chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

dạo này hendery bớt để ý donghyuck hơn, thay vào đó cậu hay đi chơi với anh yangyang hơn. một phần là vì công việc anh giao cho, nhưng phần còn lại là do anh yangyang chơi rất hợp cạ với cậu.
anh yangyang luôn cười trước những trò đùa mà cậu nghĩ ra. cậu bất chợt cảm thấy anh cười rất là đáng yêu, dù trước đây cậu không thấy như vậy. chỉ là một khoảnh khắc như vậy thôi, cũng đủ làm cậu ngày nào muốn ngắm nụ cười anh rồi.

***

* cây cà rem chocolate *

hendery hẹn tôi ở một quán café lạ, nằm tận cuối con hẻm nhỏ, và ngập nắng. nắng đan thành áo trên những tán phượng già nua. tôi thích khoảng không gian bình yên trên chiếc ghế mây cũ kĩ này. tôi yêu cả tiếng gió, tiếng lá cây lạo xạo trong sân. thi thoảng đâu đó lại vang lên tiếng muỗng va vào thành ly kêu leng keng leng keng, nghe vui tai lắm. hendery ngồi đối diện tôi, lâu lâu lại thở dài một cái, hệt như ông cụ.

tôi và hendery đúng là một cặp khắc tinh. hai đứa chưa bao giờ nói chuyện với nhau bình yên được quá nửa tiếng. bao giờ cũng vậy, hoặc là tôi gây chuyện, hoặc là em ấy cố tình tìm cách châm chọc gì đó. và kết thúc luôn là sự hậm hực của tôi và vẻ ngạo nghễ đáng ghét của em ấy. chiều nay, em ấy lại rủ tôi đi café, chỉ để huyện thuyên về dăm ba điều vớ vẩn. không vồ vập hỏi han nhau, cũng chẳng thèm nhìn nhau. cả hai gần như yên lặng, vi vu đâu đó trong thế giới riêng của mình. chỉ gần đến lúc ra về, khẩu chiến mới bắt đầu được châm ngòi :
- miếng pho mát không tốn tiền mua chỉ có trên bẫy chuột ! - hendery tưng tửng.
- bậy nào ! hôm qua anh đi hội chợ, được mum pho mát miễn phí đấy.
- thế thì em dám cá là nó sắp hết hạn. - em ấy nheo nheo mắt nhìn tôi.
- ôi dào, anh có thấy đau bụng gì đâu ?
- hoặc là chưa. hahahahaha... - hendery ngửa cổ ra phía sau, cười ngất.
- em thật quá đáng ! - tôi lầm bầm.

kết thúc buổi chiều tưởng như bình yên ấy, hendery lại giành trả tiền cho cả hai ly café-nhiều-sữa. thế là tôi đòi trả tiền gửi xe. hai đứa dắt xe đi bộ một đoạn, vì con đường bên ngoài đẹp lắm. hai bên toàn cây là cây, hendery gọi chúng là " mảng xanh độc nhất của seoul nhộn nhịp ". tới khúc quẹo, tôi và hendery mỗi người đi một hướng. em ấy đưa tay chào theo kiểu quân đội :
- về mát mẻ anh nhé !
- sao lại chúc gàn dở thế ?! - tôi nổi quạu.
- à, vì trời sắp mưa đó anh.
hendery guồng chân đạp xe. cho đến khi em ấy chỉ còn là một cây cà-rem chocolate nhỏ xíu giữa dòng người đông nghẹt, tôi mới nhấn pê-đan hối hả đi về. dù thế nào, với tôi, hendery vẫn là bạn-thân-đặc-biệt. chẳng bao giờ có thể khác đi.

* lát cắt *

bỗng dưng hendery mất tích. em ấy viết đơn xin nghỉ học vài ngày. insta im lìm, fb vắng lặng. di động cũng ò í e. tôi đoán là gia đình em ấy lại có chuyện. lần thứ 100 rồi. trong mắt bạn bè ở trường, hendery là một tên khó ưa, cả ích kỉ. tôi chỉ thấy em ấy cô độc, và yêu gia đình - theo một cách rất riêng. ba hendery lái tàu, mẹ ở nhà làm nội trợ. rất dễ thấy sóng gió, khi một người cứ mải miết đi, còn người kia chỉ ở nhà và chờ đợi. hendery từng bảo :
- em nói mẹ em đi tìm việc làm thêm cho đỡ buồn, mà mẹ không chịu. cứ thế này, chắc em cũng phát điên.
- mẹ em thích thế mà, phải không ?  
- thích là một chuyện. haizzzz... - hendery thở dài.
tôi biết tính hendery . những lúc gặp chuyện buồn, em ấy tự động cắt hết mọi liên lạc rồi lang thang đâu đó một mình. hendery cũng không thích xen vào chuyện người lớn, vì theo hendery, người lớn lúc nào cũng có lý lẽ riêng. và em ấy học cách chấp nhận.

thứ sáu, cả trường được nghỉ học. mưa lớn, nước trong sân trường ngập tới tận đầu gôi, tràn cả vào phòng học lẫn phòng giáo viên. chật vật lắm tôi mới dắt xe ra khỏi biển nước mênh mông ấy. đang bì bõm đạp xe băng qua ngã tư, tôi bỗng giật bắn mình vì có một ai đó nghịch ngợm kéo xe tôi giật lùi về phía sau. hendery chẳng thèm mặc áo mưa. từ đầu đến chân, em ấy ướt nhép như một chú chuột mới chui lên từ cống.
- trông em gớm quá ! sao lại xuất hiện giữa lúc mưa gió bão bùng thế này ? - tôi nhăn mặt lại, nhưng miệng thì cứ cười toét ra.
- café đi anh ! - hendery nói ngắn gọn.
- lại café. em chẳng bao giờ rủ anh đi trà sữa ! 
- café cũng có trà sữa, đậm đà và ngon hơn gấp vạn. mới lại em thích yên tĩnh. trà sữa thì ồn ào thôi rồi. - hendery vừa nói vừa đưa tay kéo xe tôi đi băng qua biển nước - anh cũng ướt sạch rồi đây này, nhìn gớm quá !
hendery chọn chỗ ngồi cũ. đặt ba - lô qua một bên, em ấy ngồi ngó lơ ra khoảng sân rộng rộng rinh trước mặt, ngập nước và lá vàng. tôi hấp táp vuốt mớ tóc lòa xòa sũng nước mưa trên trán, miệng không thôi cằn nhằn :
- lẽ ra giờ này anh dã nằm ở nhà trùm mềm ngủ kĩ rồi đấy. nhưng thôi, phải tra khảo xem em đã đi đâu mấy ngày nay. nói mau, em đi đâu ? ngủ khách sạn hở ?
- vâng. ba mẹ em chuẩn bị li dị. em phải đi thôi, để xem ba em giải quyết thế nào. vì dù sao, ba cũng thương em nhất.
- vậy là dạt vòm có âm mưu và kế hoạch ? - tôi tròn mắt.
- vâng. - hendery xuôi xị.
- em đúng là đại ngốc !
- thì sao ạ ?
- em lớn rồi, đâu cần phải nhịn ăn để chứng tỏ mình đúng. hơn nữa, dù có làm thế, em cũng chẳng thể hiểu chuyện quái gì đang diễn ra. sao không chọn cách nào thiết thực hơn một tí, như ngồi lại và nói chuyện thẳng thắn với ba mẹ chẳng hạn. về nhà đi !
hendery im lặng.
lần đầu tiên, em ấy không vặn vẹo tôi, hay bốp chát thẳng thừng như mọi bữa. tôi cũng chẳng có hứng thú để trấn áp hendery, dù thừa biết rằng, vào lúc này tôi có nói gì thì emem ấy cũng chẳng nghe. không phải hendery yếu đuối. một người dám thừa nhận điểm yếu của mình chưa bao giờ là người yếu đuối cả.
- ba em có người mới, anh yangyang ạ. một người thái ba em quen được trong lúc chở hàng. cô ấy đang ở seoul. - giọng hendery xa xăm.
- thông tin chính xác chứ ? - tôi lo lắng.
- chính xác. em đã đến tận nơi và quậy tung lên. em cũng chẳng hiểu tại sao mình lại hành động ngu ngốc thế.
- nhưng ai có mặt ở đó ?
- chỉ mình ba em thôi. và ba đã cố gắng ngăn em lại.
- mẹ em biết chuyện này chứ ?
- chưa ạ. và sẽ không bao giờ biết. mẹ em còn chẳng hiểu tại sao ba lại đưa đơn li dị cơ mà. - hendery không khóc, nhưng rõ ràng là hai mắt đã đỏ hoe.
tôi nhìn em ấy - không còn là cậu em mạnh mẽ và đầy kiêu ngạo.
- em có cách giải quyết mà, phải không ? lúc nào em chả có cách. - tôi nói cứng, nhưng thấy có gì đó nghèn nghẹn ở cổ.
- vâng. em sẽ về nhà !
nước đang rút. hendery tạm biệt tôi ở ngã tư. đến khi em ấy chỉ còn là một cây cà-rem chocolate nhỏ xíu đang tan chảy giữa dòng người đông nghẹt, tôi mới quay xe trở về. trong lòng chợt thấy thương cây cà-rem chocolate này kinh khủng. chẳng hiểu tại sao.

* sau cơn mưa *

sau cơn mưa lớn nhất lịch sử... mùa mưa, trời hửng nắng. sáng chủ nhật, hendery bất ngờ gọi điện cho tôi, giọng líu quíu :
- ba em bị tông xe, vào viện nằm rồi. tờ giấy li dị đã bị ba xé nát từ mấy hôm trước. ai cũng có bước hụt, phải không ạ ?
- ừ. mà ba bị tông xe sao giọng em có vẻ hớn hở thế ?
- vì nhờ thế mà mẹ em mới chịu làm hòa. anh hiểu không ? - giọng hendery bỗng vui vui.
chẳng cần đợi em ấy cho phép, tôi phi như bay ra chợ, mải mốt mua được một bịch cam tươi và hộp cháo nóng hổi. nhận ' quà ' từ tay tôi, hendery ngẩn ngơ :
- thế anh không định vào bệnh viện với em à ?
- làm gì ? - tôi đỏ mặt.
- ba mẹ em nóng lòng muốn gặp anh lắm.
- lý do?
- chỉ có anh mới thuyết phục được em về nhà. thật !
tôi gật đầu.

hendery đòi chở tôi. những lúc em ấy đâm trúng ổ gà, tôi phải đưa tay giữ chặt cà-mên cháo. nắng sớm đan thành áo trên những vòm cây. tôi thích cái cảm giác sum họp này. mọi thứ đang sáng và ấm dần lên trông thấy. hendery ngồi trước, nói huyên thuyên gì đấy về sự ngon tuyệt vời món sữa chuối. chẳng kịp nghe, nhưng tôi cũng ậm ừ cho... yên chuyeenj
- này, em tin rằng miếng pho-mát không tốn tiền mua chỉ có trên bẫy chuột ? - tôi thắc mắc.
- không ạ. hôm qua, lúc em đi siêu thị mua đồ ăn cho ba, em đã được ăn vài miếng pho-mát miễn phí người ta đang tiếp thị. ngon anh ạ ! - hendery hồn nhiên.
- thấy chưa ? chỉ cần em tin, là sẽ thấy.
- vâng ạ !
hendery quay lại trở lại trường. tan học, hendery rủ tôi đi trà sữa, lần đầu tiên.
- thế nào ? suy nghĩ đã thay đổi hả ?
- chưa biết ạ. đi thử xem thế nào thôi ạ. bình yên không nhất thiết cứ phải... yên lặng. như anh với em chẳng hạn, chí chóe suốt ngày mà vẫn cứ gặp nhau đều đều đó thôi. - hendery lại tưng tửng.
tôi thích nhìn hendery như thế này. cãi nhau cũng được, nhưng đừng khóc, đừng buồn. bạn đã bao giờ nhìn thấy người mình yêu thương buồn chưa ? cảm giác tệ lắm.

***

dù sao thì mình vẫn thích chở anh yangyang đi café hơn. không gian đủ yên tĩnh để mình có thể nghe tiếng muỗng va vào thành ly kêu leng keng leng keng, đủ riêng tư để mình được mặc sức ngắm nụ cười toả nắng cùng với mớ tóc lòa xòa rất vô tổ chức của anh ấy. có bao giờ bạn lại thích đi thích một người chỉ vì người đó cãi nhau... rất hợp với bạn ? mình nhất định sẽ ghi câu đó trong cuốn lưu bút của câu lạc bộ. với cả vài tháng nữa là đến giáng sinh. nhất định phải nói một điều gì đó, với người mình thương, không thể chậm trễ được.

miên man suy nghĩ, hendery... đâm trúng ổ gà. phía sau, tiếng yangyang hét lên :
- em nhìn đường cho rõ nhé ! suýt chút nữa là đổ cà-mên cháo rồi. thật, anh chưa từng thấy ai chạy xe ' phiêu ' như em. abc...abc...
hendery tủm tỉm cười. nắng đan thành hình trái tim trên những vòm cây thì phải. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

chap này lại được chuyển thể từ câu truyện " bước về phía trước " của tác giả cát tưởng, đã được mình edit để phù hợp với cốt truyện hơn.

thứ lỗi với các bạn vì dạo này mình không có ideas cho series ạ :( nên mình edit truyện luôn.

dù sao cũng quay lại học rồi nên mình không ra chap đều đều như trước nữa, xin lỗi các bạn nhiều ạ.

hy vọng các bạn tiếp tục ủng hộ nct và series nhảm này của mình :3 mình yêu các bạn nhiều lắm á <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro