Chương 16: Ghen ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

by esleytran


Người trên bàn rượu đã say chuếnh choáng , lười biếng dựa vào chỗ ngồi buôn chuyện phiếm, Thường Đức Xương này không còn chán ghét như vừa rồi, làm bộ cùng Thuỳ Trang nói về chủ đề nghệ thuật, nói không biết làm sao lại chuyển đến chỗ Diệp Anh, đầu tiên là do Thạch Bách Hợp giống như vô tình nhắc tới việc Diệp Anh là hoạ sĩ, còn là hoạ sĩ có danh tiếng ở thành phố H, ngay cả trong nhà thị trưởng thành phố H cũng có treo họa tác của Diệp Anh, Thường Đức Xương nghe xong nổi lòng tôn kính, thay đổi thái độ ngạo mạn vừa mới, bắt đầu lấy lòng :

"Đã sớm nghe nói qua thị trưởng tiên sinh thích nhất một bức họa của một vị hoạ sĩ tuổi trẻ họa tác, không nghĩ tới lại là tác phẩm của tịch phó tổng giám đốc. Nguyễn phó tổng giám đốc thật đúng là tài hoa hơn người tuổi trẻ tài cao a."


Thuỳ Trang ở một bên cười nhẹ nói:

"Tranh vẽ của Diệp Anh ở thành phố H thế nhưng có tiền cũng không mua được đâu, em có mấy vị bằng hữu muốn ra giá cao mua họa tác của Diệp Anh trong tay em, em cũng không nỡ bán."

Thường Đức Xương nghe vậy lại lộ vẻ mặt kinh ngạc khoa trương.

"Nói như vậy, trong nhà Nguyễn Đổng cũng có họa tác của Diệp Anh tiểu thư à?"


"Hai năm trước may mắn có được một bức họa của Diệp Anh."

Đôi mắt Thuỳ Trang hơi liễm, cười nhẹ quay đầu nhìn Diệp Anh, cũng không biết là phàn nàn hay là tán dương:

"May mắn khi đó mua, nếu không bây giờ có tiền cũng không mua nổi họa tác của Diệp Anh."


Trong lòng Diệp Anh thất kinh, hai năm trước cô bắt quá chỉ là một học sinh vừa mới ra trường, khi đó tranh vẽ của cô cũng không đáng tiền, càng không có ai biết tới, huống chi năm đó cô chưa từng bán bất kỳ một bức họa nào ra ngoài.

Diệp Anh không biết Thuỳ Trang vì sao phải nói láo, là vì khoa trương sao? Hay là muốn cố ý lừa gạt Thường Đức Xương, cô không rõ, nhưng chỉ đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn, niềm tự hào duy nhất mà cô có chính là nghệ thuật của mình, họa tác là trân bảo, nhưng tựa hồ đang bị người ta chà đạp, dùng để làm giao dịch và khoe khoang.


Diệp Anh mặc dù do người nhà cầu mà bước chân vào thương trường, nhưng cô trước sau vẫn là một nhà nghệ thuật gia. Cô cũng có thanh cao cùng ngạo khí của một nghệ thuật gia, có lẽ đối với người khác mà nói, đây chỉ là những câu nói dối không ảnh hưởng toàn cục, nhưng đối với Diệp Anh là đang vũ nhục cô. Biểu lộ của cô trong nháy mắt liền lãnh đạm đi, tựa như đột nhiên hạ xuống 0.1 vậy.


Thường Đức Xương cuối cùng vẫn say, hắn gục xuống bàn lẩm bẩm cũng không biết đang nói cái gì.

Thuỳ Trang đứng dậy gọi điện thoại, không quá vài phút liền có một nam nhân cùng một nữ nhân đi vào. Nam nhân kia là tài xế của Thường Đức Xương, lúc nào cũng chờ sẵn bên ngoài, nữ nhân kia là do Thuỳ Trang an bài, nàng móc ra từ trong ví một thẻ từ, đưa cho nữ nhân kia, thấp giọng nói vài câu, nữ nhân kia liền cười hì hì gật đầu, sau đó đỡ Thường Đức Xương đi ra ngoài.


Sau một lát, buổi xã giao hôm nay đã kết thúc . Sắc mặt Thuỳ Trang hồng nhuận phơn phớt, đôi mắt có chút hoảng hốt, tựa hồ cũng có chút men say, mà Thạch Bách Hợp là người uống rượu nhiều nhất trên bàn tiệc, lại là người trông bình thường nhất, ngay cả sắc mặt cũng không đổi. Ba người cùng rời khỏi nhà hàng, vừa tới cổng, Thạch Bách Hợp lại nói muốn đi toilet một chuyến, liền trở vào trong.

Thuỳ Trang cùng Diệp Anh hai người đứng ở trước cửa chờ cô nàng.

Cửa tửu điếm không có người nào, gió có chút lớn để cho người ta cảm thấy đột nhiên có chút lạnh. Bước chân Thuỳ Trang có chút lay động, nàng có chút khó chịu đưa tay nhéo nhéo mi tâm, Diệp Anh cứ như vậy nhàn nhạt lườm nàng một chút, sau đó lấy một hộp sữa bò từ trong túi xách, cho Thuỳ Trang:

"Uống ngay đi, giải rượu."

                             
"Tạ ơn."

Thuỳ Trang không khách khí, nàng cười nhẹ tiếp hộp sữa bò.

                             
Mặt Diệp Anh không thay đổi mắt nhìn phía trước, gió nhẹ không ngừng phất qua vai cô, khiến lọn tóc bên tai nhẹ nhàng nhảy múa trên cổ, đến cùng cô vẫn không nhịn được  mở miệng:

"Hai năm trước, tôi cũng chưa bán bức vẽ nào, có phải Nguyễn tiểu thư nhớ lầm hay không?"

Thuỳ Trang uống vào từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ sữa bò, nghe Diệp Anh hỏi kiểu này, mới nghiêng đầu nhìn cô, đầu lông mày vẩy một cái có chút hững hờ trả lời:

"Thật không có sao, em ráng suy nghĩ thật kỹ."

                             
"Tôi nhớ rất rõ ràng, không có."

Ngữ khí Diệp Anh hơi có chút mất không kiên nhẫn, cô mím môi thật chặt, nghiêm túc nhìn Thuỳ Trang.

                             
Thuỳ Trang buông sữa bò xuống, nàng giống như không nghe được ngữ khí không vui của Diệp Anh, chỉ cảm thấy dạ dày giống như là bị đao đâm, đau dữ dội, tấm lưng thẳng hơi cong cong, nàng nhắm mắt lại thở khẽ một hơi qua loa  đáp lời:

"Không có liền không có đi, đại khái là tôi nhớ nhầm."

Diệp Anh nhìn thấy Thuỳ Trang chẳng hề để ý, một cỗ nộ khí đột nhiên sôi trào đi lên, cô lạnh lùng nhìn Thuỳ Trang, hừ lạnh một tiếng:

"Tôi thật không rõ, cô rõ ràng đã tự cam đọa lạc thành thế này, hoàn toàn quên đi mộng tưởng và dự tính ban đầu của mình, vì sao lão sư vẫn còn xem cô là học sinh đắc ý nhất của mình chứ?"

                             
"Em có ý gì?"

Thuỳ Trang đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Anh, một mảnh trắng bệch tinh xảo họa khắc trên mặt nàng, mồ hôi lạnh một giọt rồi lại một giọt nhỏ xuống từ trán, lại vẫn cố giả bộ lạnh nhạt ưu nhã, đôi mắt nàng khẽ nhếch, trong đồng tử ẩn hiện một mảnh khó có thể tin.

                             
Diệp Anh đầy mắt phức tạp  nhìn Thuỳ Trang, tựa như nhìn một người xa lạ, rốt cục mang toàn bộ những lời từ tận đáy lòng ra nói ngữ khí bình thản mà băng lãnh:

"Bút ký cô lưu lại ở chỗ lão sư tôi đã từng xem qua, luận văn của cô tôi cũng từng đọc hết, tranh cô vẽ tôi cũng đã từng giám thưởng. Cô tràn ngập lý tưởng, tràn ngập khát vọng, muốn trở thành một hoạ sĩ xuất sắc, một nhà nghệ thuật gia, đó là mộng tưởng duy nhất của cô lúc bấy giờ, cũng là kỳ vọng duy nhất của lão sư. Thế nhưng vì sao cô lại biến thành thế này? Họa tác trong mắt cô của hiện tại có phải đã không còn ý nghĩa, không còn mộng tưởng, không còn hy vọng nữa rồi đúng hay không? Chúng chỉ đơn thuần còn đại biểu cho giao dịch, đại biểu cho tiền tài, trong mắt cô sớm đã trở nên không đáng một đồng rồi đúng không? Vậy cô kỳ thật căn bản cũng không đáng để lão sư kiêu ngạo."

                             
Thanh âm Diệp Anh đứt quãng ở bên tai phiêu đãng thật lâu, Thuỳ Trang nhịn đau đứng thẳng lên, thân thể gầy yếu trong gió kéo căng tựa như một cung sắp bị đứt, đôi mắt mông lung phủ lên một tầng mây mù băng lãnh chết lặng, khóe môi nàng châm chọc cười:

"Diệp Anh, kỳ thật em chỉ đố kỵ tôi thôi đúng không? Bởi vì lão sư luôn thưởng thức và kiêu ngạo vì tôi, cho nên em đố kỵ tôi."

                             
Diệp Anh lắc đầu:

"Tôi không hề đố kỵ cô, tôi chỉ vì lão sư cảm thấy không đáng, lão sư xem cô như con gái của mình mà yêu thương, bà luôn vì cô mà cảm thấy kiêu ngạo, trưng bày ảnh chụp cô ở nơi dễ nhìn nhất, bà giữ tất cả bút ký luận văn của cô, bà thậm chí còn nói với tôi, cô là con gái của bà. Thế nhưng đã nhiều năm như vậy, cô có lần nào tới hỏi thăm bà hay chưa? Mỗi ngày cô chỉ biết bồi tiếp những quan viên ô uế này, uống rượu tán phiếm, ngay cả liếc mắt nhìn bà một lần cũng không có thời gian không phải sao?"

                             
Dạ dày càng ngày càng đau, đau đến ngay cả khí lực đứng thẳng cũng không có, vào khoảnh khắc này Thuỳ Trang chỉ cảm thấy thân thể như đang tách rời khỏi linh hồn nàng.

Đau đớn khiến nàng đứng không vững, ánh mắt trống rỗng nhìn mặt đất, tóc bị gió thổi  có chút loạn , trang điểm trên mặt bị mồ hôi xóa nhòa, cách ăn mặc tinh xảo, khí chất cao quý uyển chuyển hàm xúc của nàng, giờ phút này tựa hồ có chút khiến nàng chật vật.

                             
Diệp Anh rốt cục phát hiện Thuỳ Trang không ổn, tựa hồ như mắc bệnh, mặt tái nhợt không có nửa điểm huyết sắc, con mắt nhắm, thân thể lung la lung lay sắp ngã sấp xuống.

Diệp Anh liền vội vàng tiến lên đỡ lấy Thuỳ Trang, đáy lòng có chút âm thầm hối hận tự trách, không phải do mình nói quá đáng khiến Thuỳ Trang thương tâm khổ sở mà đổ bệnh đó chứ?

                             
"Thuỳ...Thuỳ Trang cô có khỏe không, không có sao chứ."

Diệp Anh do dự đưa tay xem nhiệt độ trên trán Thuỳ Trang, trong lòng thất kinh, sao như băng thế này?

Tựa như là vừa mới bức ra từ trong tủ lạnh. Vào khoảnh khắc Thuỳ Trang được Diệp Anh đỡ lấy thì đã mất đi ý thức, lâm vào hôn mê, trước đó một giây nàng còn đang suy nghĩ, mình nhất quyết không thể bị xấu mặt trước lời phê phán của Diệp Anh, thế nhưng một giây sau đã triệt để mất đi ý thức đổ vào lòng Diệp Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro