[NC-17][YunJae] Night

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Night

Author : Buta ( Hina Mishima)

Edit : Buta & Smile

Pairing(s) : YunJae, YooSu, KiMin, HanChul và 1 số couple truyền thống khác.

Dislaimer : Nếu được sở hữu họ thì mình cần viết fic sao?

Rating : MA, NC-17.

Category : Hỗn hợp

.

Status : On going

Note: 

Đây không phải lần đầu tiên mình viết fic. Nhưng nó chắc chắn nó sẽ là fic đầu tiên mình viết cho end lun. Đây là fic được viết từ sự tưởng tượng của bản thân mình nên sẽ có rất nhiều chỗ nó phi thực tế. Cách viết fic của mình cũng rất khác người, không theo bất cừ logic nào cả. Nên để đọc thì các bạn nên chuần bị sẵn tinh thần.

Trong fic mình sử dụng khá nhiều tên của các nhân vật trong manga và anime (vì mình vốn là 1 otaku). Nên nếu reader nào mà phát hiện ra nhân vật đó là ai và trong bộ manga/anime nào thì mình sẽ gửi link chap mới tận tay bạn ấy.

Đừng để ý cái rating nha! Nó lừa tình mấy chap đầu đấy! Nhưng các chap sau chắc chắn sẽ có!

Nên đọc kĩ phần Warn rồi hãy quyết định có nên đọc fic hay không!

Warning: Nếu bạn là 1 trong số những người sau đây thì vui long clik back nhék:

1. Là SONE. Mình rất kì thị S9 nên trong fic mình S9 sẽ chẳng tốt đẹp gì cả đâu. Nên ai mà là Sone thì làm ơn đi ra. AFS thì cứ thoải mái vì họ đã quá quen thuộc rồi!

2. Quá tôn thờ hình tượng idol của mình

3. Những người dị ứng với thể thoại Yaoi, shounen ai này!

Nếu bạn là 1 trong số những người mình liệt kê trên mà vẫn muốn tiếp tục đọc thì làm ơn đừng gây warn trong fic của mình. Mình không chịu bất cứ tổn thương nào về tinh thần cho các bạn.

~~~~Kamsa~~~~

Summary : Ban đêm……………… Là thời khắc của tôi và em!

Chap 1:

Seoul, Hàn Quốc : 10:20pm

“Cạnh”

- Sao?

Hắn đặt ly rượu vang xuống bàn, ngả người ra ghế, mắt không nhìn vào kẻ đang đứng trước mặt mình.

- Đêm nay, mọi chuyện sẽ được giải quyết xong ạ! - Chàng trai cúi gập mình trước hắn, cung kính trả lời

- Nhớ! Phải sạch sẽ đó Max!

- Vâng!

Chàng trai lui ra, để lại một mình hắn trong phòng. Hắn xoay ghế, hướng về cánh cửa kính phía sau mình. Đêm nay, không trăng, không sao, bầu trời Seoul 1 màu đen tĩnh mịch:

- Đêm nay thật đẹp! Nhưng………….

Hắn nâng ly rượu vang lên, nhấp 1 ngụm nhỏ rồi chăm chú nhìn vào cái chất lỏng song sánh một màu đỏ tươi ấy. Môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười tuyệt đẹp mà cụng tràn đầy chết chóc:

- Nó sẽ đẹp hơn nếu hoà vào với màu đỏ………………

Tokyo, Nhật Bản : 0:05’ am

Kách sạn Zion, phòng VIP.

- Sao anh đi sớm vậy? Ờ lại với em thêm chút nữa không được sao?

Ả đàn bà nằm dài trên chiếc giường sang trọng, chiếc chăn đắp nửa kín nửa hở làm lộ ra những dấu hôn chi chit trên người ả. Trên sàn, những mảnh quần áo bị xé toạc, vung vãi khắp sàn nhà, minh chứng cho cuộc thác lạc suốt đêm qua.

- Không được đâu cưng! Hôm nay anh có cuộc họp quan trọng với đám đàn em về truyện trong bang. Cưng cứ nằm đây mà nghỉ ngơi, xong việc anh lên. Anh sẽ đền bù cho cưng nha!

Gã đàn ông già sụ, khuôn mặt nhăn nheo vừa cài cúc áo vừa đưa tay lên vuốt ve gương mặt ả. Thừ đoán xem, gã là ai nào? Gã chính là tên trùm buôn lậu ở Nhật Bản này: Danzou. Zion Bang của gã – bang hội nắm trùm đất nước này- hôm nay phải họp khần khiến gã chỉ có thế “vui vẻ” được một lúc. Và chuyện khẩn này- đối với gã- cực kì nghiêm trọng.

Ả đàn bà nằm trên giường nhìn gã bước ra mà trong long không khỏi khinh bỉ. Nếu không vì tiền, ả chẳng lên giường với loại người như gã. Ả chì ước sao lần này gã “đi” luôn đi cho ả rảnh nợ. Ả nào có biết rằng, điều ước của ả sẽ thành hiện thực trong đêm nay.

- Thưa ngài, THSk đã chặn đường cướp trắng lô hang của ta nhập từ Thái ạ!

- Thưa ngài! Tập đoàn DBSK đã chiếm hơn 80% cồ phần của tập đoàn ta rồi ạ!

-Thưa ngài, bên ngân hàng TVXQ bắt ta phải trả toàn bộ tiền vay và lãi suốt cho họ ạ!

- Thưa ngài!...............

- Thưa ngài……………

-…………….

“RẦM”

Gã giận dữ đập mạnh xuống bàn làm toàn bộ đàn em trong bang im bặt.

Phải! Gả đang rất tức giận. Gã đang điên lên đây! Gã biết chứ! Gã biết kẻ nào đang đứng đằng sau giật dây toàn bộ chuyện này. Là hắn, nhất định là hắn –U Know –tên trùm mafia Châu Á đó. Chắn chắn hắn đang trả thù gã. Chắc chắn là như vậy! Cái gì chứ? Tập đoàn DBSK, ngân hàng TVXQ, bang THSK chẳng phải cũng chính là từ bang W của hắn hay sao? Hắn đang dồn gã vào đường cùng đây mà! Khốn kiếp thật!

- Anh hai! Anh hãy bình tính Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết chuyện này mà! – Tên đàn em thân tín lên tiếng trấn an gã.

- BÌNH TĨNH???????????? MÀY BẢO TAO BÌNH TĨNH? TAO BÌNH TĨNG THẾ NÀO ĐÂY? THẰNG ÔN CON U –KNOW KHÔN KIẾP! LẼ RA NGÀY ĐÓ, TAO NÊN XÚI LÃO KIA GIẾT QUÁCH NÓ CHO RỒI! LẦN NÀY CHẮC CHẮN NÓ SẼ KHÔNG THA CHO TAO ĐÂU! SẮP CHẾT TỚI NƠI RỒI!

- Ồ! Hoá ra ngươi cũng bíêt là mình sắp chết đấy nhỉ?

Tất cả người trong căn phòng đều giật mình quay lải? Ờ đâu? Cái tiếng nói ấu phát ra từ đâu?

“Roẹt! Bịch.. bịch, bịch, bịch”

- Ở đây nè! Các ngươi phản ứng chậm quá đấy!

Tất cả đều quay đầu lại nhìn. Trước mặt chúng là 2 cái bong đen đang đứng trên vũng máu của 4 tên đàn em em của lão. 2 kẻ ấy đứng khuất trong bong tối, chỉ có 2 thanh kiếm chĩa ra ngoài và nó không dính 1 chút máu. 4 cái đầu nằm lăn lốc dưới sàn nhà, 4 cái thân vì vẫn còn da9ng đứng giật giật từng cơn, còn chưa kịp ngã xuống. Cắt “ngọt” thật!

2 kẻ đó bước dần ra ánh sang. Khi họ bước ra, tất cả bọn chúng cứ như chết lặng. Một người mặc bộ đồ xanh dương cùng chiếc mặt nạ cùng màu, tay cầm thanh kiếm. Nhìn cậu ta – chắc chắn là 1 chàng trai- thật đẹp, dịu nhẹ và êm đềm. Còn người kia, ngoài mái tóc màu đen ôm sát gương mặt và đôi môi đỏ ửng thì trên người độc nhất 1 màu trắng. Thật thanh khiết, thật nổi bật, thật rực rỡ giữa cái màu đỏ rực của máu. Đẹp ……….. nhưng thật đáng sợ.

2 kẻ này! Nguy hiểm, rất nguy hiểm! Bao nhiêu năm lặn lội trong thế giới ngầm, gã biết những kẻ nào là vô dụng, kẻ nào hữu dụng chứ! Mà 2 tên này lại là kẻ cực kì “hữu dụng”, đặc biệt là trong hoàn cảnh này. …… “ Chúng không phài là con người” _ Đây chính là câu kết của gã khi gã trông thấy đám đàn em của mình lần lượt “ra đi” trong “câm lặng”. Tr6en mặt chúng còn lộ rõ vẻ ngạc nhiên, có lẽ chúng còn chưa cảm nhận được việc mình đã chết!

Thật nhẹ nhàng, 2 kẻ ấy cứ nhưng cơn gió vậy, nhẹ nhàng lướt qua, tước đi mạng sống của chúng mà chiếc áo của họ hoàn toàn không bị vấy bẩn. Từng cái đầu bay lên, tiếp đó là máu bắn lên tung toé, thầm đẫm mặt đất, nhuộm đỏ 4 bức tường. Gã hoàn toàn ngẩn ngơ trước cái khung cảnh trước ấy! Cho đền khi:

- Cho ngươi nói lời cuối!

Một giọng nói nhẹ nhàng, êm ái truyền vào tai gã lôi gã trở về hiện tại. Giờ đây, 2 con người đó đang đứng trước mặt, 2 thanh kiếm chĩa thằng vào gã. Hoảng loạn, gã rút sung ra, bắn xối xả vào 2 con người trước mặt mình.

“Cạch ….. cạnh…. “

Hết đạn, sung gã hết đạn rồi nhưng 2 con người ấy vẫn còn đứng trước mặt gã. Đầy cao ngạo và mạnh mẽ.

- Dạo này sung đạn bắn chậm quá hyung nhỉ? – Người mặc áo xanh quay sang nói chuyện với người áo trắng

- Các người không….. không …. Phài… là con người……..!

“Roẹt”

Đầu của gã “êm ái” chạm mặt đất. Trên gương mắt gã còn lưu giữ nét kinh hoàng.

- Sai rồi! Bọn ta chỉ là không phài người bình thườ

g thôi!

Khẽ nhếch môicười, chàng trai áo trắng đút kiế'm vào bao,ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt:

- Đêm nay thật đẹp!

2h sau. Ngoại thành Tokyo, Nhật Bản.

- Nhiệm vụ đã xong?

- Ừ!

- Quả không hổ danh là 2 sát thủ đứng đầu thế giới ngầm. Chỉ 20’ mà diệt toàn bộ Zion bang khét tiếng.

- Nhớ chuyển tiền đầy đủ đó!

- Biết! Này Xiah! Anh trai cậu kiệm lời quá đấy!

- Im đi Micky! Nếu anh không muốn chết!

- Rồi! Rồi! Boss muốn gặp 2 người đấy!- YooChun cười giả lả cầu hoà với chàng trai mặc áo xanh

-………………………..

YooChun nhìn theo 2 cái bóng một trắng, một xanh khuất dần rồi khẽ nhếch môi cười:

Xiah? Hero? Sát thủ mà biệt hiệu cũng lạ nhỉ?

END CHAP 1Chap 2 cách hành văn của mình sẽ khác đi nên đừng thắc mắc nhé! Cm nhiệt tình vào thì mình post chap mới! Ế quá là mình nghỉ lun!

~~~~~Kamsa~~~~~~~~

Chap 2:

Hyung! Hyung ơiiiiiiiiiiiiiii! Dậyyyyyyyyyyyyyyyyy điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii hyungggggggggg! Trễ giờ đi học rùi kìaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Dậyyyyyyyyyyyyyy ngayyyyyyyyyyy điiiiiiiiiii!

Cái giọng con cá heo này làm cậu bực mình rùi đó nha! Mới sang sớm đã léo nhéo cái giọng cao vút đó bên tai, ai mà chịu nổi? Kiểu này cậu phải khóa cái mỏ nó vào cho sớm chút, không là cái lỗ tai cậu đi lun quá!

“Ào!!!”

Á! Á! Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! KIM JUNSU!!!! EM CHẾT VỚI HYUNG!!!!!!!!!!!!!!

Mới sang sớm mà đã có 1 con cá heo và 1 con heo Boo tập thể dục rùi! Mà tử khi nào mà động vật chăm tập thể dục thế nhỉ?

Hai đứa! –*chớp chớp*- Muốn đánh nhau nũa sao?-*chớp chớp*

Do nó / hyung ấy đấy chứ!!!!- Cả 2 đều đồng thanh. Và kết quả của sự “đồng tâm hiệp lực” ấy là toàn bộ của kính, ly tách, chén dĩa bể loảng xoảng.

“Cốp! Cốp” hai cái tiếng động êm tai này là ở đâu ra thế nhỉ? Thật tình, chẵng có buổi sáng nào được gọi là yên bình ở cái nhà họ Kim này cả…………….

Gia đình cậu mới chuyển về Hàn được 1 tuần. Trước đây, mọi người đang vui vẻ sống ở Nhật thì ông anh cả “quý hóa” của cậu đột nhiên nhận công tác, trở về Hàn! Làm cậu đang” vi vu” với lũ bạn cũng phải xách vali theo ổng về Hàn. Ở lại Nhật ai nuôi?

Cha mẹ cậu, không không biết họ là ai, mà bản thân cậu cũng không cần biết tới điều ấy làm gì? Cậu chỉ biết rằng cả 4 anh em cậu sau khi thoát khỏi tay bọn buôn người thì nương tự vào nhau mà sống. Nhanh thật, mới đó mà đã 14 năm trôi qua rồi! 14 năm trời, sống với những người anh em không máu mủ, không ruột thịt nhưng cậu luôn cảm thấy yên bình và nhủ thầm rằng cậu thật may mắn khi trở thành anh em với họ.

Anh cả của cậu: Kim HeeChul, tính tình tuy có quái dị đôi (nhìu) chút nhưng là một người anh tốt. Rồi tới cậu: Kim JaeJoong, một học sinh cấp 3 bình thường. đứa em trai nhỏ hơn cậu một tuổi: Kim JunSu. Ngoài cái chất giọng oanh tạc của nó và cái mông vịt quá khổ thì cậu chưa thấy nó được tích sự gì! Cậu út nhà họ Kim: Kim KiBum. Được cái mã đẹp trai, học giỏi nhưng tính cách lại lạnh lùng, ngông nghênh tới đáng sợ!

Đây chính là bản sơ lược về gia đình nhà họ Kim. 4 con người không có cái gì có thể bình thường hơn được nữa. và chính cái bình thường ấy lại ẩn chứa những điều rất bất thường.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~///////////////////~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Cốc, cốc!”

Vào đi!

Boss! Tôi đã về!

Hắn ngẩng mặt lên, chiếc mặt nạ màu đen tuyền được học khắc rất tinh tế đã che hết phân nửa cái gương mặt của hắn. Chỉ để lộ ra đôi mắt màu xám tro và nụ cười nửa miệng đẹp tới nghẹt thở. Chiếc mặt nạ không phải là để người khác không nhìn thấy được biểu hiện của mmình. Với hắn, ngoài sự lạnh lùng, độc đoán, nguy hiểm và cực kì tàn bạo ra thì chẳng còn gì khác cả. Nhưng………….. hắn đeo nó, đương nhiên là có lý do rồi

Đã về rồi sao?HeeChul?

Vâng! Tàon bộ tài sản và đam đàn em của Zion bang hiện đã nằm gọn trong tay chúng ta! Giấy tờ cũng đã được hợp thức hóa để che mắt lũ cớm rồi ạ!

……………..

Tôi xin phép ạk!

Nhận được cái gật đầu của hắn, anh lẳng lặng bước ra ngoài.

Hyung! Chào mừng hyung quay trở về!

ChangMin! Hyung có từng ở đây đâu mà trở về chứ hả?

Anh nguýt một cái thật dài cho cái kẻ tay phải cầm đùi gà, tay trái cầm hambơgơ kia.

Hìhì..hì………! Em chào mừng hyung nồng nhiệt như thế mà hyung nỡ làm em đau long vậy sao?- Chanmin cười giả lả- mà Jaejoong hyung cũng về cùng phải không ạk?

ừk! nó không về lấy ai nấu cơm cho hyung ăn?

“Phừng! Phừng”

Có 2 con mắt sang rực rở như đèn pha ôtô. Heechul không khỏi ngán ngẩm và thương tiếc thay cho đứa em trai tội nghiệp của mình. Trong bang này, có ai là không biết tới Max- Shim Changmin, tay trái chủ lực của Boss cơ chứ? Sở hữu cái IQ cao không thể cao hơn được nữa, cái gương mặt đẹp trai không thể đẹp hơn được nữa ( cười! Vẫn có người đẹp hơn àk!  ) Nhưng…………. (cái quan trọng là chữ “nhưng” này đây, cậu ta cũng sở hữu luôn cái mặt cực kì dày và cái bao tử không đáy. Thất là…………..

Àk! Minnie này! Em từng thấy gương mặt cảu Boss chưa?

Chưa! – Vẫn cắm cúi ăn - Nhưng sao?

Ừk thì………. Làm cho Boss hơn 10 năm nay, hyung chưa từng thấy mặt của Boss!

Hứ! Ngay cả em và Chunnie còn chưa được thấy thì lấy gì anh thấy? – Vẫn không thèm nhì

Ừk nhỉ! Khoan đã…..! Chunnie?? – Nhìn qua và nhận lấy cái gật đầu khẳng định chắc nịch của Minnie. Khóe mắt heeChul giật giật –YAH! PARK YOOCHUN! CẬU DÁM LỪA TÌNH SUSUS NHÀ TÔI?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~///////////////////~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thượng hải- Trung Quốc

HẮT XÌ………….!

Sao thế? Cậu bị cảm àk Micky?

Àk! Em không sao đâu Boa noona! Em ổn mà!

Chun’s pov “Quái! Hình như có kẻ nói xấu mình!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~//////////////////////~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chul hyung àk! Hyung bình tĩnh đi mà! – Changmin đắ ý nhìn vị hyung đáng kính của mình đang bừng bừng lửa giận- Cùng lắm thì em vợ cả, SuSu vợ bé, thế thôi mà!

Min’s pov “Park YooChun! Anh chết chắc rồi! Ai bảo anh lần trước qua Mỹ công tác mà dám quên không mua sôcôla cho em! Được lắm! Lần này em cho anh chết với 4 anh em nhà họ Kim! Ô…..hô……..hô………..”. Hiện tại là trên cái đầu đầy ắp mưu mô kia đã mọc 2 cái sừng, lưng có thêm đôi cánh đen và cái đuôi nhọn của devil rùi đó!

Mà này! – heeChul đột nhiên nghiêm túc khiến Min nhà ta có hơi chột dạ- lần này khử Zion bang, ta bị tổn thất nhiều không?

Àk! Đi 2 về 2, chả tổn thất gì nhiều! Chỉ có cái túi tiền hao tổn chút đỉnh thôi! – Min ung dung tiếp tục với dĩa đùi gà dang dở trên bàn

2? Chỉ có 2 thôi sao? – HeeChul ngạc nhiên tới tột độ.

Yup! Chỉ 2 thôi! Hyung biết tới hero và Xiah chứ? - *gật gật* - Chúng ta đã thuê họ xử lý vụ này đấy! Em nghe Chun hyung nói là họ chỉ mất có 20’ là dẹp luôn Zion bang đó! Thật là đáng sợ!

Nhưng chẳng phải Hero và Xiah là người cảu ta sao? Tại sao lại phải thuê?

Họ là người của ta, nhưng cái họ cần vẫn chính là tiền. nên chỉ cần có tiền thì dù là ai, họ cũng sẽ làm việc cho kẻ ấy!

Nghĩa là…………………..

Nghĩa là…………. Nếu có bang khác trả tiền cho họ cao hơn ta. Họ cũng có thể tiêu diệt ta theo lệnh của kẻ đó – Giọng Changmin trầm xuống một cách cực kì nghiêm trọng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~///////////////////////////~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hắn thả hai tập hồ sơ xuống bàn, khẽ đưa ly rượu nhấp môi. Thư thái thả mình xuống ghế, tay hắn mân mê chiếc mặt nạ màu đỏ rực

Cuối cùng, tôi đã tìm thấy cậu!

Hắn mỉm cười, quay người ngược lại bàn làm việc. Trên bàn vẫn còn còn tập hồ sơ chưa gấp:

-Hero Nam

Tên: Không rõ

Tuổi: Không rõ

Nơi ở: Không rõ

Vũ khí: Kiềm và độc được

-Xiah Nam 

Tên: Không rõ

Tuổi: Không rõ

Nơi ở: Không rõ

Vũ khí: Kiềm và phi tiêu

~~~~~~~~~~~~~~~~~/////////////////~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trường trung học Balloons

Ôi mèn ơi! Đây là cái căn-tin hả trời? Nó to gấp mười cái nhà tớ đó!

Junsu ngó ngó nghiêng nghiêng, chạy lung tung khắp nơi. Theo sau là Jaejoong và Eunhyuk- Ngừoi bạn mới của Su.

Sao em chơi được với nó ?!- Jae chỉ chỉ vào cái con cá heo đang lúc lắc cái mông vịt chạy vòng quanh.

Hahahaha……….!- Eunhyuk cười giả lả- Cậu ấy dễ thương và vui tính lắm mà hyung?!

Hyung chỉ thấy nó loai choai thôi! Đó!- Jae nhướn mắt, hất mặt về phía Su khi cậu vừa kịp “hun” nền nhà

Ahahahahaha!- Eunhyuk chỉ biết cười mà thôi.EunHyuk’s pov: “ 2 anh em nhà này giống nhau thật”

~~~~~~~~~~~~~~~~Flash back~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hi! Cậu là Kim junsu đúng không?

Yup! Còn cậu?

EunHyuk, bọn mình làm quen nha.

Okie! Uke…keng…keng

À mà su nè! Hình như cậu có một người anh trai học cùng trường phải không?

Yup! Mà nè! Đừng có nhắc tới ổng! ngoại trừ việc ổng có cái mã đẹp trai, nấu ăn giỏi, đảm đang, học hành tốt, ga-lăngvới con gái(-.-“) thì thằng chả đáng sợ lắm!

Hửm?! – Eunhyuk tỏ vẻ nhạc nhiên.

Chứ còn j' nữa?! Có ai mà đi trù dập em trai mình như lão ý ko? – Junsu bức xúc

Hử?!- TRên đầu Eunhyuk đã xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi rồi đó!

Tóm lại: Tớ chỉ thấy ỗng choai choai thôi!

~~~~~~~~~~~~~End flash back~~~~~~~~~~~~~

Jae ngán ngẩm nhìn đứa em mình đang tập tành làm “ sinh vật lạ”. Hiện tại, trong long cậu có nhiều rối rắm lắm. Về Hàn, đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải ở nhà nhiều hơn.Mà như vậy thì….. tới khi nào mới đủ đây?

Chúng tôi ngồi đây được chứ?

Cậu giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Trước mặt cậu bây giờ là 2 chàng trai cực kì đẹp. Một người thì cao to, mái tóc đen được cắt gọn gang, đôi mắt đen sâu hun hút nhưng gương mặt lại cực kì khó chịu. Người còn lại thì mang vẻ đẹp dịu dàng hơn. Khuôn mặt nhỏ gọn, đôi kính cận và nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai.

Ồ! Dĩ nhiên! Mới 2 người- Cậu mỉm cười kéo gế xích ra cho 2 người bạn mới ngồi

Cảm ơn! Cậu là…Kim Jaejonng?- Cậu bạn đeo kính quay sang mỉm cười với cậu

Đúng vậy! – Cậu cũn mỉm cười đáp lại

Cậu mới từ Nhật về ?- * gật gật*- Hay wa! 2 đứa bọn mình cũng là người Nhật đấy! Bọn mình sang đây du học. Mình tên Yukito, còn đây là Touya- Yukito chỉ tay vào chàng trai ngồi cạnh mình cười rạng rỡ.

Rất vui vì được biết các cậu!- Jae cười thật tươi với 2 người bạn mới này

Đáp lại sự hồ hởi của Jae và Yukito chỉ là sự im lặng của Touya. Junsu và Eunhyuk cũng mau chóng nhập cuộc vui. Suốt bữa ăn, 4 người họ vẫn trò chuyện khá rôm rả. Chỉ riêng mình Touya vẫn im lặng quan sát.* rốt cuộc thì anh chàng này muốn j' đây?*- Jae pov

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~/////////////~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đêm hôm ấy: 23h40’, Ngoại ô Seoul

Yue! Lâu rồi không gặp!- Chàng trai áo xanh ngồi vắt vẻo trên cành cây cao. Trong khi chàng trai áo trắng nằm ở cành cây gần đó.

Xin chào! Lần này 2 anh em cậu về Hàn luôn sao?

Chàng trai tên Yue ngẩng mặt lên mỉm cười. Yue trong tiếng Nhật có nghĩa là mặt trăng. Giống như cái tên của mình, Yue chỉ xuất hiện vào những đêm trăng tròn. Nhưng nếu như Yue xuất hiên thì chắc chắn đêm đó sẽ mang một màu đỏ rực rỡ. Yue! Cái tên nói lên tất cả. Chàng trai có đôi mắt bạc, mái tóc bạch kim dài quá lưng. Luôn mặc trên người bộ trang phục trắng như kiểu người xưa. Thật đẹp và thanh khiết, giống y như Hero vậy.

Có lẽ…! Vì có chút chuyện….! –Xiah trả lời nhưng mắt vẫn bâng quơ nhìn xa xăm.

Vậy à!? Nhưng về Hàn rồi…công việc sẽ thế nào? Liệu có còn kịp không?- Yue trầm ngâm hỏi lại.

Sẽ kịp!- Hero bây giờ mới lên tiếng nói, đôi mắt chất chứa đầy u sầu.

Rồi không ai nói với nhau câu gì nữa.Họ đều im lặng, chìm dần vào suy nghĩ riêng của mình. Đúng vậy! Giờ đây, họ chỉ còn nghĩ đến “ nó” mà thôi. Liệu có đủ, có kịp hay ko đây? Có lẽ, mọi chuyện sẽ do thời gian trả lời

~~~~~~~~~~~~~~End chap 2~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chap 3:

Khi mặt trời tắt nắng, màn đêm sẽ thống trị mọi nơi. Lúc ấy là thời điểm của những gì mà bình thường ta không thể thấy xuất hiện. Vì ban đêm chính là thế giới của chúng.

Khu càng phía Đông Seoul: 11h35’ pm:

Tụi mày nhanh tay một chút đi! Ông chủ sẽ không thích đâu! Nhanh lên!

Những cái bong đen thấp thoáng sau những cái thùng gỗ vào trong chiếc công-ten-nơ. Bọn chúng làm vội vã nhưng rất nhẹ nhàng, cẩn thận.

…………………………………………�� �…………………………………………� ��………………………………………… …..

Hyung àk! Theo hyung………….. trong mấy cái thùng đó có cái gì?- SeungRi thì thào vào tai chàng trai đang ngồi núp cùng ở một góc bến cảng.

-Khùng! Có thế mà cũng hỏi sao? Đương nhiên là vũ khí và ma túy rồi! bọn chúng là dân buôn lậu đấy! Biết chưa?

Kwon Ji Yong hyung thật là tài giỏi. Chỉ nhìn sơ qua là đã biết mấy cái thùng đó đựng vũ khí rồi! – SeungRi hí hửng, nhìn Ji Yong với ánh mắt đầy vẻ than phục.

Còn Ji Yong thì mém nữa là trượt chân xuống biển vì cái câu nói này của SeungRi. Anh thật không hiểu sao sếp Kang lại có thể phân công tên nhóc này vào cùng nhóm với anh. Không! Chính xác hơn là tại sao tổ hình sự lại có thể để một “nhân vật tầm cỡ” thế này vào tổ hình sự được cơ chứ? Rõ rang trước khi đi, anh đã phổ biến rất rõ tình hình, mục đích và phân công cụ thể rồi. Vậy mà……… Thôi! Dẹp đi! Nghĩ nữa sẽ đau đầu, không nghĩ sẽ tốt hơn.

Đây không phải là lần đầu tiên Kwon Ji Yong tham gia 1 vụ trọng án như thế này. Nhưng nó là lần đầu tiên anh tham gia với tư cách là nhóm trưởng. Để theo vụ này, anh đã phải ròng rã theo đuôi và điều tra cật lực hơn 3 tháng nay. Lão già Lee So man này, không biết lão làm cách nào mà tuồn ra nước ngoài số lượng hàng trắng và ma túy khủng khiếp thế này?

Lão già Lee So man, một con cáo già trong thế giới ngầm, đầy mưu mô và thủ đoạn. Bên cạnh hắn luôn có một nhóm sát thủ gồm 9 đứa con gái. Tất cả tụi nó đều xuất thân từ tập đoàn sát thủ SM của chính lão. Sự thực thì mấy con đó chỉ là lũ *** rẻ tiền không hơn không kém. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng không đáng sợ. bao nhiêu phi vụ cảu lão có thể trot lọt được như vậy đều phần lớn là nhờ tụi nó. 9 con *** đó chính là mối nguy hại mà Ji Yong lo lắng nhất. Liệu lần này chúng có tới hay không đây?

‘KÉT!!!!!! KÉT! !KÉT!!!!!!!!!!................................... .”””

Hàng loạt tiếng đỗ xe khiến cho Ji Yong chói cả tai, cắt phăng luôn dòng suy nghĩ của anh. Quả nhiên, “nhắc tào Tháo thì tào tháo đến”. Khiếp! Tụi nó có biết là bản thân tụi nó đang tham gia 1 vụ buôn lậu mang tính quốc tế hay không mà 9 con với 9 chiếc xe màu hồng đỗ kìn kịt , sát rạt với nhau. Rõ rang là một lũ thích chơi nổi. Ji Yong ngán ngẩm lắc đầu. 9 cái cửa xe bật mở thì cũng là lúc 9 con yêu nữ dó xuất hiện. một lần nữa, Ji Yong mém té xỉu khi nhìn thầy bộ dạng của tụi nó. Một đám con gái ăn mặc hở hang, bó sát người, lâu lâu còn vuốt ngực vuốt đùi lũ đàn em. Thật là lố lăng. Anh thật không dám tin là cái lũ đó là tai sai đắc lực của lão già ấy. Giống lũ *** đứng đường hơn.

-Toàn hàng giả! Hết nhựa rồi lại silicon. Chán chết! Đúng không?

Cả Ji Yong và SeungRi đầu giật mình nhìn lên. Cách chỗ họ đứng không xa, trên nóc một chiếc cong-ten-nơ, có 3 người đang đứng. Một người áo trrắng, một người áo xanh lá còn một người nguyên tông màu đen kịt. Người áo xanh và trắng còn đeo mặt nạ chứ cái tên vest đen (tạm gọi là thế đi! -_-“) thì không.

-Đúng không?

-Ji Yong giật nảy mình, tên đó đang nói chuyện với anh ư? Tên vest đen quay lại phí Jia Yong và nở một nụ cười. hắn ta có khuôn mặt thật điển trai và sắc nét. Nụ cười của hắn cũng đẹp nữa. nhưng………. Anh không quan tâm tới tên d8ó, mọi suy nghĩ của anh đều tập trung vào cái con người áo trắng kia cơ. Cái vẻ đẹp vửa mỹ miều, vừa cuốn hút lại có gì đó mạnh mẽ, thanh thoát. Nhưng lại ẩn chứa nhiều u sầu khiến cho anh chỉ muốn được chở che, chăm sóc và bảo vệ.

- Tôi đã xong nhiệm vụ của mình! Phần còn lại là của 2 cậu đấy!

Tên vest đen vừa dứt lời thì hai cái bong trắng, xanh cũng xà xuống. Bữa tiệc máu, chính thức bắt đầu. Những gì đang và sẽ diễn ra có lẽ sẽ không bao giờ mà Ji Yong và SeungRi quên được.

Thoắt một cái, khu đất trống nơi cảng biển này đã nhuộm đó bởi máu. Cái đầu này chưa kịp chạm đất thì cái đầu kia đã bay lên. Máu bắn tung tóe, vưng vãi khắp mọi nơi. Bắn cả lên người, lên mặt 9 đứa con gái đó. Nhưng chúng vẫn điểm nhiên, khẽ nhếch mép cười trước cái cảnh tựong ấy.

Đẹp thật! 2 lưỡi kiếm xiên ngang, lướt qua từng cái cổ, cái đầu thật “ngọt”. Cái chết đến thật nhanh và toàn hoàn vô hình. Ngay cả kẻ bị giết cũng không kịp nhận ra là mình đã chết từ lúc nào. Một cái chết hoàn toàn êm ái. Khiến cho kẻ chứng kiến phải rung mình sợ hãi.

‘ Clap! Clap! Clap! Clap”

Tiffany- Một trong 9 con *** đó bước lên phía trước, vừa vỗ tay vừa tiến lại gần Hero. Ả đưa tay lên, tính vuốt mặt Hero thì đã nhận ra cái lạnh lạnh ở cổ. 2 lưỡi kiếm đã yên vị ở vị trí có thể cắt phăng cái cổ của cô tar a. Cô ta khẽ nhếch môi cười, rút tay lại:

Chậc! Khó tính wa! Tôi chỉ đùa thôi mà! Lần đầu gặp gỡ, tôi không muốn để lại chút ấn tượng xấu nào đâu. Tạm biệt! Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!

Cô ả quay đi sau khi mi gió Hero một cái. Xiah nhìn theo chin cái xe vừa mất hút thì làm động tác nôn mửa:

Ghê tởm!

Uống đi!- Hero đưa cho Xiah một viên thuốc màu xanh.

Thuốc giải độc?. Không lẽ…- Xiah giật mình nhìn xuống. Những cái xác xung quanh bắt đầu sủi bọt, tan ra- Cô ta hạ độc tất cả luôn sao? Bằng cách nào cơ chứ?

Trong khói xe, cả 9 chiếc đều có. Có lẽ tính khử luôn bọn này sau khi xong việc! Và 2 người kia- Chỉ tay về phía Ji Yong và SeungRi đang nấp- Cũng bị rồi!

Ji Yong và SeungRi đều giật nảy mình khi nhìn thấy Hero chỉ tay về phía họ. Lúc ấy, cả 2 người liền cảm thấy choáng váng mặt mày. Vừa đứng lên, cả 2 đã loạng choạng ngã xuống. Tất cả mọi vật xung quanh cứ như nhòe đi. Trước khi ngất đi, Ji yong còn cảm nhận rõ ánh mắt của người áo trắng đó: lạnh lùng và vô cảm…

~~~~~~~~~~~~~~~~~//~~~~~~~~~~~~~~

Haiz…zzz!!! Hero à! Nể tình bạn bè lâu năm cho tớ xin 2 viên thuốc giải đí

Lý do?- Hero bình thản lau lưỡi kiếm trên một cành cây.

Thì…Cậu ta…dù sao cũng chưa đáng chết mà!- Tên vest đen gãi đầu gãi tai.

TOP Huyng! Hyung muốn mọi người nói hyung là tên biến thái à?- Xiah khẽ hất đầu về chỗ đất trống, Nơi có hai cái “thây” đang nằm.

Aigoo!!! Xiah à! Em thừa biết là không phải rồi mà!- Quay sang Hero- Nha! Nha! Tớ sẽ miễn tiền cung cấp tin lần này cho cậu.

…………………

Cả một tháng luôn!

……………..

…Vậy…2 tháng nhé!!

…………

………

…….

Ya! Cậu ép người quá đáng đó nhé! Một năm! Giá chót đấy!

Ok! Thuốc đây!

Hero thảy 2 viên thuốc xuống cho TOP rồi quay lên ngắm trời, không quan tâm đến cái kẻ đang vò đầu bứt tai, giậm chân tức giận dưới kia.

Trời đêm nay thật đẹp, không trăng, không sao, một màu đen huyền bí.

Em ko đi theo Micky sao?- Hero lơ đãng hỏi.

Hắn hiện tại đang vi vu ở Trung Quốc rồi! Em không phải theo bảo vệ hắn nữa. Với lại, hắn bảo em phải bảo vệ an toàn cho “ người yêu bé nhỏ” của hắn không được có chút trầy xước nào…! Còn hyung thì sao? Chuyện với boss?

Mặc kệ đi! Việc này hyung sẽ tính sau!

Hero và Xiah cùng im lặng. Những ngày tháng sau này của họ sẽ khó khăn hơn trước rất nhiều.

END chap 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro