QUÁ LIỀU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Woojin về nhà khi đã gần nửa đêm, hắn định đi công tác, nhưng lại nhớ tới thú vui đang đợi chờ ở nhà, hắn khó mà tập trung công việc được, nên đã hủy hẹn công tác.

Quả đúng như dự đoán, sau chiếc bàn nhỏ cạnh giường là một khối mềm cuộn tròn trên đó. Đôi mắt khép chặt, rèm mi phủ xuống, đôi môi hồng hào phập phồng hé mở theo từng nhịp thở. Chân trái đè lên chiếc chăn làm lộ nước da trắng hồng, chiếc váy được cởi ra, vắt lên thành ghế cho bớt vướng víu. Giờ Hyungseob mặc mỗi chiếc áo sơmi dài, lệch, làm lộ đôi vai gầy của cậu.

Park Woojin bước lại tới bên Hyungseob, hôn nhẹ lên môi cậu, khẽ thì thầm:

- Em gan lắm khi dám ngủ lên giường của tôi đấy.
[ Eo lại chả thích quá đi :> ]

Tắm xong, Park Woojin choàng khăn tắm đi ra ngoài. Hắn ngồi ở chiếc bàn sát giường, đã được đặt hai chiếc ly thủy tinh. Cầm trên tay chai rượu với nồng độ nặng nhất trong số rượu ngoại của mình, hắn rót thứ chất lỏng ấy ra ly, trong suốt tựa như nước lọc. Một ly cho hắn, ly còn lại cho người con trai đang nằm trên giường. Hắn nhâm nhi vị nồng đậm của rượu, ánh mắt dán chặt vào thân ảnh nóng bỏng che dấu qua lớp chăn kia.

- Đừng..

Bỗng có tiếng rên khe khẽ từ miệng Hyungseob, rồi nhiều thanh âm quyến rũ khác như " Xin Park thiếu gia dừng lại.. " hay " Làm ơn tha cho tôi..! " càng kích thích Park Woojin. Tên thiếu gia họ Park chợt nhận ra Hyungseob đang mơ một cảnh tượng không trong sáng chút nào, đôi môi nhếch lên thành một đường cong tuyệt hảo, mang trong đó sự thích thú.

Mồ hôi Hyungseob vã ra như tắm, khuôn mặt tái mét như không còn một giọt máu, tay nắm chặt lấy ga giường. Rồi đột nhiên cậu bật dậy, mắt mở to, nhìn vào khoảng không tối như mực phía trước.

Bây giờ cậu mới biết mình đang mơ..

Mắt cậu lơ mơ chưa tỉnh hẳn, đảo xung quanh như tự hỏi " Tôi là ai? Đây là đâu? ", rồi cảm thấy khát khô nơi cổ họng. Hướng về phía chiếc bàn, cậu cầm ngay cái ly chứa chất lỏng trong suốt lên uống sạch, bởi cậu nghĩ đó là nước. Cảm giác đắng cùng với nồng sực lên, cơn buồn ngủ lại ập đến khiến cậu trở về với chiếc giường thân yêu. Xui xẻo thay, cậu lại không hề biết ở trên chiếc ghế bành, có một người con trai đang chăm chú nhất cử nhất động của cậu, khóe miệng hơi nhếch lên.

Năm phút sau, Park Woojin cười thỏa mãn khi chiêm ngưỡng cảnh tượng nóng bỏng trước mặt mình.

Hình ảnh con người phía đầu giường rơi vào con ngươi của hắn đang lăn qua lăn lại, tấm chăn kéo sang một bên làm lộ rõ mồn một thân thể non mềm quyến rũ. Hyungseob dường như khó chịu từ này đến giờ, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu. Tối qua cũng uống, đêm nay lại tiếp tục có chất cồn ở trong cơ thể Hyungseob nóng rực lên. Cậu lần mò tới chiếc áo sơmi mà mình đang mặc.

Một chiếc cúc bung ra..

Rồi hai chiếc..

Ba chiếc..

Chiếc áo dần dần tuột khỏi vai cậu một cách hờ hững, để lộ bờ vai bé bỏng nõn nà, cùng với xương quai xanh đầy gợi cảm. Còn Woojin thì nóng rực cả người, phần đàn ông của hắn đã cương cứng từ khi nào, dục vọng cũng tăng lên nhanh chóng.

- A...a.. Nóng.. ưm..

Hyungseob he hé mở mắt, khẽ rên rỉ, càng kích thích Woojin đến tột đỉnh.

Hắn buông cốc rượu xuống bàn, chậm rãi đi tới nơi thân ảnh quyến rũ kia, Hyungseob quay về hướng đó, miệng rên ư ử. Bỗng tấm đệm bị lún sâu xuống, hơi thở nam tính của nam nhân phả vào mặt Hyungseob, làm cậu đã nóng nay còn nóng hơn, rồi cậu đã khiến người kia sững sờ.

Cậu vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn lại, nói như van xin tựa như sắp khóc đến nơi:

-  A.. xin giúp.. giúp tôi.. tô.. tôi.. nóng.. nóng a..

Tín hiệu lập tức truyền đến bộ não của Park Woojin cho hắn đoán được lý do vì sao Hyungseob trở nên như vậy. Đối với người uống thuốc kích thích năm phút trước, đặc biệt là loại nặng nên không có gì khó hiểu. Park thiếu gia vốn tham lam hơn người, nhanh nhẹn bắt lấy cơ hội, hai mắt sáng rực lộ rõ sự hài lòng:

- Lỗi của em, là do em muốn, cũng là do em kích thích tôi.

Park Woojin đè Hyungseob sâu xuống chiếc giường, đồng thời ghé sát vào khuôn mặt đỏ hồng của cậu. Những giọt mồ hôi lăn xuống, mái tóc rũ rượi, đặc biệt là thân hình nóng bỏng không chỉ làm Park Woojin mà tất cả đấng mày râu đều cảm thấy khó mà kìm chế. Dục vọng dâng lên cao trào trong tên thiếu gia họ Park, hắn lập tức đặt một nụ hôn lên môi Hyungseob. Hắn mút lấy hai cánh hoa anh đào, rồi bắt đầu sục sạo khoang miệng cậu. Bây giờ Hyungseob mới gần tỉnh ngủ, hai mắt mở to bàng hoàng nhận ra trên người mình không mảnh vải che thân cũng như đôi môi đang bị chiếm hữu một cách thô bạo.

- Anh.. ai.. ai? Tôi.. tôi đang.. đang ở đâu.. đâu?

Khó khăn lắm Hyungseob mới phát ra được vài từ qua những nụ hôn gấp gáp. Woojin chỉ nhếch mép cười, buông nhẹ mấy chữ:

- Yên nào. Em đã bị tôi chuộc về rồi.

Hyungseob lại mở to mắt đén mức tưởng rơi ra ngoài. Cậu hoảng hốt, cố gắng chống cự bằng cách dùng hai bàn tay yếu mềm đẩy Woojin ra, nhưng vô ích, thân thể của hắn cường tráng hơn cậu gấp mấy lần, nhất là bây giờ cậu đang ở tư thế bị động, khó mà di chuyển.

Chán chê với đôi môi, Woojin bắt đầu di chuyển đầu lưỡi tới cổ Hyungseob. Đầu tiên, hắn liếm nhẹ lên đó, rồi để lại những dấu hôn đỏ rực tựa như đánh dấu quyền sở hữu. Như một phản xạ tự nhiên, đôi môi Hyungseob phát ra những tiếng rên hết sức gợi tình, lại càng kích thích Woojin hơn.

Liếm một đường dài từ cổ tới nhũ hoa, hắn bắt đầu mân mê nó. Tiếp tục, hắn lại liếm một đường xung quanh nó, hôn nó, di nó bằng đầu lưỡi của mình rồi cắn nhẹ nó. Không có ý định bỏ mặc bên kia, hắn dùng ngón tay trỏ của mình mân mễ đến khi đâu nhũ hoa cương cứng cả lên, rồi cũng cắn mút tương tự.

Hyungseob liên tục bật ra những tiếng kêu ma mị khiến cho Woojin càng điên cuồng. Cậu phả gồng mình lên để đón những đợt khoái cảm liên tiếp ập đến, bàn tay cứ chút một đẩy Woojin ra, nhưng vô ích.

Woojin bị bàn tay trắng xanh của Hyungseob quấy nhiễu, liền tiếp đến tủ để đồ của mình, rút ra một đoạn dây thừng dài và chắc, quay lại buộc chặt đôi tay của Hyungseob và ép nó lên phía sát đầu giường. Còn Hyungseob hết bị trói tay thì chân lại loạn xạ hết lên. Đây là " lần đầu tiên " của cậu, là lần cậu ao ước được làm với cô gái mà mình yêu thương, chứ không phải với người con trai hư hỏng đầy nhiệt tình trước mặt. Tuy nhiên giờ đây, cậu có làm gì cũng không thể ngăn cản bản tính dã thú đã trỗi dậy trong Woojin, đành thở dài, những giọt pha lê bắt đầu lăn trên má.

Woojin nhận ra Hyungseob đang khóc, không thương xót mà ngược lại còn tỏ vẻ hài lòng. Hắn dùng cánh tay rắn chắc dạng hai chân đang khua loan xì ngậu lên, nhiều " tiểu Seobie " đang ngóc đầu đạy sau một hồi kích thích của mình, chút bạch dịch đã rỉ ra trệ đầu khắc. Không chần chừ, hắn cho thẳng vào miệng, đưa lên đưa xuống, liếm mút từng chút một như thưởng thức cây kẹo ngọt. Giây phút Woojin chạm vào " tiểu Seobie ", Hyungseob khẽ rùng mình, rồi không kìm chế được, liền phát ra những âm thanh mời gọi:

- Ra.. a.. ra.. tôi.. sắp.. sắp.. a..

Woojin biết cậu sắp bắn, liền dùng tay bịt chặt đầu cậu bé của Hyungseob lại. Khẽ hôn nhẹ lên đó, hắn nửa đùa nửa thật:

- Nhanh quá không hay. Phải chơi đủ đã.

Kết thúc câu nói cú mình, hắn bỏ " cậu bé " của Hyungseob ra, tiếng tới gần chỗ tủ lạnh phía trái phòng. Khoái cảm dâng trào đang ở mức tột đỉnh lại dịu xuống khiến Hyungseob có chù thất vọng. Cậu không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói của Woojin, nên đành mở mắt nai con, quan sát xung quanh.

Woojin quay lại với một cây kem ốc quế trên tay.

Bóc lớp vỏ ngoài, hắn đưa cây kem trước miệng Hyungseob, cùng một yêu cầu:

- Liếm nó đi.

Hyungseob có chút ngỡ ngàng. Đang làm " chuyện giường chiếu " mà anh ta lại muốn ăn kem sao? Quả thật khó hiểu. Tuy nhiên, đang ở thế bị kìm cặp, Hyungseob cũng không làm traid ý Woojin được, đành liếm mút nó. Đang ăn kem ngon lành, Woojin bỗng giật cây ken lại, rồi nhìn nai con với ánh mắt tà mị. Ngay sau đó, hắn cắm phần kem vào tiểu huyệt non mềm hồng đỏ của cậu. Hyungseob bị cảm giác lạnh lẽo bất chợt bủa vây, hét lên một tiếng, rồi lại rên lên đầy ma mị:

- Aaaaaa! A.. ~ha....a...a... ~ha

Woojin nhếch mép cười, nhìn tiểu mỹ nam dưới thân mình đang rên rỉ thì thỏa mãn biết chừng nào. Kem chảy hết vào hậu huyệt Hyungseob, dính dính, nhớp nháp, dòng sữa trắng đặc sệt từ cây kem chảy ra, làm tên thiếu gia họ Park thích thú hơn. Kem chảy hết, chỉ còn cây ốc quế, anh quay nó lại để đầu nhọn đối diện tiểu huyệt của Hyungseob, không ngần ngại mà đâm nó vào nơi hồng hồng mời gọi kia, khẽ đưa đẩy.

Hyungseob bị vật nhọn đâm vào, liền rướn người lên kinh hãi. Cây ốc quế cứ như trêu đùa từng thớ thịt của cậu, rồi lại quấn lấy tràng bích, làm cậu há hốc miệng định hét lên, tuy nhiên chẳng có âm thanh nào phát ra, cổ họng cậu giờ khản đặc do hét quá to khi nãy. Những giọt máu đỏ bắt đầu chảy ra đồng nghĩa với việc nước mắt Hyungseob chảy càng nhiều trên gương mặt đầm đìa mồ hôi, cảm giác như sắp chết ngất trong sự đau đớn đang giết dần giết mòn cậu này. Cậu đã hoàn toàn tỉnh rượu. Mắt cậu nhắm hờ, đôi môi run rẩy, cánh tay bị dây thừng siết chặt không tài nào cựa quậy, cậu bất lực, thi thoảng ngọ nguậy dưới thân cố gắng đẩy cây ốc quế ra, nhưng vô hiệu.

Park Woojin hết hứng thú với cây ốc quế, hắn nhìn Hyungseob đau khổ trên giường mà đâm ra thích thú, cả người nóng rực toát ra khí thế muốn chiếm đoạt. Nhưng không, " tên nô lệ " của hắn lúc mệt mỏi lại càng đẹp hơn, làm hắn muốn chơi đùa với cậu thêm nữa.

Nghĩ là làm, Woojim bước tới chiếc bàn, nơi có chai rượu chứa đựng chất lỏng trắng khi nãy, bước tới giường Hyungseob đang đau đớn. Hắn cười, nụ cười của ác ma, hết sức quyến rũ mà dâm bạo.

Hắn đỡ cậu ngồi thẳng dậy, đổ toàn bộ thứ chất lỏng lên người cậu. Mùi của máu hòa với mùi rượu, hắc nồng, trên ga giường liền xuất hiện nhiều vết loang lổ. Hyungseob kiệt sức, cậu chẳng còn để tâm đến Woojin đang làm gì mình nữa, chỉ muốn chết đi để khống chế nỗi đau đang giày vò cơ thế cậu. Nhưng rất nhanh sau đó, nỗi đau đớn được thay toàn bộ bằng sự khoái cảm, dâng lên căng tràn trong từng mạch máu chảy xuyên suốt người Hyungseob.

Park Woojin theo dòng chảy của rượu trên người Hyungseob mà liếm mút từng chỗ. Rượu chảy đầy thân thể bóng bẩy, càng tô gợi vẻ quyến rũ cuea tiểu mỹ nam. Hắn thường thức từng milimet trên cơ thể cậu, khám phá từng ngóc ngách, như lạc vào cuộc phiêu lưu bí ẩn. Còn Hyungseob rốt cuộc đã bị cuốn vào cuộc vui của Woojin, hơi chút là rướn người lên để cảm nhận sâu hơn đầu lưỡi của Woojin trên da thịt mình.

- Thưởng thức rượu trên cơ thể em ngon hơn cách bình thường tôi uống.

Woojin buông.

Sau khi đã thỏa mãn với cơ thể " tên người hầu ", cũng là lúc Park Woojin bước vào cuộc vui chính. Cảm thấy người bên dưới như sắp ngất đi, hắn bước tới tủ dụng củ của mình, không biết lấy đâu ra một cái roi điện, quật thẳng vào người Hyungseob không thương tiếc.

Một lần nữa, Hyungseob bị đau đớn chế ngự. Đầu óc cậu không còn nghĩ được gì nữa, chìm dần vào mông lung rồi lại bị đòn roi của tên khốn Park Woojin tra tấn thì lại tỉnh dậy bước vào địa ngục. Da thịt cậu trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Năm lần Park Woojin quất roi là năm lần trên người cậu xuất hiện những vệt dài, đỏ tía và bật máu. Cậu cố nhìn con người tàn nhẫn trước mặt, nhìn sâu vào đôi mắt mờ đục đong đầy dục vọng tìm kiếm sự thương xót, hay chí ít là cầu xin hắn dừng tay. Nhưng không, Park Woojin không phải người dễ dãi như vậy.

Sau trận đòn tra tấn " tên nô lệ " bé bỏng, Woojin lại vươn đầu lưỡi của mình liếm trêb những vết thương của Hyungseob. Cậu đau đớn muốn chết ngất đi, tự hỏi mình đã làm gì mà bị Woojin đối xử thậm tệ đến vậy. Woojin lại đang tận dụng cơ hội mà liếm mút những vết thương đang rỉ máu. Từng tế bào lưỡi hắn như căng ra để thưởng thức cơ thể Hyungseob, hết sức thỏa mãn. Chiếc lưỡi hắn dính đầy máu, rồi lại nuốt gọn vào trong, làm Hyungseob run lên cái cảm giác ghê rợn đến xương tủy này.

Chơi đùa đủ với thân thể Hyungseob cũng là lúc Park Woojin cởi phăng chiếc áo choàng tắm trên người hắn ra, để lộ thân hình rắn chắc, khuôn ngực nở nang, bụng sáu múi đẹp đẽ, đặc biệt là " cậu nhỏ " đã ngóc đầu dậy từ lâu, chờ đợi được chăm sóc.

Woojin đưa phân thân đến trước miệng Hyungseob, ép cậu mút nó. Hyungseob nhìn thấy phân thân hắn, không tin nổi, miệng " A " một cái đầy bất ngờ, làm Woojin hết sức tự hào.

- Chẳng phải lớn như thế sẽ rất đau sao?

Hyungseob tự hỏi trong bối rối.

Đầu tiên, Hyungseob không chịu ngậm nó, lo sợ sự đau đớn sẽ chiếm lấy cơ thể cậu. Woojin không hài lòng liền bóp mạnh " tiểu Seobie " của bé con, khiến cậu la lên một tiếng, thừa lúc miệng cậu mở rất to, Woojin đưa phân thân của hắn vào sâu khoang miệng cậu, khẽ đưa đẩy, tận hưởng cảm giác ấm nóng bao quanh chiều dài của mình. Hyungseob không chịu nổi bởi của hắn rất lớn, cứ đâm chọc vào cổ họng cậu, khô rát. Mãi rồi Woojin mới rút vật ấy ra khỏi khuôn miệng đáng thương kia..

Sắc mặt Hyungseon giờ đây tràn ngập đau đớn đi cùng với sợ hãi, khinh bỉ. Đọc được cảm xúc qua khuôn mặt và đôi mắt của bé con, Woojin tiến lại gần, liếm láp vành tai cậu, đồng thời cởi dây trói cho thân thể đầy thương tích dưới thân mình. Tay Hyungseob rã rời vì phải liên tục gồng lên nhưng lại bị dây thừng ép chặt, hằn lên những vết đỏ ửng, có phần ứa máu, đầu ngón tay lại trắng xanh. Thừa cơ hội, Woojim lại đưa những ngón tay tê liệt của cậu vào miệng mà liếm mút, từng ngón, từng ngón một.. Hyungseob chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy khoái cảm từ đầu lưỡi Woojin truyền qua đầu dây thần kinh nhạy cảm ở ngón tay mình đến từng tế bào trên cơ thể, liền " A~ " một tiếng đầy hưởng thụ, đầy dâm mỹ.

- Ư.. ư.. muốn.. muốn ngài a...

Hyungseob cứ rên rỉ như bé con lạc mẹ. Chắc chắn dục vọng đã căng đầy trên cơ thể cậu, Woojin mới thôi mút mát, đồng thời đưa chiều dài cương cứng của mình vào nơi ẩm ướt đã chờ chủ từ lâu kia. Hắn yêu cái sự chật chội kia, yêu cái sự ấm áp đến khó tin trong cơ thể cậu, đồng thời cảm nhận thứ kem nhớp nháp hòa lẫn với thứ nước trắng rỉ đục của Hyungseob. Tốc độ di chuyển vì thế cũng tăng lên. Hyungseob bên dưới rên rỉ không ngừng, có những lúc vút lên những âm thanh dâm đãng mang sự sung sướng khiến Woojin điên cuồng:

- Ư.. a.. a.. tôi.. tôi sắp.. sắp bắn.. a..

- Gọi Woojin đi.

Hắn yêu cầu.

- A~ a.. ha.. Woojin.. Woojin a~

Con dã thú trong người hắn hoàn toàn trỗi dậy, Woojin liền thúc một hồi thật mạnh, bắn hết tinh hoa của mình vào cơ thể Hyungseob khiến cậu và hắn cùng rên thỏa mãn. Tinh dịch nóng ẩm chảy ra đầy ga giường đã nhăn nhúm, Hyungseob đã hoàn toàn kiệt sực sau hồi ân ái vừa rồi, liền thiếp đi ngay. Woojin nhìn thân thể mà hắn vừa cường bạo bên dưới, miệng nở nụ cười tươi lộ ra chiếc răng khểnh đầy quyến rũ, xóa tan một Park Woojin lạnh lùng, cao ngạo. Hắn thì thầm:

- Mai em sẽ không còn là một người hầu nữa, mà là Park phu nhân.

Kéo chăn chùm lên thân thể cả hai, hắn lại nhếch mép cười nhẹ, buông nhẹ âm thanh như lông vũ vào không khí, rồi chìm vào giấc ngủ:

- Quá liều, là em đấy.

_______________________________________
× ôi ôi viết xong câu cuối thế nào lại khóc nhỉ..
× Dù có là lần cuối cùng nhau gặp mặy, đối với em, anh chàng tóc đỏ cùng với bé con họ Ahn vẫn là một cặp trời sinh, không thể tách rời..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro