Chương 12: Ngủ ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

by esleytran
                                           
                                                 
Thuỳ Trang quả thật đã tiễn Diệp Anh về đến cổng khu cư xá, Diệp Anh nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa sổ xe, nghiêm túc nói tiếng cám ơn, sau đó mở cửa xe. Nhưng chỉ đi được hai bước đã cảm thấy có chút không ổn, quay đầu lại gõ gõ cửa sổ xe, Thuỳ Trang quay cửa kính xe xuống, đồng tử sáng lấp lánh ẩn dưới ánh đèn lờ mờ, chiếc cằm gầy gầy có chút giương lên:

"Sao vậy? Để quên gì trên xe sao?''

                             
"Không phải, tôi muốn nói, chị lưu số điện thoại lại đi, sau khi về nhà phải gọi điện thoại cho tôi.''

Diệp Anh lấy điện thoại cầm tay ra đưa tới trước mặt Thuỳ Trang, vẻ mặt như đây là chuyện đương nhiên.

                             
Trị an Thành phố H mặc dù cũng không tệ cho lắm, nhưng mà một cô gái xinh đẹp như nàng một mình về nhà, chẳng may bị tên hạ lưu nào bắt đi cũng là chuyện thường trên báo. Lưu số lại sau khi về tới nhà nhắn tin báo bình an, cũng làm cho trong lòng Diệp Anh an tâm hơn.

                             
Ánh mắt Thuỳ Trang mang theo mấy phần dò xét dừng lại trên mặt Diệp Anh, sau đó mới chậm rãi cầm lấy điện thoại trước mặt, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, linh hoạt nhanh chóng  ấn một chuỗi dãy số:

''Trước đây cũng có không ít người mượn cớ này xin số điện thoại của tôi, bất quá. . . Chỉ có em thành công."

Diệp Anh không có nói tiếp, mặt không thay đổi nhíu mày, cô cũng không rõ tiếp theo nên trả lời ra sao, chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy, tiếp nhận điện thoại Thuỳ Trang ném qua, tiện tay lưu dãy số lại, ghi chú "Nguyễn tiểu thư." Sau đó nhá một cuộc gọi qua số nàng.

                             
Diệp Anh không có nói tiếp, Thuỳ Trang cũng không cảm thấy xấu hổ, nàng cúi đầu nhấn tắt điện thoại chấn động bên trong túi xách bên cạnh:

''Ừm tốt rồi, Nguyễn tiểu thư trên đường cẩn thận, gặp lại."

Diệp Anh lui ra phía sau hai bước, phất phất tay với Thuỳ Trang.

"Gặp lại."

Thuỳ Trang rất nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó quay cửa sổ xe lên.

                             

Tài xế taxi nãy giờ vẫn ở một bên nghe hai người nói chuyện tựa hồ chờ đợi đã lâu, hai người vừa nói xong thì xe đã vọt về phía trước. Lốp xe ma sát mặt đất phát ra thứ âm thanh chói tai, Diệp Anh giật mình, tranh thủ thời gian vội chụp hình bảng số xe lại, đừng nói gặp phải người xấu, y theo tốc độ này, hy vọng trên đường đi sẽ không xảy ra tai nạn cộ đi, Diệp Anh có chút bất đắc dĩ nhún vai, nàng chỉ có thể chờ đợi sau khi Thuỳ Trang về nhà tin nhắn báo bình an cho cô biết, sau đó nếu lại phát sinh chuyện gì, thì xem như không hề liên quan tới cô nữa.

                             
Nhìn đuôi xe nhanh chóng rời khỏi tầm mắt, lúc này Diệp Anh mới nghiêm nghị khoanh tay lại. Đứng nguyên một chỗ, cô nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh liếc nhìn dải cây xanh thẳng tắp, tít ở ngoài rìa của hàng cây, có một đôi dép lê hình con thỏ màu hồng phấn lộ ra một nửa, giống như bất đắc dĩ lại như buồn cười , Diệp Anh khẽ thở dài một hơi:

"Ra đi, đừng trốn nữa, em đã sớm thấy chị rồi.''

Cành lá giật giật, chỉ thấy hai chiếc tai trên đôi dép lê màu hồng phấn rụt rụt lại.

                             
Diệp Anh nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh không chút gay gắt:

"Còn trốn nữa, lộ ra hết rồi. Mau ra đây, muộn rồi cũng nên về nhà."

An tĩnh thêm một lát, từ lùm cây bắt đầu vang lên những tiếng xột xoạt, không bao lâu sau, một cái bóng đen kịt thình lình chui ra từ trong bụi cây, Lý Tiên Ni đỏ bừng cả khuôn mặt gãi gãi cánh tay có chút ngứa, cười xấu hổ nhìn Diệp Anh:

"Diệp Anh, trùng hợp ghê! Không ngờ chị xuống lầu đổ rác mà cũng gặp được em ha.''

Lý Tiên Ni mặc một thân áo ngủ in hình phim hoạt hình màu hồng phấn, cả khuôn mặt đỏ bừng mắt lúng túng né tránh ánh mắt Diệp Anh, vò vò một góc áo, dáng vẻ nhăn nhăn nhó nhó.


''Chị dâu, hơn nửa đêm rồi mà còn đi đổ rác à?''

Mặt Diệp Anh không thay đổi, khiêu mi bởi cô hiển nhiên cũng không tin lời giải thích của Lý Tiên Ni. Lý Tiên Ni nuốt một ngụm nước bọt, vụng trộm giương mắt liếc nhìn biểu lộ của Diệp Anh, sau đó liền vội vàng gật đầu:

"Chị đang viết bảng thảo, tự nhiên mất linh cảm. Nên có chút phiền muộn, liền xuống dưới lầu đi hai vòng, tiện tay đổ rác, ai biết khi tới đây thì thấy giọng em. Lúc đầu chị muốn tới đón em, ai biết. . . Ai biết liền thấy Nguyễn Thuỳ Trang, chị...chị không có ý định xuất hiện, nên mới trốn đi."


Tâm Lý Tiên Ni bất chính nhảy loạn, lúc đầu khi nhìn thấy bóng lưng Diệp Anh, nàng thật hưng phấn lao đến, ai ngờ Diệp Anh thế mà lại cùng về với Thuỳ Trang.

Nghĩ đến thân phận lúng túng giữa nàng và Thuỳ Trang, còn cả việc nàng vô duyên vô cớ cho người ta leo cây, Lý Tiên Ni cũng không muốn dùng trang dung hiện tại gặp cô ấy, bổ nhào ra được một nửa đành phải quay đầu đâm vào trong bụi cây trốn đi.

Nàng vốn tưởng rằng chỗ mình trốn rất bí mật, kết quả vẫn bị Diệp Anh phát hiện, hiện nay đáy lòng nàng chỉ có thể mong chờ xa vời rằng Thuỳ Trang không hề phát hiện nàng là tốt nhất, nếu không e rằng mặt mũi cũng sẽ không còn nữa.


Lý Tiên Ni cũng không có nghề nghiệp ổn định, nhưng thu nhập của nàng lại cũng không thể tính là thấp, bởi vì nàng là một ký giả tự do soạn bản thảo, thường xuyên gửi bản thảo tới một số tòa soạn, trong thành phố cũng được xem là có chút danh tiếng.

Diệp Anh biết Lý Tiên Ni không lừa cô. Sau khi cô hít sâu một hơi, thì bắt lấy tay Lý Tiên Ni đang nắm một cành cây, sau đó vuốt lên cánh tay trơn bóng của nàng, cau mày nhìn một chút. Trên cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, có mấy đạo vết máu bị nhánh cây cứa trúng, thoạt nhìn vô cùng chói mắt, cô bất đắc dĩ lắc đầu:

"Chị tránh trong bụi cây là được rồi, cần gì nắm này nắm nọ để bị cứa chứ? Lên lầu em bôi thuốc cho.''


Đôi mắt Lý Tiên Ni thánh khiết giống như một con nai con mới sinh, chóp mũi hồng hồng, mang theo vài phần tò mò nhìn Diệp Anh bôi thuốc lên tay giúp nàng. Động tác Diệp Anh nhu hòa, cũng không biết có phải do là họa sĩ hay không, mà bôi thuốc cứ giống như đang vẽ tranh , tựa như nước chảy mây trôi quơ nhẹ trên tay nàng, vừa lạnh vừa ngứa truyền tới từ tay khiến Lý Tiên Ni nhịn không được cười ra tiếng.


Sắc mặt Diệp Anh không thay đổi nhấc mí mắt lên lườm nàng một chút, khe khẽ lắc đầu, vì sao bà chị dâu này rõ ràng lớn hơn cô cả mấy tuổi mà lại luôn giống em bé chứ?

Lý Tiên Ni ngưng cười , nhìn Diệp Anh giúp nàng thoa thuốc xong, khi cô đang thu thập hòm thuốc, nàng nhẹ nhàng ho một tiếng, nghiêm túc nhìn Diệp Anh, đồng tử lấp lánh:

"Diệp Anh, kỳ thật em là một người rất ôn nhu, sau này ai mà được em thích hẳn là rất hạnh phúc."

Động tác trên tay Diệp Anh dừng lại, sau đó cũng không quan tâm nhíu mày đóng hòm thuốc lại.

''Được rồi, vết thương của chị hai ngày nữa là hết.''


''Chị nói thật đó! Diệp Anh thật vô cùng ôn nhu, về sau ai mà được em thích, nhất định rất hạnh phúc."

Lý Tiên Ni thấy Diệp Anh đứng lên, vội vàng đi theo, nghiêm túc ôm cánh tay cô


''Ừm, em biết rồi, khuya rồi, chị về phòng ngủ đi, ngủ ngon."

Diệp Anh qua loa nhẹ gật đầu, đẩy Lý Tiên Ni tới cạnh cửa, bộ dáng muốn đuổi người. Lý Tiên Ni, chống tay lên khung cửa, không cho Diệp Anh đẩy ra, quay đầu trừng mắt nhìn:

"Hôm nay chị không được ngủ với em à?''


"Không được! ngủ ngon!''

Diệp Anh vừa dùng lực, liền đẩy được Lý Tiên Ni ra ngoài, sau đó đóng cửa lại. Dựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại nhẹ thở ra một hơi, kỳ thật cô có hơi mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe.


"Cún, ngủ ngon."

Giọng Lý Tiên Ni xuyên qua cửa, tiếp sau đó là những tiếng bước chân đầy hờn dỗi truyền đến. Điện thoại di động trong túi run lên hai tiếng, Diệp Anh vội vàng móc ra, màn hình sáng lên. Trên đầu tin nhắn hiện ghi chú là Nguyễn tiểu thư gởi đến, trong tin nhắn ngắn ngủi chỉ có năm chữ:

"Đến nhà rồi, ngủ ngon."


Thuỳ Trang đã tới nhà, như vậy thì cô hết can hệ rồi. Diệp Anh bèn ném điện thoại di động lên trên giường, sau đó đi vào toilet, kỳ thật suy nghĩ lại, hôm nay cũng được xem là một ngày khá kỳ quái. Hôm nay không ngờ cô lại đụng phải Thuỳ Trang ở quán bar, là Nguyễn Thuỳ Trang a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro