Chương 39: Cám ơn em thích chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

by esleytran
                                           
                                                     
Khi về nhà trọ, Thuỳ Trang đã đổi lại thành áo thun thuần màu xám, cầm máy sáy tóc ngồi ở trên ghế sa lon một tay nắm lấy tóc dài sáy, ngẫu nhiên giương mắt, ánh mắt đầy phức tạp nhìn về phía Diệp Anh đang bận rộn trong phòng bếp.

                             
Đổ trà gừng giải cảm mới nấu xong vào chén, Diệp Anh tắt bếp lau dọn, bưng trà gừng giải cảm đi ra. Đi đến trước sô pha, máy sáy phát ra tiếng ầm ỹ lập tức ngừng, Thuỳ Trang đã sấy khô tóc, những sợi tóc có chút tán loạn tùy ý tung bay, nàng cắn môi yên lặng tiếp nhận trà gừng giải cảm Diệp Anh đưa tới, nhẹ giọng nói tiếng cám ơn:

"Cám ơn."

                             
"Cần một chiếc áo khoác không?"

Mặt Diệp Anh không chút biểu tình, chăm chú nhìn áo thun chút đơn bạc trên người Thuỳ Trang, mặc đồ mỏng như vậy mà lại để ướt mưa, vẫn nên mặc thêm đồ thì tốt hơn.

                             
"Không cần, chị không lạnh, không phải em đã mở máy sưởi sao?"

Trà gừng giải cảm trong chén bốc lên hơi nóng màu trắng xóa, làm ấm đôi tay lạnh buốt, Thuỳ Trang cúi đầu xuống, môi đỏ nhẹ nhàng đụng vào miệng chén, sau đó trong nháy mắt khẽ kêu một tiếng, lông mày đẹp mắt nhẹ nhàng nhăn nhăn.

                             
"Cẩn thận một chút, còn nóng."

Diệp Anh nhẹ giọng nhắc nhở.

                             
"Ừm."

Thuỳ Trang nhẹ nhàng lên tiếng, nâng chăn trong tay lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt trầm tĩnh nhìn làn hơi nóng bốc lên, không nói gì.

                             
Không khí trong phòng tựa hồ ngưng kết, hai người đều ngậm miệng không nói, trong lúc nhất thời an tĩnh đến khác thường.

                             
"Em nói thật đó."

Diệp Anh đột nhiên nhàn nhạt mở miệng, môi khẽ mím, ngón tay trắng nõn thon dài giao nhau, tùy ý rũ xuống nơi bụng, ngón cái nhẹ nhàng ma sát vào nhau.

                             
"Cái gì."

Thuỳ Trang có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Diệp Anh, tâm có chút xiết chặt.

                             
Diệp Anh chậm rãi đi đến bên người Thuỳ Trang, đoan đoan chính chính ngồi xuống, nghiêng đầu chăm chú nhìn Thuỳ Trang, đôi mắt thâm thúy trong trẻo giống bóng trăng sáng thanh tuyền, trong trẻo mà lóe ánh sáng, giọng nói có chút khàn khàn:

"Em nói em thích học tỷ là thật."

                             
Cái chén trong tay khẽ động, trà gừng giải cảm nóng hổi còn trong chén bắn ra mấy giọt, dính vào tay Thuỳ Trang, da thịt trắng noãn trong nháy mắt liền đỏ lên. Nhưng Thuỳ Trang lại chẳng để ý tới vết phỏng, nàng chỉ cắn môi nhìn Diệp Anh, đôi mắt lóe sáng, có mấy phần do dự mà hỏi:

"Em.... Thích chị."

                             
"Em rất thích tranh học tỷ vẽ, học tỷ cũng là người rất tốt."

Diệp Anh nghiêm túc nhẹ gật đầu, đôi mắt trong không có nửa phần kiều diễm.

                             
Thuỳ Trang ngây cả người, sau đó chọn khẽ cười cúi đầu, nhịp tim cũng khôi phục bình thường, trong nội tâm nàng buồn cười tự giễu mình vậy mà đã có chút hiểu sai, dạng người như Diệp Anh, nói thích thì chỉ đơn thuần là thích mà thôi, nàng lại đi suy nghĩ lung tung.

                             
Thuỳ Trang cúi đầu, nhìn một mảnh nhỏ da thịt bị đỏ vì bỏng, đôi mắt tối dần, thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Em thật cảm thấy chị rất tốt sao?"

Diệp Anh đến cùng vẫn quá mức đơn thuần.

"Mặc dù em không hiểu rõ học tỷ lắm, nhưng em biết, học tỷ là một người rất tốt."

Mắt Diệp Anh không chớp nhìn Thuỳ Trang, thấy vài sợi tóc rủ xuống bên mặt nàng, liền không cố kỵ gì duỗi đầu ngón tay ra nhẹ nhàng câu lên.


''Vậy sao?''

Thuỳ Trang nhẹ giọng hỏi ngược lại một câu, khóe mắt quét thoáng nhìn thấy Diệp Anh duỗi tay, theo phản ứng bản năng tránh đi, Diệp Anh từng sợi tóc hơi lạnh nhẹ nhàng xẹt qua đầu ngón tay. Thân thể của con người vĩnh viễn là thứ thành thật nhất, phản ứng nhanh nhất, thể hiện tình cảm chân thực nhất.


Da thịt Thuỳ Trang tựa như tơ lụa xa hoa nhất cấp cao nhất trên thế giới, quá mức mềm mại trơn nhẵn. Mỗi khi chạm phải cơ thể nàng thần sắc Diệp Anh mới thoáng thay đổi, cô đã biết từ lâu, cô không hề có nửa điểm kháng cự cùng khó chịu khi chạm phải Thuỳ Trang, hoặc khi Thuỳ Trang chạm vào cô, trong lòng còn có chút cảm giác yêu thích vô cùng.


"Diệp Anh, em đang suy nghĩ gì vậy?''

Thuỳ Trang nghi hoặc nhìn Diệp Anh nắm nửa sợi tóc của mình tới ngẩn người, khẽ hỏi một câu.


May mà Diệp Anh không nghĩ quá lâu, cô lấy lại tinh thần, thấy Thuỳ Trang đang nghi hoặc nhìn mình, bình tĩnh tiếp tục giúp Thuỳ Trang vén tóc ra sau tai, sau đó dùng đôi mắt thản nhiên trong trẻo nhất nhìn Thuỳ Trang:

"Ăn bữa tối chưa?''


Thuỳ Trang trừng mắt nhìn, nhưng hơi mất tập trung do bị Diệp Anh hỏi như vậy, cơn đói bụng đột nhiên kéo tới. Sờ sờ vào bụng, cắn môi trong mắt mang vài phần ngượng ngùng nhìn Diệp Anh:

"Vẫn chưa?"


Diệp Anh nhìn Thuỳ Trang thấp giọng hỏi:

"Muốn ăn gì?"


Không biết có phải Thuỳ Trang gặp ảo giác hay không, nàng chợt cảm thấy khi Diệp Anh nói câu nói này, giọng nói tựa hồ dịu dàng hơn rất nhiều.


Thuỳ Trang rất tán thưởng tài nấu nướng của Diệp Anh, nàng chọn môi ôn nhu cười một tiếng:

''Gì cũng được, chỉ cần là Diệp Anh em làm, khẳng định đều rất ngon.''


Diệp Anh đứng dậy hai tay chấp sau lưng, hất cằm, ngữ khí lạnh nhạt:

"Vậy hôm nay chúng ta ăn tôm parsley, cà chua xào trứng và súp đậu hủ đầu cá.''


Thuỳ Trang cảm thấy mỗi lần Diệp Anh đứng thẳng như thế, dáng vẻ hất cằm, khiến nàng cảm thấy cô đầy cao ngạo cùng dương dương đắc ý đến khó hiểu, tựa hồ mỗi lần nàng khen tài nấu nướng của Diệp Anh, người này luôn bày ra dáng vẻ như thế, thật sự là vô cùng khả ái. Nghĩ như vậy, khóe môi Thuỳ Trang cong lên, đôi mắt tràn đầy ý cười, nàng ôn nhu đáp:

"Ừm.''


Hai người tựa hồ không còn giận dỗi nhau nữa, Diệp Anh không tiếp tục nói, Thuỳ Trang cũng không hỏi gì nữa.

Đêm nay chuyện nàng mắc mưa, Diệp Anh cũng không đề cập tới. Tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra.


"Học tỷ muốn giúp em không?''

Khi Diệp Anh đứng trước tủ lạnh, đột nhiên quay đầu nhìn Thuỳ Trang đang cúi đầu uống trà gừng giải cảm. Đêm nay Thuỳ Trang tựa hồ có chút tâm sự, cô muốn ăn một bữa tối ra trò để Thuỳ Trang quên đi chuyện buồn trong lòng.


"Ừm...được.''

Thuỳ Trang ngây ra một lúc, buông ly trong tay đứng lên.


Trong phòng bếp không rộng lắm, hai người sóng vai mà đứng, Thuỳ Trang rửa rau thái thịt gọn gàng ngăn nắp, không hề giống người chưa từng làm việc nhà. Diệp Anh rửa sạch sẽ tôm bóc vỏ đổ vào trong nồi lật lật xào xào, nhẹ giọng hỏi:

"Học tỷ biết làm cơm à."

Thuỳ Trang cúi đầu, động tác trên tay dừng lại, sau đó hời hợt nói:

"Trước kia lúc còn rất nhỏ thường xuyên nấu cơm, nhưng mẹ nuôi hay chê chị nấu đồ ăn rất khó nuốt, sau đó không cho chị làm nữa. Sau khi ra ngoài sống tự lập, cũng không còn thói quen tự nấu nữa.''

                             
Khóe mắt Diệp Anh quét nhìn thoáng qua, thấy đôi mắt Thuỳ Trang hơi tối lại, nụ cười ôn nhu mang theo trên mặt cũng mất đi ý cười, môi đỏ mỏng mà mê người mím thật chặt.

Diệp Anh cảm thấy mình tựa hồ đã lỡ lời, cô không hỏi tiếp cúi đầu, nói khẽ:

"Học tỷ, đưa cho em cần tây đi.''

                             
Bát cần tây rõ ràng đã nằm gần đó, Diệp Anh lại muốn Thuỳ Trang đưa cho cô.

Thuỳ Trang đương nhiên biết Diệp Anh muốn chuyển đề tài, đôi mắt vốn đang ảm đạm đi trong nháy mắt liền khôi phục ý cười, nàng bất đắc dĩ cầm chén cần tây đưa cho Diệp Anh, chăm chú nhìn Diệp Anh:

"Chị chỉ là nghĩ đến một số chuyện không vui trước kia, cũng không phải do em hỏi sai, em không cần phải vậy.''

                             
Mặt Diệp Anh không biểu tình cứ nghiêm túc lật lật xào xào đồ ăn trong nồi, đôi tai giấu dưới mái tóc giật giật, bén nhạy nghe từng lời Thuỳ Trang nói.

                             
''Khi em xào rau, đều không quen mặc tạp dề à."

Thuỳ Trang đột nhiên phát hiện Diệp Anh chỉ đơn giản xắn ống tay áo lên tới khuỷu tay, không mang tập dề khi nấu ăn, có mấy giọt dầu đã bắn ra dính vào quần áo trên người cô.

                             
''À em quên mất.''

Diệp Anh cúi đầu nhìn người một chút, cau mày trả lời rất thành thật, sau đó để xúc gỗ tay xuống.

                             
''Em đừng nhúc nhích, chị giúp em mang vào.''

Thuỳ Trang thấy Diệp Anh khẽ động, bèn ấn lên đầu vai của cô, sau đó quay đầu liếc mắt thấy tạp dề treo ở sau cửa.

                             
Tạp dề của Diệp Anh khá đặc biệt vì trên tạp dề màu trắng là bút tích của cô, bức tranh là một bãi biển lớn màu xanh lam, giữa biển có một chiếc tàu độc mộc phủ đầy rêu xanh, một đám hải âu được nhân cách hóa đang gảy đàn ghita, đánh đàn dương cầm khiêu vũ trên boong thuyền, trong số đó có một con đang ngồi xuôi theo mép thuyền, nghiêng chân dùng cánh cầm một một bình rượu, rót vào trong miệng, nét vẽ rất đáng yêu. Bên trên tranh còn đề chữ ký của Diệp Anh.

                             
Thuỳ Trang cúi đầu cắn môi cười nhẹ, đôi mắt ôn nhu liếc nhìn Diệp Anh còn đang nghiêm túc xào rau. Nàng chợt phát hiện, Diệp Anh tựa hồ còn có chút tiềm chất tự luyến.

Trong nhà cô, cho dù là khăn trải bàn, hay là màn cửa, toàn bộ đều dùng màu trắng làm chủ đạo, sau đó tự mình đề bút vẽ lên đó, còn tự ký tên lên chỗ dễ nhìn nhất.

                             
"Học tỷ, chị đã tìm được chưa."

Diệp Anh không quay đầu lại.

                             
"Đã tìm được rồi, chị giúp em mang vào.''

Bởi vì Diệp Anh còn bận tay cho nên Thuỳ Trang đành giúp Diệp Anh mang tập dề vào, nàng nhẹ nhàng lôi kéo Diệp Anh, khiến khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút.

                             
Diệp Anh giang hai tay, trên tay còn nắm xúc gỗ, có chút nghểnh đầu, người vẫn đứng thẳng. Thuỳ Trang đứng ở trước mặt cô, có chút cúi đầu xuống, hai tay vòng qua vòng eo gầy yếu của Diệp Anh, giúp cô buộc tạp dề.

                             
Động tác củaThuỳ Trang như vậy, tựa như đang rúc vào lòng Diệp Anh, mang theo mùi thơm mê người, đẹp một cách quá đáng, thuận theo đà khẽ tựa vào lòng Diệp Anh.

Diệp Anh cao hơn Thuỳ Trang nửa cái đầu, mà Thuỳ Trang lại cúi đầu, nên cằm của cô nhẹ nhàng chống trên đầu Thuỳ Trang, từng sợi tóc nhẹ nhàng lướt qua cổ cô, khiến cô hơi nhột.

                             
Dáng người Diệp Anh cao mà gầy, vòng eo cũng yếu, Thuỳ Trang nhếch môi cảm thấy có mấy phần phức tạp.

Rõ ràng Diệp Anh tuổi còn nhỏ hơn so với nàng, thoạt nhìn cũng gầy yếu hơn so với nàng, nhưng lại khiến nàng có cảm giác đầy an toàn và bình yên khi tựa vào lòng cô.

                             
Diệp Anh đang giơ cái xẻng đợi mãi mà chưa thấy Thuỳ Trang cột tập dề xong.

Đôi tay đang vòng qua eo cô, đột nhiên chậm rãi nắm chặt, ôm lấy eo cô thật chặt. Thân thể mềm mại của Thuỳ Trang từ từ rúc vào trong lòng cô, mặt tựa ở trên đầu vai của cô hai mắt nhắm nghiền, giọng nói có chút run, có chút buồn vang lên bên tai:

"Diệp Anh, cám ơn em, cám ơn em có thể thích chị.''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro