3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi xuống tàu, tôi đã cố tỏ ra bình thường. Vẫn cười nói vui vẻ với Nana và mọi người nhưng có trời mới biết rằng tôi đang xấu hổ đến mức nào. Cũng may là sự chú ý đang được đổ dồn về chị Jungna. Thật không biết giữa chị ấy và Ten oppa đã xảy ra chuyện gì mà giờ mặt đỏ hết cả lên, đầu cúi gằm xuống đất. Nhìn hình ảnh e thẹn của thiếu nữ bà chằn Kim Jungna mà không ít người bị sốc văn hóa, Ten oppa cũng không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác...

-Jungna, hôm nay cậu quên không uống thuốc à? Biểu cảm nhìn thấy ghê vậy!- Donghyuck oppa không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc cô bạn đồng niên.

-Cậu thèm ăn đấm sao Lee Donghyuck?-Chị Jungna thẹn quá hóa giận, định lao đến dạy cho Donghyuck oppa một bài học. Ngay lúc này, tôi đã nhanh chóng vào vai "anh hùng cứu mĩ nhân" mà nhảy lên kéo chị Jungna ra chỗ khác.

-Chị à nói thật đi. Chị đã làm gì Ten oppa rồi?- Tôi nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

-Em còn dám hỏi sao? Đều tại em đẩy chị vào ngồi cạnh anh ấy nên mới...-Nói đến đây, khuôn mặt người nào đó lại đỏ bừng lên chứng minh cho một sự bất thường không hề nhẹ. Thôi chết, chẳng lẽ trong chuyến tàu định mệnh kia, chị Jungna đã...Ten oppa? Tôi thề là đầu óc tôi không nghĩ cái gì đen tối đâu nhá... Ten oppa à, em lỡ hại anh mất rồi...

-Trời ơi, sao chị sỗ sàng thế? Mai này Ten oppa có kiện chị vì tội ép buộc con cái nhà lành thì em cũng không cứu nổi a!

-Con bé này, em lại ngứa đòn thay Donghyuck đấy à?-Chị Jungna dùng vẻ mặt rất ba chấm dẹp bỏ suy nghĩ đầy "trong sáng" của tôi.

-Vậy tỷ tỷ có thể cho tiểu muội biết rõ chân tướng sự việc được không? Đi mà, đi mà, đi mà...

-Thôi được rồi, chị sẽ nói. Nhưng em phải hứa không cho những người khác biết đấy.-Nhìn ánh mắt chân thành khẩn thiết "thà chết không khai" của tôi, chị Jungna ngập ngừng nói tiếp.-Chị đã hôn má Ten oppa, thậm chí còn làm dính son lên mặt anh ấy. Có ai xui như chị không chứ, mãi mới có cơ hội gần người ta mà...

-Một chút sự cố thôi mà chị, Ten oppa sẽ không để ý đâu.-Vả lại chị chưa phải người xui nhất hôm nay đâu, em mới xui nhất nè. Đương nhiên câu sau tôi phải nuốt vào trong họng đâu dám nói ra. Chị Jungna mới chỉ dừng lại ở hôn má, còn tôi thì first kiss luôn rồi đấy, đối tượng còn là người không thể ngờ tới nữa chứ. Cuối cùng, "người đi trước với kinh nghiệm đầy mình" Kim Minji đã ngộ ra một đạo lí để khuyên chị Jungna cũng là khuyên chính bản thân mình...-Tốt nhất lần sau chúng ta nên cạch mặt trò tàu lượn siêu tốc đi chị.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã lăn lộn ở Everland cả ngày và quyết định ăn tối ở một quán gà rán Yangnyeom Tongdak. Vì dân số quá đông nên đành "sẻ nửa trái tim" chia nhau ra ngồi hai bàn. Nếu team các anh chị lớn thực hiện đúng phương châm "đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên" thì hội maknae-trong đó có tôi đang dậy sóng bởi trò chơi "Truth or action" mà Donghyuck oppa bày ra.

Luật chơi rất đơn giản, mỗi người sẽ lần lượt xoay chiếc thìa ở giữa bàn. Khi thìa chỉ vào ai thì người xoay sẽ được yêu cầu người đó chỉ ra một sự thật hoặc chọn làm một hành động. Người đầu tiên xoay thìa là anh Mark còn nhân vật xấu số bị chỉ mặt điểm tên là Park Jisung.

-Anh hỏi em nhé, trong team girl em thích ai nhất?-Câu hỏi của Mark oppa vừa đặt ra, Jisung xấu số đã phải nhận ngay lấy ánh mắt mãnh liệt từ bà chị Jungna.

-Có phải em thích nhất là Jungna noona không hả, Jisung?-Chị Jungna vừa hỏi vừa nhìn em út bằng ánh mắt uy hiếp.

-Em rất thích Minji noona...nhưng em thích Jungna noona nhất.-Cuối cùng cậu nhóc Jisung vẫn phải sợ hãi trước "uy lực bà chằn"

Trò chơi vẫn cứ tiếp diễn, mỗi khi chiếc thìa chỉ vào nhân vật xấu số nào cũng đều có những tình huống dở khóc dở cười rất thú vị. Điển hình trong số đó chính là việc Jeno oppa "max nhạt" phải ra trước mặt chị phục vụ cửa hàng làm aeygo hay chị Cincin đã tiết lộ chuyện chị Jemmy từng crush một thực tập sinh của YG.

Nhìn sắc mặt đau khổ của mấy người phải thực hiện thử thách và những nạn nhân bị kể sự thật, tôi đã cười rất "có duyên" không thể khép được miệng. Nhưng quả nhiên "cười người giây trước giây sau người cười", là một người có tham gia trò chơi, tôi đã chạy trời không khỏi nắng dính phải "thìa chưởng". Ngay khi chiếc thìa chỉ vào tôi, ai nấy đều vỗ tay vui sướng và hài lòng.

-Vì em là maknae team girl nên anh cho em chọn giữa "Truth or action" đấy.-Donghyuck oppa là người xoay vào tôi.

-Em chọn Truth ạ.-Thà chọn truth còn hơn là action. Lỡ đâu mấy người kia lại nghĩ ra mấy hành động dị dị gì đó chắc tôi sẽ thảm lắm...

-Vậy được rồi. Minji, em đã từng crush hay first kiss với ai chưa?-Ngay khi Donghyuck oppa hỏi xong, không chỉ team maknae mà cả team anh chị lớn cũng đều đổ dồn ánh mắt vào tôi một cách đầy hiếu kì.

Tôi thầm đổ mồ hôi lạnh. Ông trời ơi, tại sao lại đối xử tàn nhẫn với con như này chứ? Nếu câu hỏi này được đặt ra vào ngày hôm qua thì tôi đã không hề ngần ngại ri pờ lai rằng "chưa từng". Thế nhưng sao mà éo le đến vậy? First kiss sự cố bị tôi đè ép để quên đi bây giờ lại ngoi lên mãnh liệt rồi...

-Minji sao không trả lời vậy em? Chẳng lẽ đã có rồi hay sao nên em mới khó nói thế?-Xin thề đây là lúc tôi cảm thấy ai oán nhất đối với bà chị Cincin mà tôi vẫn thường bám dính suốt cả ngày, đó mọi người đã thấy sự "thâm tàng bất lộ" của chị ấy chưa? Câu hỏi của chị Cincin cũng thành công khơi dậy thêm lòng hiếu kì và hóng hớt của khán giả xung quanh...

-Dạ...chưa từng có.-Lần đầu tiên trong đời, tôi phải cắn răng nói dối. Bởi tôi biết chắc rằng chỉ cần nói "đã có" thôi thì hàng loạt con người như hổ đói rình mồi kia sẽ lập tức nhao nhao lên tấn công bằng chiêu hỏi tới tấp. Hơn nữa chị Cincin và chị Jungna sẽ còn quấn lấy tôi cho đến khi khai thác được thông tin nữa chứ. Quay qua bắt gặp ánh mắt mất mát và bực tức của anh bạn thân Na Jaemin, tôi càng thêm chột dạ và ủy khuất. Rõ ràng tôi nói dối để đảm bảo an toàn tính mạng cho cả tôi lẫn anh ấy, vậy mà cái ánh mắt kia là sao chứ?

-Thôi nào mấy đứa, muộn lắm rồi đó, mau về kí túc xá đi.-Cuối cùng vẫn là chị Eunyoung lên tiếng giúp tôi ngăn chặn những câu nghi vấn từ mấy người xung quanh.

Team girl và team boy chia tay nhau ở cánh cửa kí túc xá. Hôm nay Nana không dính chặt lấy tôi diễn bài ca "đừng rời xa anh" hay hôn má chúc ngủ ngon như mọi khi, từ đầu đến cuối anh ấy chỉ im lặng suốt. Điều này khiến tôi rất băn khoăn, lẽ nào anh ấy giận tôi vì câu trả lời khi nãy? Đúng là cái đồ khó hiểu...

--------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro