c7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: CP thứ nhất của tử ngựa đực
Edit: Tiểu Tà
Beta: Dandyshin
Lam Chỉ đem ngọc bài thu hồi, chú ý nghe động tĩnh bên trong, chậm rãi nheo mắt lại.
Tại bên trong đại cương, thời điểm nam chủ cùng muội tử đang tìm bảo vật cũng đã bắt đầu liếc mắt đưa tình, ngươi chạm ta ta chạm ngươi, cuối cùng ôm hôn, tiếp theo bị Giản Thương mang về bên trong sơn động tiếp tục.
Lam Chỉ thập phần lo lắng, căn cứ kinh nghiệm hắn ngày đó xét duyệt chương, yêu cầu xét duyệt vô cùng nghiêm ngặt, tựa hồ bất luận động tác gì từ cổ trở xuống đều bị coi là "Không hợp cách". Hơn nữa, hiện tại sơn động có người, Giản Thương không thể mang muội tử về sơn động, hắn sợ nhất chính là --
Mẹ kiếp sẽ không ở chỗ này giải quyết đi? !
Nghĩ tới đây, Lam Chỉ không kịp cẩn thận suy nghĩ, lập tức muốn nhấc chân vọt vào. Đúng lúc này, một thân thanh bào đi ra, dáng người thon dài, khuôn mặt dưới ánh lửa mờ tối có chút yêu nghiệt, không phải tử ngựa đực thì là ai?
Giản Thương: "..."
Lam Chỉ: "..."
Giản Thương: "Hóa ra là Lam sư huynh?"
Lam Chỉ: "Ừ." Phí lời!
Giản Thương trên mặt lộ ra bối rối: "Ta nửa đêm ngủ không được đi ra ngoài dạo, lại phát hiện nơi này có ánh lửa, xuống dưới, phát hiện bên trong có vô số bảo bối, còn có một nữ tử té xỉu ở đây."
Lam Chỉ: Ha ha.
Giản Thương vội nói: "Sư huynh tiến vào xem một chút." Nói xong liền nghiêng người.
Lam Chỉ cũng không thoái nhượng, đi thẳng vào, chỉ thấy bên trong bảo vật chồng chất như núi, trên đất một bạch y nữ tử đang nằm, quần áo... Vô cùng chỉnh tề.
Lam Chỉ ở trong lòng trộm lau mồ hôi lạnh một phen.
Y phục vẫn đang mặc, tử ngựa đực vẫn chưa kịp ra tay.
Hắn không nhịn được liếc mắt nhìn bạch y nữ tử, thanh lệ như tiên giáng trần, quả nhiên là tuyệt sắc.
Nữ tử tên gọi Băng Vân, là hắn dựa theo nữ thần trong lòng -- Tiểu Long Nữ -- thiết kế. Mấy năm gần đây, trong phim truyền hình Tiểu Long Nữ dần dần chuyển sang xu thế bánh bao, cùng thần tiên muội muội trong mắt hắn một trời một vực, khổ sở đau lòng không thôi, lúc này mới thiết kế ra Băng Vân, muốn cho nhân vật đêm đầu tiên của Giản Thương thuộc loại như vậy.
Đáng tiếc, nữ tử này giống như thần mà cũng không giống, mỹ lệ có thừa, cao lãnh không đủ, nói rõ công lực sáng tác của có hạn.
Thế nhưng, cao lãnh Tiểu Long Nữ làm sao cùng một nam nhân chỉ gặp mặt hai lần lên giường a? !
Chẳng lẽ tử ngựa đực cường bạo à, mẹ kiếp? !
Giản Thương nhăn mày, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển nên làm sao phản ứng. Vừa nãy y đột nhiên biết không ít chuyện, còn không biết nên xử lý như thế nào, lại phát hiện bên ngoài tựa hồ có người. Băng Vân là ma tu, xuất hiện ở đây có bao nhiêu sự cố, khẩn cấp, trước tiên đem nàng đánh bất tỉnh, xử trí sau.
Vừa nãy hắn và Băng Vân nói chuyện, Lam Chỉ rốt cuộc nghe được bao nhiêu?
Giản Thương: "Lam sư huynh vừa tới?"
Lam Chỉ mặt băng sơn không hề thay đổi: "Ừ."
Giản Thương: "..."
Lam Chỉ: "Đây là một ma tu nữ tử, đem nàng tống xuất đi, không được cùng nàng có bất kỳ liên quan. Ta muốn xem những thứ kia một chút."
Giản Thương lập tức hiểu ý: "Vâng."
Trong lòng hắn hiểu rõ.
Nếu Lam Chỉ ham muốn bảo bối nơi này, tất nhiên sẽ không nhắc tới chuyện nơi đây, đối với mình không thể tốt hơn.
Giản Thương vừa muốn ra ngoài, lại nghe Lam Chỉ nói: "Chậm đã!"
Giản Thương vội xoay người trở về, khó hiểu.
Lam Chỉ chậm rãi tìm trong đống bảo bối, bên trong hang động lớn như vậy chỉ nghe âm thanh kim loại cùng đồ sứ va chạm, tạo nên tiếng vang có vẻ thập phần quỷ dị.
Rốt cục, hắn nhặt ra một quyển trục cùng một hòm chứa linh đan: "Hai thứ này cho ngươi."
Giản Thương chối từ: "Không cần. Ta không cần."
Lam Chỉ sắc mặt băng lãnh: "Ngươi dám không cần!"
Một quyển trục cùng một viên linh đan này, là hai bảo bối vô cùng trọng yếu. Nếu không có , Giản Thương tu hành sẽ không tới tốc độ nghịch thiên. Tu hành của hắn không nghịch thiên, tương lai đánh boss như thế nào?
Vậy lão tử không phải không sống nổi?
Giản Thương đưa tay ra đỡ lấy: "..."
Lam Chỉ tiếp tục tìm trong đống bảo bối, đem một vài cái bỏ vào trong nhẫn không gian. Qua một đoạn thời gian hắn muốn đi buổi đấu giá chấp hành nhiệm vụ, trên người nhất định phải có chút bảo bối để đổi tiền mới được.
Bới nửa ngày, Lam Chỉ phát hiện Giản Thương thế nhưng vẫn chưa đi, liền lạnh mặt nói: "Còn đợi ở chỗ này làm cái gì?"
Giản Thương cúi đầu, trầm ngâm nửa ngày, rốt cuộc nói: "Vâng..."
Y đã nhìn kỹ hai cái bảo bối này.
Quyển trục chính là là một công pháp linh tu, tên là <Ám liễu thanh minh>, là một bộ công pháp cực phẩm. Bộ công pháp này, so với đệ tử nội môn dùng công pháp trung cấp, tốc độ tu luyện ít nhất có thể nhanh hơn gấp đôi. Thế nhưng, đạo tu có thể tu luyện công pháp này không có mấy, vì nó yêu cầu độ tinh khiết của linh khí phải cực cao. Nếu không tính sai, Lam Chỉ chính là một trong số ít người tu luyện có độ tinh khiết linh khí cao nhất tại Bắc Bộ đại lục này.
Tại sao Lam Chỉ không muốn?
Viên linh đan này, tên là Linh Tê đan, công dụng của nó là sau khi nuốt nó vào bụng, trong hai năm, thân thể mỗi thời mỗi khắc đều đang tu luyện. Nói như vậy, làm đệ tử ngoại môn, y mỗi ngày chỉ có thể có hai canh giờ để tu luyện. Mà là có viên linh đan này, tốc độ tu luyện của y có thể tăng cao năm lần.
Nói tóm lại, hai thứ bảo vật này, nếu như là thật sự, quả thực là bảo vật vô giá. Tất cả bảo vật nơi này, tính gộp lại cũng không so được với hai cái này.
Lam Chỉ tại sao phải làm như vậy? Coi như là muốn kéo y vào cùng một thuyền, tham ô bảo vật, tùy tiện lấy hai cái cho y cũng được. Nhưng tại sao lại là bảo vật lớn như vậy?
Hơn nữa, Lam Chỉ lẽ nào đã biết được độ tinh khiết linh khí của mình là đỉnh cấp? Hắn tại sao không có vạch trần mình, còn đưa cho mình bảo vật quý giá như thế?
Lẽ nào hắn tuyển chọn mình, nguyên nhân hiện tại lại cùng mình -- là muốn mượn sức mình, vì hắn dốc sức?
Giống với mục đích của Bạch Phong Dương?
Không đúng.
Coi như muốn để cho mình tận trung, hai món báu vật này cũng quá phí phạm.
Giản Thương trong lòng tâm tư vạn ngàn, nhìn Lam Chỉ, muốn nói lại thôi: "..."
Lam Chỉ quay đầu: "Làm cái gì?"
Giản Thương trên mặt biểu tình hết sức phức tạp, do dự nửa ngày, đột nhiên đỏ mặt, ôm Băng Vân đi.
Lam Chỉ: "..."
Rất nhiều tháng sau, Lam Chỉ mới biết lúc bắt đầu hết thảy đều là hiểu lầm, lệ rơi đầy mặt muốn giải thích làm sáng tỏ, tiếc rằng người kia đã sớm tình căn thâm chủng, cuối cùng không còn kịp rồi .
--------
Rốt cục, lúc từ cửa động trong lòng đất đi ra, sắc trời đã có chút sáng tỏ. Lam Chỉ ở bên trong nghịch bảo bối một đêm, hài lòng, cảm giác dường như đang mơ. Hắn đem cơ quan thả xuống, mặt đất khôi phục nguyên dạng, không nhìn kỹ dĩ nhiên sẽ không thấy được.
Lam Chỉ: ...
Cái hầm ngầm này cũng quá không hợp với lẽ thường đi!
Quả nhiên, ở bên trong ngựa đực văn, nội dung vở kịch và vân vân, đều là vì muội tử mà phục vụ.
Vật ăn khớp này, có cũng được, không có cũng không ảnh hưởng tới văn chương.
Lai lịch của sơn động, là do một ngàn năm trước, một vị ma tu bảo vệ một chí bảo ma tu cấp 9 -- chí bảo này hiện nay đang ở trên người Giản Thương -- cố ý tại đây hấp thụ linh nguyên, so với lịch sử Bắc Hành Phái sớm hơn ba trăm năm.
Băng Vân bị người sai phái, vạn dặm xa xôi tới chỗ này điều tra bảo vật này. Đáng tiếc nàng tư chất không đủ, mặc dù chỉ có bản đồ, lại không cảm giác được chí bảo này, mới kéo lâu như vậy.
Trở lại sơn động, Lam Chỉ xét duyệt chương nửa ngày mới nhìn thấy Giản Thương trở về, chỉ thấy sắc mặt y ửng đỏ, tựa hồ vừa nãy có việc kích động, trong lòng lập tức vang lên tiếng chuông báo động mãnh liệt.
Mẹ kiếp tử ngựa đực có phải hay không ăn đi vụng rồi!
Đẩy muội tử là kỹ năng cơ bản của tử ngựa đực! Từ lúc sinh ra đã có! Học cũng không cần học!
Đồi phong bại tục a, táng tận thiên lương a...
Hắn hít sâu một hơi nói: "Bạch y nữ tử kia đâu? Ngươi vừa nãy cùng nàng làm cái gì?"
Giản Thương nhìn Lam Chỉ, sắc mặt quái lạ: "Nàng đã đi tới thành trấn phụ cận. Ta... Không cùng nàng làm cái gì."
Lam Chỉ cau mày: "Nàng không đi? Muốn bảo vật?"
"Nàng không muốn bảo vật." Giản Thương do dự trong chốc lát, "Nàng muốn chờ ta."
Cái gì!
Lam Chỉ cơ hồ lập tức phản xạ có điều kiện nói: "Không cho phép ngươi gặp nàng!"
Giản Thương: "..."
Lam Chỉ chính mình rõ ràng thất thố, vội vàng tu bổ sai lầm: "Nàng là một ma tu nữ tử, ta nể tình trời cao có đức hiếu sinh, mới vừa rồi không có thương tổn tính mạng của nàng, mà cùng ma tu qua lại là tối kỵ của bản môn, ngươi cùng nàng qua lại, ta đương nhiên không thể bỏ qua."
Giản Thương nhìn Lam Chỉ, đột nhiên lộ ra một tia thần sắc vô cùng phức tạp: "Ta đã bảo nàng quay về vùng Tây Bộ đại lục."
Lam Chỉ: "..."
Có thật không?
Tiểu đệ đệ của ngươi không nghe lời, cái mạng nhỏ của sư huynh ta khó giữ được.
Giản Thương nhìn sắc mặt Lam Chỉ, đột nhiên lại nói: "Sư huynh yên tâm, ta cũng không muốn cùng nàng có bất kỳ liên quan gì."
Lam Chỉ nhìn hắn, rốt cục thở dài một hơi: "Như vậy, ngủ đi."
Giản Thương biểu tình khó hiểu: "Được."
Hai người mệt mỏi cả đêm, cũng đã mệt mỏi không thể tả. Chuyện đêm nay giải quyết viên mãn, Lam Chỉ lúc này tâm trạng vừa buông lỏng, cơn buồn ngủ lập tức kéo tới. Hắn tiến vào trong chăn, rất nhanh rơi vào giấc mộng đẹp.
...
Tỉnh lại sau giấc ngủ, mặt trời đã sắp xuống phía tây. Dương quang chiếu vào, toàn bộ sơn động đều trở nên sáng rực, càng có vẻ trống không, cũng làm cho lương khô quả tươi cùng nước trên đất đã được dọn xong càng thêm dễ thấy.
Lam Chỉ nhìn một đóa hoa nhỏ màu lam nhạt nổi lơ lửng trên mặt nước, tỏ vẻ: ...
Vừa ăn lương khô, Lam Chỉ lấy ra ngọc bài, đầu tiên xoát tin tức mới nhất.
Hệ thống hiện ra chương mới, hắn từ trước đến giờ không thế nào xem, nguyên nhân chủ yếu đây là đại cương hắn viết, phát sinh cũng đều là sự tình hắn quen thuộc, không cần nhìn. Một cái nguyên nhân khác, là bởi vì hệ thống miêu tả đến thực sự quá tỉ mỉ, cảnh sắc miêu tả có thể lên ngàn chữ, linh khí khai thông cũng là hơn một ngàn chữ. Hành văn tốt thì tốt rồi, thế nhưng động một chút là cập nhật 3 vạn chữ, hắn không có thời gian xem xong.
Tìm nửa ngày, Lam Chỉ nhìn thấy Giản Thương đưa Băng Vân sau khi rời đi, ở bên ngoài thử một hồi <Ám liễu thanh minh>-- không trách y tối hôm qua kích động như vậy -- mới đem ngọc bài thu đi.
Lam Chỉ nhu nhu mắt: Không được, lão tử không nhìn nổi. Sau này cũng sẽ không coi lại.
Tiếp đó, hắn do dự một chút, mở ra xoát mấy cái bình luận mới.
Tối hôm qua không để cho tử ngựa đực "làm việc", hắn đoán chừng khu bình luận kia đã ồn ào ngất trời.
Hắn đếm đếm, vứt bỏ văn có 4 cái -- ách, ít hơn so với mình dự đoán.
Bình luận ngược lại là có một đống.
♥Chủ topic: Cái gì? Ta không bỏ sót đi? Không còn gì nữa?
Hàng 1: Cứ như vậy bị cắt đứt, táng tận thiên lương...
Hàng 2: Một người bạn ta nói đã được xem qua đại cương này a! Nói nơi này rõ ràng có thịt! Mẹ kiếp lừa người!
Hàng 3: Vứt bỏ văn.
Hàng4: Vứt bỏ.
Hàng 5: Lại là cái tên Lam Chỉ! Hắn đến cùng là muốn làm gì!
Hàng 6: Mẹ kiếp, lãng phí thời gian.
♥Chủ topic: Lam Chỉ kia rốt cuộc sao lại thế này? ? ! ! ! ! ! !
Hàng 1: Tại sao Lam Chỉ vẫn luôn muốn đi theo Giản Thương a? Mẹ kiếp hai nam nhân có ác tâm hay không? !
Hàng 2: Văn này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? !
Hàng 3: Ngoài dự đoán.
Hàng 4: Vứt bỏ.
Hàng 5: A ta đoán ra rồi! Lam Chỉ thật ra là nữ!
Hàng 6: A a a a a a hàng 5 nói như thế quả nhiên đúng vậy!
Hàng7: Nữ phẫn nam trang +1
Hàng 8: +1
Hàng 9: Ta nói mà, tự nhiên hiểu ra.
Hàng 10: Cao lãnh mỹ nhân ta thích!
Hàng 11: Vốn là muốn vứt bỏ văn, hiện đang quyết định xem lại.
Topic thứ hai xếp thành 11 hàng bình luận, đề tài cư nhiên là -- lão tử là nữ nhân?
Lam Chỉ nhảy dựng lên, cảm thấy ngực đang phập phồng.
Mẹ kiếp một đám trạch nam chết tiệt!
Lão tử tại sao lại là nữ nhân!
Hắn mạnh mẽ đem một ngụm phun máu nuốt vào, cố gắng bình tĩnh. Dù sao cũng đã định sẽ không để ý đến văn này, làm gì tính toán nhiều như vậy.
Lam Chỉ đứng lên, một bên mặc ngoại sam, một bên chậm rãi đi ra ngoài. Hắn ở cửa động đi xuống nhìn một chút, vận lên công pháp, nhẹ nhàng phi xuống mặt đất.
Hôm nay là thời gian tử ngựa đực cùng muội tử lên giường, hắn không có an bài bất kỳ nội dung vở kịch, nếu xuất hiện bất kỳ việc gì, khẳng định đều phải tùy cơ ứng biến.
Đi được mười mấy bước, hắn nhìn thấy Giản Thương đang quỳ trên mặt đất, thần sắc chuyên chú đào một cây linh thảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei