Chương 18: Ngủ ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cheese


Diệp Anh ngồi thật lâu ở hành lang, vuốt vuốt hộp cháo trắng để trên đầu gối, trong lòng thầm hít một hơi, đã khá lâu rồi cháo này chắc đã nguội mất.

Cửa phòng bệnh vẫn được đóng chặt đột nhiên mở ra, Diệp Anh nghe tiếng mở cửa nên ngẩng đầu lên xem, thấy một người mặc sườn xám đen. Người phụ nữ tóc được vấn lên bằng trâm cài tóc khuôn mặt lãnh diễm từ trong phòng bệnh đi ra, trên mặt mang theo lười biếng khiêu khích ý cười, một giây sau ánh mắt thâm ý mang theo đánh giá rơi xuống trên người Diệp Anh.


Diệp Anh nhận ra ánh mắt này rất hứng thú nhìn chằm chằm mình, người phụ nữ chậm rãi đi tới chính là bà chủ của quán bar hôm trước, cũng là bằng hữu của Thuỳ Trang.

Cô thong dong đứng lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng người phụ nữ mang giày cao gót kia cùng chiều cao cùng mình tương xứng.

"Nguyễn tiểu thư, thật là trùng hợp nha. Chúng ta lại gặp mặt."

Chân Lộ Sanh khóe miệng giương lên lộ ra lười biếng ý cười, cặp mắt màu nâu nhìn sao kia giống như mắt mèo thế, sâu thẳm mà mê hoặc.


Người phụ nữ này khí tức trên người quá mức hùng hổ dọa người, Diệp Anh không quá yêu thích cảm giác như vậy. Cô mặt không chút biến sắc tự giác lùi về sau một bước, ngữ khí bình thản:

"Bà chủ Chân đến gặp Thuỳ Trang phải không?"

Chân Lộ Sanh lông mày sắc nhọn hơi nhíu lại, cười ha hả lắc lắc đầu, đầu ngón tay dài nhỏ ở dưới cằm quét qua:

"Tôi đúng lúc cũng ở tại bệnh viện này nên đến xem một chút thôi. Ngẫu nhiên nhìn thấy Nguyễn tiểu thư. Hai lần gặp cô đều ở bên cạnh Thuỳ Trang."


"Bởi vì công ty chúng tôi đang hợp tác với công ty của Nguyễn tiểu thư nên có lúc sẽ cùng nhau ở một chỗ."

Diệp Anh chỉ là tự động giải thích một câu. Chân Lộ Sanh đang đứng đối diện con mắt bỗng xoay một cái, nhìn chằm chằm cái cổ của Diệp Anh sau đó đột ngột đưa tay sờ cái cổ của cô.

Diệp Anh phản ứng rất nhanh, cô hơi ngửa mặt lên, tránh khỏi tay của Chân Lộ Sanh, chỉ là móng tay sắc nhọn của Chân Lộ Sanh xẹt ngang Diệp Anh trắng nõn cổ lưu lại một vệt đỏ nhỏ.


Diệp Anh nhíu chặt lông mày lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Chân Lộ Sanh đang cười tươi như hoa, cô không vui mở miệng:

"Bà chủ Chân, cô làm cái gì vậy?"

Chân Lộ Sanh ung dung thu tay về, mặt không biến sắc, con mắt có chút vô tội đáng thương nhìn Diệp Anh:

"Nguyễn tiểu thư,thật thất lễ quá. Tôi thấy cổ của cô đẹp đẽ, da dẻ lại trắng trẻo mịn màng giống như bạch ngọc thượng đẳng nên không kiềm chế được mà vươn tay ra. Đã mạo phạm đến Nguyễn tiểu thư, mong cô thứ lỗi."


"Nếu bà chủ Chân không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi vào bên trong, cháo đã nguội rồi."

Đối diện người phụ nữ mà mỗi cử động đều mang theo quá mức quái dị, Diệp Anh tựa hồ không thích ứng được. Cô chỉ muốn mau mau tránh đi, không muốn tiếp tục nhìn người phụ nữ này.

Chân Lộ sanh gật đầu, từ trong túi lôi ra một hộp nhỏ được điêu khắc tinh xảo khéo léo, nhẹ nhàng mở nắp hộp lấy ra một điếu thuốc dài nhỏ màu trắng, con mắt sâu thẳm phát sáng ở bên trong hành lang có chút tối tăm:

"Nguyễn tiểu thư, tùy ý cô."


Diệp Anh gật đầu đi ngang qua Chân Lộ Sanh đang đứng bất động, trong nháy mắt Diệp Anh ngửi được mùi nước hoa trên người Chân Lộ Sanh, một mùi thơm rất nhẹ, nếu không đứng gần quả thực không nhận ra.

Mùi nước hoa này khiến tâm Diệp Anh ngừng lại một giây, nếu nói Diệp Anh có thiên phú về cái gì đó chính là sự nhạy bén về màu sắc và mùi hương. Nước hoa trên người Chân Lộ Sanh có mùi rất giống với Thuỳ Trang.

Diệp Anh đẩy cửa đi vào phòng bệnh sau đó nhanh tay đóng cửa lại, ngăn cách ra Chân Lộ Sanh còn đang đứng trên hành lang.

"Cô làm sao mà trở lại ? Tôi còn tưởng cô đã về nhà rồi."

Thuỳ Trang nằm trên giường bệnh nhìn thấy Diệp Anh có chút kinh ngạc.

Diệp Anh đi đến bên cạnh giường bệnh, đem cháo trắng đặt lên trên bàn sau đó đưa tay mở nắp hộp cháo, giọng nói có chút ôn nhu:

"Tôi không liên lạc được với người nhà của cô nghĩ đến tối hôm qua ngoại trừ uống rượu thì cô không có ăn gì. Cô tỉnh lại sẽ thấy đói bụng nên tôi đi mua cháo trắng đem đến cho cô."


Thuỳ Trang nhìn Diệp Anh bưng cháo trắng đến trước mặt có một giây sững sờ, mùi cháo thoang thoảng bay vào trong mũi khiến cho dạ dày đang bị đau cảm giác giống như có mấy con trùng đang ngọ ngoạy, cái bụng cũng thức thời ục ục kêu lên một tiếng.

Thuỳ Trang khuôn mặt trắng bệch do bệnh nhiễm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, cô có chút xấu hổ đè lại bụng mình, nghiêng đầu giả vờ lạnh nhạt nói:

" Cô cứ để đó đi, một lát tôi ăn sau."


Diệp Anh không có buông tay, cô vẫn cố chấp đưa cháo:

"Nếu đói bụng thì ăn đi, để lâu sẽ nguội."

Lần này Thuỳ Trang không còn cố chấp, thản nhiên tiếp nhận chén cháo trắng kia, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu thưởng thức.


Thuỳ Trang lúc ăn dáng vẻ tao nhã chăm chú, cô không chớp mắt nhìn cháo trắng trong chén, ngón tay cầm muỗng hơi nhếch lên, lông mi thật dài dưới ánh đèn tựa như đang tỏa sáng.

Cô chậm rãi ăn từng muỗng từng muỗng, nhẹ nhàng nuốt, không hề phát ra chút âm thanh nào.


Lúc Thuỳ Trang ăn cháo, Diệp Anh không hề rời đi, cô ngồi cạnh giường cúi đầu nhìn đầu ngón tay của mình.

Phòng bệnh yên tĩnh không có một tiếng động nào, thỉnh thoảng nghe được âm thanh nuốt thức ăn thật nhỏ của Thuỳ Trang.


Đại khái qua mười phút, Thuỳ Trang cũng ăn xong hết chén cháo trắng.

Diệp Anh phát hiện Thuỳ Trabg lúc ăn uống đối với thức ăn rất thành kính. Lúc ăn cơm ở khách sạn cũng vậy, bất luận là thức ăn cô tự gắp hoặc do vị quan chức kia gắp cô đều ăn hết sạch, hiện giờ cũng giống như vậy, chén cháo sạch sẽ vô cùng, một hạt cơm cũng không còn.


Diệp Anh giúp Thuỳ Trang để chén vào túi, thuận tay đưa cho cô miếng khăn giấy.

Ăn no dạ dày có chút ấm áp, đã không còn cảm giác căn thẳng đau đớn kia nữa. Thuỳ Trang nửa ngồi nửa dựa vào gối, con ngươi trong trẻo nhu hòa nhìn Diệp Anh:

"Cám ơn cô. Nhưng là đã trễ lắm rồi, cô nên về nhà nghĩ ngơi đi."


"Ngày hôm nay tôi đã nói những lời không phải với cô, tôi muốn nói câu xin lỗi với Nguyễn tiểu thư. Mong Nguyễn tiểu thư thứ lỗi."

Diệp Anh đứng lên, thẳng tắp sống lưng , con mắt lập lòe tia sáng. Cô cúi người xuống quay về hướng Thuỳ Trang, đúng chuẩn 90 độ, nghiêng mình lễ phép.

Thuỳ Trang khẽ khép con mắt, nhìn Diệp Anh đang khom người cúi đầu, nhẹ nhàng nhàn nhạt mở miệng:

"Cô không cần phải xin lỗi, những đều cô nói đều là sự thật."


Diệp Anh thân thể cứng đờ, cô đứng thẳng người lên nhìn Thuỳ Trang mặt không hề có chút cảm xúc, cắn cắn môi, lần thứ hai cúi người:

"Không. Học tỷ từ bỏ lý tưởng của chính mình chắc chắn phải có nguyên nhân, là tôi nhất thời tức giận mất lý trí mới nói những lời mất lòng khó nghe như vậy. Chỉ mong học tỷ...không đem mấy lời đó để trong lòng".


Gọi là học tỷ sao?

Thuỳ Trang nhìn Diệp Anh, con mắt có một chút ngứa, cô nhanh chóng nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ:

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô. Bây giờ cô hãy về nhà đi, không trở về sẽ làm người nhà của cô lo lắng."

Diệp Anh có chút do dự nhìn Thuỳ Trang gò má hoàn mỹ tinh xảo:

"Nhưng còn người nhà của Nguyễn tiểu thư thì sao?"

Cô khôi phục xưng hô Nguyễn tiểu thư trở lại.


"Chỉ ở lại bệnh viện một đêm thôi, không có chuyện gì đâu. Tôi cũng không có yếu đuối như vậy, huống chi còn có y tá. Cô về nhà đi."

Thuỳ Trang nhẹ giọng mở miệng, đôi mắt vẫn còn đặt trên chậu hoa bên cửa sổ.


Thời gian quả thực đã rất trễ rồi, Diệp Anh gật đầu:

"Nguyễn tiểu thư, tôi đi trước. Cô nghỉ ngơi sớm một chút."

"Đi đường cẩn thận"

Thuỳ Trang quay đầu lại chăm chú nhìn Diệp Anh.

"Ừ, Nguyễn tiểu thư nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."

Diệp Anh lễ phép nói, quay người mở cửa phòng đi ra.


Cửa phòng được đóng lại, trong phòng trở về trạng thái yên tĩnh, im lặng đến không nghe được một tiếng động.

Thuỳ Trang nằm trên giường nhìn cửa phòng thật lâu, con mắt đen tuyền dưới ánh đèn rọi xuống bình tĩnh mà ôn hòa. Sau một hồi lâu cô nhẹ giọng mở miệng:

"Ngủ ngon"

Tiếng nói vừa dứt, đèn trong phòng cũng vụt tắt. Chỉ là câu nói ngủ ngon kia không biết có phải cô nói với chính mình... hay là nói với người đã sớm rời đi - Diệp Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro