Chương 53: Dục vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

by esleytran
                                           
                                                     

                             
Cả bữa tối Thuỳ Trang ăn rất ít, chỉ ăn hai ba miếng, thì đã gác dao nĩa chống cằm nhìn Diệp Anh, sắc mặt ôn nhu mà tái nhợt, thoạt nhìn trạng thái vẫn có chút không tốt.

                             
"Vẫn còn khó chịu à."

Diệp Anh ngước mắt nhìn Thuỳ Trang, lông mày hơi nhíu lại.

                             
"Đã đỡ hơn nhiều rồi, không cần lo lắng."

Môi mỏng hơi nhíu, nụ cười trong nháy mắt lan tràn, làn thu ba [1] lưu chuyển, nghiêm túc mà lười biếng  nhìn người đối diện.

                             
"Lúc quay về, hay là đổi đi bằng xe lửa đi?"

Diệp Anh đặt dao xuống, bưng nước lên, nhấp một ngụm.

                             
"Xe lửa?"

Thuỳ Trang ngây cả người, đã lâu rồi nàng không đi xe lửa, sau khi thi xong đại học thì không còn đi nữa.

                             
"Xe lửa sẽ không say đúng không?"

Đầu lông mày Diệp Anh nhẹ nhàng vẩy một cái, nhìn bộ dáng Thuỳ Trang khó chịu khi say máy bay, tựa như cô cũng khó chịu theo, cho nên lúc quay về nhất định không thể ngồi máy bay. Tuy nhiên chỉ sợ Thuỳ Trang ngồi xe lửa cũng say, như vậy thì còn tệ hơn.

                             
"Không say."

Thuỳ Trang cúi đầu cười cười.

                             
"Vậy là tốt rồi."

Diệp Anh như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, kỳ thật xe lửa chỉ chậm hơn máy bay hai giờ thôi, chuyện công tác có thể hoãn lại, không thể hành hạ thân thể như thế.

                             
Khi thanh toán, nhân viên phục vụ quả nhiên không lấy tiền. Lí do thoái thác y hệt những gì vị chủ quán trẻ tuổi ban nãy nói, vị khách thứ 50 được miễn phí nhân lễ kỷ niệm khai trương, còn tặng thêm hai tấm vé vào cổng khu suối nước nóng nổi tiếng nhất thành phố Z.

                             
Thuỳ Trang nhìn mà khẽ cau mày, tựa hồ cũng không muốn nhận. Nhưng Diệp Anh nãy giờ vẫn một mực cố chấp từ chối, lần này lại thản nhiên nhận lấy, thần sắc thản nhiên nói tiếng cám ơn, rồi lôi kéo Thuỳ Trang đi vào thang máy.

                             
"Trước đó không phải nói không thích như vậy sao? Sao lại sảng khoái nhận vé người ta tặng như vậy?"

Thuỳ Trang khoanh tay, đứng trong thang máy, nhướng mày có chút nghi hoặc nhìn hai tấm vé trong tay Diệp Anh.

                             
"Hồi nãy, chú tài xế taxi nói ở đây có khu suối nước nóng rất nổi danh, có rất nhiều người tới du lịch, một vé rất khó kiếm. Đã có người cho miễn phí, đương nhiên phải nhận rồi."

Sắc mặt Diệp Anh lạnh nhạt, giống như đây là lẽ đương nhiên.

                             
Bất luận gã chủ quán có ý đồ gì với học tỷ, thì dù sao suối nước nóng này cũng được phân nam nữ, cô đi với học tỷ, chứ không phải hắn. Người được nhìn thân thể của học tỷ là cô, chứ cũng không phải hắn ta. Hơn nữa cũng là vé miễn phí, tính như đi tính lại thì cũng thật không tệ.

                             
Thuỳ Trang ngược lại không nói thêm gì, chỉ nhướng mày, đôi mắt giống như cười mà không phải cười chững chạc đàng hoàng nhìn Diệp Anh.

                             
Khi Thuỳ Trang vào phòng tắm, Diệp Anh nghiêm chỉnh ngồi trên ghế sa lon xem tivi. Cau mày cầm điều khiển từ xa, nhìn một đôi nam nữ đang hôn nhau đắm đuối, hai tay không ngừng sờ soạng người đối phương trong màn ảnh.

Khe khẽ lắc đầu, Diệp Anh đổi kênh, ti vi bây giờ không thèm cắt mấy cảnh này luôn chứ.

                             
Chuyển đến mấy lần, rốt cục chuyển được một đài mà Diệp Anh xem nổi. Trong TV vang lên tiếng của chú SpongeBob SquarePants, đầu lông mày Diệp Anh nhẹ nhàng vẩy một cái, nhìn chằm chằm TV với thái độ vô cùng hài lòng.

                             
"Diệp Anh, Diệp Anh. . .Em còn ở ngoài đó không?"

Giọng Thuỳ Trang loáng thoáng truyền đến sau cửa phòng tắm.

                             
Diệp Anh cau mày có chút nghi hoặc nhìn cửa phòng tắm đang đóng chặt, cô không biết có phải mình nghe lầm hay không?

                             
"Diệp Anh."

Lần này quả đúng là giọng nói yếu ớt của Thuỳ Trang truyền vào trong tai Diệp Anh, Thuỳ Trang quả thật đang gọi cô.

                             
Diệp Anh đi đến cửa phòng tắm, gõ cửa một cái, hỏi:

"Học tỷ, chị đang gọi em à?"

                             
"Ừm. . . Em có thể giúp chị lấy khăn tắm không?"

Giọng Thuỳ Trang mang theo vài phần bất đắc dĩ.

                             
Khăn tắm, Diệp Anh nghiêng đầu quan sát, trên một cái ghế sô pha bên cạnh, có để một chồng khăn tắm chỉnh chỉnh tề tề, cũng không phải là khăn tắm của khách sạn, thoạt nhìn có vẻ là do Diệp Anh mang tới.

                             
Đưa khăn tắm?

Diệp Anh nhướng mày cầm lấy khăn tắm, trước kia cô từng nghe Hứa Thanh Khê nói, mỗi lần nàng ta câu dẫn đối tượng không quang minh chính đại, đều giả bộ lấy cớ quên mang khăn vào phòng tắm, để người nọ mang vào cho cô.

                             
Sau đó khi thấy gương mặt đỏ ửng đầy e lệ của cô, kẻ nào cũng liền giống như lang như hổ nhào tới, tiếp theo đương nhiên là một đêm lửa nóng triền miên đầy thỏa mãn rồi.

                             
Thân thể lạnh run, Diệp Anh cắn răng ảo não lắc đầu, lại suy nghĩ bậy bạ.

                             
"Diệp Anh, em thấy không? Ngay trên ghế sô pha bên cạnh."

Giọng Thuỳ Trang thắc mắc mà kiều mị truyền đến.

                             
Diệp Anh nhíu mày, nhìn khăn tắm trong tay một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn cửa phòng tắm, hít sâu một hơi trả lời:

"Tìm thấy rồi."

                             
"Vậy em mang vào đi, cửa không khóa."

Thuỳ Trang nhẹ nhàng khẽ nói một tiếng, giọng điệu nhu nhược chọc người.

                             
Người nọ với biểu lộ nghiêm túc, nện bước chân nặng nề đi đến bên cửa phòng tắm, nhưng tim tựa hồ không hề giống biểu hiện tỉnh táo như vẻ bên ngoài của cô, nó đang nhảy rất cuồng loạn.

                             
Phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ nhìn!

                             
Diệp Anh nhắm mắt lại trước, nhẹ nhàng mở chốt cửa lạnh buốt ra.

                             
Hơi nóng bên trong phòng tắm lập tức đập vào mặt, cô nương theo mùi thơm của sữa tắm và tiếng nước chảy róc rách, Diệp Anh vẫn nhắm chặt hai mắt, thậm chí cô có thể nghe rõ từng hơi thở nhẹ nhàng của Thuỳ Trang, tiếng thở ấy như một giai điệu du dương vậy.

                             
Đây là lần đầu Diệp Anh cảm thấy thế này, cô rõ ràng cảm nhận được sự chuyển hóa trong cơ thể mình. Cô biết rõ loại cảm giác khiến người ta tim đập rộn lên, miệng đắng lưỡi khô, thân thể nóng lên này rốt cuộc là loại cảm giác gì.

                             
"Em nhắm mắt làm gì?"

Giọng Thuỳ Trang có chút mỏng manh mang theo ý cười truyền đến, dịu dàng đến rung động lòng người.

                             
"Phi lễ chớ nhìn."

Diệp Anh không rõ vì sao cô lại mẫn cảm với thân thể của Thuỳ Trang như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.

                             
"Đồ ngốc, mở mắt ra."

Thuỳ Trang cười nhẹ, mỗi chữ mỗi câu đều ôn nhu dụ hoặc đến cực điểm.

                             
"Không thể mở mắt."

Lưng Diệp Anh thẳng băng, thân thể gầy yếu đứng trong phòng tắm phủ đầy sương mù, mặt mày có chút mông lung, cô nắm thật chặt khăn tắm trong tay lông mày cũng gắt gao nhíu lại.

                             
Nhìn Diệp Anh thần tình nghiêm túc, tiếng cười Thuỳ Trang từ từ chậm lại, mang theo vài phần thắc mắc hỏi ngược lại:

"Vì sao không thể mở mắt."

                             
Diệp Anh đối mặt với Thuỳ Trang, giờ khắc này trên làn da trắng nõn của cô đã vì sức nóng trong phòng mà đỏ lên, phảng phất giống như tiên tử hạ phàm, bị nhiễm chút bụi trần, nhưng lại cao ngạo quật cường, dù nhắm mắt vẫn ngẩng cao đầu lên.

                             
Chờ một hồi lâu không nghe tiếng trả lời, ý cười trên mặt Thuỳ Trang từ từ ngưng kết, đổi thành thần sắc khó hiểu, nàng vẫn ngồi trong bồn tắm, đầu ngón tay thon dài trắng nõn vịn trên thành bồn, trên đầu ngón tay còn dính bọt sữa tắm màu trắng li ti.

                             
Nàng không rõ vì sao Diệp Anh sau khi đi vào lại có biểu lộ nặng nề như thế, cho dù có sợ nhìn thấy nàng cũng không cần phải quá đáng như vậy chứ...

                             
Bất đắc dĩ lắc đầu, Thuỳ Trang ngẩng đầu nhìn Diệp Anh, cắn môi nói khẽ:

"Yên tâm đi, trong bồn tắm đều là bong bóng, em không thấy gì đâu."

                             
Diệp Anh trầm mặc một hồi lâu, mới mấp máy môi, chân thành nói:

"Cho dù không nhìn thấy cũng sẽ nghĩ."

                             
Thuỳ Trang hiển nhiên có chút ngây ngẩn cả người, nàng hơi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt thành thật nghiêm nghị của Diệp Anh, nàng không biết Diệp Anh nói vậy là có ý gì.

                             
Diệp Anh hít sâu một hơi, trong không khí bị ngưng động vì sức nóng, mùi thơm của sữa tắm lan tỏa khắp không gian chính là tình dược hiệu quả nhất. Cô do dự một chút rồi thành thật nói ra những cảm giác trong lòng.

                             
"Mặc dù không rõ, nhưng em thật sự bỗng nhiên có dục vọng đối với thân thể của học tỷ, cho nên không thể mở mắt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro