2. comeback

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"a.. phương tuấn à, em ngủ một mình có chút không quen, anh có thể sang đây được không?"

"mà như vậy thật bất tiện, chắc là bạn gái anh sẽ không thích đâu.."

...

bảo khánh xuống xe từ ghế cạnh tài xế, mở cửa đón Tuấn ra khỏi xe, tay còn cẩn thận che ở mui xe phòng ai kia bất cẩn.

"em đã có nhà chưa?"

"đối diện nhà anh còn một căn hộ để trống đấy"

"à, thật ra căn hộ đó là căn hộ em mua"

bảo khánh cười ôn nhu xoa đầu anh, kéo vali xuống, thiên an đứng đó nhìn cả hai, môi đã cắn tới sắp nát tươm,

"ừmmm, khánh về đi, anh cũng vào nhà"

"tại sao anh lại thân thiết với khánh như thế?"

"hai người có điều gì giấu em à?"

"em nghĩ quá rồi đấy an"

"em không tin, ngay từ hồi khánh còn học cùng lớp với em. hai người đã có gì đó không rõ ràng rồi"

"em thôi đi. anh mệt rồi. tối nay anh sẽ ngủ ở phòng khách. anh không muốn cãi nhau với em"

phương tuấn cáu, vừa đi vừa cởi áo khoác ngoài, bước vào bồn tắm, như gột rửa hết những muộn phiền, khánh về rồi, liệu những lời nói năm ấy, có thành sự thật hay không? "nếu anh còn làm em rung động" một thằng con trai như anh thì có gì mà thu hút đâu nhỉ.

tuấn lắc đầu, xuôi mình ngâm dưới nước, tinh dầu thoang thoảng làm anh dễ chịu đi phần nào.

tối đó, anh quả thật ôm lấy gối đầu nằm trên sofa của phòng khách, mặc kệ thiên an có cố năn nỉ ỉ ôi cùng một chiếc váy ngủ mềm mại tỏa hương thơm quyến rũ

bảo khánh bên này vừa kéo vali về đến, lập tức chui vào phòng tắm, dội làn nước ấm lên người, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hắn khẽ xoa xoa cổ, quấn chiếc khăn tắm ngang hông, bước đến chiếc giường êm ái, ngã thân xuống rồi cầm lên điện thoại, lướt đến số máy đặt biệt *bảo bối, nhấn gọi

"a.. phương tuấn à, em ngủ một mình có chút không quen, anh có thể sang đây được không?"

giọng nói trầm khàn, lúc trầm bỏng làm người nghe nhận ra được hắn đang cố tình làm nũng, nghe được tiếng cười khúc khích đầu dây bên kia của anh, hắn lại càng mềm giọng

"mà như vậy thật bất tiện, chắc là bạn gái anh sẽ không thích đâu.."

"anh ơiiiii"

"khánh à"

"em bên này lạ nước lạ cái một thân một mình chỉ có mỗi anh thôi á. vậy mà anh nỡ lòng nào bỏ mặc em như vậy"

"này... đừng như thế mà... nhưng"

"thôi được rồi. em sẽ tự lập, anh hổng có yêu thương gì em hết á."

"anh..."

tút.

một âm thanh đơn điệu, chấn động lòng người.

"thằng nhóc này"

phương tuấn thả cái gối ôm trong tay, đứng dậy xỏ dép lê vào, nói vọng vào phòng, nơi thiên an đang giận dỗi.

"anh sang nhà khánh một chút. thằng bé mới về cần anh hỗ trợ tí"

nói rồi chả đợi hồi âm, cậu bước ra khỏi nhà, gõ cửa căn hộ đối diện.

.

bảo khánh quyết định cắt máy ngang, thầm đếm ngược trong lòng, anh của hắn, chắc chắn sẽ đến. cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên vài hồi, canh sao cho hợp lý, hắn bước ra mở cửa cho anh, khăn tắm vẫn hững hờ, khoe trọn hình thể đẹp đẽ cùng đường nhân ngư gợi cảm ẩn hiện dưới lớp khăn tắm mập mờ.

"a, anh tuấnnnnn"

bảo khánh như đứa trẻ nhào đến ôm chầm lấy anh, cả người dụi vào người phương tuấn, mái tóc vẫn còn ẩm ướt làm một mảng áo anh đều là nước.

"khánh.. để anh vào nhà đã nào"

phương tuấn hốt hoảng, đỏ mặt khẽ đẩy người hắn ra, mím môi nhìn người ăn mặc không đoan chính

"em làm áo anh ướt mất rồi, tuấn đợi lát, em đi lấy áo cho anh thay nhé!"

kéo người vào sofa, ấn anh lên ghế lớn rồi lại mỉm cười ấm áp. phương tuấn gật gật vài cái, ngồi ngoan ngoãn đợi hắn lấy áo

"có vẻ nó sẽ rộng hơn anh một vài size đấy, anh thay đi kẻo cảm"

phương tuấn gật đầu, hỏi bảo khánh về phòng tắm rồi đi luôn. phòng thay đồ liền với phòng tắm, cửa mở hai chiều, với mặt gương phủ kín tường. phương tuấn vừa cởi áo ra khỏi đầu thì đã thấy khánh sau lưng mình. Điều đó làm anh hoảng

"thằng này điên à, anh lọt cả tim rồi"

"hì hì, em xin lỗi tuấn nhá. tại cứ nghe mùi của tuấn là em lại mất kiểm soát ấy"

bảo khánh giương đôi mắt cún con, đến gần anh hơn, hơi cúi người, chóp mũi như có như không kề kề sau gáy, hít hà mùi hương in sâu trong tiềm thức

"anh chẳng đổi gì sau 4 năm"

"khánh, hình như hơi không tiện, anh... anh...anh đi về"

bảo khánh cười, ánh mắt sắc bén trong tích tắt, vươn tay bắt lấy tuấn nhỏ làm anh kêu oái lên, lại một tay nắm lấy cằm anh ép nhìn vào gương xem kĩ chuyện đang diễn ra giữa hai người.

phương tuấn cả người bắt đầu chuyển hồng, sắc đỏ lan tràn cả cổ, mồ hôi lạnh ứa ra chảy dọc thái dương, mệnh căn của anh đang nằm trong tay thằng nhóc thối này.

"buông anh ra"

"anh nhìn xem này, tụi mình đứng cạnh nhau có phải hòa hợp lắm không, chiều cao thích hợp, hình thể thích hợp, cái gì cũng hợp cả này"

"hơn nữa, em cảm nhận được, chỗ này" khánh xoa nhẹ lên tuấn nhỏ, khiến thằng bé ngóc đầu lên tích tắc

"nó đang lớn lên vì những lời của em đây này"

bảo khánh đưa môi mân mê làn da sau gáy, hôn lên hình xăm đỏ chót, day cắn khẽ khàng. tay dứt khoát kéo phăng quần short lửng của tuấn lẫn quần sịp, chỉ còn mỗi áo thun, tay vẫn nhẹ nhàng xoa nắn cột trụ phấn hồng đang dần thức tỉnh.

"em đã nói rồi, thời gian em đi, tức là em đã trả cho anh sự tự do, còn khi em quay lại, bằng bất cứ giá nào, anh cũng chỉ có thể là của nguyễn bảo khánh em mà thôi, destiny ạ"

"ưm.. khánh.. buông anh.."

phương tuấn khó chịu vặn vẹo người, xúc cảm khó tả dâng lên trong người anh, khoái cảm ập tới làm anh không tự chủ được càng ham muốn hơn nữa, bảo khánh xoay người anh lại, đẩy lưng phương tuấn vào gương, cúi đầu khom người ngậm lấy một bên đầu ngực đã cương cứng vì kích thích làm tiếng rên của người kia càng vang dội

"hức.. khánh.. anh m.. muốn bắn, aa~"

"từ từ nào bé cưng"

"mới chỉ là khởi đầu thôi"

bảo khánh hôn lên đôi môi đỏ chót, công thành đoạt đất, lấn chiếm đất đai thành trì, lôi kéo chiếc lưỡi mềm mại ra cùng nhau khiêu vũ, anh tiến tôi lùi, ăn ý nhịp nhàng làm nước bọt cũng chịu không nổi phải ly khai, tràn ra khỏi khóe môi, xuôi theo cổ làm đậm sâu mấy phần tình sắc.

bảo khánh lọ mọ lấy trong tủ ra một tuýp ky, lại dúi vào tay tuấn mấy cái bao khác mùi

"tuấn thích cái nào thì đeo cho em cái đấy"

"ư...hức... có phải là...quá nhanh hay không.. ư ưm... còn thiên an... ưm... haaaaa áaaaa"

bảo khánh tỏa ra áp suất nguy hiểm khó gần, dứt khoát rời môi anh mà ngoạm lấy vai gặm ra một vết cắn

"anh mà nhắc đến con ả đó, em lập tức tiến vào"

"em chưa bao giờ nói điêu cả"

"anh bảo quá nhanh? 4 năm rồi phương tuấn ơi. Em đợi anh hơn 1000 ngày rồi, đã rất nhiều giờ rồi anh ạ, anh còn muốn chậm đến bao giờ, em đã nói rồi, nhanh hay chậm, cỡ nào thì anh cũng là của em, còn giờ thì, thả lỏng ra để em khuyếch trương cho nào"

khánh hôn nhẹ lên đôi môi đỏ, vỗ lên cặp mông trắng tròn đàn hồi như đào mọng.

phương tuấn cả người đều mềm nhũn ra, ôm lấy cổ hắn mà vùi đầu vào bờ ngực săn chắc, khánh cắn nhẹ vành tai anh, một ngón tay thăm dò cúc huyệt ấm nóng, di một vòng quanh cửa huyệt, phương tuấn nhảy cảm rên rỉ vì sự trêu chọc của hắn

"ưmm.."

bảo khánh cười nhẹ, một ngón lập tức tiến vào, anh thở hắt ra rên lớn tiếng hơn, ngoạm lấy phần thịt trước mắt, khánh cúi đầu hôn lên môi để di chuyển sự chú ý của anh, phương tuấn như bị mê hoặc mà liên tục thít chặt đầu lưỡi bảo khánh, vụn về cắn rồi lại gặm, hắn buồn cười để anh chiếm thế chủ động, ngón tay thứ hai bên dưới liền đẩy mạnh vào, cả người anh lập tức đơ ra, luồng khoái cảm như vậy lấn tới làm phương tuấn không chịu nổi kích tình mà run vai, nhạy cảm đến mức khiến bảo khánh muốn một lần đem anh bỏ vào bụng

"tuấn đeo cho em đi"

bảo khánh thì thầm xen lẫn tiếng cười trầm thấp khi ngón tay thứ ba đã thuận lợi tiến vào, bụng hai người kề nhau dính nhớp toàn bạch trọc, bởi khi ngón tay thứ 3 tiến vào đã vô tình chọc phải điểm gồ lên. phương tuấn vẫn còn chìm trong sóng khoái cảm sau bắn tinh, mặt hồng hồng giương đôi mắt lờ đờ phủ đầy nước mắt kích tình nhìn hắn

"em bảo là tuấn đeo bao cho em"

"hức... anh không... không đeo nổi"

"vậy thì... ưm... cũng không cần đeo đâu. em vốn muốn trần trụi ân ái để ăn tuấn cơ"

bảo khánh mút lấy cần cổ thon mịn, hôn lên bả vai gầy, thả mưa hôn trên phần ngực phập phồng liên tục

"em vào đấy nhé"

động nhỏ no đủ xốp mềm đang hụt hẫng vì vắng đi âu yếm ngay lập tức được lấp đầy bởi gậy thịt nóng cháy, vách tràn lập tức co rút bao chặt lấy người bạn mới đến, thân thiết ôm hôn.

"ư haaaaa"

"khánh ơi, anh đauuu"

"tuấn chặt quá, thả lỏng nào, thả lỏng"

tuấn hít lấy hít để, cố thích nghi với dị vật mới đến, cảm giác căng chặt dần thối lui, nhường lại sân chơi cho những tia khoái cảm dần len lỏi lớn dần.

phương tuấn như vậy mà đắm chìm vào cảm giác sung sướng, từng đợt thúc khiến anh gần như tê dại, ôm lấy cần cổ hắn mà nức nở liên tục, bảo khánh dùng sức chọc ngoáy vào điểm nhạy cảm của anh, làm mỗi lần ra vào đều khiến con người kia phát điên vì khoái cảm, đong đưa dần đều, ngậm một bên ngực ướt át sau chiếc áo thun đen rộng lớn, chiếc áo của hắn quá cỡ với anh, hai chân thon dài quấn lấy bên hong rắn chắc, áo thun vừa vặn phủ xuống che lấy bờ mông căng tròn, hắn cứ để như vậy mà tiếp tục làm tình, chẳng buồn vứt chúng ra, vì có lẽ dáng vẻ nhỏ nhắn lọt thỏm trong chiếc áo của anh làm hắn kích thích đến khó tả,

phương tuấn vùi mũi vào hõm cổ hắn mùi hương bạc hà mát rượi xộc vào mũi, rất thanh mát lại có vài phần nam tính, trong phút chốc làm anh chán ghét mùi nước hoa nồng nặc hít phải mỗi ngày, vùi càng sâu vào đó, tha hồ mà hít hà, nhìn phương tuấn như một con mèo nhỏ đang chơi đùa thứ đồ yêu thích, khánh cười, một phát đẩy mạnh vào bên trong vách tường thịt, chạm lấy điểm gồ lên, anh bất ngờ lập tức ngửa cổ rên rỉ

"aaa~ chậm.. hức, chậm lại.. khánh.."

"anh ơi anh nhìn vào gương xem kìa"

phương tuấn nhìn theo đường nhìn của khánh, ngơ ngác nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, đây... là mình ư? mặt mày đỏ hồng, môi sưng tấy, khóe mắt vương vãi nước mắt kích thích, vạt áo thun khéo cho đi cánh mông mượt mà, đang được bế lên bởi một vòng tay rắn chắc. nơi kết hợp gắt gao không một khe hở, nơi khó nói đang ngậm chặt lấy quy đầu của bảo khánh, vận động vẫn tiếp tục, bôi trơn bị hòa tan phát ra tiếng nước lờ mờ.

"ha aaa. ưmm"

phương tuấn che lấy miệng mình, đây là âm thanh của cậu sao? sao có thể.... có thể dâm đãng như vậy?

"tuyệt đúng không anh?"

"xem bé con đang ngậm chặt lấy em này"

bảo khánh áp anh vào mặt gương lạnh toát, tăng tốc đẩy đưa làm mái tóc đen mượt hơi dài phập phồng lay động theo từng lần ra vào.

"hư uuuuuu, nhanh... nhanh quá rồi... anh muốn ưm... bắn a"

bàn tay dày rộng của khánh nắm lấy bé tuấn, ấn kín ở lỗ nhỏ

"phải cùng nhau"

giữa nước sôi lửa bỏng, tiếng đập cửa vang lên nghe chói tai quá thể

"tuấn, anh có trong đó không? mau mở cửa cho em"

"tuấn....."

"em vào đấy nhé"

bảo khánh nhếch mép cười, phương tuấn thì mở to đôi mắt, động nhỏ bên dưới lại siết chặt hơn một vòng

"từ từ nào, để em còn ra chào hỏi tình địch đã chứ"

"khánh... hức... đừng mà"

"sớm hay muộn gì thì anh cũng phải chia tay con ả hám lợi đó, thay vì phải để nó vấy bẩn anh, để em ra tay thay anh là được, ngoan nào, em thương"

"chào bạn học cũ nhá"

bảo khánh tay ôm lấy người trong lòng, nơi kết hợp vẫn giữ nguyên quấn quýt, phương tuấn đã chọn làm đà điểu, chôn mặt vào hỏm vai hắn chả chịu ngẩng đầu. Khẽ hôn lên mái đầu có hơi ẩm ướt, hắn xốc lại người trong lòng, tay dưới vạt áo xoa xoa bờ mông mịn. phương tuấn cắn lấy ngực hắn, để ngăn tiếng rên rỉ tràn ra bên ngoài, đã đủ mất mặt lắm rồi.

"anh... mày... các người..."

"CÁC NGƯỜI LÀ ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ"

thiên an như không tin vào mắt mình, cô hét ầm lên, vồ đến chỗ hai người đang đứng, bảo khánh thân thủ nhanh nhẹn, lùi về một bước, cô ta mất đà, nằm khuỵu dài trên sàn

"tôi chỉ lấy về đồ của mình, tình yêu của tôi kí gửi ở chỗ cô mấy năm nhờ giữ hộ, nay tôi đã trở về, cái gì cũng nên hoàn về với nhau, cô gái ạ"

"anh... anh..."

"các người coi tôi là cái gì hả?"

"thật lòng mà nói.... cô chẳng là cái đinh gì trong mắt tôi cả, bạn cũ à"

"ở gần bạn vài phút thôi là tôi đã thấy phát tởm, bạn thiếu thốn đến mức nào mà gặp ai cũng có thể thả ra mấy cái mánh lới ti tiện lẳng lơ đó hả?"

"cô nên thức thời mà buông tha cho phương tuấn, cũng nên biến khỏi tầm mắt của tôi đi, nếu không thì... hậu quả... sẽ tuyệt vời lắm đó"

khánh nháy mắt, mỉm cười, đáy mắt ánh nên tia nguy hiểm không ngờ được, thiên an bị doạ sợ lập tức ôm mặt khóc nức nở bỏ chạy khỏi căn hộ. hắn quay lại hôn lên gáy anh, phương tuấn ngước mặt nhìn hắn, bộ dạng mềm mại làm hắn động lòng mà hôn lên cánh môi hồng nhuận.

"khánh, anh.."

"ngoan nào, không cần nghĩ nhiều"

bảo khánh vẫn giữ tư thế ôm anh đến phía sofa, động nhỏ yên ổn nãy giờ đột nhiên ngứa ngáy muốn được chạm, anh kéo cần cổ hắn mà tham lam hút lấy mật ngọt từ đôi môi kia, như một sức quyến rũ nài nỉ phía dưới của hắn mau mau tiếp tục, bảo khánh hiểu ý liền ra sức luân động, tiếng rên cứ thế vang dội trong căn phòng rộng lớn, đến khi phương tuấn mệt mỏi đến gần như ngất đi, hắn mới thoả mãn thở hắt ra, bắn vào rồi ôm anh đi tẩy rửa.

ánh trăng mờ ảo soi rọi lên gương mặt xinh đẹp đang yên giấc, bảo khánh hôn lên đôi mắt nhỏ, đáy mắt đầy sủng nịch, trái tim đập liên hồi trong lòng ngực, vẫn là dáng vẻ ấy, năm tháng ấy, vì anh mà lưu luyến chốn cũ, hiện tại cũng vì anh mà quay về, định mệnh của đời em, chính là anh.

đem cả cuộc đời này gói gọn lại, chỉ có anh - trịnh trần phương tuấn.

"yêu anh.."

--

written by: vivian_onkj ft. imchinhpigtoto

viết cảnh chúng nó đụ nhau mà hơn 2k chữ, đm đéo hiểu 🤷🏻‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro