45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Hồi tưởng của Renjun)

Sau khi chạy đi, cậu không gặp phải 1 đám côn đồ, họ bắt cậu về rồi bắt cậu đi làm để kiếm tiền cho họ. Cậu phải sống cuộc sống bị đánh đập, ép buộc như vậy trong 3 năm. Cho nên sau đó dù được cứu thoát khỏi nơi đó, cậu vẫn gặp phải 1 chút vấn đề về tâm lý. Cậu hay sợ hãi, sợ tiếp xúc với người lạ, tính cách trước kia đã nhút nhát thì giờ còn hơn thế nữa. Sau khi thoát khỏi đó, cậu được đưa vào cô nhi viện khoảng 3 tháng thì được 1 đôi vợ chồng nhận về nuôi, họ thích cậu từ ánh nhìn đầu tiên vì gương mặt khả ái, nhẹ nhàng cùng tính cách dù đôi chút nhút nhát nhưng rất ngoan lễ phép. Sau khi được nhận nuôi nhờ ba mẹ nuôi cùng anh chị nuôi giúp đỡ nên cậu dần tốt hơn, cởi mở, vui vẻ hơn. Cậu ban đầu khi về thì rất sợ anh chị sẽ ghét cậu, sẽ không muốn chơi với cậu, sẽ đánh đập cậu nhưng ngược lại hoàn toàn với những gì cậu tưởng tượng; họ tất cả đều yêu thương cậu, bảo vệ, quan tâm cậu rất nhiều. Không những vậy họ còn giúp cậu vượt qua ám ảnh tâm lý từ trước đó nữa. Nên cậu thật sự cảm thấy rất hạnh phúc vì được gặp họ và trở thành thành viên trong gia đình họ. 

Cậu sống trong gia đình ba mẹ nuôi khoảng đến khi 15 tuổi thì cậu xin ra ngoài sống. Cậu muốn tự lập, muốn tự kiếm tiền cho bản thân; cậu cảm thấy lúc ấy cậu nên bắt đầu đền đáp công ơn của họ rồi. Ban đầu khi nghe cậu nói vậy, họ đều không đồng ý, họ xem cậu như bảo bối vậy làm sao để cậu chịu khổ được. Nhưng cậu rất kiên định và quyết tâm nên dần cũng đành mềm lòng, miễn cưỡng đồng ý cho cậu ra ngoài sống. Ngày cậu đi, mẹ và chị thì rưng rưng ôm cậu nói rồi dặn đủ kiểu như kiểu cậu sắp đi đâu xa lắm vậy, còn anh với ba thì đứng đó nhưng cũng luôn miệng dặn dò đủ kiểu.

Sau đó là cuộc sống tự lập của cậu, do bản thân có khiếu nghệ thuật từ nhỏ nên cậu đã tận dụng mà tạo nên vài tác phẩm nghệ thuật rồi đem bán. Và không ngờ tác phẩm của cậu lại nhanh chóng trở nên nổi tiếng như vậy. Chỉ trong 3 tháng đầu bắt đầu dù cũng có khó khăn nhưng cậu cũng nhanh chóng gặt hái được nhiều thành quả và sự công nhận. Sau đó, cậu dùng tiền bản thân kiếm được gửi 1 phần về cho gia đình ba mẹ nuôi, 1 phần để mua dụng cụ để làm tác phẩm, 1 phần để dành và 1 phần để trang trải cuộc sống.

Và cậu cứ vậy mà tiếp cuộc sống vừa làm kiếm tiền vừa đi học của bản thân. Và cậu gặp họ - Lee Jeno  và Na Jaemin- họ là 2 đại nam thần của trường cậu. Họ  bằng tuổi cậu nhưng do học vượt nên hơn cậu 2 lớp. Cậu đã biết họ từ trước, họ rất nổi tiếng mà nên việc cậu biết cũng không có gì lạ, chỉ là lạ ở chỗ họ cũng biết cậu, họ đã để ý cậu từ ngày đầu cậu vào trường rồi mà do cậu không biết mà thôi. Bản thân cậu do cũng có bề ngoài ưa nhìn, khả ái nên từ ngày đầu ở trường đại học thì đã khá nổi tiếng rồi mà do cậu chỉ lo học nên không biết mà thôi. 2 anh khi nghe tin về cậu thì cũng tò mò vò trước đây, nếu nhắc đến nam thần trường thì chắc chắn sẽ là họ; bây giờ đột nhiên có 1 người được gọi là tiểu mỹ nam như vậy, đương nhiên cũng có chút tò mò rồi. Nên họ đã tận dụng 1 ngày không có tiết vào sáng sớm để đến trường qua khoa cậu để kiếm. Khoa 2 anh nằm ở tòa A lầu 3 còn cậu tận ở toà B lầu 2 nên việc có sự xuất hiện của 2 đại nam thần của trường ở tòa nhà khoa họ đã gây náo loạn không nhỏ ở ngoài đời và cả trên diễn đàn trường. Nhưng 2 người cũng đã dần quen với việc đó nên cũng chỉ chào hỏi qua loa rồi tập trung tìm kiếm anh chàng " tiểu mỹ nam" kia. Sau khoảng 1 lúc thì có tiếng xì xào khác xuất hiện thì họ đồng loạt quay qua hướng đó và chính khoảnh khắc đó 2 người đã bị cậu hút hồn mất rồi. Cậu do đang mải đọc tài liệu cộng thêm đeo tai nghe nên không hề hay biết mọi chuyện xung quanh. Đến khi cậu đã vào lớp và tiếng chuông vang lên họ mới hoàn hồn về. Sau đó từ khoảnh khắc đó, họ đã âm thầm theo dõi cậu, tìm hiểu về cậu trong âm thầm. Mà cũng không hẳn âm thầm đâu, tại họ làm vậy cả trường đều ngoài trừ cậu mà thôi. Sau đó, 2 bên chính thức làm quen nhau vào 1 dịp dã ngoại của trường, cậu bị bạn học chơi xấu dụ vào sâu trong rừng; khiến 2 anh đã vô cùng lo lắng, họ khi vừa nghe chuyện cậu bị lạc trong rừng thì lập tức chạy vào rừng kiếm cậu. Còn cậu thì do trước đây bị bắt trong rừng nên bây giờ cậu đang rất sợ. Cậu ngồi ôm gối khóc nấc lên dưới 1 gốc cây lớn trong rừng. Họ sau khoảng gần 1 tiếng chạy trong rừng tìm kiếm thì họ nghe được tiếng thút thít gần chỗ họ đứng lúc ấy nên vội chạy vội tới và thấy cậu đang ngồi bó gối khóc dưới gốc cây. Họ vội đi lại chỗ cậu rồi nói:

-Renjun, em không sao chứ, em ổn không? Có bị thương chỗ nào không? -Cả 2 cùng đồng thanh hỏi cậu

Nhưng do khóc nhiều cùng với dầm mưa lâu nên cậu chưa kịp lên tiếng thì đã ngất đi. Thấy vậy Jeno vội bế cậu lên còn Jaemin thì đi trước dẫn đường cả 2 đều vô cùng lo lắng cho cậu. Sau khi về đến khi dã ngoài cậu được đưa vào trạm xá gần đó để kiểm tra, sau khi kiểm tra thấy cậu không sao chỉ là do dầm mưa lâu với khóc nhiểu nên ngất xỉu mà thôi thì họ thở phảo rồi dặn cô bác sĩ canh cậu 1 chút rồi cùng nhau đến chỗ của giáo viên với người bạn kia. cô ta vì ghen ghét cậu học giỏi hơn và được 2 anh để ý nên muốn hại cậu. Sau đó, cô ta bị đuổi khỏi trường; ban đầu 2 anh còn tính xử lý cô ta thêm nhưng do nghe đột nhiên cậu bật khóc la lớn nên đã vội chạy về. Đến nơi thấy cậu đang ngồi trên giường ôm đầu khóc nức nở. Họ chạy lại ôm cậu vào lòng an ủi nói:

-Không sao có bọn anh đây, không sao rồi em an toàn rồi nha. Đừng khóc nữa nha. Nín nào -Họ vừa ôm cậu an ủi vừa chầm chậm xoa lưng dỗ cậu

Cậu sau 1 lúc khóc thì cũng đã nín, lúc này nhận ra bản thân đang ôm 2 anh thì vội buông ra nói:

-Em xin lỗi vì đã ôm mấy anh, cũng cảm ơn 2 anh đã cứu em ạ -Cậu cúi đầu lí nhí nói

Thấy cậu như vậy họ càng thêm đau lòng và quyết định thổ lộ:

-Em không cần phải xin lỗi hay cảm ơn bọn anh em là người bọn anh thương mà -Jaemin nắm tay trái cậu nhìn cậu nói

-Em là người bọn anh yêu cũng là người mà bọn anh muốn bảo vệ nên những việc đó là việc nên là đừng xin lỗi cũng như cảm ơn gì cả -Jeno nắm tay phải cậu nhìn cậu nói 

Cậu khi nghe họ thì ngơ ngác như không tin, cậu lắp bắp nói:

-Dạ...dạ...dạ, cái...cái gì ạ? Mấy anh...anh nói gì ạ? -Cậu ngạc nhiên nói, trong mắt nhìn 2 anh

2 người nhìn nhau rồi đồng thanh nói khi nhìn cậu:

-BỌN ANH YÊU EM LÀM NGƯỜI YÊU BỌN ANH NHA!

Cậu sau khi nghe vậy thì như không tin, đưa tay tự véo má thấy đau la lên mới biết không phải mơ. 2 anh thấy cậu vậy thì bật cười

-Không phải mơ là thật, đừng làm vậy bọn anh xót -Jeno lấy tay xoa nhẹ vùng má cậu mới véo nói

-Vậy câu trả lời của em là gì? - Jaemin và Jeno nhìn cậu đợi câu trả lời

Cậu gật đầu nhẹ trong khi cúi mặt xuống vì ngại. Thật ra cậu cũng thích 2 anh, cũng biết đôi chút về việc mấy anh tìm hiểu về mình nhưng không tin, có lẽ là thật rồi nhỉ. Sau đó, cậu cùng 2 anh chính thức quen nhau điều này dù khiến nhiều khá thất vọng nhưng cũng nhanh chóng yêu thích. Họ quen nhau đến bấy giờ là hơn 5 năm rồi, đã ra mắt gia đình nhau, cũng có cãi nhau giận nhau nhưng xong cũng vẫn bên nhau hạnh phúc đến giờ, cậu và họ cứ hạnh phúc với nhau thế bên nhau

(Kết thúc hồi tưởng của Renjun)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro