Chương 287

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ từ...

Dừng!

Dừng lại ngay lập tức!

Đầu Uyển Đình Nhu nổ đến "Đoàng!" một cái. Ma xui quỷ khiến, cô đang nghĩ cái quái gì vậy?

Trời đất!

"A!"

Vết thương ở ngón tay đau nhức khiến cô không nhịn được mà kêu lên, đồng thời cũng kéo cô quay trở về thực tại, mắt đã thoáng có chút lệ.

"Sẽ đau một chút, do mảnh vỡ đâm vào có hơi sâu, nhưng vẫn phải dùng thuốc sát trùng, nếu không sẽ viêm nhiễm."

Vương Thiên Ân trầm thấp, ngẩng đầu lên lại thấy đáy mắt cô lấp lánh nước, xen lẫn chút bối rối, ngón tay cũng bất giác hơi run lên.

"Tôi biết."

Uyển Đình Nhu cắn cắn miệng, tỏ vẻ không thoải mái, cũng vì vết thương tuy nhỏ nhưng lại chảy máu rất nhiều. Cánh môi dưới còn lưu lại cả vết răng, thuốc sát trùng khiến miệng vết thương có cảm giác ran rát, chạm nhẹ cũng thấy đau.

Thấy bộ dạng nín nhịn của cô, đáy mắt Vương Thiên Ân cũng thoáng lộ tia đau xót. Hắn xoa xoa đầu cô, bàn tay đó rất to, rất nhẹ nhàng, giọng hắn cũng trầm hơn rất nhiều.

"Một chút nữa thôi, sắp xong rồi."

Hắn nói, đồng thời vươn tay ra xoa đầu cô, thanh âm nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ, vừa ấm áp, vừa mang đến cảm giác an toàn, phút chốc khiến Uyển Đình Nhu sững sờ, cô nhìn hắn mà mi tâm không hề động đậy, trong giây phút, cô chợt ngẩn người ra một lúc lâu.

Cô cảm nhận được ngón tay thon dài đang rất nhẹ nhàng của hắn bỗng nhiên run lên, sau đó lại dè dặt hơn, cẩn thận hơn.

Nhưng... liệu mọi việc cô nhìn thấy trước mắt có phải là vì cô?

Rõ ràng vừa nãy giọng nói của hắn rất dịu dàng, như đang xoa dịu nỗi đau của cô, nhưng sao trong ngăn kéo của hắn vẫn còn giữ lại tấm ảnh của người phụ nữ khác?

Lẽ nào, thực sự chỉ là do cô nghĩ nhiều? Hắn rốt cuộc có thật lòng với cô không hay chỉ là cô tự mình huyễn hoặc?

Uyển Đình Nhu nhìn Vương Thiên Ân, cô bỗng nhớ lại...

Có một hôm, trong lúc ngủ, khi mắt vẫn nhắm nghiền, hắn đã từng quay sang ôm cô thật chặt và vô thức nói rằng... Tiểu Uyển, đừng rời xa tôi... có được không?

Trong một khắc, trái tim Uyển Đình Nhu chợt lỗi nhịp.

Tiểu Uyển?

Ngoại trừ Trần Thiên Hạo ra, không ai gọi cô như vậy cả!

Chỉ là trùng hợp? Hay hắn thực sự là...

Uyển Đình Nhu trầm mặc.

Qua một lúc lâu, rốt cuộc Vương Thiên Ân cũng xử lý xong vết thương ở mấy ngón tay cô, băng gạc cẩn thận rồi mới ngẩng đầu lên, nói...

"Nếu em muốn tiêm phòng uốn ván, tôi sẽ mời bác sĩ tư nhân đến."

Vương Thiên Ân khẽ nghiêng đầu nhìn Uyển Đình Nhu, nhìn được một lúc nhưng thấy ánh mắt cô vẫn còn lơ đãng, hắn búng tay một cái "tách"...

"Này, em có nghe thấy tôi nói gì không?"

"Hả?"

Uyển Đình Nhu giống như vừa hoàn hồn, cô giật mình một cái liền hỏi lại...

"Anh... Anh vừa mới nói gì? Xin lỗi tôi..."

"Chậc!"

Vương Thiên Ân khẽ đảo mắt, gõ nhẹ vào thái dương cô một cái.

A!

Uyển Đình Nhu theo bản năng vội đưa hai tay lên trán, cô thoáng sững người liền mở to hai mắt nhìn hắn.

Hành động này...

Sao có thể như vậy được?

Uyển Đình Nhu cả kinh nhìn Vương Thiên Ân.

Không... Không thể nào!

Nhất định chỉ là trùng hợp...

Phải!

Là trùng hợp!

Chợt nghĩ lại...

Hắn, đang vô cùng bận rộn trong việc tận lực xua tan những ý nghĩ khác thường của cô, một con người máu lạnh đáng sợ như hắn, tuổi còn trẻ đã chứng kiến không biết bao nhiêu cuộc đổ máu. Năm đó, khi bị phản bội, hắn đã ra tay thanh trừng cả một tổ chức xã hội đen, đến một cái nháy mắt hắn cũng không có, sát khí trên người khiến ai nấy đều phải khiếp sợ, thậm chí đến cả tử thần cũng phải chùn bước.

Vậy mà...

Vào cái đêm chết tiệt này, đối diện với sự to gan của cô, mà hắn không có cách nào giận dữ. Nhìn những ngón tay đang chảy máu của cô, hắn cũng không biết phải làm thế nào mới khiến ngực thôi đau nhói.

Loại cảm giác này, hắn đã không có bao lâu rồi?

Càng vớ vẩn hơn nữa, là trong lúc băng bó cho cô, hắn đã sơ ý làm cô đau. Nhìn thấy đôi mắt như sắp khóc đấy, tay hắn lại còn khẽ run run.

Quả là nực cười. Tay hắn đã gây nên bao nhiêu thương tích, bàn tay thô ráp này đã bắn vỡ sọ biết bao nhiêu người, dính bao nhiêu máu, vậy mà hiện tại chỉ có băng bó cho một người con gái ngốc nghếch, lại còn là người đem đến cho hắn muôn vàn hi vọng cùng thất vọng, năm lần bảy lượt khiến hắn tức muốn vỡ mật, còn to gan nguyền rủa hắn... Chỉ có thế thôi mà tay hắn cũng run?

Thật không thể chấp nhận được!

Uyển Đình Nhu đương nhiên làm sao biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ nghe thấy hắn nói vậy thì lắc đầu liên hồi.

"Không, không, tôi không cần tiêm."

Vương Thiên Ân đáng ghét rõ ràng vẫn đang nghĩ ở đâu đâu, hoàn toàn không để ý đến sự phản đối của cô nên trực tiếp gọi điện thoại, ra lệnh ngắn gọn, súc tích vô cùng...

"Tống Gia Kỳ, gọi bác sĩ tư, ngay lập tức!"

Khuôn mặt Uyển Đình Nhu rất nhanh chóng trở nên trắng bệch, bàn tay mảnh mai khẽ run lên. Thề có trời chứng giám là cô sợ tiêm, sợ tiêm vô cùng. Từ nhỏ đến lớn cô ghét nhất là bị tiêm, nói quá lên là thà chết còn hơn tiêm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro