Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phồn Hoa ra rạp được một tuần và đang đứng đầu trong bảng xếp hạng phòng vé, là bộ phim được đánh giá cao với sự kết hợp hoàn hảo giữa yếu tố lãng mạn, hài kịch và kịch tính.

Bộ phim này trở thành bộ phim mà Thuỳ Trang bắt buộc phải xem khi nó còn có sự có sự xuất hiện của nam thần Trần Vũ và nữ thần Tâm Nguyệt của cô.

Hai tiếng không chút lãng phí, không phụ sự kì vọng bao lâu nay. Lần sau cô nhất định phải kéo Ngọc Huyền đi cùng để ủng hộ phòng vé cho thần tượng mới được.

Khi họ rời khỏi rạp chiếu phim, bóng tối đã buông xuống. Thành phố sáng bừng lên với đủ loại ánh sáng hoà trộn vào nhau. Xe rộn ràng nối nhau trên phố, người qua đường tấp nập.

Từ lúc ra khỏi rạp chiếu phim Minh Trung vẫn luôn đi bên trái còn Diệp Anh thì luôn ở bên phải cô.

Phim đã xem xong rồi nhưng có vẻ Diệp Anh vẫn chưa có ý định đi về. Điều này khiến chuông cảnh báo nguy hiểm trong lòng cô lại réo lên lần nữa.

Cô ấy muốn theo họ đi ăn tối hay sao?

"Anh đi lấy xe, hai em đợi ở đây nhé."

Và 'tuyệt' hơn là Minh Trung cũng không phản đối điều đó. Cô nghĩ anh ta không phiền, thậm chí còn có phần thích thú.

Giống như mẹ cô nói.

Đàn ông, toàn là lũ chẳng ra sao.

Minh Trung đi được vài bước thì điện thoại reo lên. Lời nhạc của bài hát Bad Liar vang lên vài câu rồi dừng lại. Hắn ta nhấc máy, nghe đầu dây bên kia nói chuyện rồi không ngừng gật đầu, vâng vâng dạ dạ.

"Vâng, em biết rồi ạ. Em sẽ quay lại ngay."

Minh Trung cúp máy, hắn quay lại chỗ cô, bất đắc dĩ nói:

"Xin lỗi, Thuỳ Trang. Sếp gọi anh quay lại công ti."

"Ừm, không sao. Công việc quan trọng. Anh đi đi."

Thuỳ Trang không phải loại kiểm soát cuồng, Minh Trung phải đi cũng miễn cho cô phải trải qua bữa tối không vui. Cô thậm chí còn chẳng thấy bực vì hắn ta bỏ đi giữa buổi hẹn hò hiếm hoi của họ.

Minh Trung ôm Thuỳ Trang thay cho lời cảm ơn. Hắn ta chào Diệp Anh và quay người chạy đi.

Chỉ là...

Diệp Anh, cô ấy không định đi sao?

"Cô không định..."

Tiếng bụng réo lên lộc cộc ngắt lời cô. Cô ngạc nhiên nhìn cô ấy.

Còn Diệp Anh thì bối rối cúi đầu, mím môi và đỏ mặt.

"Thật ngại quá, em chưa ăn tối..."

Giọng cô ấy lí nhí bé như tiếng muỗi kêu, thiếu chút nữa cô cũng chẳng nghe thấy được.


Cô có thể tính đây là điều trùng hợp thứ ba trong buổi tối hôm nay.

Mà người ta nói, trùng hợp quá nhiều thì chính là cố ý.

Diệp Anh âm mưu điều gì? Minh Trung sao? Nhưng Minh Trung đã đi rồi.

"Ừm, nếu cô không chê có thể đi ăn với tôi, hôm nay tôi đặt bàn hai người."

Diệp Anh nghe thấy thế lập tức gật đầu đồng ý. Sự hưng phấn hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy khiến cô có cảm giác từ nãy đến giờ cô ấy chỉ đang chờ đợi lời mời này từ cô.

"Để em đưa chị đi. Xe em ở bên kia."

Thuỳ Trang híp mắt nhìn, là một chiếu Mescerdes Benz S class.

___

Thuỳ Trang đặt chỗ ở một quán nướng đang khá nổi tiếng trên mạng với phong cách hiện đại của nó.

Hai người ngồi ở tầng hai, chỗ gần cửa sổ bên trái, người phục vụ đang đứng ở bên cạnh chờ họ gọi đồ.

"Cô có ăn cay không?"

"Em ăn được ạ."

Thuỳ Trang gật gù, cô nói với người phục vụ:

"Vậy cho hai phần nướng, một phần cay với một phần không cay. Hai lon coca. Cảm ơn."

Vì số thực khách đông đúc nên nhà hàng này phục vụ rất nhanh để tránh tình trạng kẹt cứng trong bếp và cả ở bên ngoài. Chẳng cần đợi lâu, những đĩa thức ăn đầu tiên đã được đem lên.

Diệp Anh là một người rất ân cần, cô có thể nói thế. Cô ấy thay cô lau bát và cốc. Ngay khi đồ ăn đưa lên cô lập tức nhận việc nướng đồ ăn về phía về.

Cô ấy rất cẩn thận.

Toàn bộ sự chú ý của cô ấy đổ dồn về bếp nướng.

Và cô ấy làm không tệ chút nào.

"Chị thấy đồ nướng thế nào ạ?"- Diệp Anh lên tiếng hỏi.

"Rất ngon."

Thuỳ Trang không chút keo kiệt khen ngợi.


___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro