Chương 3:[Dư Thừa]...Tôi Không Phải Đồng Tính..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:

Ảo tưởng là tật xấu mà Tùng Dương có từ trong bụng mẹ, gặp Bùi Anh Ninh thì lại càng nghiêm trọng hơn.

Lần đầu cả hai gặp mặt là mới lên cấp 2, Tùng Dương là một đứa trẻ ngỗ nghịch còn Bùi Anh Ninh là học sinh "con nhà người ta".

Ngày ấy Tùng Dương thấy mấy đứa choai choai lớp lớn hơn chặn Bùi Anh Ninh trong hẻm nhỏ để tống tiền tiêu vặt. Anh bị dọa cho xanh lè cái mặt, người túa mồ hôi nhưng vẫn giả vờ điềm tĩnh, mặt lạnh lấy hết tiền của mình đưa cho bọn kia.

Tùng Dương ở trên nóc nhà nhảy xuống, đạp một phát lên tụi nó rồi kéo tay Ninh bỏ chạy.

Hai người chạy đến một cánh đồng hoa cải dầu, người hiếm khi rèn luyện thể chất như Ninh Thiếu gia đây mệt đến quỳ xuống đất.

"Cám ... cám ơn cậu."  Bùi Anh Ninh thở gấp nói.

Tùng Dương đỡ anh đứng dậy, tiện tay ngắt một nhành hoa cải dầu đưa cho anh: "Anh đẹp trai quá, em thích anh."

Bùi Anh Ninh hồng hộc lau mồ hôi, cũng tiện thể nhìn cậu như tên thần kinh.

Tùng Dương híp đôi mắt phượng, cười tít tặng hoa: "Anh ơi, em thích anh á, anh tên gì vậy?"

Ninh cau mày né tránh: "Tôi không phải đồng tính, tôi không thích cậu."

"Ừm" Cậu không hề cảm thấy buồn, ngược lại còn thấy vui khi gương mặt Bùi Anh Ninh phản ứng: "Vậy thì anh cũng phải nhận hoa của em, như vậy mới là trẻ ngoan."

Bùi Anh Ninh liếc nhìn nhành hoa trong tay cậu: "Đây là hoa mà người nông dân trồng để chiết xuất lấy dầu, đem tặng là lãng phí mùa màng và lương thực. Trẻ ngoan mới không làm như vậy."

Tùng Dương chớp mắt nhìn anh, đôi mắt phát sáng như có rất nhiều sao trong mắt cậu.

Bùi Anh Ninh bị nhìn mà khó chịu: "Cậu đừng nhìn tôi như vậy."

Tùng Dương bật cười, đáy mắt như có nắng hạ chiếu rọi lấp lánh đáng yêu, tựa một miếng sáp ong chất lượng: "Anh thật là giỏi, em lại thích anh hơn nữa rồi. Em sẽ nghe lời, không lãng phí lương thực đâu."

Nói xong Tùng Dương liền nhét nhành dầu cải vào miệng nhai.

"Cậu..." – Anh Ninh giật mình kinh ngạc giật lấy nhành hoa trong tay cậu: "Cậu làm cái gì vậy? Sao có thể ăn bậy ăn bạ như vậy được?"

Tùng Dương né tránh mấy lần, rất nhanh đã đem mớ cải dầu nhai nát rồi nuốt sạch, còn mở tay ra: "Hết rồi nè."

Bùi Anh Ninh trợn mắt nhìn cậu, sau đó vội vã đứng dậy: "Cậu...cậu có bệnh thần kinh à?"

Cậu vẫn cong ánh mắt cũng đứng dậy, lẽo đẽo đi sau lưng anh: "Anh ơi, em biết anh là người tốt nhưng chẳng phải luôn bị bắt nạt hay sao? Anh yên tâm đi, sau này em sẽ bảo vệ anh á."

Anh cũng không muốn quay đầu lại nhìn cậu, chỉ mau chóng đi về nhà: "Cậu đừng nói cái gì mà yêu mà thích nữa, thật kì cục!"

"Nhà anh ở đâu vậy ? Em đưa anh về, không thôi anh lại bị chặn đường nữa!"

"Không liên quan đến cậu."

"Có chứ anh! Em thích anh, anh bị thương em xót!"

"Cậu đừng có nói nữa!"

Tùng Dương bước chân có chút khập khễnh, có lẽ ban nãy không cẩn thận trúng chân rồi nhưng vẫn có thể bám kịp theo Bùi Anh Ninh, còn không ngừng líu ríu bên tai anh.

Anh cảm thấy không thể nói đạo lý với người này, y chang một đứa nhóc lảm nhảm than vãn giữa trời mùa hè, đuổi mãi không chịu đi.

May mà cũng đã đến trạm xe bus,  Bùi Anh Ninh không thèm quay đầu nhanh chóng lên xe, chả thèm liếc mắt nhìn Tùng Dương một cái.

Tùng Dương nhìn chiếc xe bus đã rời bến, lúc quay đi vẻ mặt đầy rạng rỡ cùng nụ cười ấy biến mất. Cậu nhìn thấy đám côn đồ ban nãy núp trong hẻm nhỏ, ánh mắt đầy tức giận nói: "Tụi mày tốt nhất nên biến, đừng có lại động đến anh ấy, nếu không tao sẽ đánh tụi mày toe đầu."

"Anh Dương , tụi em biết rồi!" Đám côn đồ nhỏ gật đầu liên tục, sau đó nối nhau bỏ chạy.

Con đường này quanh co hẻo lánh rất nhiều bọn côn đồ đánh nhau, cướp tiền, cướp sắc, chiếm đoạt. Bùi Anh Ninh có thể hiên ngang đi qua đây là do Tùng Dương đã cảnh cáo trước. Không ai được bắt nạt Bùi Anh Ninh nếu không là không yên với cậu đâu.

Học sinh cấp hai lần đầu tiên cảm nhận được quá trình bảo vệ người yêu bằng năng lực của mình thật sự đỉnh của chóp, quá tuyệt vời.

Tùng Dương mua một chai Coca Cola, sảng khoái mà uống, vừa uống vừa nghĩ: "Không ngờ đánh nhau có lợi như vậy, mình thật là đỉnh ghê."

Uống hơn nửa chai,  Tùng Dương vui sướng vô cùng không nhịn được mà ngước lên trời hét to: "AAA, em thật sự rất thích anh!"

Trên xe bus Bùi Anh Ninh hắt-xì một cái, xém chút là đập đầu vào lưng người phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro