Chương 22: không đề.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cửa kiệu mở ra, từ trong bước ra một thanh niên công tử, mặc áo bào trắng, trên áo thêu một ngọn lửa đỏ đang cháy, tay cầm quạt lông phe phẩy, chính là Triệu Mẫn cải nam trang.

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm [ Thì ra mọi chuyện đều do nàng ấy sắp xếp, khó tránh phái Thiếu Lâm một trận thảm sát.] Triệu Mẫn đi vào trong điện, phía sau là hơn chục người đi theo. Một gã thân thể cao lớn bước tới một bước, khom lưng nói:

"Bẩm giáo chủ, người này là lão đạo Trương Tam Phong của phái Võ Đang, còn gã tàn phế kia ắt hẳn là đệ tử thứ ba của y là Du Đại Nham."

Triệu Mẫn gật đầu, đi lên vài bước, cụp quạt lại, chắp lại hai tay hơi khom lưng trước Trương Tam Phong, khóe môi kéo lên nói:

" Vãn bối Trương Vô Kỵ giáo chủ Minh giáo, hôm nay được dịp gặp bậc Bắc Đẩu của võ lâm, thực là may mắn biết chừng nào."

Trương Vô Kỵ tức giận mắng thầm [ A đầu này lại giám mạo xưng giáo chủ Minh giáo, cái đó cũng chẳng sao, lại cả gan giả luôn cả tên ta đến lừa dối thái sư phụ.]

Trương Tam Phong nghe ba chữ "Trương Vô Kỵ" thì thật lạ lùng [ Sao giáo chủ Minh giáo lại là một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp thế này, tên lại giống thằng cháu Vô Kỵ của ta?] Ông liền chắp tay hoàn lễ, nói:

"Không biết giáo chủ đại giá quang lâm, chẳng kịp ra xa nghênh đón, xin tha lỗi cho."

Triệu Mẫn nói:

"Không giám, không giám."

Tri khách đạo nhân đưa các đạo đồng nhà bếp đem trà lên. Triệu Mẫn một mình ngồi trên ghế, các thủ hạ của nàng đứng thõng tay xa xa ở đằng sau, không giám đến gần nàng quá năm thước, tựa hồ sợ là bất kính mạo phạm đến nàng. Trương Tam Phong đã tu luyện một trăm năm, khiêm xung tĩnh lãng, đến mức vạn sự không còn gì phải để trong lòng nữa nhưng tình thầy trò thâm trọng, nghĩ đến an nguy sống chết của bọn Tống Viễn Kiều, mười phần khắc khoải nên hỏi ngay:

"Mấy đứa học trò của lão đạo không biết tự lượng sức mình, từng đến quý giáo học hỏi cao chiêu, đến nay chưa về, không biết bọn chúng bây giờ ra sao, xin được Trương giáo chủ minh thị."

Triệu Mẫn cười ha ha nói:

" Tống đại hiệp, Du nhị hiệp, Trương tứ hiệp, Mạc thất hiệp bốn vị, hiện nay đang nằm trong tay bản giáo. Mỗi người bị thương chút đỉnh nhưng tính mạng không đáng ngại."

Trương Tam Phong nói:

"Bị thương chút đỉnh ư? Có lẽ trúng chút đỉnh chất độc thì đúng hơn."

Triệu Mẫn cười nói:

"Trương chân nhân quả thật tự hào về Võ Đang tuyệt học. Nếu chân nhân bảo họ trúng độc, thì cứ coi như là trúng độc đi."

Trương Tam Phong biết rằng các học trò mình đều là cao thủ bậc nhất đời nay, nếu vì ít người mà chống lại được với số đông, thì dẫu sao cũng có một hai người thoát thân quay về báo, còn nếu cả bọn đều bị bắt, chắc là trúng phải độc dược vô ảnh vô tung khó mà phòng bị. Triệu Mẫn thấy ông đoán trúng ngay như thế nên thản nhiên thừa nhận.

Trương Tam Phong lại hỏi:

"Thế còn tiểu đồ họ Ân thì sao?"

Triệu Mẫn thở dài:

"Ân lục hiệp bị phái Thiếu Lâm mai phục, cũng bị y hệt chả khác gì vị Du tam hiệp kia, bốn chân tay bị đại lực Kim Cương Chỉ bẻ gãy, chết thì không chết nhưng cử động thì không được."

Trương Tam Phong nhìn mặt mà xét, thấy những lời của nàng ta không phải nói láo, trong lòng đau đớn, òa một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Những người đứng phía sau Triệu Mẫn lộ vé mừng rỡ, thấy người bên mình phái đi đã đánh lén được rồi, vị cao nhân của phái Võ Đang đã bị thương nặng, bọn họ vốn chỉ sợ một mình Trương Tam Phong, lúc này không còn gì để kiên kỵ nữa. Triệu Mẫn nói:

"Vãn sinh có một lời khuyên bảo, không biết Trương chân nhân có nguyện ý nghe không?"

Trương Tam Phong đáp:

"Xin nói ra."

Triệu Mẫn thong thả nói:

"Dưới khắp gầm trời này, không chỗ nào không phải đất của hoàng đế. Tất cả mọi thứ trên bờ cõi của nhà vua, không gì không phải là phận bầy tôi. Hoàng đế Mông Cổ chúng ta uy trùm bốn bể, nếu như Trương chân nhân tòng thuận thì hoàng thượng lập tức tấn phong, cả phái Võ Đang đều được vinh sủng, cũng như năm xưa Thái Tổ hoàng đế phong cho Trường Xuân chân nhân Toàn Chân giáo, sắc quản Đạo giáo toàn thiên hạ, cả bọn Tống đại hiệp ai nấy đều an toàn không còn gì phải nói nữa."

Trương Tam Phong ngẩng đầu nhìn trần nhà, lạnh lùng đáp:

"Minh giáo tuy làm nhiều điều bất nghĩa, càn rỡ không đâu vào đâu, nhưng xưa nay vẫn chống lại người Mông Cổ, không biết quy thuận triều đình từ bao giờ? Lão đạo thật là quê mùa thiếu hiểu biết."

Triệu Mẫn đáp:

"Bỏ chỗ tối vào chỗ sáng, xưa nay kẻ am hiểu thời vụ mới là người tuấn kiệt. Phái Thiếu Lâm từ Không Văn, Không Trí thần tăng đổ xuống, ai ai cũng quy thuận, tận trung với triều đình. Bẳn giáo chẳng qua nhìn thấy được đại thế nên đi theo các bậc hiền hào, chứ có gì đâu?"

Trương Tam Phong hai mắt sáng quắc, nhìn thẳng vào Triệu Mẫn nói:

"Người Nguyên tàn bạo, tàn hại bách tính, khiến cho hôm nay thiên hạ quần hùng đều nổi lên, chính là lúc đuổi quân Hồ Lỗ, lấy lại giang sơn. Chúng ta phàm đã là con cháu hoàng đế ai ai mà chẳng có chí đuổi quân Thát Đát, đó mới chính là đại thế phải theo. Lão đạo tuy là người xuất gia không quản chuyện đời, nhưng cũng biết được đâu mới là đại nghĩa. Không Văn, Không Trí là bậc đương thế thần tăng, lẽ nào khuất phục trước thế lực? Sao cô nương lại nói năng lăng nhăng, lộn xộn như thế?"

Đằng sau Triệu Mẫn vọt ra một đại hán, lớn tiếng quát lên,:

"Lão đạo đần độn kia, nói năng không biết nặng nhẹ gì cả. Phái Võ Đang chỉ trong chớp mắt là bị tiêu diệt rồi, lão không sợ chết, không lẽ hơn trăm đạo nhân đệ tử trên núi này, đứa nào cũng không sợ chết?"

Kẻ đó nói năng trung khí sung túc, thân thể cao lớn, bắp tay gân guốc, hình tướng thật là uy võ, Trương Tam Phong liền cắt tiếng ngâm:

"Nhân sinh tự cổ thùy vô tử,

Lưu thủ đan tâm chiếu hãn   thanh."

Dịch:

"Có ai sống mãi đâu nào,

Lòng son sao được ghi vào sử xanh."

Đây là hai câu thơ của Văn Thiên Tường. Khi thiết kỵ Mông Cổ xuôi nam, Văn Thiên Tường khẳng khái chết vì nghĩa thì Trương Tam Phong tuổi còn nhỏ, rất kính ngưỡng vị thừa tướng anh hùng này. Về sau ông hay than thở khi đó võ công chưa thành nếu không cũng xả thân cứu ông ta thoát nạn, nay đến lúc vào cảnh sinh tử quan đầu. Tự nhiên ngâm ra gai câu thơ trên. Ông ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Xem ra Văn thừa tướng cũng còn có chỗ chấp nê, chỉ cần giữ mình một tấm lòng son còn sử sách sau này chép sao thì chép."

***

Đt hết pin đợt sau bù vậy, còn vài đoạn nữa là xong nhưng lười quá, hihi à mà tui có truyện này muốn giới thiệu cho m.n nè.

Thể loại nữ biến nam, giả bh lun, hiện đại, hay lắm m.n nên xem thử đi nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro