có hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sài gòn đã vào mùa mưa. lịch mưa cũng ngày một dày đặc, và những đêm khô chẳng còn được bao nhiêu.

lan ngọc biết rất rõ mọi ngóc ngách trong trường cấp ba. chỗ nào khuất, chỗ nào có nhiều ánh sáng tự nhiên, hay nhiều góc không có camera đều được em nằm lòng.

thậm chí, việc hiệu trưởng không lắp camera những góc ấy vì thiếu hụt ngân sách nhưng lại lấp liếm bằng lí do không ai lui tới, lan ngọc cũng biết.

kể cả việc trường có một khoảng sân thượng lớn chẳng để làm gì.

lan ngọc cần mấy góc riêng tư để trốn học, hoặc là hút thuốc.

đặc biệt là vào mùa mưa, những nơi như thế này lại càng trở nên vô hình trong mắt mọi người, nên chỉ cần đón chào một mình em thôi.

lan ngọc thường nghĩ, đây là định nghĩa "chơi trong im lặng" của em. chỉ một mình biết sự tận hưởng của riêng mình.

một ngày mưa cũng là lần đầu tiên thuỳ trang bước vào nhận thức của lan ngọc.

thuỳ trang biết rõ hôm ấy sẽ đổ mưa, mọi người từ học sinh đến thầy cô sẽ tranh thủ về sớm. nên nàng có thời gian thong thả mà kéo nhỏ bạn lên sân thượng nhuộm tóc.

nghe người ta nói, nhuộm tóc mất kha khá thời gian. thuỳ trang chưa nghĩ ra nàng sẽ làm gì trong lúc đợi mấy tiếng đồng hồ dài đằng đẵng. à thì ngồi ngắm mưa rơi cũng tạm được.

lan ngọc cảm nhận được mặt đất rung lên vì bước chân và nghe có tiếng dỡ đồ lỉnh kỉnh. nên em đành dập tắt đầu thuốc đang cháy dở, rồi cất ngược vào hộp.

em phát hiện ra bỗng dưng có hai người đang xâm phạm vào nơi mà em nghiễm nhiên xem là "địa bàn" của mình. tuy cùng phạm luật như nhau, nhưng em cho mình cái quyền đi tra hỏi người ta.

lan ngọc đi đến chỗ cái gương, nơi thuỳ trang đang ngồi khoanh chân đợi đứa bạn trộn thuốc tẩy.

lời đầu tiên em nói với nàng là một câu hỏi, mở ra hàng vạn câu hỏi khác cho sau này.

nếu lời đầu tiên không phải là một câu chào, chỉ có thể là cả hai đã thân thuộc từ kiếp trước rồi. sau này, lan ngọc nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.

"bạn thấy mình đẹp không?"

"cái gì cơ?"

lan ngọc liếc nhanh xuống nơi ngực trái của người đang ngồi để tìm kiếm bảng tên. 

thuỳ trang, lớp mười một.

vậy là hơn em một tuổi.

"bạn, thuỳ trang, có thấy mình đẹp không?"

"cũng... cũng đẹp? nhưng bạn đẹp thì liên quan gì đến mình?"

thuỳ trang cũng ngước lên kiểm tra bảng tên nhưng tiếc là lan ngọc đang khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ ngang ngược độc quyền kiểm soát sân thượng.

"có nghĩa là người đẹp thì ra đây chụp hình, chứ không phải hút thuốc. hiểu chưa?"

"là không méc giám thị chứ gì? hiểu rồi. mình không thấy, không biết gì cả."

"với lại là, gái đẹp chứ không có khùng mà đang mưa gió vầy lại dẫn bạn ra hành lang nhuộm tóc."

thuỳ trang không hiểu đâu ra lại có người hoàn hảo như thế này. miệng lưỡi vừa hay lại sắc sảo hệt như nhan sắc của em vậy. rất thích hợp để kết bạn đấy chứ.

"nhuộm màu gì đó?"

"nâu trà, với một chút highlight xám dưới gáy á."

"phải tẩy tận hai lần đấy. cẩn thận nhé, tẩy không đều là lên màu xấu lắm."

nói rồi, lan ngọc bỏ ra chỗ khác hút nốt điếu thuốc còn dở ban nãy.

trong nửa tiếng quan sát thuỳ trang với đứa bạn của nàng, lan ngọc đưa ra một kết luận.

rằng, em rất ấn tượng với cô bạn tuy nghèo nhưng lòng tràn đầy đam mê với màu sắc này. vì không có nhiều điều kiện nên mới phải ra ban công trường để nhuộm tóc.

nhất định là thuỳ trang bị nghèo. rất nghèo là đằng khác.

nếu đã giàu thì nàng đã vào tiệm tóc nổi tiếng rồi. chứ chẳng ai giàu có lại rảnh rang nhờ bạn không có tay nghề nhuộm tóc cho giữa trời mưa rả rích như thế này cả.

"nếu đã bõ công tẩy thì sao không chọn màu nào sáng sáng chút? bắt mắt hơn nhiều chứ."

"bắt mắt bạn là mình bị giám thị bắt luôn đấy. "quậy trong khuôn khổ" với mình là nghiên cứu nội quy thật kĩ, rồi mới chọn nâu trà í chứ. miễn không phải màu phản cảm là được. mình nghĩ chả thầy cô nào dám bảo văn hoá uống chè là phản cảm đâu."

"quê bạn ở thái nguyên à?"

"không, mình hà nội gốc ạ."

"ra là trà đá vỉa hè."

lan ngọc nhận ra, à, thì ra định nghĩa "chơi trong im lặng" của em vẫn chưa hoàn hảo. thì ra còn có người quậy ngang ngửa mình, nhưng còn thầm lặng hơn cả mình.

thì ra đây là "quậy trong khuôn khổ" của gái hà nội.

tức là, nàng có thể khiến gia đình gia giáo của nàng tức đến lộn ruột nhưng không thể la mắng. tức là giám thị có thể nhìn mái đầu nâu trà đến nổ đom đóm mắt nhưng cũng không có lí do gì để ghi tên thuỳ trang vào danh sách kỉ luật.

thuỳ trang chơi đùa với những giới hạn, biết đâu là điểm dừng. rất quyến rũ trong mắt lan ngọc.

nên em đâu biết rằng tám năm sắp tới sẽ là chuỗi những ngày thuỳ trang thách thức nới rộng nhiều cột mốc vốn bất di bất dịch của em.

đó là lần đầu tiên "chơi trong im lặng" giao lưu với thế giới của "quậy trong khuôn khổ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro