Chương 61: Tiểu tỷ tỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

by esleytran


Con heo mặc váy hoa, miêu tả sinh động thú vị thật...


Thuỳ Trang nhẹ nhàng liếc qua, thấy mặt Diệp Anh đầy ý cười, bất đắc dĩ nói:

"Bây giờ chị thấy thích Diệp Anh ăn nói có ý tứ trước kia hơn."


"Là thế này phải không."

Diệp Anh dùng một giây để trở mặt, ý cười trong nháy mắt biến mất, biến thành bộ dáng cao ngạo thanh lãnh bình thường, đôi mắt đen láy nhàn nhạt liếc nhìn Thuỳ Trang, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn có chút lùng nói:

"Chị thích em thế này có đúng không a~?"


Chữ "a" Kéo thật dài, âm cuối mang theo ngạo kiều bá đạo, bắt chước cực kỳ giống giọng điệu lười biếng của Thuỳ Trang.


"Diệp Anh, em toàn học mấy thứ xấu xa."

Thuỳ Trang thấy Diệp Anh nhại giọng mình, chỉ có thể bất đắc dĩ cắn cắn môi, trên mặt biểu lộ oán trách, nhưng ý cười lại ôn nhu, muốn cũng không che giấu được.


"Có à, vậy không tính, thế này mới tính."

Ý cười trong mắt Diệp Anh lóe lên, vươn tay ôm Thuỳ Trang vào lòng, khi Thuỳ Trang còn chưa kịp phản ứng, đã hôn lên môi nàng, sau đó còn nổi thú tính cắn nàng.


Tay Thuỳ Trang theo bản năng chạm phải cánh tay Diệp Anh, sau khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, thì liền nhéo cánh tay Diệp Anh.


Càng lúc càng lớn lớn mật, cưỡng hôn riết rồi nghiện luôn đúng không?


Mặc dù cánh tay đau điếng, nhưng Diệp Anh lại nhất quyết không chịu thôi, cau mày mắt ứa lệ rồi mà vẫn hôn Thuỳ Trang, ngậm lấy môi của nàng, nhẹ nhàng mút thỏa thích, thật sự là một nụ hôn vừa đau vừa khoái hoạt...


Nhưng vào lúc này, một giọng nói trẻ con cách đó không xa quen quen lại vang lên vui sướng:

"Em gái em nhìn kìa, hai chị hồi nãy lại ôm hôn kìa."


Thuỳ Trang cả kinh, lại bị hai cục thịt nhỏ kia nhìn thấy, đều do tên háo sắc Nguyễn Diệp Anh này, gia tăng lực đạo lên tay, hung hăng nhéo Diệp Anh.


Đột nhiên bị đau Diệp Anh theo bản năng bắn ra xa, lui lại mấy bước, ôm cánh tay đang đau dữ dội, cau mày bất mãn liếc nhìn Thuỳ Trang.


Thuỳ Trang ưu nhã chậm rãi đứng lên, vén tóc, nụ cười ấm áp hiện lên trên mặt, nhìn người mẹ trẻ tuổi cách đó không xa, còn có hai chị em song sinh, nhu hòa mở miệng:

"Thật là trùng hợp."


"Trang tỷ tỷ."

Cô chị hoạt bát hướng ngoại vui sướng, mở hai tay ra, chạy về phía Thuỳ Trang thật nhanh, còn cách mấy bước, liền ngừng lại, ngồi xổm người xuống làm động tác lên nhảy, nhảy một hồi đã nhảy đến chỗ Thuỳ Trang, ngửa đầu, đôi mắt đen bóng ngây thơ mừng rỡ nhìn Thuỳ Trang.


Còn cô em gái vẫn cứ ngây ngốc đứng bên người mẹ trẻ, bàn tay nhỏ cầm nửa chiếc bánh quy, miệng dính đầy vụn bánh quy, ngay cả chóp mũi cũng có dính, ánh mắt của cô bé chậm rãi nhìn Thuỳ Trang sau đó chớp chớp đôi mắt to ngập nước ngây thơ, nhẹ giọng ngây ngốc đi theo cô chị kêu lên:

"Trang tỷ tỷ."


Nhưng khi cô bé ngu ngơ chậm rãi nhìn thấy Diệp Anh đang ôm cánh tay mặt không thay đổi sau lưng Thuỳ Trang, lập tức vui vẻ vỗ tay một cái, nện bước chân ngắn, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới chỗ Diệp Anh.

Chân ngắn thì không bước được xa, Diệp Anh ôm cánh tay cau mày, sải chân dài bước một bước, bằng năm sáu bước của đứa nhỏ, hồi lâu sau cô bé mới ôm được ống quần Diệp Anh, vui vẻ cười nói:

"Cao tỷ tỷ."

                             
"Chị ấy họ Nguyễn, tên là Nguyễn Diệp Anh, không phải họ Cao."

Thuỳ Trang chững chạc đàng hoàng giúp cô bé đi cho vững.

                             
Ai biết làm vậy, cô bé càng thích thú, vui sướng vỗ tay, lộ ra hai cái răng thỏ, không ngừng kêu:

"Đại Diệp, Đại Diệp."

                             
Người mẹ trẻ với gương mặt thanh tú lúng túng đỏ ửng, đi tới, dùng lời nhỏ nhẹ xin lỗi:

"Xin lỗi hai vị tiểu thư, con nít nghịch ngợm, lại quấy rầy hai vị."

                             
"Không có chuyện gì, chị đừng áy náy, hai đứa đều rất đáng yêu, em rất thích chúng."

Thuỳ Trang bình thản ung dung, ôn nhu cười khẽ, cúi đầu với ánh mắt nhu hòa nhìn cô chị gái nắm lấy tay của mình.

                             
"Không làm phiền hai vị thì tốt quá, tôi đang đưa chúng qua chỗ ba chúng, cả nhóm chúng tôi đang ở dốc núi phía trước ăn BBQ, hai vị tiểu thư nếu như có hứng thú, có thể cùng qua đó chung vui."

Người mẹ trẻ, cắn cắn môi, ngượng ngùng cười, gió thổi khiến áo khoác màu trắng trên người nàng tung bay trong gió, trên mặt nàng có chút đỏ ửng, trông rất dịu dàng và điềm tĩnh.

                             
Thuỳ Trang không thích mấy hoạt động đông người như vậy, nhưng lại không biết Diệp Anh có thích hay không, bèn quay đầu muốn trưng cầu ý kiến của Diệp Anh. Ai biết vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Diệp Anh ngồi xổm dưới đất, trên tay đang cầm bánh bích quy của cô em, tuy ngoài mặt chán ghét nhưng lại cẩn thận nghiêm túc dút cho cô bé ăn bánh bích quy.

                             
Cuối cùng hai người cũng đi theo người mẹ trẻ nọ tới chỗ ăn BBQ.

                             
Lữ quán của suối nước nóng trải dài trên một sườn núi bằng phẳng, có một số lò nướng tự phục vụ, còn có mấy nhân viên vừa dọn dẹp, vừa chuẩn bị dụng cụ nướng và nguyên liệu nấu ăn tươi mới cho khách nhân.

                             
Điểm đáng chú ý chính là, đồ nướng tự phục vụ ở nơi này lại hoàn toàn miễn phí, tất cả phí tổn đều bao gồm trong vé vào cửa. Nhân viên phục vụ còn giới thiệu, tất cả phục vụ trong lữ quán không lấy thêm tiền, tất cả chi phí đã được bao gồm trong vé.

                             
Những người ở trên sườn núi chuẩn bị đồ nướng, có chừng mười mấy người, đều là người trẻ tuổi. Trong họ có những cặp đôi trẻ, cũng có những cặp vợ chồng son, cùng mấy đứa bé. Phần lớn trước đó đều không quen biết nhau.

                             
Thuỳ Trang cùng Diệp Anh gia nhập, và chắc chắn cũng gây náo loạn một phen, tất cả ánh mắt của cả nam lẫn nữ đều chú ý vào hai người, người đẹp thì thường hay lôi cuốn mà.

                             
Mọi người vui chơi giải trí quanh lò nướng, tôi qua chỗ bạn kẹp bắp ngô, bạn qua chỗ tôi chôm chân gà, vừa cười vừa mắng nhau, đồ vừa nướng xong trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

                             
Những người lớn trò chuyện về kiến thức thú vị, những việc họ đã trải qua hoặc nhìn thấy, còn các cô be cậu bé thì vui sướng ăn, bắt đầu rượt bắt nhau chạy náo loạn lên. Một đám người vốn dĩ không quen biết nhau, lại hòa hợp vui vẻ tới lạ kì.

                             
Thuỳ Trang cùng Diệp Anh hai người cũng rất nhanh được chào đón.

                             
Cách ăn mặc không tầm thường, trang điểm xinh đẹp, Thuỳ Trang vừa cao quý vừa đoan trang ưu nhã, tựa hồ rất khó gần, hệt như thiên kim đại tiểu thư không màn thế sự, hay là phu nhân giàu có trẻ tuổi, nhưng nàng lại hòa nhập rất nhanh.

                             
Nàng mỉm cười, nghiêng tai nghe cô gái kế bên nói gì đó, không thèm để ý chút nào việc ống tay áo bị dính một vệt đen từ bếp lò.

                             
Diệp Anh thì chỉ đứng một bên không nói gì, phần lớn thời gian chỉ nghiêm túc trầm mặc ăn mấy thứ do Thuỳ Trang nướng cho cô. Ngẫu nhiên thấy người ta mời rượu nàng, thì sẽ ngẩng đầu nghiêm túc nói:

"Cô ấy có bệnh bao tử rất nghiêm trọng, không thể uống rượu."

                             
Trong đó co một cô gái trẻ ăn mặc lạ kỳ, bộc lộ tính nổi loạn và kiêu căng, nhưng tướng mạo lại thanh tú xinh đẹp, ánh mắt cứ nhìn Diệp Anh chằm chằm, không kiêng nể gì hứng thú  đánh giá cô.

                             
"Vị tiểu thư này, chị là người từ đâu tới vậy?"

Cô gái trẻ tuổi kia đột nhiên cao giọng hỏi, ánh mắt vẫn dán trên người Diệp Anh.

                             
Diệp Anh chậm rãi  ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc nhìn cô bé đối diện, giọng lãnh đạm đáp:

"Thành phố H."

                             
"Trùng hợp vậy, em cũng là người thành phố H, chị ở đâu? Nói không chừng chúng ta là hàng xóm, rất có thể còn học cùng trường."

Cô bé nhếch miệng cười cười, giữa mùa đông mà mặc một chiếc áo thun lộ vai, dây áo ngực màu đen lộ ra bên ngoài.

                             
"Tôi chưa từng gặp cô."

Lông mày Diệp Anh khẽ nhíu một cái, trên mặt biểu lộ lãnh đạm, trả lời có chút qua loa.

                             
Cô bé nọ thấy Diệp Anh cúi đầu không có chút hứng thú nói chuyện nào, nhưng vẫn ra vẻ đầy hào hứng, nàng chen qua đám người, đi tới bên Diệp Anh, lại còn chen giữa Thuỳ Trang và Diệp Anh, khiến mùi thơm nồng nặc phả lên người Diệp Anh.

                             
Diệp Anh cau mày ngẩng đầu, nhìn cô bé kỳ quái dám chen giữa cô và học tỷ.

                             
Thuỳ Trang bị đẩy ra nhưng tiếu dung trên mặt vẫn không thay đổi, nhìn qua cô bé nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Anh, thấy trong đôi mắt Diệp Anh có chút không vui, bèn khẽ hất cằm trêu tức cô.

                             
Cô bé xa lạ thấy Diệp Anh một mực cau mày không để ý tới mình, không thèm quan tâm nhẹ nhàng cười một tiếng, tiến đến bên tai Diệp Anh, nhanh chóng mà ngắn ngủi nói một câu:

"Chị thích con gái đúng không? Em ngửi được mùi trên người chị, khứu giác của em rất bén nhạy."

                             
Diệp Anh lùi về phía sau, hơi thở ấm nóng của cô bé nọ thổi tới bên tai cô, khiến cô hơi khó chịu, sờ lên lỗ tai của mình, giọng thản nhiên nói:

"Có phải hay không thì liên quan gì tới cô."

                             
"Tiểu tỷ tỷ thật là lạnh nhạt a, bất quá em rất thích loại con gái như tiểu tỷ tỷ."

Cô bé xa lạ hất tóc, tóc của nàng nhuộm vừa tím vừa hồng, trông vô cùng chói mắt, nàng nhìn về phía Diệp Anh như khiêu khích, không thèm để ý trước ánh mắt bao người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro