Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Giai Thụy đi lấy xe, vừa dắt xe ra khỏi cổng trường thì gặp Lâm Hi Văn đang đứng ở cổng. Hắn tiến lên, hỏi: "Lâm Hi Văn đồng học, đang chờ người đón hả?" 

Lâm Hi Văn bị hắn tiếng nói hù dọa, sau đó nhận ra là Lê Giai Thụy thì cười đáp lại: "Ân, đang chờ nhà ta xe đón." 

"Vậy ta ở lại cùng Lâm Hi Văn đồng học chờ đi, khi nào xe ngươi tới ta sẽ về. Hảo không?" Thấy nàng đứng một mình khá vắng vẻ, Lê Giai Thụy đưa ra ý kiến.

Lâm Hi Văn thấy hắn nhiệt tâm như vậy cũng không tiện từ chối, đáp: "Hảo, vậy làm phiền Lê Giai Thụy đồng học." 

Lê Giai Thụy bận bịu đáp: "Không có gì, cũng không cần gấp về nhà." Hắn đây cũng là nói thật, ba mẹ cũng không làm cho hắn gấp, tan học là phải về nhà ngay cái gì.

Đợi không lâu lắm thì thấy có một chiếc SUV đến dừng ở gần đó, một người đàn ông nhanh chóng tiến đến bên này, nhìn Lâm Hi Văn nói: "Tiểu thư, xin lỗi đã đến trễ, khi nãy nhà ta có chút việc." 

Lâm Hi Văn cười lễ phép đáp lại: "Ân, không có gì, là phiền Vương thúc.". Vương thúc là Lâm Hi Văn gia tài xế, lúc này là nhà hắn có chuyện gấp kêu hắn trở về, mới đến trễ. Hắn cười đáp: "Hảo, chúng ta về thôi."

Lúc này Lâm Hi Văn quay sang nói với Lê Giai Thụy: "Lê Giai Thụy đồng học, ta phải về đây."

Lê Giai Thụy thấy có người tới đón Lâm Hi Văn, nhìn là biết không phải người nhà, hẳn là tài xế. Lê Giai Thụy cũng rất hiếu kỳ về gia cảnh của Lâm Hi Văn, có tài xế gia chắc hẳn không phải tầm thường gia. Chỉ là hắn cũng không có hiếu kỳ lâu lắm, thấy Lâm Hi Văn quay qua nói, đáp: "Ân, Lâm Hi Văn đồng học ngươi nhanh về đi. Ta cũng về nhà đây."

"Ân, tạm biệt." Lâm Hi Văn cười nói.

"Tạm biệt, mai gặp lại." Lê Giai Thụy cũng cười đáp lại.

Lê Giai Thụy nhìn Lâm Hi Văn vào xe sau đó chạy đi mới đạp xe chính mình về nhà. Về đến nhà thì ba mẹ và muội muội vẫn chưa về, Lê Giai Thụy lên phòng thay đồ ra sau đó xuống phòng khách xem tivi chờ.

Như thường lệ là lão mẹ cùng muội muội về, sau đó là tới lão ba. Cả nhà ăn cơm xong, từng người đi về phòng tắm rửa. Hôm nay không phải cuối tuần nên từng người tự làm việc của mình, không cần tụ cùng một chỗ "họp gia đình". Lê Giai Thụy tắm xong thì vào bàn học ngồi hoàn thành tác nghiệp của hôm nay. Chuyện này với hắn là không thể đơn giản hơn, thậm chí do đã đạt được nhiều kiến thức và phương pháp giải hơn mà hoàn thành càng tốt. Lên trung học có một số môn mới thêm vào chương trình học, chẳng hạn như khoa học. Hóa học luôn là môn khiến hắn đau đầu nhất, phân nhiều tinh lực nhất. Ngược lại thì toán học, vật lý, sinh học là môn thế mạnh, không có quá nhiều lo lắng. Ngoại ngữ thì càng không cần phải nói, lão mẹ vốn là giáo sư Anh ngữ, hắn không học tốt ngoại ngữ mới là điều ngạc nhiên đi.

Bên này Lê Giai Thụy vừa hoàn thành xong tác nghiệp, đang dọn dẹp bàn học thì Lê Như Tuyết sang gõ hắn cửa phòng. Lê Giai Thụy nhanh chóng đáp một tiếng, Lê Như Tuyết lúc này mới mở cửa bước vào. Thấy hắn đang soạn sách vở thì hỏi : "Hoàn thành tác nghiệp?" Một bên hỏi một bên đi đến Lê Giai Thụy bàn học, tiện tay lấy vở ngoại ngữ nhìn. Thấy hắn hoàn thành thì gật đầu, sau đó nói tiếp: "Chuyện ngươi muốn học boxing mẹ hỏi bằng hữu rồi, đúng lúc cuối tuần này có mở lớp. Học là vào cuối tuần, thích hợp học sinh. Hôm đó mẹ đưa ngươi đi đăng ký, hảo không?"

Lê Giai Thụy có cái gì nói không tốt, nhanh chóng cười híp mắt đáp: "Ân, hảo a lão mẹ, cảm ơn lão mẹ."

Lê Như Tuyết cười cười nói tiếp: "Ân, hôm đó đăng ký xong, sẵn tiện cùng lão ba và muội muội ngươi sang nhà gia gia ngươi thăm nhị lão." Lê Giai Thụy gia gia, nãi nãi không ở cách xa lắm, đi nửa tiếng xe là tới.

Lê Giai Thụy tiếp tục đáp: "Ân, đã biết, mẹ."

Thấy Lê Giai Thụy đáp ứng, Lê Như Tuyết xoa xoa hắn đầu, nói: "Ân, chuẩn bị nghỉ ngơi đi."

"Hảo." Lê Giai Thụy ngoan ngoãn đáp, hắn vốn định thật chuẩn bị nghỉ ngơi, vẫn luôn tuân thủ tốt giờ giấc. 

Rất  nhanh đã đến cuối tuần, Lê Giai Thụy vừa chạy bộ buổi sáng xong, đang ngồi vào bàn ăn bữa sáng. Thấy Lê Giai Thụy ăn xong, Lê Việt Bân nói: "Đi chuẩn bị tắm gội thay đồ, mặc thoải mái một ít. Ta cùng mẹ với muội muội ngươi đưa ngươi đi đăng ký, xong rồi đi gia gia nãi nãi gia."

Lê Giai Thụy dọn dẹp đĩa vào bồn rửa chén, đáp: "Ân, hảo, lão ba." Nói xong hắn nhanh chóng bước lên phòng chuẩn bị.

Hôm nay Lê Giai Thụy mặc một quần short lửng với áo thun ngắn tay, Lê Như Tuyết dẫn Lê Giai Thụy đi vào đăng ký xong ra xe, cả nhà cùng xuất phát đi gia gia, nãi nãi.

Gia gia, nãi nãi Lê Giai Thụy đều là lão sư. Nhị lão hiện nay đã về hưu, an hưởng tuổi già. Hai người không thích náo nhiệt nên ở ngoại ô qua ngày tháng yên tĩnh, trồng hoa, trồng cây sinh hoat. Lê Giai Thụy cũng rất thích không khí ở nơi này, trước đây đến nơi này có một điều làm hắn luôn căng thẳng đó là gia gia sẽ kiểm tra hắn thư pháp. Lê Giai Thụy bây giờ thì khác, xưa đâu bằng nay, hắn là rất tự tin vào chữ viết của mình. 

Một đống lâu hai tầng, được bao bọc bởi sân vườn dần dần hiện ra. Nhà mang hơi hướng cổ điển, nhưng không mất vẻ hiện đại. Tạo cho người ta cảm giác rất thoải mái, lại phù hợp khung cảnh. Xung quanh cũng có những ngôi nhà với kiến trúc tương tự. Ở nơi này thường là những người lớn tuổi, thích yên tĩnh. Vừa đến nơi thì Lê Như Tuyết, Lê Giai Thụy, Lê Giai Kỳ đều xuống xe đi bộ vào. Gia gia Lê Phái đã ở một bên chiết cây, một bên chờ bọn họ cả nhà. Thấy cả nhà Lê Giai Thụy đã đến thì nhanh chóng tiến lên mở cửa. Lê Phái bỏ dụng cụ sang một bên, tiến lên dẫn tay Lê Giai Kỳ nhanh chóng dẫn bọn hắn vào nhà.

Lê Giai Thụy một bên chậm rãi đi theo, một bên hồi ức những cái đó tốt đẹp trải qua, thầm nghĩ thật tốt, khóe môi bất giác cười. Lê Phái vừa lúc quay đầu vừa lúc thấy Lê Giai Thụy cười, cười hỏi: "U, A Thụy có phải là trường cao, dạo này có chăm luyện tự không đây? Một lát vào gia gia thư phòng đi thôi."

Lê Giai Thụy dứt khóat, tự tin cười híp mắt đáp: " Hảo a gia gia, hôm nay sẽ cho gia gia ngạc nhiên."

Lê Như Tuyết đi một bên bên cũng cười nói: "Dạo này hắn tự quả thật tiến bộ." 

Lê Giai Kỳ thấy mọi người đều nói, cũng không quên cất tiếng, lắc lắc gia gia cánh tay, nói: "A Kỳ cũng chăm luyện tự."

Lê Phái thấy Lê Giai Thụy lần này không còn quả mặt ăn đắng như mọi khi cũng rất hiếu kỳ, hắn cười nói: "Hảo a, một lát ta ba ông cháu vào thư phòng xem xem."

Vừa vào nhà, gặp nãi nãi đang ở phòng bếp chuẩn bị đồ nấu ăn, Lê Như Tuyết tiến lên hỗ trợ. Lê Giai Thụy cùng muội muội thì bị gia gia kéo vào thư phòng kiểm tra tự đi rồi. Lê Phái đưa cho Lê Giai Thụy và Lê Giai Kỳ mỗi người một tờ giấy, cùng bút. Lê Giai Thụy không chần chờ chút nào cầm bút nhanh chóng viết, rất nhanh một hàng tự xuất hiện. Tự là mạnh mẽ, phóng khoáng nhưng không mất tao nhã.

Lê Phái nhìn thấy hài lòng gật đầu cười to, vỗ vai Lê Giai Thụy nói: "Hảo ngươi thằng nhóc, tiến bộ." Hắn cũng không dám khen quá nhiều, sợ Lê Giai Thụy vênh váo đắc ý mà không chăm luyện tự, tự không luyện là sẽ hoang phế. Lê Giai Thụy mà biết cái ý nghĩ này của gia gia thì sẽ nói ngay, gia gia, ngươi nghĩ nhiều. Thật sự Lê Giai Thụy cũng sẽ không bỏ hoang phế thư pháp, hắn đều vẫn luôn luyện.

Lê Giai Kỳ đứng một bên tò mò nhìn ca ca mình tự, sau đó nhanh chóng nói: "Gia gia, ta cũng sẽ, ta viết cho gia gia xem." Nói rồi nhanh chóng bày giấy ra, chăm chú cầm bút viết. Lê Giai Kỳ bắt đầu luyện cũng không lâu. Chỉ mới ba tháng, nàng chăm chú viết, tốc độ rất chậm, nhưng cũng nhìn thấy rất cố gắng. Viết tự là tên chính mình, tự không tốt xem như Lê Giai Thụy, có chút ít sai sót nhưng cũng rất thanh tú. Viết xong Lê Giai Kỳ ngước lên nhìn cầu khen ngợi, bộ dáng kia của thể nói một cái tinh nghịch khả ái. Gia gia thấy nàng cái dạng này thẳng cười to, ôm nàng khen liên tiếp. Nhà hắn với nữ hài tử vẫn luôn ít ép buộc hơn, chỉ đắng hắn cái này ca ca. 

Ông cháu ở phòng làm ầm ĩ một hồi, Lê Giai Thụy còn bị gia gia kéo đánh mấy ván cờ. Lê Giai Thụy là đánh cờ cũng không tệ, chỉ là rất lâu chưa động, có xu hướng hoang phế. Bị gia gia ép buộc một hồi, chơi tổng cộng năm cuộc, thua bốn thắng một, kết quả cũng còn khá ổn. Lúc chơi cờ thì Lê Giai Kỳ ở một bên nhìn nhàm chán nên đã đi ra tìm lão mẹ.

Cơm đã làm tốt, cả nhà cùng tụ một chỗ ăn cơm, cũng không có cái gì câu thúc, hòa thuận vui vẻ. Ăn xong, đến lược gia gia, ba ba vào rửa chén, Lê Giai Thụy cũng muốn giúp nhưng bị đuổi ra. Nãi nãi kéo Lê Giai Thụy lại ngồi xuống xem tivi, nãi nãi một bên tay phải đã ngồi Lê Giai Kỳ, hắn đến ngồi bên trái. Để nãi nãi tùy ý ôm, hỏi hang, hắn vẫn luôn nhất nhất ngoan ngoãn vui vẻ đáp lại. Nam thiếu niên vào độ tuổi này thường rất ngại những động tác thân mật, Lê Giai Thụy không có, hắn kiếp trước là nữ, biết làm sao thảo đại nhân niềm vui.

Chờ đến buổi chiều, trời mát mẻ, Lê Giai Thụy dắt muội muội đi theo gia gia ra vườn chơi. Nãi nãi cùng lão ba, lão mẹ ngồi một bên nhìn bọn hắn ông cháu, một bên tận hưởng buổi chiều trà. 

Lê Giai Kỳ ầm ĩ đòi cắt hoa mang về, gia gia dắt nàng đến một đá hoa cẩm tú cầu trước, chỉ dẫn nàng cắt hoa đi rồi. Hắn muội muội sao luôn luôn là muốn ngắt hoa, không có một tí thương hoa tiếc ngọc.  

Lê Giai Thụy tự đi nhìn xung quanh, hắn là thực thích làm vườn, thích tự tay mình trồng hoa hoặc cây cối, sau đó từ từ chờ đợi nó lớn lên, ra hoa, kết quả. Đến bên cạnh hàng hoa hướng dương, Lê Giai Thụy yêu thích sờ sờ, hắn luôn có một sự yêu thích đặc biệt với hoa hướng dương. Có thể là do màu sắc tươi tắn làm người vui vẻ, cũng có thể là do ý nghĩa của nó, may mắn, đam mê mãnh liệt, mạnh mẽ mà lại dịu dàng.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro