Chương 11:[Dư Thừa ]...Mẹ anh..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11:

Sau khi Tùng Dương khỏi bệnh, cậu cầm account mà Bùi Anh Ninh tạo trong《 Thương Hải Tiếu 》hẹn một đám đàn em thân thiết nhất gồm Quách Đằng, Hứa Bằng, Lục Chi Hàng,Đàn Đạt – năm người quay video bắt đầu nghiên cứu game.

Tùng Dương lần đầu tiếp xúc loại game này,Bùi Anh Ninh chưa từng tiết lộ điều gì về game cho cậu biết. Giờ bắt đầu chơi Tùng Dương mới hiểu tại sao tiền đầu tư dồn vào《 Thương Hải Tiếu 》bao nhiêu cũng không đủ.

Trò này quá là trâu bò.

《 Thương Hải Tiếu 》là game online nhập vai (RPG) cổ trang. Giống hầu hết các game trên thị trường ngày nay, bạn có thể thoải mái chọn nghề nghiệp, tùy chỉnh ngoại hình, sau đó mở ra nhiệm vụ chính, nhiệm vụ phụ. Ngoại trừ đánh nhau, chém giết, máu me, leo top, đương nhiên còn nhiều hoạt động khác như đào mỏ, kết hôn, sinh con.

Điều làm nên sự khác biệt là game mang lại cảm giác trải nghiệm võ lâm rất chân thực và trọn vẹn. Mọi lựa chọn của bạn đều ảnh hưởng đến nhân vật, hôn nhân, độ nổi tiếng, cốt truyện chính và phụ.

Ví dụ bạn gặp một NPC xinh đẹp trên phố, bạn rất muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng dù bạn làm bất kì cái gì, cô ấy cũng không để ý đến bạn, mà những người khác thì thoải mái cùng cô ấy, thì có khả năng ở những nhiệm vụ trước tính cách và độ nổi của nhân vật mà bạn đang dùng không phù hợp với cô ấy.

Mọi người vừa nói chuyện vừa chơi game, đột nhiên Quách Đằng hét lên: "Mua ha ha ha! Tao mở được map Duệ Vân tiên nữ rồi! Tao nói rồi, tao có sức quyến rũ cực kì. Bọn thẳng nam tụi mày còn lâu mới cua được gái!"

Hứa Bằng mắng một tiếng hô lên: "Đù mé, ghê vậy! Anh Dương không phải cũng chẳng mở được map này sao?"

Lục Chi Hàng mặt đầy ao ước: "Tao cũng muốn mở được map Duệ Vân tiên nữ, Duệ Vân tiên nữ rất đáng yêu!"

Tùng Dương đang học cách đào mỏ, nghe thế đành bảo: "Tao không mở được, cô ta toàn đánh tao."

Quách Đằng, Hứa Bằng, Lục Chi Hàng bật cười.

Đàn Đạt người cũng như tên, he hé miệng cười, hỏi: "Tùng Dương , anh đang chơi gì vậy?"

"Đào mỏ á."Tùng Dương trả lời "Đào mỏ cũng vui ghê bây, nó không cho đào quá nhiều, tham quá thì đống quặng trên người làm mày không di chuyển được, sẽ có kẻ đến cướp."

Quách Đằng khỉnh bỉ: "Anh Dương ,anh vừa mới học chơi câu cá, giờ lại học chơi đào mỏ. Không phải giáp lá cà mới là điều anh thích hả?"

"Mày chẳng biết mẹ gì." Hứa Bằng khinh khỉnh nói: "Đây là game mà chị dâu sản xuất, dĩ nhiên anh Dương phải nghiên cứu 360 độ rồi. Đâu có như mày muốn chơi gì thì chơi."

"Wào!" Quách Đằng cảm thấy có lý liền quay sang nói chuyện gia đình: "Này anh Dương , chị dâu vẫn còn lạnh nhạt với anh như trước à ? Kết hôn mấy năm rồi vẫn không để ý đến anh sao?"

Tùng Dương cười cười, bình tĩnh đáp: "Vô duyên, sức hấp dẫn của anh mày mà mày còn nghi ngờ? Bảo bối nhà tao thích tao muốn chết luôn."

Hứa Bằng sửng người rồi bật cười: "Vậy thì tốt quá rồi!"

"Thật sự tốt quá rồi!" Lục Chi Hàng hưng phấn nói: "Chị dâu rất lạnh lùng, em chỉ sợ anh bị thiệt thòi thôi."

Tùng Dương lườm cậu một cái: "Thiệt thòi? Tao? Mày có thấy mày đang kể chuyện cười không?"

-Ha ha ha, rồi rồi, em sai rồi."

Năm người chơi một hồi đã đến giờ cơm, bọn họ báo cáo cho Tùng Dương những bug đã tìm thấy cùng với phương hướng chỉnh sửa sau đó kéo nhau rời đi.

Tùng Dương lấy trên kệ ly mì ăn dở hồi trưa, bỏ thêm chút nước sôi, ăn chưa được mấy đũa lại bắt đầu buồn nôn. Cậu bỏ ly mỳ sang một bên rồi tiếp tục nghiên cứu game.

Âm báo tin nhắn của điện thoại chợt run lên, Tùng Dương cầm lên xem, là của Đàn Đạt gửi đến.

【Sắc mặt của anh rất kém. 】

Tùng Dương xoa xoa cổ, từ tốn rep: 【Kém lắm hả? 】

Đàn Đạt nhanh chóng trả lời: 【Đúng vậy, cả khuôn mặt trắng bệch. 】

Cậu sửng sốt nhìn lên vách tường, sau đó đi vào nhà vệ sinh soi gương. Đúng là hơi khó coi, đôi môi cậu khô nứt.Tùng Dương day cắn môi mình, xoa xoa mặt nhưng vẫn không thấy chút huyết sắc nào.

Bộ dạng người không ra người, ma không ra ma này nhỡ làm bé con sợ thì sao? Tuy là con gái cậu cũng gan lắm.

Cũng khó trách vì sao Anh Ninh nhìn không vừa mắt cậu, mặt trắng như người chết, ai mà thích cho được.

Để xem lúc nào rảnh đi mua bừa một ít mỹ phẩm che đi mới được.

Tùng Dương chơi 《 Thương Hải Tiếu 》đến tận trời tối, vô cùng phấn chấn cầm sấp giấy viết đầy những bug và phương hướng fix đi tìm Bùi Anh Ninh thảo luận một chút.

Kết quả vừa đẩy cửa ra, cậu nhìn thấy người ngồi dưới thảm chơi cùng với Bùi Anh Ninh lại là mẹ anh - Tống Lê. Như bị sét đánh, chân cậu nhũn ra thậm chí muốn chạy trốn về phòng, nhưng như vậy thì vô lễ quá.

Cậu chớp mắt nhìn Bùi Anh Ninh đang ngồi trên ghế sofa, trên trán đổ mồ hôi lạnh, miệng lầm bà lầm bầm "Mẹ chồng sẽ không thấy mình, mẹ chồng không nhìn thấy mình." Cậu nín thở, nhón chân nhẹ nhàng đi đến bên Bùi Anh Ninh.

Nhưng mà Tống Lê không có tha cho cậu, mặc dù không thèm nhìn thẳng cậu nhưng vẫn thốt ra lời sắt bén nói: "Cậu lớn rồi đấy, ra ngoài chơi cái gì mà cơm cũng không về nấu? Trong nhà này cậu không biết nhiệm vụ của cậu là gì à? Chả trách cả chồng lẫn con đều không ưa."

Tùng Dương cảm thấy như có lưỡi đoòng đâm thấu tim cậu, đem cậu đóng đinh tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro