đếm tay chờ còn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

một tiếng gọi "nâu trà ơi?" của lan ngọc không gây nhiều rung động trong thế giới của thuỳ trang đến vậy.

chỉ là một sực nhớ của thuỳ trang mà thôi.

khi sượt qua nhau thì trên môi em luôn là một câu chào "nâu trà ơi?" còn nàng chỉ gật đầu khe khẽ. hoặc thi thoảng, nàng lại nở một nụ cười hiền với em dưới sân trường vì không biết phải gọi em là gì.

chỉ một tiếng "bạn" thì lại không đủ tính cá nhân hoá bằng "nâu trà" của em rồi.

sau này, chỉ khi "nâu trà" biến sắc thành màu hồng của ruột thanh long, thuỳ trang mới biết tên em là lan ngọc. từ đó, nàng luôn có cảm giác đoá hoa trong tên em mang một màu hồng nhạt.

một cảm giác không biết gọi tên thế nào.

có lẽ không phải cái râm ran chút ít trên da đầu khi em trát thuốc tẩy vào chân tóc nàng.

đây mới là lần thứ hai thuỳ trang trải nghiệm việc đổi màu tóc, nhưng lần này nàng muốn thử mạo hiểm hơn nữa.

một màu vô cùng sáng, đi ngược lại với tôn chỉ "chơi trong im lặng" của thuỳ trang nhưng lại đồng nhất với "quậy trong khuôn khổ" của lan ngọc.

vì màu hồng thanh long này là ý tưởng của em.

hôm ấy, lan ngọc cứ lần lượt giữa tẩy và nhuộm, còn thuỳ trang chỉ thi thoảng chêm những câu hỏi xã giao để lấp đầy những khoảng trống im lặng.

lan ngọc cũng góp phần chữa ngượng cho thuỳ trang. suốt buổi chiều hôm ấy, từ năm giờ chiều đến mười hai giờ khuya, em chỉ hỏi nàng đúng hai câu. một là "lên màu này ưng không?"

còn lại là, "nghe nhạc không?"

với tâm lí làm khách không tiện đòi hỏi, thuỳ trang nhường việc bật nhạc lại cho em, vì nàng muốn tìm hiểu về thế giới của em.

thuỳ trang chợt khám phá thêm một thông tin khác về lan ngọc, rằng gu nhạc của em khá hay nhưng lại không dành cho nàng.

alt rock là bộ môn khó nhằn nàng đã tìm hiểu mấy tuần rồi, mà chưa nuốt nổi. giống như việc chán cơm thèm phở. nhờ có lan ngọc soi sáng mà hôm nay nàng mới hiểu rằng, chỉ có thể ăn hàng vài ba bữa. vì cơm nhà vẫn là thói quen khó bỏ.

không thể nào đánh đổi sự quen thuộc bình yên bằng vật thể lạ được. sẽ đào thải mất.

nên sau khi nghe hết một lượt danh sách phát beach weather, nothing but thieves, the neighbourhood và the true blue, thuỳ trang xin phép lan ngọc chuyển sang offonoff, colde và jiwoo.

trong một khoảnh khắc, lan ngọc sơ ý làm dây màu nhuộm xuống áo phông, điện thoại và cả chiếc quần cargo màu be của thuỳ trang. em cuống quýt nói xin lỗi, rồi vội vàng lấy khăn giấy lau cho nàng.

lan ngọc đến giờ vẫn nghĩ, nếu thuỳ trang còn giữ chiếc điện thoại ấy đến hiện tại thì dấu vết chiều hôm sẽ còn nguyên. một vệt màu hồng đã đọng lại trên góc trái điện thoại và ốp lưng suốt tám năm.

trong một khoảnh khắc, lan ngọc không kịp nhận ra mảng màu hồng ấy lại vừa vặn nằm giữa khe ngực của thuỳ trang. tay em nhanh chóng tạo ra một lực ma sát đủ để sưởi ấm trái tim thuỳ trang. đến nỗi sức nóng lan tỏa đến tầm mắt nàng nhìn về phía em, lan ngọc mới rụt tay lại để trốn chạy khỏi cảm giác bỏng rát.

vào một ngày hạ sài gòn nóng cháy da cháy thịt, lan ngọc lại nghe thấy vài giọt nước đọng lại trên mái tóc vừa xả của thuỳ trang rồi lại lõng bõng rơi xuống, làm ướt đẫm vai áo của nàng.

độ ẩm bốc hơi hết, để lại trên mái tóc từng là màu nâu trà của thuỳ trang một màu hồng rực rỡ, gần với màu của chiều tà từ cửa sổ nhà em.

chiều hôm ấy, lan ngọc và thuỳ trang cùng nhau đón hoàng hôn quyện giữa màu vàng hơi ngả cam và sắc hồng nhàn nhạt, và cả nửa mặt trăng nghiêng về bên phải dần nhô lên. nàng và em đều bắt kịp sự kết thúc của một ngày và sự khởi đầu của pha bán nguyệt.

cũng như lan ngọc không hề bỏ lỡ điều em chẳng nên thấy.

lan ngọc nhớ lại tấm lưng trần gợi mở trước mắt em nhờ vào những giọt nước nhiễu xuống từ mái tóc sáng bừng của thuỳ trang.

mãi đến một rưỡi sáng, lan ngọc giơ tay lên che đi ánh đèn vàng như vầng trăng treo vất vưởng sau làn mây mờ.

tâm tư của thuỳ trang bị phơi bày hết tất thảy dưới bàn tay lan ngọc. không chút che chắn bởi gọng kìm nào.

em lại nhìn thấy màu hồng trên tay mình đã vuốt ve bao nhiêu thầm kín của nàng. và cũng có một vệt hồng loang lổ ngược trở lại nơi em.

vì đã chạm vào ngực nàng, nên em mới dám chắc rằng ở trong lồng ngực kia, luôn có một trái tim sẵn sàng đập nhanh hơn vì mình.

vì trong thính giác của lan ngọc giờ phút này chỉ đọng lại một câu hát lặp lại đến ba lần của colde,

"you smell like love,
come in my heart."

tình cảm nảy nở ở tuổi mười sáu mười bảy thì chỉ đơn giản vậy thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro