Vực Thẳm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ấy trên ngọn núi trúc phong, có một tiểu độ đệ, dung mạo thuần khiết, nét đẹp tựa trích tiên,  một lòng hướng tới sư phụ, một lòng chăm sóc sư phụ, tin tưởng nhất là sư phụ. Yêu nhất cũng là sư phụ một người.

Năm ấy mưa tanh cuốn theo mùi máu , gió như xé toạc thời không, tà áo trắng đẫm máu bay phần phật trước gió, nàng một thân huyết tinh nhuộm đỏ, trên người lớn nhỏ đạo vết thương. Ánh mắt đau lòng, nhìn về phía bạch y cô nương, dung mạo phù dung, ngạo nghễ tiên khí , mũi kiếm sắc lạnh chỉ về phía nàng.

" Nghiệt đồ, còn không mau giao ra Tiên Luân Kính. " Nàng thanh âm kiên quyết lạnh lẽo, Sở Hà cười lạnh, sư phụ vẫn là không tin tưởng nàng.

" Sư phụ, ta không có lấy. Cả thiên hạ này có thể không tin ta, nhưng tại sao người lại không tin ta?" Nàng thanh âm thống khổ đau lòng nói , người kia ánh mắt sắc lạnh thất vọng nhìn Sở Hà.Sở Hà rít một hơi lạnh, đau lòng nước mắt chảy xuống.

" Ta chỉ tin những điều ta thấy. Ngươi nói ngươi không lấy, nhưng thời điểm Tiên Luân Kính mất ngươi lại có mặt ở đó.Ngươi nói bổn tọa làm sao để tin ngươi?" Nàng quyết liệt nói. Sở Hà cười lạnh.

" Người đã kiên quyết là ta làm như vậy. Ta còn có thể nói được gì." Sở Hà bi thương nói, gió gào thét bên tai, lúc này chân đã đặt tại mép vực , lòng người vẫn luôn lạnh giá.  Một trăm năm ái mộ nàng, yêu nàng . Một trăm năm cố gắng vẫn không thể lấy được lòng tin của nàng.

" Nghiệt đồ, giao ra Tiên Luân Kính, vi sư có thể đảm bảo ngươi toàn mạng rời khỏi Trúc Phong." Nàng tuyệt tình nói, y chỉ cười.

" Nghiệt đồ, từ hôm nay ngay tại giây phút này , ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt. Là ngươi cố chấp không chịu nhận sai, đừng trách vi sư vô tình." Nàng cước bộ như gió, mũi kiếm lóe lên một ánh sáng, chỉ thấy phập một tiếng, máu tươi phun ra. Ướt đẫm y phục nàng, máu tươi nhỏ xuống, sắc mặt Sở Hà trắng bệch. Ly Kính kinh hãi, vậy mà y không tránh.Vốn dĩ chỉ muốn lừa gạt tông môn, cứu y một mạng, tại sao y lại ngốc, không tránh.

" Sư phụ....ta không lấy. Tại sao không tin tưởng ta?" Sở Hà thanh âm ai oán nói , Ly Kính tin tưởng y, nhưng cả tông môn không tin tưởng y, nàng không thể làm khác.Rõ ràng nàng đã giảm tốc độ, tại sao y lại không tránh, vốn dĩ với võ công của y, y có thể chạy trốn.

" Sư Phụ, người là ta nhà, là ta ái nhân, người không tin ta, ta cũng không cần sống." Hai tay buông xuôi, y ngã người rơi xuống vực, Ly Kính đồng tử mở to, nước mắt rơi xuống, không kịp níu giữ người chìm xuống tầng sương sâu hút .

Oán khí nồng đậm, vực sâu lạnh lẽo, trăm năm sau, tại nơi đỉnh vực cao . Hai người đối diện nhau, nàng tóc đen đã bạc đôi phần, ánh mắt run rẩy xa xăm hoài niệm. Nàng không còn hoạt bát , nét mặt bào mòn sắc bén, ánh mắt sắc lạnh hiện lên uy nghiêm. Một bộ trường bào đen tuyền bao lấy bởi tử khí.

Trăm năm qua, Ly Kính mỗi ngày đều trải qua ác mộng, có lẽ cái chết của Sở Hà đã trở thành tâm ma của nàng. Nàng mơ thấy Sở Hà oán hận nhìn nàng nói tại sao lại không tin tưởng y, bàn tay đấm máu níu lấy vạt áo nàng.

" Sở Hà..." Nàng thanh âm run rẩy man mác nhớ nhung nói, Sở Hà lạnh lùng quay lại nhìn nàng. Ly Kính vui mừng vội vã chạy lại, bàn tay chạm lên gương mặt thân quen kia, nước mắt rơi xuống." Sở Hà, vi sư ...vi sư sai rồi...ngươi về rồi...tốt quá..."

" Ngoài lạnh, cùng vi sư trở về. Vi sư đã làm bánh sủi cảo ngươi thích ăn nhất..." Nàng lắm tay y kéo đi, nhưng toàn thân y như pho tượng đứng lại, bàn tay chậm rãi buông lơi.

" Tiên tôn không cần bận tâm. Ta chỉ là lữ khách, đi qua hoài niệm cảnh cũ nên ghé lại.Tiên Tôn không cần nhọc lòng. Ta sẽ rời đi ngay." Y lạnh lùng nói, trong ánh mắt không chứa yêu hận, xa lạ nhìn.

" Sở Hà, ngươi muốn đi đâu? " Nàng sốt sắng hỏi, bàn tay nắm lấy đôi tay thô ráp kia lạnh lẽo. Nàng nhận thức y đã khong còn tiên cốt, toàn thân tỏa ra tử khí , y đã nhập ma. Nhưng như vậy thì đã sao, trăm năm qua nàng luôn không ngừng tìm kiếm, không ngừng trờ đợi. Chỉ cần là sở Hà trở về, dù y có là bộ dáng gì, nàng sẽ không để y rời đi.

" Tiên tôn , người chẳng lẽ không phát hiện ra ta là ma nhân. Ở lại đây rất không thích hợp." Y lạnh nhạt nói. Trăm năm đã trôi đi, cảnh vật đã thay đổi rồi. Người cũng không trở về được nữa.

" Ngươi không được đi, cùng ta trở về. Chúng ta làm lại từ đầu có được không?" Mắt nàng không biết rơi lệ đã bao lần, vốn là tiên nhân không nên có thất tình lục dục, nhưng nàng từ lúc gặp sở Hà chính là kiếp nạn, cũng là biến số của cuộc đời nàng.

" trở về? Về đâu cơ chứ..." Nó trầm thấp trả lời." Ngày ấy, kiếm rất lạnh, ta rất đau. Ngày ấy vực sâu vô cùng tối tăm, ngày ấy ta đã không còn nhà."

Ly Kính ánh mắt bần thần bàn tay níu giữ y cũng buông ra, phải ngày ấy nàng có bao nhiêu tuyệt tình. Chính nàng đã đẩy y tới vạn kiếp bất phục, chính nàng giết chết thiếu niên hoạt bát đáng ra hào quang vô hạn.

" Sở Hà đừng đi có được không? " nàng van xin y, ánh mắt cầu khẩn mang theo nhung nhớ , nàng là vô pháp bảo vệ y , nàng là vị sư phụ tồi tệ nhất , đồ đệ , ái nhân nàng đều không thể bảo vệ.Nàng hẹn mọn, lúc này còn có tư cách để cầu xin y sự tha thứ?

" Tiên Tôn, tiên ma đạo bất đồng, không thể cùng đường. Hà tất cố chấp, Sở hà chết rồi, không quay về nữa."

" Tiên Tôn, ái thê đợi ta ở nhà, ta phải trở về rồi." Y nhìn nàng nói, bộ dáng cao ngạo xa cách , xa xôi trong ký ức của nàng sớm phân thành hai người. Ly Kính thẫn thờ nhìn theo bóng lưng y biến mất, ái thê? Y đã thành thân, nàng khẽ cười . Thì ra Sở Hà của nàng chỉ có thể tồn tại trong ký ức của nàng theo năm tháng về sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro