Chương 51: Đàm luận tầm quan trọng của việc nấu cháo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

by esleytran



Cũng may Diệp Anh không phải thiếu nữ hay ngượng ngùng, sau khi bị người ta thấy hết, hơi lúng túng một lát, thì rất nhanh đã trấn định lại, đều là con gái, nhìn một chút cũng chẳng sao, cô có gì thì nàng cũng có thứ đó, chỉ bất quá kích thước không giống nhau mà thôi.


Sau khi thay xong đồ, Diệp Anh nhìn đồng hồ, biết thời gian có chút eo hẹp, mới rốt cục chậm rãi đi ra.


Nhìn thấy trong phòng khách không có ai, hình như Thuỳ Trang đã đi rồi, môi Diệp Anh lúc này mới giãn ra. Tuy cô không để ý lắm chuyện mình bị nhìn hết, nhưng đến cùng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.


Thân thể hoạt động có chút cứng ngắc, Diệp Anh đứng ở phòng khách, thấy thời gian còn nhiều, bèn đi vào phòng bếp nấu cháo.


Một cơn gió nhẹ mang theo mùi thơm nhàn nhạt từ ban công thổi vào, động tác Diệp Anh dừng lại, nắm tay chậm rãi buông ra, quay đầu nhìn ban công.


Thuỳ Trang mặc một chiếc váy đen đẹp mê người, trên mặt mang theo nụ cười ý vị thâm trường, đôi mắt cong lên, thân thể thon dài yểu điệu dựa nghiêng ở một bên ban công, đôi mắt gợn sóng như làn thu thuỷ, đang lẳng lặng không một tiếng động quan sát Diệp Anh.


Ngoại trừ ánh mắt hơi kinh ngạc, Diệp Anh lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cô mấp máy môi, vẫy tay về phía Thuỳ Trang lên tiếng chào:

"Học tỷ chào buổi sáng."


"Diệp Anh, chào buổi sáng."

Thuỳ Trang vẫn ôn nhu dịu dàng đáp trả lời chào buổi sáng bất thình lình đến khó hiểu của Diệp Anh.


Sắc mặt Diệp Anh lạnh nhạt biểu lộ trấn định giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nghiêm chỉnh và lạnh lùng hỏi, Thuỳ Trang:

"Học tỷ đã chuẩn bị xong chưa."


"Ừm, xong hết rồi, lát nữa chúng ta sẽ lên đường."

Thuỳ Trang mỉm cười nhu hòa, có vẻ rất quan tâm chủ đề Diệp Anh đang nói.


Thuỳ Trang nghĩ tới nghĩ lui, một cô bé thậm chí ngay cả mối tình đầu cũng chưa có, mà đã bị người ta nhìn thấy hết, khẳng định sẽ có chút ngượng ngùng. Nên nàng cũng không muốn đùa dai, chuyển chủ đề khác là tốt nhất. Chẳng may lỡ lời, có thể khiến Diệp Anh tức giận vì xấu hổ, vậy chẳng khác nào mất cả chì lẫn chài.


"Học tỷ có đói bụng không, em đi nấu cháo."

Diệp Anh nhìn đồng hồ hơi nhíu mày, có thể không bắt kịp máy bay.


"Ừm, em đi nấu đi. Đừng quan tâm thời gian, nếu như không kịp, thì đổi buổi chiều bay."

Thuỳ Trang vừa nghe đến Diệp Anh nói muốn nấu cháo, thì ánh mắt sáng lên


Vì húp cháo, mà phải đổi vé máy bay à, có phải quá tùy hứng rồi không?

Diệp Anh khiêu mi nhìn về phía Thuỳ Trang đang trong tình trạng, đôi mắt lóe sáng sáng, vẻ mặt chờ mong.


"Nhanh lắm, nửa giờ là xong, có thể mang theo ăn trên đường."

Diệp Anh vừa cuốn ống tay áo lên vừa nói, rồi đi vào nhà bếp.


"Không cần đổi vé phiền toái như vậy, nấu xong ăn trên xe cũng được."


"Được."

Thuỳ Trang lên tiếng.

Bởi vì Thuỳ Trang có bệnh bao tử, cho nên Diệp Anh gần đây vẫn luôn chuẩn bị bữa sáng thanh đạm cho Thuỳ Trang.

Thuỳ Trang đối với cháo mà Diệp Anh nấu vô cùng yêu thích, giống như câu "trăm ăn không ngại ngán", đã ăn cháo liên tục nhiều ngày, mà mỗi khi nghe thấy hai chứ "nấu cháo" là mắt lại sáng lên, vẻ mặt lúc nào cũng mong đợi.


Có đôi khi Diệp Anh thật sự hoài nghi, không lẽ cô chỉ nấu mỗi cháo là ngon, những món khác căn bản khó mà nuốt trôi?


Diệp Anh có chút bất đắc dĩ đi vào nhà bếp, còn Thuỳ Trang vẫn đứng ngoài ban công, nàng quay đầu nhìn thấy trên ban công có một chậu cây kiểng được cắt tỉa tinh xảo, nở hoa rất đẹp, hít sâu một hơi, sau đó nhắm mắt lại.


Mùi lá xanh nhàn nhạt hòa vào trong gió, mang theo mùi hương của đóa hoa không rõ tên, khiến người ta cảm thấy sảng khoái vô cùng. Thuỳ Trang cứ như vậy đứng trên ban công, từ từ nhắm hai mắt, đầu nhẹ nhàng gối lên hai tay đặt trên lan can.


Tiếng xả nước trong nhà bếp, tiếng chén dĩa va chạm, tiếng Diệp Anh đi đi lại lại, tiếng nước sôi. Những âm thanh tưởng chừng bình thường này, lại làm cho Thuỳ Trang từ từ nhắm hai mắt nâng khóe môi lên, một buổi sáng bình an và yên ả như thế này, khiến nàng có chút hoài niệm.


Khi trợ lý Chu của Thuỳ Trang mở cửa xe đứng ở dưới lầu chờ, Diệp Anh mặt không thay đổi kéo hai chiếc vali nhanh chân bước ra khỏi cư xá, Thuỳ Trang theo ở phía sau mặc một thân váy dài vừa xinh đẹp vừa tri thức, chân mang giày cao gót, tóc cột ngay ngắn, vừa cao quý vừa đoan trang, trong lòng ôm theo hai hộp cơm nhỏ đáng yêu in hình hoạt họa, mắt cười cong cong, vẻ mặt ôn nhu thỏa mãn.


"Nguyễn Đổng, để tôi cầm giúp cô."

Trợ lý Chu nhìn thấy Thuỳ Trang, vội vàng cung kính cúi đầu, vươn tay nhận lấy hộp cơm trong tay Thuỳ Trang.


Ý cười nơi khóe môi nhạt dần, Thuỳ Trang mới vừa rồi còn cười đáng yêu thỏa mãn, tựa hồ trong nháy mắt khôi phục nụ cười ôn hòa xa cách như mọi ngày, nàng ôm hai hộp cơm thân thể có chút nét tránh bàn tay vươn tới của trợ lý Chu, khách khí lạnh nhạt:

"Không cần, để tôi tự cầm."


Chu Chúc người mặc âu phục chỉnh tề, ổn trọng gọn gàng đang ngồi trên ghế tài xế, khóe mắt không ngừng quét nhìn kính chiếu hậu.


Thuỳ Trang đang cùng Diệp Anh song song ngồi ở hàng ghế sau, mỗi người một hộp cơm, cầm muỗng, động tác như đồng bộ khi ăn cháo trong hộp.


Diệp Anh ngồi ngay ngắn, vẻ mặt bình thường, nhìn không ra biểu tình, đôi mắt bình tĩnh hờ hững.


Thuỳ Trang thì lại có dáng vẻ chưa từng thấy qua, trước kia mỗi ngày ba bữa cơm cơ hồ đều do Chu Chúc giúp nàng mua về, hoặc cùng nàng đi ăn.


Nhưng cho tới bây giờ Chu Chúc cũng chưa thấy qua Thuỳ Trang ăn như một đứa trẻ, thìa vừa vào miệng, liền có chút hưởng thụ nheo mắt lại, khóe môi cong cong, cứ ăn hai muỗng lại cúi nhìn một lần, tựa hồ rất trân quý hộp cháo này, khi sắp ăn xong, lại có chút tiếc hận, duỗi lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm môi.


Ăn xong phần cháo của mình, Thuỳ Trang thất vọng mất mát nhìn đáy hộp sạch sẽ trong tay, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Anh. Thấy Diệp Anh còn thừa một nửa phần cháo, ánh mắt sáng lên, cười cười nhìn Diệp Anh mà chờ.

Diệp Anh rất nhanh liền cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của Thuỳ Trang, chỉ thấy Thuỳ Trang mang theo tiếu dung ôn hòa, ánh mắt vô tình hữu ý liếc liếc hộp cháo trong tay cô.


Diệp Anh ngây cả người, sau đó giơ hộp cháo trong tay mình, hỏi thăm dò:

"Không đủ hả, vậy ăn phần của em đi?"


"Cám ơn."

Diệp Anh vừa mới nói xong, Thuỳ Trang liền nói cám ơn, sau đó cấp tốc mà cũng hơi bình tĩnh đưa hộp trống không tới trước mặt Diệp Anh.


Động tác Thuỳ Trang liên tiếp mà nhanh chóng, khiến Diệp Anh có chút sững sờ.


"Một miếng thôi cũng được."

Thấy Diệp Anh nhìn hộp cơm của mình ngẩn người, mặt Thuỳ Trang có hơi ửng đỏ, e lệ dời ánh mắt. Mặc dù như vậy có chút không biết xấu hổ, nhưng nàng thật sự là không chống cự được, cháo do Diệp Anh tự tay nấu thật sự quá mức dụ hoặc...


Rót hết cháo vào trong hộp cho Thuỳ Trang, Diệp Anh nhìn thấy nàng cúi đầu cắn môi gương mặt có chút ửng đỏ, khẽ ho một tiếng:

"Em no rồi, chị ăn hết đi."


Ôm hộp cơm lại đầy hơn một nửa, Thuỳ Trang cúi đầu nhỏ giọng hỏi:

"Diệp Anh em. . sẽ không cảm thấy chị ăn quá nhiều..."


"Không đâu, nhà em có rất nhiều gạo, chị muốn ăn bao nhiêu cũng có."

Diệp Anh nhíu mày, không rõ vì sao Thuỳ Trang lại hỏi một vấn đề thiếu IQ như vậy, cô nói thế nào cũng là hoạ sĩ có danh tiếng, cô tự tin cô có thể nuôi nổi Thuỳ Trang.


Thuỳ Trang còn chưa kịp trả lời, Diệp Anh lại hất cằm, giọng khàn khàn nghiêm túc:

"Cho dù học tỷ có ăn một tấn mỗi ngày, em cũng có thể nuôi nổi học tỷ."


Cũng không biết là nên cảm động hay nên xấu hổ, Thuỳ Trang không biết trả lời ra sao.


Hai người ngồi phía sau vừa xấu hổ vừa quỷ dị, Chu Chúc thỉnh thoảng chú ý đến hai người, chỉ chốc lát xe đã tới sân bay.


Lần đi công tác này, Thuỳ Trang không đưa Chu Chúc theo, mà chỉ đi với mình Diệp Anh, có chút khác với tác phong làm việc khi xưa.


Khi tới phi trường, thời gian vừa đúng, chỉ còn vài phút là tới giờ mở cửa lên máy bay.


Thuỳ Trang cũng không thích ngồi máy bay, hầu như lần nào từ lúc máy bay cất cánh mãi cho tới khi hạ cách, nàng đều sẽ rất khó chịu. Cho dù có uống thuốc, hay chuẩn bị tâm lý thật vững, cũng đều vô dụng, vậy mà lần nào đi công tác cũng đều phải đi máy bay.


Từ khi máy bay cất cánh, Diệp Anh đã phát hiện Thuỳ Trang có chút kì lạ, nàng tựa hồ tái nhợt suy yếu đi không ít, cứ nhắm hai mắt, cong môi, ngồi yên không nhúc nhích.


Điều đầu tiên Diệp Anh nghĩ tới chính là Thuỳ Trang say máy bay, cô vươn tay đặt lên trán Thuỳ Trang, lạnh hơn bình thường, thậm chí còn có một tầng mồ hôi lạnh thật mỏng, Thuỳ Trang mở mắt ra có chút rã rời ẩn nhẫn nhìn Diệp Anh, nói khẽ:

"Không sao đâu, bệnh cũ tái phát, mỗi lần lên máy bay lại khó chịu, đợi chút nữa sẽ đỡ hơn."


Diệp Anh lấy túi xách mang theo bên người, may mắn cô có mang theo hộp thuốc. Bên trong cũng có thuốc say máy bay, còn có một chút dầu gió.


Gọi tiếp viên hàng không đưa cho một ly nước ấm, Diệp Anh đệm gối đầu nhỏ cho Thuỳ Trang, đưa thuốc đưa nước tới trước mặt nàng, khẽ cau mày thấp giọng nói:

"Trước tiên uống thuốc đi."


Thuỳ Trang cắn cắn môi, giương mắt nhìn thoáng qua Diệp Anh cau mày có chút sầu lo, nhẹ gật đầu nhận lấy thuốc, uống chung với nước. Kỳ thật có uống cũng không có tác dụng, chỉ do nàng không muốn nói cho Diệp Anh biết, lãng phí hảo tâm của cô.


Vị bạc hà mát lạnh truyền đến, Diệp Anh đổ dầu gió vào lòng bàn tay, hai tay ma sát. Hơi nâng cằm lên, ra hiệu cho Thuỳ Trang dựa vào vai cô, sau đó đôi tay mát lạnh mềm mại đặt lên huyệt thái dương của Thuỳ Trang, nhẹ nhàng massage.


Cảm giác buồn nôn khá hơn một chút, Thuỳ Trang nửa tựa ở trong lòng Diệp Anh, mặt tái nhợt dần hồng hào lại, nhắm mắt thật chặt.


Diệp Anh giúp Thuỳ Trang massage một hồi lâu, cánh tay có chút tê, mà lúc này, Thuỳ Trang đã tựa ở trong lòng cô ngủ thiếp đi.


"Học tỷ, em đi rửa tay một chút."

Diệp Anh nhẹ nhàng nói một tiếng bên tai Thuỳ Trang, sau đó cẩn thận đỡ Thuỳ Trang dậy để cho nàng tựa vào ghế, đứng dậy đi toilet.


Diệp Anh mang theo khăn tay vào buồng vệ sinh, thấm một ít nước, bôi một ít dầu lên, rửa sơ thêm một lần, rồi quay về chỗ ngồi.


Diệp Anh vừa ngồi xuống, Thuỳ Trang đã tự nhiên nhích lại gần, dựa sát vào lòng cô, Diệp Anh khẽ vịn bờ vai của nàng, mang khăn mặt cẩn thận áp lên trán nàng, ánh mắt có chút lo lắng nhìn Thuỳ Trang thần sắc vẫn còn nhợt nhạt.


Đầu ngón tay của Thuỳ Trang lạnh buốt, nhẹ nhàng tìm lấy bàn tay ấm áp của Diệp Anh, nhẹ nhàng linh hoạt tiến vào lòng bàn tay Diệp Anh, giống một cô bé, tay nhẹ nhàng nắm lấy ngón cái của Diệp Anh.


Diệp Anh nhìn người trong lòng, đôi mắt vốn luôn lạnh lùng, dần trở nên ôn nhu tràn đầy lo lắng, Thuỳ Trang ngủ thiếp đi rồi nhưng vẫn chưa thoải mái, lông mày nhíu chặt, không có chút nào buông lỏng.


Người trong lòng mềm mại thơm thơm, yếu đuối tái nhợt. Giống như an ủi, Diệp Anh cúi đầu xuống, một nụ hôn dịu dàng rơi trên khóe mắt Thuỳ Trang.


Hàng lông mi dài dài cong cong, có chút giật giật, đầu ngón tay nắm thật chặt tay Diệp Anh, Thuỳ Trang không tỉnh vẫn cứ tựa ở trong lòng Diệp Anh ngủ thật say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro