Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

U Oanh khi nói chuyện với Thuỳ Trang, ngữ khí tùy ý, tìm đề tài cũng đều là mấy chuyện chẳng liên quan đến nhau nhưng từ đó cũng đủ để cô hiểu được tính cách của đối phương.

Người trẻ tuổi bây giờ, một là không đủ tự tin, hai là quá tự cao về năng lực của mình.

Cô bé này nói chuyện thẳng thắn, chuyện mình không biết cũng không nhận bừa, tự tin vừa đủ.

Người biết được mình ở đâu, sau này chỉ cần không bước lầm ắt sẽ có các bước tiến lớn.

U Oanh nhận lấy đĩa hoa quả từ tay người giúp việc, cảm ơn một tiếng rồi tiếp tục quay lại nói chuyện với Thuỳ Trang:

"Hai đứa quen nhau thế nào vậy? Nói thật, cô chưa thấy có ai đến thăm Con Cún ngoại trừ bạn hồi bé của nó cả."

Diệp Anh nghe thấy thế, cảm giác kia càng trở nên mãnh liệt, mẹ mình chắc chắn đã biết gì đó.

Con mèo Aris dùng đôi mắt ngái ngủ nhìn cô, cô cùng Aris đều là nhân vật ngoài lề của câu chuyện này nhưng có vẻ chỉ có cô sốt ruột.

"Bọn con học cùng trường, em ấy thực sự rất nổi tiếng."

U Oanh nhướng lông mày, đột nhiên cười một tiếng rồi chuyển sang chuyện khác. Lại là mấy chuyện trên trời dưới biển.

Diệp Anh cứ ngỡ đây là một hồi hồng môn yến, ai mà nghĩ cứ như vậy nhẹ nhàng trôi qua.

Khi chuyện kết thúc quá dễ dàng sẽ khiến lòng người miên man bất định.

Diệp Anh chính là kiểu như thế. Chuyện liên quan đến Thuỳ Trang đều khiến cô phải nghĩ trước nghĩ sau.

Năm rưỡi chiều, Diệp Anh liền tiễn Thuỳ Trang đi về. Trời quá tối để cô ấy về nhà cô không an tâm, để người đưa cô ấy về thì cô ấy lại không muốn nên chỉ còn cách sớm một chút chia tay.

Quay vào nhà cô liền bị mẹ mình gọi vào phòng làm việc.

Bên trong phòng làm việc chỉ có đèn bàn đang sáng, không gian còn lại chìm trong bóng tối. Bóng lưng của u Oanh kéo dài xuống mặt đất, trở nên có phần ám trầm.

"Nói thật cho mẹ biết, con thích Thuỳ Trang phải không?"

"Mấy chuyện con làm ở bên ngoài, nó không bình thường chút nào đâu."

Diệp Anh được di truyền rất nhiều tính cách của mẹ mình, cô đã và sẽ không lựa chọn nói dối.

"Vâng, con thực sự thích chị ấy."

"Vì sao?"- U Oanh nhịp tay trên bàn, lên tiếng hỏi.

"Lần Aris đi lạc, là Thuỳ Trang đã tìm thấy nó. Đó là lần đầu tiên cô gặp cô ấy. Con cũng không biết vì sao lại thế, cứ tự nhiên như vậy thôi."

U Oanh xác thực không hiểu thứ gọi nhất kiến chung tình.

Sau một khoảng im lặng, bà khẽ ừ một tiếng, nói:

"Cô bé đó, khá tốt. Đáng tin hơn con nhiều."

Bà bổ sung thêm:

"Sau này làm chuyện gì cũng đừng có khoa trương quá. Ông bà con mà biết thì mẹ không giúp con đâu."

Diệp Anh ngạc nhiên nhìn mẹ mình, cô biết tính mẹ mình tùy ý nhưng không nghĩ đến tùy ý đến trình độ này.

"Thế là xong rồi ạ?"

U Oanh cảm thấy có chút tức cười nói:

"Từ trước đến nay, mẹ có quản con không?"

Cô lắc đầu.

Từ nhỏ cô đã được nuôi dạy theo kiểu tự do, muốn làm gì liền làm đó, nếu không phải chuyện tày trời mẹ cô cũng lười quản.

May mắn mà cô sống như thế cũng không đi lệch đường.

"Bây giờ mẹ quản còn kịp không?"

Diệp Anh tiếp tục lắc đầu.

"Đã không kịp thì mẹ lãng phí thời gian với con làm gì?"

"Thôi đi đi. Toan xú vị."

Bà không kiên nhẫn phẩy phẩy tay, lấy máy tính và bắt đầu làm việc. Bỏ công việc để về nhà thăm Diệp Anh đã là việc ngoại lệ duy nhất mà bà có thể làm rồi. Tám giờ tối còn phải mở họp.

Diệp Anh nhìn thấy mẹ đang vội, không làm phiền nữa mà lặng lẽ rời đi.

Cô bước trên hành lang dài dẫn về phòng mình, người cứ lâng lâng. Chẳng rõ là do ốm hay là do tin tức tốt mà mẹ cô nói cho cô nữa.

Cô thậm chí chẳng nghĩ đến mọi chuyện sẽ trở thành mớ bòng bòng nếu như ông bà cô biết, chỉ chìm đắm trong tình yêu màu hồng của chính mình.

Diệp Anh rất mệt, cô vừa vào phòng liền nằm vật xuống giường, sự mềm mại của giường đệm làm cô cảm thấy buồn ngủ được ngay.

Mí mắt đập vào nhau mấy lần rồi cô thình lình nhớ ra mình muốn nói chuyện với Thuỳ Trang, mơ mơ màng màng vờ lấy điện thoại, bấm số điện thoại của cô ấy.

"Diệp Anh?"

"Chị đang ở đâu thế?"

Âm thanh của Diệp Anh nhẹ như lông tơ, mang theo chút buồn ngủ truyền qua loa đi vào tai của Thuỳ Trang, cào cào ở trong trái tim cô khiến cô có chút ngứa.

"Thuỳ Trang, chị thích em không?"

Khi nghe thấy câu hỏi đó, Thuỳ Trang ngẩn người, không nghĩ đến cô ấy lại trực tiếp như thế.

Không đợi cô trả lời, Diệp Anh đã nói tiếp:

"Em thích chị lắm. Từ lần đầu chúng ta gặp nhau, em đã thích chị rồi."

"Ngày mai được nghỉ, em đến tìm chị nhé?"

Thuỳ Trang dừng lại ở bên đường.

Ánh nắng chiều ấm áp tắm lên người cô, bóng cô trải dài xuống con đường nhựa. Những cơn gió mát trở lên lạnh hơn không ngừng điên cuồng làm càn trên con phố nhỏ. Tiếng người nói cười nhỏ vụn đan xen vào nhau mang lại chút hương vị cuộc sống cho nơi này.

Dường như bị cuốn theo nhịp sống ấy, trái tim cô, cũng đập rộn ràng hơn.

"Ừ. Ngủ đi. Mai gặp lại." Giọng nói của Thuỳ Trang trở nên nhẹ nhàng hơn như sợ đánh thức cơn buồn ngủ của Diệp Anh.

Diệp Anh ngây ngô cười, sau đó tắt máy. Mắt cô nhắm nghiền.

Hôm đó cô đã mơ một giấc mơ đẹp.

___
END.

P/s: chi tiết Diệp Anh đi gặp Minh Trung rồi cố tình bị ngã là để camera quay lại, nếu sau này hắn vẫn cứng đầu không thay đổi thì đó là một vé cho anh ta đi tù luôn :> Nhà Nguyễn Diệp Anh thực sự rất có tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro