1: Hoàng hôn đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều hôm nay thật kì lạ.

Hoàng hôn mang một màu đỏ quánh đặc sệt khiến con người ta cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Màu đỏ lan rộng cả một vùng trời tưởng như vô tận, màu đỏ hắt lên mặt nước, màu đỏ phản chiếu trên đồng tử của cậu thiếu niên.

Màu đỏ của máu.

Đôi mắt đẹp đẽ ngước lên nhìn bầu trời, cậu mỉm cười, lâu lắm rồi cậu không cười, giờ thì có thể cười được rồi. Những làn gió nhẹ khiến tóc cậu bay bay, nắng chiều âu yếm làn da mềm mại, chăm chú lắng nghe tiếng lá xào xạc như thể chúng đang nói chuyện với mình. Cậu thiếu niên lấy điện thoại chụp lại khung cảnh trước mặt rồi gửi cho một người kèm theo dòng tin nhắn.

[Mày thấy đẹp không?]

Bên kia trả lời rất nhanh.

[Không đẹp, nhìn rất ngột ngạt. Mày đang ở đâu, đi ăn bánh gạo cay với tao không?]

Cậu thiếu niên không quan tâm đến vế sau, chỉ trả lời vế trước.

[Sao vậy? Tao thấy đẹp lắm mà, chưa từng thấy trời như thế này bao giờ.]

[Chắc chắn đây là dấu hiệu dành riêng cho tao rồi.] Cậu thiếu niên nhắn thêm.

[Chả đẹp gì cả. Tao chỉ muốn đi ăn bánh gạo cay, đi với tao đi.]

Cậu thiếu niên không trả lời nữa, nhét lại điện thoại vào túi, đứng ngắm nhìn bầu trời thêm một lúc nữa, tham lam hít vào một hơi đến căng lồng ngực.

Màu đỏ tan biến dần, mặt trời đã gần như hoàn toàn biến mất, chỉ còn một góc nhỏ bé tẹo.

Đến lúc rồi.

Cậu không muốn ăn bánh gạo cay, cũng không kịp nói lời từ chối với bạn của mình, đành hẹn cậu ấy lần sau.

Nếu còn có lần sau.

Từ sân thượng tầng chín nhìn xuống, cậu cười tươi hơn bao giờ hết, một nụ cười tưởng chừng như mãi mãi sẽ không xuất hiện lại trên gương mặt cậu, nụ cười khiến ai nhìn cũng phải cảm thấy trái tim khẽ rung rinh. Cậu cười, cười đến ứa nước mắt, một giọt nước nóng hổi khẽ chảy xuống gò má cậu.

Và rồi cậu nhảy.

*

Mark Lee ngẩng mặt nhìn bầu trời, lần đầu thấy hoàng hôn ở Seoul có màu đỏ kì dị như thế này. Nhưng kì lạ thì sao, đỏ một tí rồi hết, anh cũng chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, nhanh chân ra khỏi cổng trường.

Hôm nay là thứ sáu, anh có lịch đi làm thêm ở cửa hàng đĩa than cách trường trung học X ba dãy phố. Một công việc việc nhẹ lương cao, ông chủ trẻ tuổi, dễ tính, lại đúng thứ anh thích. Đi bộ ba dãy phố cũng mất đến hai mươi phút, mà còn đúng mười tám phút nữa là đến giờ làm việc, đành phải chạy thôi.

Mới chạy khỏi cổng trường được một trăm mét, Mark Lee nghe thấy một tiếng động lớn, thịch một cái. Anh giật mình quay lại nhìn, chỉ thấy mọi người cũng đang tò mò quay lại giống mình, Mark Lee lại càng không thích nhiều chuyện, nhìn đồng hồ thêm một lần nữa rồi chạy vọt đi.

Chạy như bay trên phố, tóc cũng bị thổi ngược ra đằng sau, cặp sách nặng trịch đang đeo sau lưng cũng vì tốc độ của anh mà lên xuống. Đứng trước cửa hàng thở dốc, mồ hôi ướt cả mảng áo, nhưng dù sao cũng đến sớm tới ba phút. Tim Mark Lee đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực, anh tranh thủ dựa vào tường hít thở nhân lúc nhân viên ca trước đang bận tiếp một vị khách, đúng ba phút sau mới bước vào.

Mark Lee gật đầu chào anh nhân viên ca trước rồi vào thẳng phòng nhân viên cất đồ, tiện tay lấy một cuốn sách đem theo, ca của anh mười giờ tối mới kết thúc. Anh chưa ăn tối, không biết ăn gì, cũng không muốn ăn. Nhân viên ca trước thay quần áo xong xuôi rồi lại tiến đến gần chỗ Mark Lee, đặt lên quầy thanh toán một chiếc bánh mì.

"Chưa ăn tối đúng không?"

Mark Lee nhìn bánh mì rồi gượng gạo gật đầu. Anh nhân viên cười với Mark Lee như thế đã biết trước, vỗ vai anh một cái rồi rời đi.

Thường thì thứ sáu không có mấy khách, cuối tuần mới là ngày đông, nên Mark Lee tranh thủ lấy bài tập ra làm. Năm nay lượng kiến thức nhiều lại còn phải thi lên đại học, học sinh giỏi xuất sắc như Mark Lee đương nhiên không để mình thua kém bất kì ai.

Chăm chú làm bài đến mức có khách vào mà không biết, cho đến khi vị khách kia gõ nhẹ lên quầy thanh toán Mark Lee mới giật mình đứng thẳng người dậy.

"Quý khách cần gì ạ?"

Đứng trước mặt anh có vẻ là một người tầm tuổi anh, có vẻ, vì người kia đội mũ lưỡi trai màu đen che kín mặt, chỉ lộ từ môi trở xuống. Nhưng dựa vào giọng nói và bộ đồng phục người kia đang mặc trên người thì Mark Lee có thể chắc chắn.

Vị khách này hơi chần chừ một chút, Mark Lee thấy rõ được người kia đang phân vân vì yết hầu khẽ dao động, chỉ là anh không biết vị khách này đang phân vân điều gì.

"Cho hỏi đĩa mới tháng này về chưa? Lần trước tôi đến đây nhân viên nói hôm nay có đĩa mới về." Người kia nói.

Mark Lee nghĩ ngợi một hồi rồi vào trong kho bê ra một thùng các tông, nói với vị khách.

"Đáng lẽ mai mới lên kệ, nhưng vì quý khách mất công đến đây rồi." Anh nói rồi mở thùng các tông ra.

Người kia chọn lựa đống đĩa trước mặt một hồi, xem xét rất kĩ lưỡng rồi mới đưa ra quyết định. Mark Lee quét mã vạch đĩa than rồi bỏ vào túi cẩn thận, vị khách kia cũng chuẩn bị đủ đúng số tiền, nhận lấy đồ rồi đi thẳng.

Mark Lee mang lại thùng các tông vào trong kho vì chưa đến ngày bày lên kệ. Có lẽ lần trước vị khách kia đến gặp nhân viên ca trước, theo trí nhớ của Mark Lee thì anh chưa thấy vị khách nào như vậy bao giờ.

Chán nản lôi điện thoại ra ngịch, một tiêu đề bài báo đập thẳng vào mắt Mark Lee khiến anh sững người.

HỌC SINH TRƯỜNG TRUNG HỌC X TỰ TỬ CHƯA RÕ NGUYÊN NHÂN

Trường X, còn không phải trường của Mark Lee?

Anh ấn vào tiêu đề bài báo rồi đọc lướt thật nhanh, mới được đăng cách đây bảy phút. Ảnh hiện trường đã được làm mờ, cơ quan chức năng vây kín xung quanh trường, ngay cả phóng viên cũng nhanh chóng đánh hơi được. Chuyện như thế này chưa từng có tiền lệ ở trường X, theo Mark Lee biết là vậy.

Không thể là do áp lực học tập, trường X không phải trường chuyên lớp chọn gì, nói trắng ra là trường đầy học sinh cá biệt thường xuyên đi đánh nhau, độ cạnh tranh cũng thấp. Mark Lee thử nhìn kĩ tấm ảnh được làm mờ nhưng rồi anh cũng mù tịt, anh không nghĩ mình biết người này.

Điện thoại nhanh chóng nhận được cả chục tin nhắn từ bạn bè, nội dung đều là về học sinh kia, Mark Lee không trả lời, không có gì hay ho để mà bàn tán.

Thở dài.

Mới mười bảy mười tám tuổi đã phải đi tới bước đường cùng.

Mark Lee vứt điện thoại sang một bên, tâm trạng làm bài tập cũng không còn nữa.

*

Sáng hôm sau đi học, không ngoài dự đoán tất cả mọi người đều xôn xao về vụ việc kia. Phóng viên đứng kín ngoài cổng trường chặn cả đường giáo viên và học sinh đi vào khiến bảo vệ phải bó tay, phụ huynh rủ nhau đứng la ó chửi rủa ban giám hiệu nhà trường điều hành trường tệ hại mới khiến chuyện như vậy xảy ra.

Vậy rốt cuộc học sinh kia là ai?

Mark Lee khó khăn lắm mới lên được lớp, học sinh trên lớp cũng toán loạn như ong vỡ tổ khiến giáo viên không quản lí được, trường X rơi vào hỗn loạn. Một người vỗ vào vai Mark Lee khiến anh quay sang nhìn.

"Mày biết đấy là ai không?" Lee Jeno hỏi anh, Mark Lee lắc đầu.

Lee Jeno thở dài ngồi xuống bên cạnh Mark Lee, tặc lưỡi một tiếng.

"Là Choi Seojun, khối dưới."

Mark Lee nghe xong cái tên gật rồi lại lắc, anh không biết người này. Thật ra ngoài người trong lớp thì Mark Lee đều không biết nhiều, anh không thích giao tiếp, cũng không quan tâm đến người ngoài.

"Jeno, học đi." Mark Lee nhắc nhở rồi lại cắm đầu vào làm toán, mặc kệ cho Lee Jeno bên cạnh bĩu môi.

Tất cả các giáo viên chủ nhiệm đều phải xoa dịu học sinh lớp mình, cho dù là chẳng có mấy tác dụng. Đám học sinh dồn dập hỏi lí do vì sao cậu bạn kia lại tự tử, giáo viên đều nói do áp lực học tập và chuyện gia đình.

Học tập cái con chó rách.

Nghe đã cảm thấy chối tai, nhưng ngoài lí do đó ra, còn có thể nói ra được lí do nào khác hay sao? Còn có thể dùng lí do nào khác để chống đối với đám phóng viên ngoài kia hay sao? May trường X chẳng phải trường có nhiều con ông cháu cha hay trường có danh tiếng gì, bằng không chuyện sẽ còn phức tạp hơn nữa.

Tất cả đều bàn tán, ngay cả ở lớp của Choi Seojun cũng thế, chỉ bàn tán, không có đau xót, cũng không có giọt nước mắt nào cả.

Sau những lời bàn tán ấy, chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra, chẳng ai rõ nguyên nhân Choi Seojun tự tử là gì, đám phóng viên cũng dần biến mất, tất cả mọi chuyện lại trở về với quỹ đạo của nó.

*

Lee Donghyuck nhét một tay vào túi áo khoác, tay còn lại cầm chiếc bánh bao đang ăn dở.

Cậu rất chậm rãi bước đi trên con dốc, dù chỉ còn ba phút nữa là cậu sẽ muộn học, trên mặt không có vẻ gì là vội vã. Chắc nhà trường sẽ chẳng phạt học sinh mới làm gì đâu. Lee Donghyuck ăn được một nửa thấy no, vứt nửa còn lại vào thùng rác rồi phủi tay, vuốt tóc một cái rồi đến trường, trường mới.

Giáo viên đã đợi Lee Donghyuck ngoài cổng trường, cậu muộn tới mười lăm phút. Nhưng cũng không có gì là ngạc nhiên lắm, học sinh ngoan ngoãn chỉn chu đã chẳng vào trường X làm gì. Giáo viên nhìn cậu từ đầu đến chân rồi hỏi.

"Bố mẹ em đâu?"

"Không có ạ." Cậu trả lời rất nhanh chóng.

Giáo viên khẽ thời dài rồi không nói gì nữa, dẫn cậu lên lớp.

Sân trường X rộng lớn nhưng rất đơn sơ, chỉ đơn giản là một khoảng sân trống, thêm được hai cái cây. Học sinh đã lên lớp hết rồi, nếu có thì chỉ có vài người bị giám thị phát hiện trèo tường nên bị phạt, nhăn nhăn nhó nhó không muốn khuất phục. Lee Donghyuck phì một tiếng.

Cô giáo dặn Lee Donghyuck chờ ở ngoài, cậu nghe theo. Chẳng biết giáo viên nói gì đó với đám học sinh rồi mới gọi cậu vào.

Lee Donghyuck hai tay nhét túi quần ngênh ngang hếch mặt bước vào, ánh mắt sắc như dao nhìn quanh lớp học một lượt.

"Các em, lớp chúng ta có học sinh mới, làm quen với nhau đi nào."

"Lee Donghyuck." Cậu đơn giản giới thiệu, không có lấy một cậu thừa thãi.

"Lee Donghyuck ư?" Ở dưới có tiếng thì thầm, cậu nhìn về phía đó, tiếng thì thầm nhanh chóng bị cậu dọa sợ.

Giáo viên chỉ vào ghế trống. "Em ngồi ở kia nhé."

Lee Donghyuck lại quay sang hỏi giáo viên, chỉ vào một chỗ trống khác.

"Chỗ kia thì sao ạ? Em muốn ngồi ở đó."

Một chỗ trống cạnh cửa sổ, nhìn có vẻ rất thoải mái.

"Chỗ đó..." Giáo viên hơi ngập ngừng.

"Người trước đây ngồi chỗ đó tháng trước vừa tự tử, cậu dám ngồi không?"

Một tên đầu trọc lốc lên tiếng, cậu ta vừa nói xong lại có vài đứa hùa theo bật cười sằng sặc. Lee Donghyuck không hề nao núng nhìn bọn chúng rồi hỏi lại cô giáo.

"Có đúng vậy không ạ?"

Giáo viên hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng gật đầu.

"Được," Donghyuck quay lại nhìn đầu trọc.

"Vậy em ngồi đó."

Cậu đi về chỗ trước sự ngỡ ngàng của mọi người, còn không quên đi vòng qua chỗ thằng đầu trọc, đá vào ghế nó một cái.

"Ôi, xin lỗi tôi không nhìn thấy cậu."

Lee Donghyuck không có bạn cùng bàn, mọi người đều sợ hãi không dám ngồi ở đó nữa, vậy là mình cậu chiếm đến hai chỗ. Vứt ba lô sang ghế bên cạnh rồi lập tức gục đầu xuống ngủ. Ngủ thẳng cho đến giờ ra chơi, chuông reo mãi cũng không chịu dậy.

"Thằng kia." Tên đầu trọc vừa nãy đá vào bàn Lee Donghyuck làm cậu tỉnh giấc.

"Mày là ai mà dám đá ghế tao? Loại học sinh mới đến như mày cần được dạy dỗ lại rồi."

Sau lưng đầu trọc còn mấy thằng oắt nữa đi cùng, chắc hẳn là cũng một hội. Lee Donghyuck thở dài khó chịu nhìn đầu trọc.

"Mày tên gì?"

"Go Hyungwon. Nhớ tên tao cho kĩ vào."

"Go Hyungwon." Lee Donghyuck lầm bầm nhắc lại.

"Go Hyungwon, Go Hyungwon, Go Hyungwon, Thằng Chó Đẻ." Lee Donghyuck mỉm cười.

"Mày nói gì cơ!" Go Hyungwon nhào đến túm cổ áo Lee Donghyuck, hét vào mặt cậu.

"Thằng mất dạy này, xem hôm nay tao có đánh cho mày ra bã không?!"

Go Hyungwon giơ nắm đấm lên nhắm thẳng vào mặt Lee Donghyuck, nhưng điều cậu ta không lường trước được, là Lee Donghyuck đỡ được nắm đấm đó. Cậu bẻ ngược cổ tay Go Hyungwon ra đằng sau, dùng tay còn lại ấn đầu cậu ta đập vào cửa sổ, một cú mạnh đến choáng váng. Go Hyungwon lảo đảo ngã xuống đất, mấy tên oắt bên cạnh cũng mắt tròn mắt dẹt không dám động đậy. Lee Donghyuck đá cái ghế sang một tên, túm cổ áo cậu ta.

"Ai đánh ai ra bã nào?"

Go Hyungwon sốc đến mức há hốc miệng. Lee Donghyuck giơ nắm đấm lên, nhưng rồi cậu dừng lại. Không những không xuống tay mà còn phủi phủi áo giúp người trước mặt.

"Bạn à, dù sao chúng ta cũng cùng lớp, sau này phải giúp đỡ nhau chứ, cậu có thấy thế không?"

Go Hyungwon nuốt nước bọt gật đầu. Lee Donghyuck cười một cái, buông cậu ta ra.

Mọi người xung quanh đều hiếu kì nhìn Lee Donghyuck, nhưng cậu không buồn quan tâm, chỉnh lại bàn đúng vị trí cũ rồi lại gục đầu xuống bàn ngủ tiếp.

*

Mới chuyển được đến ngày đầu đã phải lên phòng giáo viên gặp riêng giáo viên chủ nhiệm, chính là Lee Donghyuck.

"Trường X mà cũng phạt học sinh vì tội đánh nhau cơ ạ?" Lee Donghyuck thản nhiên hỏi giáo viên chủ nhiệm của mình.

"Em nói gì cơ? Em nghĩ chuyện đánh nhau là hay ho lắm đáng tự hào lắm hay sao?"

"Dạ không," Donghyuck nhìn quanh.

"Nhưng là Go Hyungwon đánh em trước, sao cô chỉ phạt có mình em?"

"Lee Donghyuck, là em đánh bạn em còn cãi? Hyungwon đã đánh được em nhát nào hay chưa?"

"Cô nói vậy đâu có được ạ?" Lee Donghyuck nghiêng đầu.

"Go Hyungwon có hành động dọa đánh em, cho nên em mới tự vệ. Sau khi tự vệ em không có hành động gây thương tích nào khác cho cậu ấy, đâu gọi là đánh bạn được ạ."

"Em..." Giáo viên chủ nhiệm tức đến xì khói.

"Em muốn cãi với tôi đúng không? Được rồi."

"Được rồi được rồi, thôi." Một giọng nói chen vào giữa hai người.

Một giáo viên nam tuổi tứ tuần với thân hình nhỏ bé, đầu hói và đeo kính màu trắng đi đến chỗ Lee Donghyuck và giáo viên chủ nhiệm của cậu can ngăn hai người.

"Cô Kim, học sinh mới đến còn chưa hiểu rõ quy tắc, đừng chấp nhặt làm gì."

Thầy giáo quay lại cười với cậu.

"Em học lớp 11 mới chuyển vào đúng không?"

Cậu gật đầu.

"Được rồi, ngày đầu đi học có thể còn chưa quen, sau này rút kinh nghiệm. Nhân tiện bây giờ đi tham quan trường một chút đi." Thầy giáo nhìn quanh phòng giáo viên, bỗng bắt gặp được một học sinh đang nộp bài tập.

"Mark Lee, học sinh năm cuối dẫn đàn em đi xem trường một chút nhé."

Mark Lee vừa đặt tập bài tập xuống quay người lại, nhất thời không biết trả lời kiểu gì, anh phải từ chối như thế nào đây.

"Em...em còn bài tập toán chưa xong ạ."

"Không sao không sao," Thầy giáo phủi tay.

"Thầy không phạt đâu, em đưa cậu nhóc này đi vòng quanh một chút đi."

*

Hai người đi cạnh nhau, không ai nói với ai câu gì. Lee Donghyuck nhanh chóng thu hút được sự chú ý của mọi người, nhưng cậu chỉ nghêng ngang tỏ vẻ không quan tâm.

"Cậu muốn tham quan gì?" Mark Lee lên tiếng trước.

Lee Donghyuck cười khẩy một tiếng.

"Này, đã đưa đi tham quan thì làm cho tròn trách nhiệm đi. Phải đưa tôi đi hết cả cái trường này chứ sao nữa."

Mark Lee hơi sững người, Lee Donghyuck kém anh một tuổi, nhưng lại không nể nang gì mà xưng hô cộc lốc với anh.

"Vậy..."

"Dừng." Lee Donghyuck giơ tay ra hiệu.

"Để tôi đặt câu hỏi cho anh dễ trả lời nhé. Dẫn tôi đi mấy chỗ cơ bản thôi, chẳng hạn như chỗ học sinh trường này trốn giáo viên hút thuốc hoặc là lén chịch nhau ấy. Dễ mà, đúng không?"

Lee Donghyuck nói ra những lời này mà mặt vẫn tỉnh bơ, Mark Lee thở dài, nhìn xuống đất.

"Nơi này là trường học mà." Anh nói.

"Thì sao? Trường X này mà không có những chỗ như thế sao, không cần phải diễn đâu, tôi không phải thanh tra về trường."

"Cậu tên gì?" Mark Lee kiên nhẫn hỏi.

"Lee Donghyuck."

"Lee Donghyuck, cậu đến đây đi học hay đi chơi?" Mark Lee nhăn mặt.

Lee Donghyuck thở dài.

"Mark...Lee, Mark Lee đúng không?"

Cậu tiến sát lại gần anh, cho đến khi hai người chỉ còn cách nhau vài xăng ti mét.

"Tôi đến đây," Lee Donghyuck ghé vào tai anh thì thầm.

"Là để hủy hoại các người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro