng kết cuối tháng và kế hoạch cuối năm!"

Đám nhân viên lại bắt đầu nơm nớp lo sợ.

Trong laptop hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Vương Thiên Ân, bộ mặt nghiêm nghị lạnh như băng, từ trên mặt hắn không thể nhìn ra bất cứ biểu cảm gì.

Hắn là một người chú trọng thời gian và hiệu suất làm việc, thật hiển nhiên, bản kế hoạch và báo cáo của họ không thể làm hắn vừa lòng.

Vương Thiên Ân ném cái bút trong tay, ngón tay gõ trên mặt bàn có tiết tấu.

Con ngươi thâm thúy, tuy rằng khép hờ nguy hiểm, nhưng dần dần tâm tư bắt đầu phản bội ánh mắt.

Không biết hiện tại Tiểu Uyển như thế nào?

Mấy năm qua kìm lòng không nhìn cô, cốt chỉ là muốn tập trung vào công việc, không muốn bị phân tâm.

Hắn lo lắng cho cô, lo lắng bởi vì không có hắn bên cạnh, cô sẽ không ngoan ngoãn ăn cơm, cô còn bị đau bao tử, lại lười nấu ăn...

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn dần dần nảy lên cảm giác lo lắng, Tiểu Uyển, cô gái khiến hắn đau lòng.

Chỉ cần cạnh tranh đấu thầu dự án kết thúc, hắn sẽ lập tức quay trở về cầu hôn cô, hắn đã cho người làm nhẫn cầu hôn dựa theo sở thích khi trước mà cô đã từng nói với hắn, hắn muốn cô bất ngờ và hạnh phúc tột cùng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Thiên Ân ấm áp, nói thật, hắn không thể chờ đợi đến lúc cuộc đấu thầu kết thúc, bởi vì hắn muốn Uyển Đình Nhu nhanh chóng thuộc về mình, nhưng nếu làm như vậy, Vương Thiên Ân tưởng tượng trên mặt Uyển Đình Nhu sẽ lộ ra vẻ vui mừng cũng như không vui, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ những lời thú tội sau khi gặp lại...

Sống từ bé đến lớn, chưa bao giờ hắn biết sợ hãi là gì?

Nhưng ngay khoảnh khắc sắp được gặp lại này, thời gian càng đến gần, hắn lại càng cảm thấy hồi hộp, vui mừng là điều hiển nhiên, nhưng vẫn không thể tránh khỏi có chút sợ hãi.

Những đường cong trên khuôn mặt lạnh lùng của Vương Thiên Ân bắt đầu trở nên nhu hòa, Tiểu Uyển, mình cầu hôn cô ấy thì cô sẽ như thế nào, hai mắt cô nhất định sẽ xuất hiện tầng nước mắt mê người!

Vương Thiên Ân vội vã muốn nhìn con ngươi trong suốt không một tia gợn sóng của Uyển Đình Nhu.

Cô duyên dáng giống như bông hoa mai nở giữa trời đông giá rét. Không ước ao hoa hồng xinh đẹp, không ghen tị mẫu đơn được cưng chiều. Không giống như muôn hoa khoe sắc thắm, mà lặng lẽ tỏa ra hương thơm của riêng mình...

Lúc này, hắn cảm thấy mùi hương thanh nhàn ấy đang mạnh mẽ thấm vào đáy lòng mình.

Hắn không khỏi hít sâu một cái.

Mùi hương này, theo mũi hắn đi vào lục phủ ngũ tạng, thấm qua trái tim hắn, quấy nhiễu chỗ sâu nhất nơi đáy lòng hắn.

Tim của hắn, không khỏi đập lên từng đợt tê dại.

Vương Thiên Ân nâng ánh mắt lên, dĩ nhiên ánh mắt thay đổi. Con ngươi sâu thẳm, tràn đầy khí phách...

Đột nhiên, hắn đảo mắt sang cấp dưới đang làm báo cáo, lạnh lùng nâng mày ngài bên trái lên, nhìn sang Tống Gia Kỳ bên cạnh...

"Thư ký Tống, tôi còn công việc nào không?"

Tống Gia Kỳ nhìn Vương Thiên Ân che kín đôi mắt lạnh lẽo, sợ tới mức lập tức đứng lên, cung kính trả lời...

"Báo cáo Vương tiên sinh, đã hết công việc."

Cả đám người lấm lét nhìn nhau, mắt của bọn họ sớm đã bị biến thành gấu trúc cả rồi.

Làm ơn... Tha cho tôi đi! Bây giờ đã là rạng sáng, ai còn tốt đến mức muốn làm việc nữa? Tìm được người như vậy cũng chỉ có thể là người ngoài hành tinh, bọn họ không khó tưởng tượng chỉ có tổng giám đốc Vương mới có thể dồn công việc trong một tuần hận không thể hoàn thành trong một ngày! Mỗi ngày giống như kẻ điên làm việc đến nửa đêm.

Nghe vậy, Vương Thiên Ân nhíu mày, ngũ quan đã nghiêm khắc giờ càng thêm vẻ dọa người, quả thật là đằng đằng sát khí.

Xem xét kĩ nét mặt và lời nói, Tống Gia Kỳ nhanh chóng nói...

"Người của DSL vẫn muốn gặp ngài, hi vọng có thể dùng bữa với ngài, nếu hiện tại Vương tiên sinh có rảnh, tôi... lập tức gọi điện thoại liên lạc."

Bởi vì sợ hãi, ngay cả ngữ điệu của hắn cũng hơi run.

Toàn thân Vương Thiên Ân toát ra vẻ lạnh lẽo liếc Tống Gia Kỳ một cái.

"Tôi nói với cậu tôi không rảnh ư? Cậu làm thư ký kiểu gì vậy? Nói cho DSL biết, nếu muốn hợp tác với tôi như trong lời nói, mười phút sau lập tức xuất hiện ở Vương Thịnh! Nếu không, không cần bàn gì nữa!"

Giọng nói lạnh lùng không có chút kiên nhẫn.

Ngay sau đó, ánh mắt sắc bén như dao cắt khẽ lướt ngang qua đám người giống như sắp chết trên bàn họp, nhưng vẫn cố làm ra vẻ tươi cười ngồi thẳng...

"Hội nghị đến đây kết thúc! Còn có..."

Vương Thiên Ân nhìn chằm chằm vào cấp dưới, con ngươi lạnh lẽo nhìn chọc thẳng vào con ngươi run run của bọn họ...

"Trưởng phòng Lăng, ban nãy ông báo cáo sai, là cao lên 7.92%, không phải 7.93, nhầm lẫn như vậy, tôi chỉ tha thứ một lần!"

Sau khi nói xong, hắn xoay người sải bước rời khỏi phòng họp.

Trưởng phòng đáng thương ngồi trước máy tính, sắc mặt trắng bệch một màu.

"Thực xin lỗi! Vương tiên sinh... tôi lập tức..."

Chưa kịp nói xong, ông liền xụi lơ trong lòng người đồng nghiệp bên cạnh...

"Mau... đưa tôi đi bệnh viện, tôi bị trúng gió!"

Có tổng giám đốc đáng sợ như vậy, bốn mươi lăm tuổi trúng gió, cũng không phải là không có khả năng!

Ai nấy đều bị ánh mắt tổng giám đốc đảo qua, người đồng nghiệp ôm ngực chạy tới.

"Ông không tồi, vừa rồi làm tôi sợ muốn chết! Tôi còn tưởng tổng giám đốc làm thịt mình, bảo tôi ngày mai không cần đi làm nữa!"

Vừa mới bị mắng, trưởng phòng Trương sợ tới mức ngồi phịch xuống ghế, lau mồ hôi lạnh nói.

"Tôi cũng vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro