c5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Xét duyệt 80 vạn
Edit: Tiểu Tà
Beta: Dandyshin
Một lát sau, một trận tiếng bước chân thập phần vững vàng từ xa truyền đến, chậm rãi đến gần. Lam Chỉ đảo qua hai mươi tên đệ tử, chỉ thấy bọn họ nín thở, có người còn lộ ra thái độ khẩn trương, căng thẳng.
Lam Chỉ không khỏi có chút thương hại. Hắn lúc mới vừa xuyên qua, cũng bị cái hoàn cảnh lạ lẫm này làm sợ gần chết.
Rốt cục, một nam nhân trung niên hiện thân tại cửa đại sảnh, hai mươi đệ tử mới cuống quít quỳ xuống.
Nam tử thoạt nhìn ngoài bốn mươi, trên người mặc trường bào màu tím đậm, y phục gọn gàng, khuôn mặt hoa mỹ, có loại cảm giác cao không thể với tới được.
“Tham kiến chưởng môn.” Mọi người cùng lên tiếng hành lễ, nam nhân khoát tay áo một cái, tiến lên.
Hai mươi người còn đang quỳ trên đất cũng không dám đứng dậy.
Nam nhân đối tình cảnh trước mắt sớm đã thành thói quen, đi tới chỗ chính giữa ngồi xuống, ánh mắt đảo qua hai mươi người trên đất: “Thân phận bối cảnh đều đã điều tra xong?”
Lam Chỉ cung kính nói: “Vâng.”
Trì Túc gật đầu, nhìn hai mươi người nói: “Tu hành không dễ, một nam nhi tốt phải biết lấy bá tánh thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, lòng dạ khoan dung, trách trời thương dân. Là đồng môn phải hỗ kính hỗ ái*, không thể huynh đệ tương tàn.”
*hỗ kính hỗ ái: kính trọng cùng yêu thương
Hai mươi người vội vã đáp lời: “Cảm tạ hưởng môn giáo huấn.”
Trì Túc lại nói: “Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi đã coi như làm đệ tử ngoại môn Bắc Hành Phái. Một năm sau, nếu có người thăng lên bậc Trung cấp, thì có thể lên làm đệ tử nội môn.”
Mọi người vội vàng nói: “Tạ sư phụ.”
Nói xong, chúng đệ tử tiến lên kính trà bái sư, không lắm lời.
Lam Chỉ khi viết đại cương đã thiết lập, đạo tu có tư chất, thời điểm mười sáu tuổi linh căn trong cơ thể mở ra, hấp thu linh khí trời đất. Căn cứ vào độ tinh khiết của linh khí bất đồng, tốc độ thăng cấp cũng khác nhau. Lam Chỉ lúc đó để cho tiện tính toán, tốc độ thăng cấp là sử dụng công thức toán học, dùng excel vẽ bảng.
Bậc Nhân là bậc thấp nhất của đạo tu, một bậc chia làm ba cấp thượng, trung, hạ. Lam Chỉ từ bậc Nhân hạ cấp lên tới trung cấp, chỉ dùng thời gian không tới hai tháng. Thế nhưng người tu luyện tư chất kém, thời gian cần nửa năm lại phải đến năm năm. Trong vòng một năm thăng lên thượng cấp, linh khí độ tinh khiết khoảng 65%.
Linh nguyên là căn bản của đạo tu. Đất đai Bắc Bộ đại lục chỉ có linh nguyên, bởi vậy tu đạo thành phong trào, gia đình bình thường nếu như sinh hài tử có tư chất, toàn gia đều sẽ thăng chức rất nhanh, gà chó lên trời. Phố phường mua bán nơi nơi đều là thư tịch* tu đạo, mà đều là cấp thấp, chỉ có thể khiến người ta tu luyện sơ sơ, tuy rằng Giản Thương từ nhỏ lang bạt kỳ hồ*, cũng học được một ít thuật pháp cơ bản.
*thư tịch: sách vở
*lang bạt kỳ hồ: sống đầu đường xó chợ
Trì Túc lại nói: “Ngày mai bắt đầu thí luyện, người nào chịu trách nhiệm?”
Dung Vân Tưởng còn chưa trả lời, đã nghe Lam Chỉ giành trước một bước nói: “Đệ tử nguyện dẫn dắt chúng đệ tử đi thí luyện trong núi.”
Dung Vân Tưởng: “…”
Mọi người: “…”
Này có tính là trắng trợn cướp đoạt hay không?
Bạch Phong Dương do dự một lúc, góp lời nói: “Năm nay đến phiên Dung sư đệ mang theo nhóm đệ tử mới thí luyện.”
Dung Vân Tưởng thấy thế vội vã xua tay: “Đệ tử tài năng kém cỏi, không có kinh nghiệm, vẫn là để Lam sư huynh mang theo đi.”
Bạch Phong Dương nói: “Nếu năm nay đến phiên Dung sư đệ, tự nhiên hẳn là để cho Dung sư đệ rèn luyện một chút.”
Dung Vân Tưởng trên mặt hiện ba cái hắc tuyến: “…”
Các ngươi đấu, có thể không mang ta vào được sao?
Lam Chỉ sắc mặt lạnh như băng nhìn Dung Vân Tưởng, không nói một lời, đem người ta nhìn đến tê cả da đầu, muốn khóc cũng không khóc nổi: “Đệ tử không có kinh nghiệm, nếu không để cho Lam sư huynh dẫn đi, đệ tử cũng đi theo hiệp trợ, vừa vặn có thể học được chút gì đó.”
Trong giọng nói còn mang theo điểm cầu xin: “Cầu sư phụ tác thành.”
Trì Túc trên mặt chuyển qua nhàn nhạt khinh thường, không thể không nói: “Như vậy, Lam Chỉ làm chủ, Vân Tưởng phụ trợ, ngày mai lập tức mang theo các đệ tử mới xuất phát, đến trong núi thí luyện.”

Thảo luận cuối cùng cũng kết thúc, Lam Chỉ theo Dung Vân Tưởng ra phía sau đại sảnh, tự tiếu phi tiếu nói: “Dung sư đệ tựa hồ sợ ta.”
Dung Vân Tưởng trên mặt cứng nhắc: “Không thể nào, sư huynh nghĩ nhiều rồi.”
Lam Chỉ liếc mắt nhìn hắn: “Mấy ngày kế tiếp sẽ vất vả, Dung sư đệ chuẩn bị sớm đi.”
Dung Vân Tưởng vội vã đáp một tiếng “Tạ sư huynh”, tiếp theo liền trấn định tự nhiên rời đi, chỉ là bước chân thoáng nhanh hơn một chút, thoạt nhìn khá giống trốn chạy.
Lúc trước Thủy đệ tử do phạm vào lỗi lớn, bán đi tin tức Bắc Hành Phái, bị phế đi linh căn trục xuất khỏi Bắc Hành Phái. Dung Vân Tưởng năm nay vừa được cất nhắc lên, tư lịch còn thấp, rất nhiều chuyện không quen.
Lam Chỉ trên mặt mang theo tươi cười rời đi.
———————
Buổi tối, Lam Chỉ tắm rửa xong xuôi, tóc ướt rối tung ở trên người, lại một lần nữa lấy ra ngọc bài. Xoát một cái tin tức mới, hôm nay lại có mấy bình luận mới.
♥Chủ topic: Lam Chỉ sao lại thế này? Tại sao hắn muốn đi theo?
Hàng 1: Có cảm giác thật giống như muốn dính chặt lấy Giản Thương.
Hàng 2: Không quan tâm Lam Chỉ. Ta quan tâm là, muội tử đâu?
Hàng 3: Tác giả chết tiệt, ta theo dõi mười mấy ngày, một chút thịt cũng không có.
Hàng 4: Đói khát a, vì sao không có thịt.
Lam Chỉ: …
Hắn đem ngọc bài đóng lại, bịt kín đầu bắt đầu ngủ.
Nhiều trạch nam tâm hồn yếu ớt như vậy, hắn phải làm sao nói cho bọn họ biết, muội tử đã không có, thịt cũng không luôn?
———————
Sáng sớm gió núi vô cùng rét lạnh, mang theo khí tức trong lành, lùa vào trong cửa sổ khép hờ.
Lam Chỉ rụt cổ, đang muốn cuốn lấy chăn tiếp tục ngủ, tiếp theo ——
Hắn đột nhiên tỉnh táo.
Lam Chỉ từ trên giường nghiêng người đứng lên, một bên mặc quần áo, một bên cầm thứ cần thiết bỏ vào trong nhẫn không gian.
Ngủ cái rắm.
Tử ngựa đực sắp khai trai, mạng nhỏ của lão tử đang ngàn cân treo sợi tóc.
Hắn lấy ra ngọc bài, theo thói quen xoát hậu đài, phát hiện có một tin nhắn.
[Tác giả thân ái, bản website noi theo cách làm của một trang web Nữ Tần nổi danh, quyết định mở ra hoạt động “Mời ngài xét duyệt”. Hệ thống sẽ tùy cơ đăng chương, thỉnh xét duyệt chương này, bảo đảm không có nội dung vi phạm lệnh cấm. Mỗi lần xét duyệt được một chương, ngài có thể thu được 1 điểm.]
Lam Chỉ: …
Qua hồi lâu, hắn yên lặng mà lau nước mắt.
Không nhập vip, dĩ nhiên cũng có thể lấy điểm số.
Lam Chỉ: Đừng lôi kéo ta, xin hãy cho ta bình tĩnh một chút.
Các truyện, đều là các tác giả khác trên website viết. Lại như văn của Lam Chỉ cần phải xét duyệt, văn của những tác giả khác cũng đồng dạng cần phải xét duyệt, không thể xuất hiện bất kỳ nội dung vi phạm lệnh cấm.
Lam Chỉ mở ra “Chương xét duyệt”, lập tức bị đưa vào một chương truyện. Hắn đại khái nhìn một chút, xác nhận không có vấn đề gì, lập tức điểm “Thông qua”, tiếp theo, hắn nhìn thấy góc trang bên phải hiện: <Hôm nay xét duyệt chương, điểm: 1>
Lam Chỉ trong lòng tràn ngập hi vọng. Như vậy kiếm mấy cái phương pháp, thực sự không tính quá khó. Hắn nghĩ đến Linh Thuần đan, có một mục tiêu mới trong cuộc sống:
Xét duyệt 80 vạn chương.
Sau nửa canh giờ.
Lam Chỉ lãnh đạm mà nhìn hai mươi đệ tử trước mặt.
Gió núi lùa tóc dài cùng dây cột tóc bên hông hắn bay múa, một bộ lam bào tôn lên vùng trời xanh sau lưng, tựa hồ sau một khắc sẽ bay lên.
Dung Vân Tưởng trúc trắc lại liên miên cằn nhằn với mọi người nội dung thí luyện mấy ngày sau đó.
“Đây là một phiến sơn mạch dưới Bắc Hành, có một lượng lớn linh nguyên. Bởi vì linh nguyên ảnh hưởng, linh thảo mọc khắp sơn mạch, yêu thú vô số. Nội dung lần này các ngươi thí luyện chủ yếu có hai việc, thu thập linh thảo, cùng yêu thú ký kết khế ước. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi mỗi một thành tích thí luyện đều sẽ ghi chép lại. Đến cuối năm, thành tích của các ngươi sẽ quyết định các ngươi có thể tiếp tục lưu lại hay không.”
Chúng đệ tử: “…”
Dung Vân Tưởng lúng túng liếc mắt nhìn Lam Chỉ, chỉ thấy người sau nhàn nhạt nói: “Hái bao nhiêu linh thảo? Ký bao nhiêu khế ước?”
Dung Vân Tưởng vội nói: “Linh thảo cùng các yêu thú chia làm chín cấp, nể tình các ngươi đều là bậc Nhân hạ cấp, mục đích lần này đương nhiên sẽ không quá nguy hiểm, cuối cùng dựa theo tổng số và cấp bậc linh thảo các ngươi hái, còn có khế ước yêu thú cấp bậc khác nhau mà tính thành tích.”
Lam Chỉ nói: “Nghe rõ chưa?”
Mọi người vội vã lên tiếng: “Dạ!”
Lam Chỉ xoay người đi trước: “Xuất phát.”
Vừa tiến vào chỗ thí luyện, hai mươi tên đệ tử lập tức tản ra, từng người hành động, trong năm ngày. Trên người bọn họ mỗi người có một khối thạch truyền âm, nếu có bất kỳ tình huống gì, có thể cầu cứu. Lam Chỉ cùng Dung Vân Tưởng đến nơi dò xét, tùy thời xử lý tình hình đột phát.
Lam Chỉ đứng ở phía sau Giản Thương, thời điểm y muốn quay người rời đi, điểm điểm bờ vai của y, nhẹ giọng nói: “Ta với ngươi đồng hành.” Âm lượng không cao, lại như chặt đinh chém sắt.
Giản Thương: “…”
Lam Chỉ một câu vô nghĩa cũng không nói, đi theo bên người hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei