Chương 23:...Ăn uống..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chươnh 23:

Tùng Dương tự nhiên thấy trong bụng trống rỗng sợ là không đủ sức về nhà, cậu liền cầm áo bệnh viện mà y tá để sẵn khoác lên, chậm rãi xuống giường.

Y tá đi vào đổi thuốc cho người khác, thấy cậu đi ra ngoài gọi ngay: "Này, giường 19 cậu đi đâu vậy? Người nhà cậu bảo nằm yên đấy đợi đi, anh ta đi mua đồ ăn tối cho cậu rồi."

Cậu không biết y tá đang nói chuyện với ai, nhìn xung quanh thì thấy số giường của mình, mới ngây ngốc chỉ vào mình: "Tôi đó hả?"

"Đúng vậy."

Dương phì cười: "Chị ơi, chắc chị nhầm ai rồi đấy, không phải tôi đâu."

"Gì? Phải không..." Y tá hơi nghi ngờ khi nghe cậu nói vậy.

"Phải mà, sao có thể là tôi được."Tùng Dương khoác chặt áo bệnh nhân trên người, cười cười hỏi: "Chị ơi siêu thị trong bệnh viện nằm ở đâu vậy ạ?"

"Ở lầu một, đi thang máy xuống là cậu nhìn thấy ngay."

"Được, cám ơn chị."

Tùng Dương đến siêu thị mua một chén cháo ăn liền, nhìn thấy củ cải cậu phát thèm không chịu được nên cầm luôn một túi. Lúc thanh toán, nhân viên thu ngân đưa cho cậu thêm một hộp súp: "Đây hàng khuyến mãi, tặng kèm."

"Ồ, cám ơn cám ơn." Không ngờ mình còn có thể thưởng thức một phần súp nóng hổi, cậu hưng phấn cầm lấy, ôm một đống đồ ăn nhanh đi vào nhà ăn của bệnh viện..

May là nhà ăn đặt nằm cạnh siêu thị, nếu không chắc cậu cũng chả có sức mà đi đến đây nữa.

Cậu rót nước nóng vào, chờ cho cháo nở đều liền lấy điện thoại ra gọi cho Khương Mặc.

Khương Mặc nghe điện thoại rất nhanh: "Alo?"

"Khương Mặc là anh mày,Tùng Dương."
" Điện thoại có lưu tên anh mà."

"Ha ha ha ."Cậu lúng túng cười, sờ sờ mũi nói: "Lâu rồi chúng ta không làm chuyện xấu, lúc này thử chơi một chút đi bây?"

"Gì?"

"Anh đang muốn điều tra một người quen cũ, dạo này nó rất hay làm mấy chuyện y như thằng trộm chó." Dương khuấy khuấy cháo, bởi vì không có sức nên tay cứ run run: "Là bạn cùng phòng thời đại học của Anh Ninh, Lý Khuê."

Khương Mặc nhạy bén hỏi: "Nó quấy rối bọn anh à?"

"Không phải, nó dai như đỉa cứ bám lấy Anh Ninh , anh muốn tát vô cái đầu nó ghê." Tùng Dương kể đơn giản chuyện xảy ra ngày hôm nay, sau đó nói: "Theo anh biết thì tên này chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, dám phách lối đến tận cửa nhà anh chặn đường chắc chắn sau lưng có chỗ dựa."

"À, để em đi điều tra xem." Khương Mặc dừng lại giây lát hỏi: "Anh không thoải mái sao?"

"Hả? Đâu có?

"Sao em nghe anh nói chuyện như không có sức lực gì vậy, âm thanh cứ khàn khàn."

Cậu cười khà khà: "Là do tao đói mày ơi, anh mày đang làm tiệc lớn đây. Thôi nói trước nhiêu đây, mốt anh gọi lại sau."

"Oke anh."

Cúp điện thoại Tùng Dương bưng chén súp rong biển trứng gà hai tay run lẩy bẩy không ngừng, đổ không ít ra ngoài. Cậu đành thả chén súp lên bàn, lấy tay nghiêng nghiêng một chút cúi người húp một hớp súp nóng hầm hập. Đến khi dạ dày có chút ấm lên, cậu liền bỏ một nửa túi củ cải vào trong chén chào, trộn trộn lên, hơi vất vả mà húp từng miếng.

Thơm ghê ~ Ấm ghê.

Bùi Anh Ninh trở lại phòng bệnh thì không thấy cậu đâu, anh nói chuyện với cô y tá xong mặt liền đen thui.

Ban nãy anh chạy đi nhờ mẹ Tống Lê nấu một phần cháo để mang đến cho cậu. Rõ ràng trước khi đi đã dặn y tá là đừng cho cậu ra ngoài, vậy mà cuối cùng cũng không để ý giúp.

Bị một người đàn ông đẹp trai mặt lạnh tanh quát, cô y tá uất ức khóc lên: "Cái này cũng không thể trách tôi. Bệnh nhân nói người anh căn dặn không phải cậu ta, còn nói tôi nhớ nhầm rồi, tôi biết làm gì chứ?"

Anh Ninh nhíu chặt lông mày: "Vậy cậu ta nói đi đâu, cô có biết không?"

"Cậu ta hỏi tôi siêu thị ở đâu, cậu ta muốn đi siêu thị."

Bùi Anh Ninh không tìm thấy cậu trong siêu thị ngược lại thì thấy cậu ở trong nhà ăn.

Anh đi đến, trong tay cầm hộp cháo giữ ấm nặng nề đạt lên bàn.

Tùng Dương ợ đến mức rớt cái muỗng xuống, ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng hồi lâu mới phát ra tiếng: "A... Anh Ninh?"

Anh không chế cơn bực bội mà nói: "Cậu ăn cái gì vậy?"

"Em em em..."Cậu cứ "em" một hồi cũng không biết nên nói sao với anh , cậu nuốt nước miếng một cái khó khăn đáp: "Sau này em không ăn nhiều như vậy nữa.... anh đừng nóng."

"..." Anh Ninh nhìn chén cháo không bằng một bàn tay cùng với chén súp và một túi củ cải nhỏ xíu, bực bội đến mức nổi gân xanh nhưng lại không mắng nổi.

Tùng Dương nhìn nhìn sắc mặt Anh Ninh, e dè "trả giá" nói: "À thì... anh xem em ăn cũng gần hết rồi, anh có thể cho em ăn cho hết không? Lần sau em bảo đảm sẽ không ăn nhiều như vậy nữa đâu."

"Không được."Bùi Anh Ninh lạnh giọng nói, anh đem hết đống đồ ăn đó vứt vào sọt rác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro