9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã lâu lắm rồi tôi mới được tận hưởng không khí trong lành của buổi sớm như thế này, đúng là dễ chịu quá đi. Hôm qua sau khi trở về, tôi đã mở điện thoại lên an ủi hỏi han với mấy mống NCT. Nào ngờ toàn các tâm hồn đa sầu đa cảm cả, nên thành ra tôi phải trò chuyện tâm sự mỏng với các mống đến gần sáng. Sau khi buôn chuyện xong, tôi cũng chẳng còn bén giấc nữa. Vậy nên mới có tình cảnh tập thể dục buổi sáng mà chả mấy khi tôi làm như hôm nay.

Trong lúc tôi đang hăng say chạy bộ thì thấy một cuốn sổ tay bị rơi ở trên đường. Cuốn sổ nho nhỏ in hình chú cún đáng yêu cực. Dáo dác nhìn xung quanh với mong muốn tìm ra chủ nhân bé sổ, nhưng ở đây lại chỉ có mình tôi và một cậu trai đang chạy bộ phía trên. Cuốn sổ cute thế này liệu có phải là của con trai được không nhỉ? Nhỡ đâu người ta làm rơi từ lâu rồi thì sao? Sau vài giây đấu tranh tư tưởng, tôi vẫn quyết định mạnh dạn chạy theo cậu trai đằng trước...

-Bạn gì ơi, đây có phải là đồ của bạn không vậy?-Tôi đưa cuốn sổ đến trước mặt cậu trai. OMG! Phải nói là số tôi có duyên với mĩ nam hay sao ấy. Người ở trước mặt tôi đây cực kì đẹp trai, không thua kém gì dàn NCT cả. Cậu ấy cao phải 1m8 chứ không ít, gương mặt thì...nói sao nhỉ...đúng rồi...đẹp hoàn hảo luôn á. Tuy nhiên vẻ đẹp của cậu ấy trông rất nhu hòa, hiền lành giống như một chú cún con khiến người ta muốn cưng nựng ấy, khác hẳn mấy ác ma tăng động nhà NCT. Nhìn cậu ấy khiến đầu óc trong sáng của tôi không khỏi nảy ra suy nghĩ...tiểu mĩ thụ a...

-Đúng rồi, nó là của mình. Cảm...cảm ơn cậu.-Gương mặt ngại ngùng của cậu ấy nhìn dễ thương chết mất. Mà khoan...giọng nói này quen quen. À! Là giọng của người hôm nọ trả dù cho tôi đây mà. Hôm đó tôi bị ấn tượng cực mạnh với giọng của cậu ấy nên bây giờ không hề khó để nhận ra. Vốn hôm đó cũng bâng quơ suy đoán rằng cậu ấy rất đẹp trai nhưng không ngờ đẹp đến mức này nha...

-Hình như mình và cậu gặp nhau rồi thì phải? Cậu cũng ở trong công ty SM đúng không?

-Đúng...đúng vậy. Mình là người hôm nọ trả dù cho cậu. Xin lỗi vì lúc đó mình có việc phải đi nên không nói được nhiều với cậu.

-Cậu là thực tập sinh đúng không?-Tôi hào hứng hỏi, gà cùng nhà thì tốt quá rồi.

-Mình...mình cũng không biết nữa.-Giọng cậu ấy thoáng buồn...-Hiện tại mình chỉ làm vũ công phụ họa cho công ty thôi, chưa có kế hoạch cụ thể nào cả.

Biết mình động đến vấn đề nhạy cảm của người ta, tôi nhanh chóng đổi chủ đề:

-Nếu mình đã có duyên như vậy thì làm bạn được không? Mình rất muốn làm bạn với cậu.-Tôi trưng ra vẻ mặt tha thiết cầu xin. Nhớ lại bộ dáng cậu ấy lầm lũi cô đơn, ra về cũng không ai biết sau mấy lần múa phụ họa, tôi bỗng cảm thấy rất xót xa, ý chí phải làm bạn với cậu càng thêm mãnh liệt...

-Mình rất vui vì được làm bạn với cậu.-Cậu ấy nở nụ cười tươi rói làm tôi đứng hình mất năm giây.

-Vậy thì tốt quá rồi, mình là Kim Minji. Còn cậu?

-Mình tên Kim Jungwoo.-Woa, cái tên rất hợp với con người nha.

Sau một hồi lân la nói chuyện, tôi đã chính thức săn được infor của "người đẹp". Điều bất ngờ nhất là cậu ấy...à không, phải xưng là anh ấy mới đúng, hơn tôi đến 3 tuổi lận, sinh năm 1998. Vậy mà nhìn gương mặt bấy bì cùng khí chất ngây ngô, đơn thuần còn hay ngượng nữa, nếu đặt vào đội hình NCT thì chắc người ta sẽ nghĩ anh ấy là Maknae mất. Mà kể ra...anh ấy ở trong NCT thì tốt biết mấy!

Nhờ sự nhiệt tình cởi mở của tôi, Jungwoo oppa cũng mở lòng hơn rất nhiều. Chúng tôi nói với nhau đủ chuyện trên trời dưới đất, giống như đôi bạn tri kỉ nghìn năm mới gặp lại vậy. Tám chuyện với Jungwoo oppa thực sự rất thoải mái, không cần phải chuẩn bị "tâm lí phòng thủ" vì có thể bị cà khịa bất cứ lúc nào như mấy mống NCT đâu.

Đến khi thời gian không còn sớm, tôi mới lưu luyến chia tay Jungwoo oppa để về nhà tắm rửa còn đến công ty nữa.

Cùng các chị bước vào phòng tập, tâm điểm chú ý của chúng tôi vẫn là bữa sáng còn nguyên hơi ấm được đặt ngăn nắp ở trong góc phòng. Là của "người ấy" gửi cho tôi, bên trên còn có một tờ giấy nhỏ xinh cùng với dòng chữ: "Trời bắt đầu trở lạnh rồi, buổi sáng nếu có ra ngoài vận động thì nên chú ý mặc ấm một chút".

-Tò mò quá đi mất, không biết ai mà lại kiên trì đến vậy nữa.-Chị Jemmy lên tiếng cảm thán.

-Đã thế còn cái gì mà buổi sáng ra ngoài vận động nên mặc ấm nữa chứ. Với cá tính ngủ nướng của Minji nhà ta thì em ấy ra ngoài vận động được mấy buổi đây.-Bà chằn Jungna luôn không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để có thể trêu chọc tôi.

-Ya! Chị này! Tại em không thích thôi chứ dậy sớm có gì khó đâu chứ.-Tôi bĩu môi phản bác.

-Mà công nhận nếu chị là em thì chị đổ lâu rồi đó Minji. Thời nay tìm được chàng trai kiên trì quan tâm em từng ngày như vậy không dễ đâu.-Câu nói của chị Hejin làm tôi cũng thực rung động...

Câu chuyện vẫn tiếp tục, mấy thiếu nữ đang tuổi ảo tưởng về tình yêu đôi lứa tập trung bàn tán một lúc lâu. Tôi cũng vui vẻ góp lời cùng các chị, thắc mắc khi nãy là tại sao đột nhiên hôm nay "người đó" lại nhắc đến việc tập thể dục buổi sáng đã âm thầm và lặng lẽ bị tôi nhanh chóng đẩy ra sau đầu luôn rồi...

--------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro