34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết thúc câu chuyện của mình thì khi Yangyang vừa quay mặt lại thì bị Ten ôm lấy vào lòng nói:
-May rằng em không sao, chứ không anh thấy có lỗi lắm -Ten vừa nói vừa sụt sịt khóc anh nhớ rằng vì anh mà hôm đó Yangyang đã không ăn cơm nên mới bị ngất xỉu lâu vậy
-Không sao rồi mà, giờ chẳng phải em đây sao em vẫn khỏe mạnh mà - Yangyang ôm lại Ten cười nhẹ nói
-Thôi đừng khóc nữa, đang vui mà tự nhiên khóc vậy -Taeil thấy họ vậy đến cũng tiến tới ôm họ nói rồi mọi người cùng ôm nhau luôn
Được 1 lúc thì tự nhiên Ten òa khóc nói:
-Em xin lỗi mọi người nếu hôm đó em không bày ra trò đó thì Yangyang đã không bị ngất xỉu lâu vậy rồi sẽ không bị bọn côn đồ bắt được em xin lỗi mọi người nhiều - Ten òa khóc nức nở nói
Mọi người thấy cậu đột nhiên òa khóc thì lo lắng ôm cậu an ủi rồi nói không sao đâu mọi chuyện qua rồi mà. Lúc này mọi người mới nhận ra dù có thể Ten hay bày trò pha trò nghịch ngợm thật nhưng thật ra cũng có mặt tủi thân và buồn bã vì dù sao trong nhà cậu cũng chỉ nhỏ hơn 2 người là Taeil với Doyoung mà thôi mới Doyoung cũng là ra trước nên vai vế hơn thôi chứ nói theo tuổi tác cậu chỉ nhỏ hơn Taei mà thôi. Cậu từ khi ba mẹ mất biết rằng Taeil và Doyoung đảm nhận vai ba mẹ trong gia đình để chăm sóc họ nên cậu cũng tự nhận thức rằng cậu bấy giờ là anh cả cậu có trách nhiệm với các em; do đó, cậu luôn cố gắng làm 1 người anh tốt trong gia đình và cũng vì vậy mà nó khiến cậu trở nên như bây giờ bề ngoài vui vẻ hoạt bát nghịch ngợm nhưng sâu bên trong cậu vẫn luôn sợ bản thân sẽ lại gây ra lỗi lầm lần nữa.
-Thôi em đừng lo lắng gì nữa cả nha em luôn luôn tốt em đã làm 1 người anh rất tốt rồi mà -Taeil nhẹ nhàng ôm vỗ nhè nhẹ lưng Ten nói
-Đúng vậy, tao biết có thể mày vô tư hay nghịch ngợm thật nhưng mày vẫn luôn cố gắng để bản thân mình xứng làm anh cả trong nhà kể từ khi ba mẹ mất, từ khi họ đi tao với anh Taeil dần trở nên như ba mẹ còn mày thì là anh lớn nên tao biết mày đã cố gắng và làm tốt như nào rồi -Doyoung cũng ôm Ten rồi lau nước mắt cho Ten nói
-Anh đừng buồn nữa nha anh Ten - Renjun nhìn anh cười nhẹ nói
-Nếu anh thấy có lỗi thì anh là người kể chuyện của anh tiếp theo đi, được không? -Chenle tinh nghịch nói
-Uk được rồi để anh là người kể tiếp theo cho -Ten phì cười nhìn Chenle rồi mọi người nói
Mọi người xúm lại chỗ Ten, Ten bắt đầu kể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro