Chương 24: Ngủ lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

by esleytran


Khu cư xá đèn điện sáng trưng dần yên tĩnh, đã tới giờ nên đi ngủ, ánh đèn tắt hơn phân nửa. Mà biệt thự của Thuỳ Trang vẫn còn mở đèn sáng trưng, trong căn phòng khách rộng lớn, Thuỳ Trang chẳng biết từ lúc nào đã mặc một bộ áo thun bằng bông rộng thùng thình, càng làm nổi bật lên thân thể gầy yếu, chân trần an tĩnh ngồi ngay ngắn trong bàn ăn, uống từng muỗng từng muỗng cháo, ngẫu nhiên sẽ len lén nhìn Diệp Anh đang đứng bên cạnh thang lầu.


Hai tay Diệp Anh đan vào nhau, đánh giá một loạt những bức vẽ được treo trên trường hai bên hành lang. Đều là tranh vẽ của danh gia thủ bút hiếm có, phần lớn đều là những danh tự ngay cả Diệp Anh cũng chưa từng nghe qua. Nhưng nét vẽ thì không tệ , phong cách vẽ để lộ sự non nớt, tựa như là những tác phẩm do hoạ sĩ có tài hoa vừa mới nổi. Diệp Anh chăm chú quan sát từng bức một, thỉnh thoảng lại nhíu mày trầm tư, hoặc giãn lông mày ra khóe môi khẳy nhẹ, bước vào cảnh giới của riêng mình.


Dạ dày được lấp đầy, thân thể Thuỳ Trang cũng ấm áp hơn. Nàng không quấy rầy khi Diệp Anh đã mê mẩn thưởng thức họa tác, chỉ rón rén cầm chén muỗng thu dọn phòng bếp, toàn bộ đều rửa sạch sẽ xếp lại ngay ngắn.

Khi mở tủ lạnh chưa bao giờ dùng qua, một vị chanh thơm ngát đập vào mặt, Thuỳ Trang kinh ngạc nhướng mày, trong tủ lạnh trống rỗng, bây giờ đã chất đầy đồ ăn thức uống, hoa quả, rau quả tươi mới, bánh mì, thịt thà cá mú, còn có sữa bò dinh dưỡng đóng hộp, toàn bộ phân loại chỉnh tề ngăn nắp, vì phòng mùi vị khác thường, thậm chí còn đặt nhiều mảnh chanh cắt gọn.


Không cần nghĩ cũng biết là ai làm, Thuỳ Trang nghiêng đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng thẳng tắp, thân thể gầy gò đơn bạc của Diệp Anh, đang lẳng lặng đứng trước một bức tranh, không nhúc nhích. Đôi mắt hiện lên một tia ấm áp, Thuỳ Trang cứ ngỡ như mình đang mơ, chăm chú quan sát tủ lạnh tràn ngập sinh khí, có cảm tưởng giống như từ khi mua cái tủ lạnh này, chưa bao giờ thấy nó chứa nhiều đồ như thế này.


Sau khi cảm động, Thuỳ Trang vẫn còn có chút kinh ngạc, Diệp Anh thoạt nhìn cũng không giống một người biết chăm sóc cho cuộc sống của mình lắm, gương mặt thường xuyên lạnh lùng, tựa như một con khổng tước lúc nào cũng kiêu ngạo nghểnh đầu dựng đuôi, dáng vẻ giống loại người không dính khói lửa trần gian.

Hơn nữa, đại đa số nghệ thuật gia cũng thường không sinh hoạt như người thường, nhưng Diệp Anh không những tự mình nấu ăn, mà còn đi mua đồ lấp đầy tủ lạnh, hiển nhiên hoàn toàn khác với con người trong tưởng tượng của Thuỳ Trang, mà điều tương phản chính là, thoạt nhìn Thuỳ Trang giống loại người sẽ chiếu cố người khác hơn so với Diệp Anh.


Khi Thuỳ Trang còn đang đứng trước tủ lạnh cảm khái, Diệp Anh đã chậm rãi bò tới tầng cao nhất của cầu thang, nhìn về phía một bức họa được treo ở chỗ cao nhất. Con mắt quét qua quét lại, thì đã thấy cô sửng sốt. Màu sắc quen thuộc, phong cách vẽ rất quen thuộc, kết cấu và thủ pháp cũng đều rất quen thuộc, Diệp Anh chậm rãi mở to mắt, không tin vào mắt mình khi ánh mắt chuyển tới dưới góc phải của bức vẽ.

Trên chất giấy trắng tinh có ba chữ được viết bằng bút chì Nguyễn Diệp Anh, phía dưới là ngày hai tháng tư năm 2013. Đây chính là thủ bút của Nguyễn Diệp Anh - cô.

Nét vẽ mơ mơ hồ hồ phắc họa quảng trường nơi giáo đường dưới một cơn mưa, một cô bé người mặc quần áo lam lũ ngồi xổm trong một góc bẩn thỉu, tiếu dung xán lạn, đôi mắt cong cong, trong tay còn cầm nửa mẩu bánh mì bẩn thỉu đút cho con chim bồ câu trắng đang đậu trên đầu vai.

Phía trước cô bé có thật nhiều người ăn mặc xa hoa đầy quý tộc với khí độ bất phàm đi qua, bọn họ kiêu ngạo hất cằm lên nghiêm mặt, ánh mắt khinh thường cao ngạo nhìn người bên cạnh. Toàn bộ bức vẽ có rất nhiều người, nhưng chỉ có mình cô bé đó là cuộn mình trong góc mà trên mặt lại nở nụ cười, còn có con chim bồ câu trắng trên đầu vai cô há mồm khẽ kêu.

                             
Diệp Anb đánh giá đi đánh giá lại bức họa này, quả thật do cô vẽ, nhưng cho dù cô có vắt óc cũng không nhớ nổi mình đã vẽ khi nào, tại sao lại vẽ loại tranh này? Lại còn vẽ cũng không được đẹp lắm, có chút cứng nhắc non nớt.

Khiếp sợ trong lòng hòa cùng khó hiểu càng ngày càng mãnh liệt, Diệp Anh nghiêng đầu nhíu chặt lông mày, tìm kiếm câu trả lời nhìn về phía Thuỳ Trang đang đứng phía dưới bậc thang.

                             
''Quả thật do em vẽ, chị không phải đã từng nói, hai năm trước ngẫu nhiên có được một bức tranh do em vẽ à?''

Thuỳ Trang từ dưới từng bước từng bước đi lên, chân trần giẫm lên cầu thang gỗ thật nghe kẽo kẹt, dưới mắt cá chân trắng noãn mảnh khảnh có buộc một sợi dây đỏ, khiến chân ngọc trắng nõn càng thêm trắng như tuyết.

                             
Thuỳ Trang chậm rãi đi đến bên người Diệp Anh, thần sắc bình thản như chuyện Diệp Anh đang ngạc nhiên là một điều rất hiển nhiên. Trên mặt nàng biểu lộ sự hoài niệm đầy dịu dàng, nhìn theo ánh mắt Diệp Anh quan sát bức họa kia.

Hai năm trước khi Diệp Anh vẽ bức họa này, cũng không phải là bức họa đẹp nhất trong những tác phẩm mà nàng sở hữu, nhưng lại dược lau sạch sẽ nhất, treo ở nơi cao nhất.

                             
Diệp Anh nhíu mày thật chặt:

''Tôi biết là do tôi vẽ, thế nhưng vì sao lại chẳng có chút ấn tượng nào.''

                             
''Do em tiện tay vẽ ra, em không nhớ rõ cũng rất bình thường."

Thuỳ Trang thấp giọng nhẹ cười cười, giọng nói thanh thúy giống như tiếng những chiếc cốc đựng rượu đế cao đắt đỏ va chạm vào nhau, nghe thật êm tai:

"Khi em đánh rơi, chị đã vô tình nhặt được.''

                             
Diệp Anh cắn cắn môi, cúi đầu né tránh ánh mắt:

''Do tôi hiểu lầm chị, hôm qua tôi đã nói nhiều lời quá đáng như vậy.''

                             
"Ngốc quá, do chị không giải thích rõ ràng, chỉ là một hiểu lầm, em đừng để trong lòng. Huống chi em hôm nay đã cứu chị, là chị nợ em mới phải.''

Tiếng cười Thuỳ Trang lười biếng mà ôn nhu, gò má trắng nõn tinh xảo, đôi mắt hơi híp lại, buồn cười khi thấy bộ mặt quật cường của Diệp Anh.

                             
''Bức họa này tôi vẽ không được đẹp lắm, sao chị lại treo ở nơi dễ thấy nhất?''

Đây là điểm khiến Diệp Anh cảm thấy tò mò, bởi vì bức họa này thật vẽ không được đẹp, Thuỳ Trang lại cẩn thận treo ở nơi dễ nhìn nhất, mặc dù trên mặt hề hiện ra biểu lộ, nhưng trong lòng Diệp Anh lại có chút ngượng ngùng.

                             
Tiếu dung trên mặt Thuỳ Trang chậm rãi thu lại, hai tay bắt chéo, nàng chăm chú lẳng lặng nhìn họa tác mông lung trước mặt, trong mắt chợt có chút rưng rưng, nàng cười khổ :

"Cái gì được gọi là vẽ đẹp? Trong mắt chị, một bức vẽ trong một thời điểm nào đó có thể khiến người khác xúc động, nói lên xúc cảm từ nội tâm người ấy, mới chính là một họa tác vĩ đại.''

                             
Diệp Anh im lặng, cô hiểu Thuỳ Trang muốn nói gì. Cô hút một hơi sâu nghiêng đầu nhìn qua cô gái đang sóng vai với mình mà đứng, khi Thuỳ Trang nhìn bức vẽ này dường như đã lâm vào một hồi ức nào đó, thần sắc lại có chút thê lương bi ai. Diệp Anh hơi động lòng, không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi khó chịu, cô cúi đầu xuống nhìn vân gỗ trên sàn nhà.

                             
"Diệp Anh, vào thời điểm chị mất đi luôn sự tôn nghiêm cuối cùng, bị tuyệt vọng bao phủ, nhặt được bức vẽ của em trên ghế dài giữa quảng trường, nó đã cho chị một tia hi vọng và ấm áp, nó thậm chí còn chưa phải là một bức vẽ hoàn chỉnh, nhưng ở trong lòng của chị, nó là một bảo vật vô giá, cho dù là họa tác của Van Gogh cũng còn kém rất xa.''

Thuỳ Trang nhẹ nhàng nói quanh quẩn bên tai Diệp Anh, nàng nghiêng đầu chăm chú nhìn Diệp Anh, đồng tử đen láy tĩnh mịch, giờ phút này tràn đầy ôn nhu.

                             
Diệp Anh một hồi lâu mới ngẩng đầu, lại thấy Thuỳ Trang ôn nhu nhìn mình như vậy, cô ngẩn ra một hồi lâu mới nhanh chóng quay đi nơi khác:

"Em hiểu rồi.''

                             
Ánh mắt mờ mịt tìm không thấy điểm dừng, mặt Diệp Anh trước sau như một không thay đổi cũng khẽ cau mày, sợ đôi tai đang dần ửng đỏ của mình bị ai đó nhìn thấy.

                             
"Diệp Anh, đã trễ thế như vậy, không bằng ở lại nghỉ ngơi trong phòng ngủ dành cho khách đi.''

Thuỳ Trang thấy Diệp Anh quay đầu không nhìn mình, tiếu dung nơi khóe môi vẫn cứ ôn nhu như vậy.

                             
"Không sao, tôi vẫn nên về nhà.''

Diệp Anh không do dự, rất nhanh liền cự tuyệt. Đây là thói quen của cô, cô không ngủ lại nhà của người khác, bởi vì cô không ngủ được, cho dù chiếc giường có thoải mái cỡ nào, cũng chỉ có thể mở to mắt trằn trọc qua hết một đêm.

                             
''Em muốn về nhà à, đã rất muộn rồi, cũng không an toàn."

Thuỳ Trang cau mày, có chút lo lắng do dự nhìn Diệp Anh.

Diệp Anh kiên định lắc đầu:

"Không sao, cũng không phải là xa lắm.''

Thuỳ Trang cắn môi cúi đầu:

"Vậy được rồi, chị tiễn em ra ngoài.''

                             
Hai người trầm mặc sóng vai mà đi, đi tới cạnh cửa, Diệp Anh mở cửa chính muốn quay đầu tạm biệt, ai ngờ Thuỳ Trang đứng ở sau lưng cô, nhíu chặt lông mày, sắc mặt có chút tái nhợt, lung la lung lay, một bộ dáng giống như sắp té ngã. Diệp Anh liền vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng:

"Học tỷ, chị sao vậy? Khó chịu chỗ nào?''

                             
Thuỳ Trang yếu đuối nằm gọn trong lòng Diệp Anh, ho nhẹ, lại ráng chống đỡ muốn đứng lên:

"Không sao, chỉ là có chút thiếu máu, em mau về đi.''

                             
Diệp Anh ôm eo Thuỳ Trang thật chặt, tay Thuỳ Trang đẩy hai lần trên đầu vai cô, nhưng lại không đẩy ra được, Thuỳ Trang cắn cắn môi, cúi đầu không dám nhìn Diệp Anh, mặt tái nhợt bắt đầu đỏ hồng, người Diệp Anh thật ấm, tay cũng thật ấm, nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp áo từ từ truyền tới người Thuỳ Trang, còn có mùi thơm cơ thể thanh thanh đạm đạm tỏa ra từ người Diệp Anh, khiến nàng cảm thấy có chút an tâm đến khó hiểu.

                             
Diệp Anh cau mày ôm Thuỳ Trang, sau khi cân nhắc rốt cục quyết định, trên gương mặt thanh tú tràn đầy kiên định:

"Học tỷ, hôm nay em sẽ ở lại một đêm, chờ sáng mai em đưa chị tới bệnh viện kiểm tra một chút.''

                             
''Vậy để chị đi dọn phòng khách cho em, lâu rồi chưa có ai ở đó.''

Thuỳ Trang rốt cục thoát được tay Diệp Anh, nàng lui về sau hai bước, nhanh chóng xoay chuyển thân thể, vững vàng đi về phía trước hai bước, sau đó lại ngừng lại, cánh tay mảnh mai vịn eo của mình, đi từ từ lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro