7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Taeyong cúi xuống sát hơn, Jaehyun quay người lại, mắt cậu mở to nhìn anh làm Taeyong khựng lại.

'Anh định làm gì?' Jaehyun nhăn trán. Nếu là một người khác, một alpha, Jaehyun sẽ biết hành động này nghĩa là gì, nhưng cậu không nghĩ đến Taeyong, một omega lại bị mùi thơm của mình kích thích.

Taeyong lùi lại nhưng tâm trí vẫn mơ màng theo mùi hương trên người Jaehyun, anh cúi đầu xấu hổ vì bị bắt gặp định làm hành động xấu xa 'mùi trên người em, anh nghĩ mình đã bị lôi kéo...'

'Anh ngửi được mùi của em ư?' Jaehyun ngạc nhiên, miệng cậu ta hé ra ngạc nhiên.

Taeyong gật đầu 'anh không hiểu tại sao nhưng anh ngửi được mùi của em, từ lần trước rồi.'

Jaehyun ngồi hẳn dậy nhìn chằm chằm vào Taeyong. Taeyong nghĩ mình đã trốn tránh quá lâu rồi, đã đến lúc phải đối diện với bản thân, anh ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đẹp trước mặt. Hóa ra Jaehyun bình thường như thế này. Taeyong nghĩ dù có chải chuốt hay không cậu cũng đẹp như vậy, và anh nhận ra bản thân đã ghi nhớ tất cả những lần Jaehyun xuất hiện trước mặt mình, từ những điều nhỏ nhất như Jaehyun mặc áo màu nào, đôi giày cậu đi ra sao, sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ!

'Hôm kiểm tra của đội bóng rổ anh đã thấy em.' Taeyong kể lại chuyện hôm đó, bao gồm việc anh không thể tới giúp cậu. Jeno nói đúng, anh chỉ cho Jaehyun câu trả lời mà không giải thích, như thế thật bất công cho cậu. 'Anh thấy em lúc đó nhưng không thể làm gì để giúp em, anh nghĩ mình không xứng đáng với em và em cần một người có khả năng bảo vệ mình.'

'Anh đáng lẽ nên gọi em.' Khuôn mặt Jaehyun trở nên lo lắng 'tình trạng của anh như thế, nếu có chuyện không may thì sao?'

Taeyong nhìn mắt vào của Jaehyun. Cậu nói đúng. Lúc đó anh rất yếu ớt và không có khả năng tự bảo vệ mình, anh nên gọi cậu, anh nên nhận sự giúp đỡ của cậu chứ không phải tự mình chịu đựng. Mạnh mẽ và dũng cảm không có nghĩa là che giấu hay trốn tránh mà chính là chấp nhận và đối mặt.

'Lần sau anh sẽ gọi em.' Taeyong gật đầu làm Jaehyun ngạc nhiên, có lẽ cậu không ngờ Taeyong sẽ đồng ý dễ dàng như vậy vì trước đây anh luôn tránh né. Taeyong nhìn vào đôi môi hơi hé ra của Jaehyun, có vẻ mỏng và mềm. Jaehyun đang ngồi trước mặt anh, ở khoảng cách rất gần, cậu có vẻ căng thẳng vì mùi thơm từ người Jaehyun đột nhiên nồng hơn, bao phủ Taeyong, làm tâm trí anh lơ lửng, gạt qua những suy nghĩ thông thường để tập trung vào một điều duy nhất: Jaehyun.

Và dưới sự thôi thúc của mùi thơm và ý muốn mãnh liệt thật sự đã có từ lâu, Taeyong nghiêng người về phía trước và chạm vào môi Jaehyun. Taeyong nhìn thấy vô số hình ảnh vụt trôi qua đầu, tất cả đều là Jaehyun, trong vô thức anh đã ghi nhớ mọi thứ về cậu.

Taeyong đã từng thử hẹn hò vài lần trước khi quyết định sẽ không kết đôi với bất kỳ ai nhưng lần này anh sẽ nghĩ lại. Vì cảm giác chạm vào Jaehyun tuyệt vời hơn tất cả mọi thứ trên đời và khi Jaehyun dùng đôi môi mềm mại đáp lại, Taeyong tưởng anh có thể rơi nước mắt vì hạnh phúc. Taeyong đã đi một đường vòng rất xa thay vì đi thẳng đến đích vốn đã ở ngay trước mặt, nhưng dù vậy điều đó cũng xứng đáng, anh sẽ trân trọng Jaehyun nhiều hơn, vì cậu đáng được như vậy.

'Có phải mùi của em khiến anh làm vậy không?' Jaehyun vòng tay qua cổ Taeyong, tựa vào trán anh hỏi.

'Thật ra anh đã muốn từ lâu, nó chỉ giúp anh dũng cảm hơn thôi.' Taeyong vòng tay ôm Jaehyun, người cậu âm ấm, chắc vẫn còn hơi sốt. Jaehyun mạnh mẽ biết bao. Taeyong nghĩ thầm, anh sẽ học hỏi sự mạnh mẽ từ cậu.

Jaehyun đột nhiên đẩy Taeyong ra, đưa hai tay ôm mặt. 'Em sao thế? đau ở đâu à?' Taeyong lo lắng hỏi.

'Để anh thấy em lúc này.' Jaehyun vẫn che mặt 'trông xấu xí và nhếch nhác quá.'

'Không đâu.' Taeyong bật cười. Jaehyun bị ám ảnh với việc phải đẹp mọi lúc mọi nơi quá rồi. 'Lúc này trông em rất đáng yêu.' Jaehyun thả tay nhìn Taeyong 'thật ra lúc nào em cũng rất đẹp, mỗi lần em xuất hiện anh lại ngạc nhiên sao em lại có thể đẹp như thế.'

'Em luôn tự hỏi anh thấy em thế nào, vì những người bạn xung quanh anh đều rất nổi bật nên không biết anh có để ý đến em không.' Jaehyun nói, mặt cậu hơi đỏ vì sốt và vì nụ hôn nữa, thật đáng yêu.

'Ngay từ lần đầu người ta nói cho anh biết "đó là Jaehyun" em đã luôn là người đẹp nhất rồi.' Taeyong nhớ lại một lần tình cờ Jungwoo chỉ cho anh omega nổi tiếng nhất trường.

'Vậy từ nay anh sẽ không tránh né em nữa?' Jaehyun cười, đôi mắt lấp lánh.

'Không trốn tránh nữa.' Taeyong cười và hôn Jaehyun lần nữa, cậu cười giữa nụ hôn.

.

'Mùi của em thế nào?' Jaehyun hỏi.

'Rất thơm, có chút giống nước hoa em hay dùng pha thêm mùi hoa hồng và đào chín.' Taeyong đáp. Cả hai nằm dài trên giường, nói những chuyện linh tinh.

'Còn mùi của anh?' Jaehyun quay lại hỏi.

'Mùi chanh tươi.' Taeyong đáp.

'Sao nhạt nhẽo vậy?' Jaehyun có vẻ thất vọng

'Chắc giống con người anh.' Taeyong cười.

Jaehyun ngáp rõ to, cậu xoay người lại nằm đối diện với Taeyong 'đột nhiên buồn ngủ ghê.'

'Chắc là thuốc có tác dụng rồi đấy, ngủ một giấc tỉnh dậy là khỏe thôi.'

'Anh sẽ vẫn ở đây chứ?' Jaehyun hỏi, cơn buồn ngủ kéo đến nhưng cậu vẫn cố mở mắt.

'Anh sẽ ở đây đến khi em khỏe hẳn, ngủ đi.' Taeyong vòng tay ôm Jaehyun còn cậu dụi vào người anh 'lần sau không uống thuốc nữa, anh sẽ giúp em.'

'Đột nhiên em muốn chu kỳ sau đến thật nhanh.' Jaehyun nói, mắt díp lại 'em cũng sẽ giúp anh.'

'Ừ, anh sẽ cần em đấy.' Taeyong kéo chăn, ôm cậu chặt hơn. Jaehyun lầm bầm gì đó nhưng tác dụng của thuốc làm cậu nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Taeyong nhìn khuôn mặt khi ngủ của Jaehyun, dù trải qua những băn khoăn và hành động sai lầm, nhưng cuối cùng anh đã có quyết định chính xác nhất cuộc đời.

.

Taeyong mở mắt, mọi chuyện như một giấc mơ nhưng lại rất thật, anh khẽ cười, lúc này trông anh ngớ ngẩn lắm khi nằm trên giường ngắm trần nhà mà cười nhưng Taeyong không thể dừng lại được.

Có tiếng động, Jungwoo đã dậy rồi, đang đi đi lại lại trong phòng. Vẫn còn sớm nên Taeyong tiếp tục nằm ườn trên giường, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra. Có tiếng gõ cửa, Jungwoo mở cửa rồi quay vào trong phòng gọi.

'Taeyong, Jaehyun đến này.'

Taeyong định ngồi dậy nhưng lại nằm xuống 'bảo cậu ấy vào đi.'

Một bóng người lướt ngang qua phòng đến trước giường của Taeyong. 'Anh là heo sao, giờ vẫn còn nằm?' Jaehyun vui vẻ nói.

Taeyong nằm xích vào trong, vỗ vào chỗ trống trên cái giường đơn, Jaehyun ngồi xuống, hơi lạnh bên ngoài theo cậu vào trong làm Taeyong tỉnh hẳn.

'Em đến sớm vậy?' Taeyong ngắm Jaehyun ngồi xuống bên cạnh. Hôm nay cậu mặc áo len trắng, trông như thiên thần vậy.

'Thì muốn gặp anh.' Jaehyun đáp, hai gò má hơi đỏ, có lẽ vì lạnh. Đằng sau Jungwoo rùng mình mấy cái, le lưỡi quay đầu đi. Taeyong bật cười, ngồi dậy.

'Đợi anh một chút.'

Lúc đi ngang qua Jungwoo để vào phòng tắm, anh nghe bạn cùng phòng làu bàu 'mới sáng ra đã anh anh em em.'

Khi Taeyong ra ngoài thì Jungwoo đã đi rồi, Jaehyun đang xem đồ của anh trên bàn học.

'Có xem được không?' Jaehyun chỉ vào cái hộp trên bàn.

'Cứ tự nhiên, nhưng chẳng có gì thú vị đâu.' Taeyong thay quần áo còn Jaehyun bắt đầu lục lọi với vẻ hứng thú.

'Có gì hay không?' Taeyong mặc áo khoác xong, thọc tay vào túi nhìn Jaehyun xem mớ hình chụp của anh.

'Hình người yêu cũ đâu?' Jaehyun cầm xấp hình giơ trước mặt Taeyong.

'Làm gì có.' Taeyong lấy xấp hình nhét lại vào hộp 'đi nào.'

'Người yêu cũ thế nào?' Jaehyun vẫn không chịu bỏ qua khi Taeyong khóa cửa phòng.

'Quên rồi.' Taeyong cười.

'Sao lại quên được?' Jaehyun nói khi cả hai ra khỏi kí túc xá.

'Gặp em rồi thì quên chứ sao, làm gì có ai bằng em.' Taeyong khoác vai Jaehyun bước xuống sân. Những người đi ngược chiều đều lộ liễu hoặc kín đáo nhìn Jaehyun. Hôm nay cậu thậm chí còn lộng lẫy hơn ngày thường, Jaehyun luôn chú ý ngoại hình mỗi khi gặp Taeyong, cậu làm vậy là vì anh. Suy nghĩ đó khiến Taeyong vui vẻ và kiêu ngạo một chút, cũng đáng mà.

'Cái cậu alpha ở đội bóng rổ thế nào?' Jaehyun hỏi lúc ra tới cổng trường.

'Ai cơ? Trong đội thì toàn là alpha...' Taeyong nhíu trán.

'Cái cậu đưa thư cho anh ấy.' Jaehyun đập vào vai Taeyong.

'Quên mất.' Thật sự nếu Jaehyun không nhắc thì Taeyong cũng quên luôn chuyện đó, tâm trí anh lúc này đã đặt hết lên người Jaehyun rồi, còn chỗ đâu mà để ý đến người khác.

'Làm sao mà quên được, anh nói với người ta thế nào?'

Taeyong định trả lời thì một người đi tới làm anh sửng sốt, là Yuta. Khác hẳn với một Yuta bình thường, lúc này trông cậu ta ủ rũ và chán chường, đôi mắt nhìn mông lung, thậm chí không nhận ra Taeyong trước mặt.

'Yuta.' Taeyong kêu lên,

Lúc này Yuta mới nhận ra anh, cậu ta nhếch mép, giọng nói khàn khàn 'tao về rồi đây.'

.

'Bên Mỹ thế nào?' Jeno hỏi. Cả ba ngồi trong phòng của Taeyong, trái với vẻ quan tâm, lo lắng của hai người bạn, Yuta lại thờ ơ.

'Ồn ào, náo nhiệt lắm.' Yuta đáp.

'Vậy còn Sicheng, có tìm được cậu ta không?' Taeyong hỏi. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà Yuta lại trở thành thế này.

'Tìm được, tôi đã biết cậu ấy ở đâu từ trước.' Yuta đáp rồi im lặng. Jeno và Taeyong nhìn nhau. Yuta thở dài rồi nói tiếp. 'Thời gian bay sang Mỹ rất dài và hai người có tin được không? Đó là khoảng thời gian duy nhất trong nhiều năm qua tôi không có việc gì để làm cả, chỉ dành để nghĩ ngợi và đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện. Ngồi cạnh tôi là một cặp đôi, dù chỉ là những cử chỉ nhẹ nhàng vẫn để lộ tình cảm họ dành cho đối phương. Tôi chợt nhận ra Sicheng chưa bao giờ đối xử với mình như thế và có thể sẽ không bao giờ như vậy, trước khi đi Mỹ cậu ta rất ghét tôi, thậm chí muốn tránh đến mức đi xa như vậy. Tìm được cậu ta thì sao chứ? Có thể đưa cậu ta về nhà không? Đưa về rồi Sicheng cũng đâu có thay đổi tình cảm đâu.'

Đó chính là điều Yuta nhận ra trong chuyến bay dài đằng đẵng đó. Đến Mỹ rồi tìm đến chỗ của Sicheng, nhưng không xuất hiện trước mặt Sicheng mà chỉ lặng lẽ quan sát. Sicheng hòa nhập với cuộc sống ở đây rất tốt, cậu ta đi học, có nhiều bạn bè, lúc nào cũng cười đùa vui vẻ. Trong trí nhớ của Yuta, lần cuối Sicheng vui vẻ như vậy đã rất lâu rồi. Thời gian trước khi đi Mỹ cậu ta lúc nào cũng khó chịu, buồn bực. Yuta nhận ra đây mới là cuộc sống mà Sicheng mong muốn, là điều mà mình nên làm nếu thật sự yêu Sicheng. Yuta lặng lẽ theo dõi quan sát Sicheng nhiều ngày cho đến một ngày dứt khoát về nước, để lại tình yêu và sự bồng bột của tuổi trẻ ở nước Mỹ. Chuyến bay về cũng rất dài nhưng Yuta ngủ suốt quãng thời gian đó, khi đặt chân xuống quyết định từ hôm nay sẽ quên Sicheng.

'Chuyện là vậy đấy.' Yuta cười 'nghe có vẻ hay ho mạnh mẽ nhưng thật ra là đau đớn đến chết đi sống lại.'

Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở, Jungwoo cầm túi đi vào 'anh Yuta về rồi à.' Jungwoo vui vẻ khi thấy Yuta.

Taeyong nhìn Jungwoo cất đồ và đi tắm, anh vỗ vai Yuta 'rồi mày sẽ vượt qua được thôi, sẽ có một khởi đầu mới tốt hơn.'

Yuta không đáp, từ trong phòng tắm vọng ra tiếng ngân nga của Jungwoo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro