Chương 16 (a)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguỵ Vô Tiện trong lòng suy nghĩ, nói chung không thể để ta thật sự cởi đồ làm mẫu cho y xem rồi, vậy còn quá hơn cái kia ... chúng ta cũng không thân như vậy ...

Ôm cánh tay suy nghĩ một hồi, chợt loé lên ý tưởng, nhặt cuốn Xuân Cung đồ vừa rồi bị Lam Vong Cơ ném sang một bên lên, lật lật xem, "Tiểu tử Nhiếp Hoài Tang kia nói cuốn Đông cung này là hắn giành được từ nhiều năm trước, nội dung đầy đủ hết, bao gồm toàn diện, nói không chừng có vẽ tranh nam tử thủ dâm, tìm được thì cho Lam Trạm xem một chút ..."

Cuốn Xuân Cung đồ này là hôm qua hắn vội vàng đòi lấy từ chỗ Nhiếp Hoài Tang, chính mình còn chưa xem kỹ, lật vài tờ, không ngờ nội dung phóng túng lộ liễu như vậy, hèn chi Lam Vong Cơ, kiểu người chưa bao giờ biết đến tình sự, ngây ngô chảy nước này nhìn vào là lập tức nổi lên phản ứng.

Nguỵ Vô Tiện đã lâu không xem sách tranh Đông cung, thời gian này đến Vân Thâm Bất Tri Xứ càng thêm thanh tâm quả dục, mỗi ngày bị các lớp học nhàm chán lê thê tra tấn, nhiều ngày nay lại bị giam trong Tàng Thư Các suốt ngày nhìn gương mặt không có thú vui gì trên đời của Lam Vong Cơ, buổi tối trở về phòng liền chẳng còn chút hứng thú. Mà tuổi này của hắn, đúng là tinh lực tràn đầy, thời kỳ giống như lang hổ, cách một thời gian lại phải thủ dâm giải toả, nếu không cả người không yên, trong ngày sẽ càng có tinh lực vô hạn, nhịn không được phải quậy phá.

Chính vì đủ loại nguyên nhân như thế, Nguỵ Vô Tiện mới lật vài tờ, bất giác đã chìm đắm trong đó, thiên hình vạn trạng, thân thể quấn quýt, xem một lát hắn đã miệng khô lưỡi khô, hai má ửng hồng.

"Nóng quá ha ..." Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn nhìn hai bên cửa sổ, "Tại sao không mở cửa sổ, Tàng Thư Các này cũng quá bí ..." Kéo cổ áo rộng ra một chút, quạt quạt mấy cái vào bên trong.

Ánh mắt Lam Vong Cơ bên này giống như là dính lên người Nguỵ Vô Tiện, nhất cử nhất động không chịu được kia của hắn, đều bị Lam Vong Cơ nhìn thấy.

Nguỵ Vô Tiện như là nhìn thấy thứ gì thú vị, bỗng nhiên mắt sáng ngời, ngay sau đó nhíu mày: "Cái này là vẽ cái gì ha, mấy thứ này là cái gì?" Mặt sắp dán hết lên cuốn sách rồi, vẫn không thấy rõ, xoay trái nghiêng phải, muốn tìm một góc có ánh sáng tốt hơn, bỗng dưng, nhìn đến Lam Vong Cơ bên kia vẫn đang không nhúc nhích nhìn chằm chằm mình, nhớ ra mình bỏ rơi y một mình sung sướng hồi lâu ở chỗ này, lập tức thấy áy náy.

Vội vàng chạy trở về, tiến đến bên người Lam Vong Cơ, đúng lúc cần một người dùng góc nhìn khác để nhìn ra, vì vậy đưa trang sách Xuân Cung đồ khiến hắn thắc mắc nãy giờ đến trước mắt Lam Vong Cơ, "Lam Trạm ngươi xem, cái này có phải rất giống Tàng Thư Các này của chúng ta không? Ngươi xem người này vẽ có chút kỳ quái đúng không?"

Lam Vong Cơ từ nãy đến giờ hơi mất tập trung, bất ngờ bị đưa tới trước mắt, đột nhiên không kịp phòng ngừa, nhìn trọn vẹn trang Xuân Cung đồ đó không sót chút gì.

Trong hình, bày trí u tối, sách đầy bốn vách tường, giấy mực quyển trục, thật là một nơi cất giữ sách. Chỉ thấy một người quỳ gối trước một án thư cao khoảng nửa người, một người khác nằm trên án thư, quần áo bên dưới đều cởi ra, hai chân mở rộng, máng lên vai người phía trước người nọ, giữa hai chân một vật hơi ngóc lên trong không trung, người đang quỳ dùng hai ngón tay cho vào tiểu huyệt ở giữa hai chân người nọ, giống như khuấy, tay kia đỡ lấy tính khí của mình, làm điệu bộ muốn đưa thứ to đùng kia vào trong tiểu huyệt nọ. Mà chỗ huyệt khẩu dưới sự khuấy động của ngón tay hình như tràn ra chất lỏng đặc sệt, chảy dọc theo kẽ hở giữa mông xuống án thư, rồi chậm rãi nhỏ giọt xuống mấy cuốn sách hỗn độn đầy dưới đất.

Lam Vong Cơ làm như xem đến ngẩn cả người, thái độ khác thường, sau một lúc lâu vẫn không nghĩ đến chuyện nhìn đi chỗ khác.

Nguỵ Vô Tiện thấy y không có phản ứng, tiến đến bên tai y nhẹ nhàng nói, "Lam Trạm, ngươi xem bức tranh vẽ cái này là cái gì?"

Một tay chỉ đến thứ hơi ngóc lên giữa hai chân người nằm ngửa, đây là chỗ mà hắn nghĩ hoài chưa ra. Nguỵ Vô Tiện chưa từng xem qua Long Dương đoạn tụ, một loại Xuân Cung đồ, thậm chí trong đầu cũng không có khái niệm này, hơn nữa trên hình vẽ thân trên của người nọ vẫn ăn mặc chỉnh tề, nhìn không ra nam nữ, tất nhiên cảm thấy chỗ này có phải là hoạ sư tay run vẽ sai rồi không, hoặc là trang sách dính dấu vết kỳ quái gì đó.

Tuy là hắn ngây thơ như vậy, nhìn chằm chằm hồi lâu, cũng nhìn ra chút manh mối, lập tức trợn to hai mắt, nhìn về phía Lam Vong Cơ: "Cái này?! Đây không phải là?? ... nam nhân sao??!"

Sắc mặt Lam Vong Cơ đột nhiên trở nên cực kém, trên trán còn thấm ra lớp mồ hôi mỏng, như là kềm nén cực kỳ vất vả. Ánh mắt y nhìn Nguỵ Vô Tiện trở nên vô cùng đáng sợ.

"Lam Trạm! Ngươi? Ngươi không sao chứ?"

Lam Vong Cơ đột nhiên giơ tay lên, Nguỵ Vô Tiện cho rằng y nhịn lâu như vậy rốt cuộc thần trí không rõ, thấy người là đánh, lại hoặc là bị mình ép xem Long Dương đồ làm bẩn hai mắt, tức muốn hộc máu, nên hoảng hốt, lui về phía sau.

Nhưng một chưởng kia của Lam Vong Cơ lại là đánh vào đầu mình.

"Lam Trạm?! Ngươi tại sao đánh chính mình? Ngươi không cần tự trách như vậy?! Còn không phải chỉ là một trang Long Dương đồ thôi sao??"

Thấy Lam Vong Cơ chưởng một cái xong, làm như còn chưa thoả mãn, lại vung cánh tay lên, Nguỵ Vô Tiện vội vàng đè tay y xuống, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn lên.

Nguỵ Vô Tiện xác nhận y không phải là tức giận bản thân, mà là thật sự nghẹn đến mức không chịu nổi nữa, muốn đánh cho mình hai chưởng để tỉnh táo, hoặc là dứt khoát đánh cho ngất xỉu, ngoài miệng vội vàng an ủi nói: "Lam Trạm ngươi đến mức này sao? Cần gì phải tra tấn mình như vậy, kêu ngươi giải quyết lại không chịu giải quyết, ta đã nói nghẹn lâu sẽ xảy ra chuyện mà ..." Vừa nói, ánh mắt bắt gặp bình trà bằng đất sét kia.

Vội vàng rót một chén nước, đưa đến bên miệng Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, nào, uống một ngụm nước, bình tĩnh một chút".

Lam Vong Cơ cũng không phản đối, miệng hé mở, chậm rãi uống hết nước trà. Thấy y ngoan ngoãn như thế, Nguỵ Vô Tiện lại rót mấy chén, lần lượt đút cho y uống hết.

"Thế nào, tốt hơn chút nào không?"

Một lát sau, vẻ mặt Lam Vong Cơ càng thêm khủng bố. Nguỵ Vô Tiện hoảng sợ.

"Lam Trạm?? Ngươi hôm nay rất kỳ lạ nha. Có thể là sinh bệnh rồi không??"

"Kỳ lạ, rõ ràng sắc mặt vẫn là vẻ bình thường kia ..."

Hai má Lam Vong Cơ vẫn trắng nõn như mọi khi, nhìn không ra khác thường, Nguỵ Vô Tiện liền xoay mặt y về phía mình, đưa tay dán lên trán y để xem nhiệt độ.

Bàn tay mới vừa áp vào làn da nóng bỏng kia, Lam Vong Cơ thế nhưng đột nhiên chụp lấy tay hắn, bổ nhào về phía hắn!

Nguỵ Vô Tiện trong lòng hoảng hốt, theo bản năng muốn bước lui về phía sau, nhưng đúng lúc va vào án thư ở sau lưng, thuận thế ngã ra sau, cả người liền dựa nghiêng trên mặt bàn.

Trang sách bay lên, nước trà bắn tung toé, làm ướt áo Nguỵ Vô Tiện, lớp áo ướt đẫm lại trong suốt dán sát vào ngực, theo nhịp thở phập phồng lên xuống.

Thấy hình ảnh này, Lam Vong Cơ giống như bị cái gì kích thích, vành mắt đỏ lên, nắm lấy vòng eo hắn kéo về phía trước mình, chỗ dựa của Nguỵ Vô Tiện lập tức biến mất, trực tiếp ngã ra, Lam Vong Cơ càng thuận lý thành chương té nhào lên người hắn.

"Úi! Lam Trạm ngươi điên rồi!"

Nguỵ Vô Tiện bị đập đầu, mắt nổ đom đóm, vừa định dùng sức đẩy y ra, nhưng y hung hăng dùng lực đạo cực lớn đè chặt hắn trên mặt đất, không thể nhúc nhích một chút nào.

Lam Vong Cơ hỗn loạn phun hơi thở vào cổ hắn: "Ngươi rốt cuộc là ai?!"

Nguỵ Vô Tiện chớp mắt: "Lam, Lam Trạm? ...."

Lam Vong Cơ gần như là hoàn toàn bùng nổ: "Vì cái gì cứ luôn trêu chọc ta ở khắp mọi nơi?!"

Nguỵ Vô Tiện ngớ người: "Ta ..."

Đôi mắt nhạt màu luôn luôn lạnh lùng như băng giá nhuốm một màu sắc không rõ mơ hay tỉnh, thế nhưng Nguỵ Vô Tiện cảm thấy da đầu một trận tê dại, ngay sau đó im bặt, trong lòng suy nghĩ bay nhanh, "Không xong rồi, Xuân Cung đồ mới nãy ta cho y xem đã hoàn toàn kích thích y rồi .... Mẹ nó, sách Xuân Cung đồ gì của Nhiếp Hoài Tang ngươi lại còn có cái thứ Long Dương đoạn tụ này hả! Y hẳn sẽ không làm cả ta dưới cơn thú tính bộc phát đấy chứ? ... Không, không đến mức đó mà, đây chính là Hàm Quang Quân nha? Người khiêm khiêm quân tử, biết lễ nghĩa nhất ..."

Hai người giằng co ở tư thế này một hồi.

Nguỵ Vô Tiện tập trung tinh thần, không dám nói gì, chỉ ngầm dùng sức, nhưng tư thế này của hắn, bị người ta kềm giữ hai tay, eo chân lại bị sức nặng của Lam Vong Cơ đè chặt, thật sự là khó có thể phát lực.

Cuối cùng gầm ghè lẫn nhau, thân thể kẹt ở một tư thế vi diệu.

Hô hấp của Lam Vong Cơ trở nên dồn dập, Nguỵ Vô Tiện gần như có thể ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt trên người y.

Hai người đối diện ở khoảng cách cực gần.

Còn tốt, Lam Vong Cơ hình như không định tiến thêm một bước nữa, Nguỵ Vô Tiện lấy lại can đảm, dịu dàng nói, "Lam Trạm ... Ngươi, ngươi bình tĩnh một chút ... Là ta không đúng, ta không nên dùng Xuân Cung đồ kích thích ngươi ... Nhưng, nhưng ai kêu mặt của ngươi cũng không biết đỏ lên một chút, chẳng khác biệt gì mấy so với bình thường, ta cũng không biết là ngươi nhịn đến vất vả như vậy á. Ta đã sớm kêu ngươi tự giải quyết, ngươi không chịu làm, nghẹn thành ra thế này, còn không phải là lỗi của ngươi sao ... Ngươi, ngươi bình tĩnh một chút được không? Có thể xuống khỏi người ta không? Ta nói, chúng ta đều là nam tử, ngươi thế này, khiến ta rất khó xử đó ...."

Lam Vong Cơ vẫn không có bất kỳ sự nhượng bộ nào, ánh mắt nhìn hắn giống như kềm nén sát ý.

Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy mà kinh hãi, lại nói, "Ta sai rồi ta sai rồi, người đừng hung dữ như vậy ... Như, như vậy đi, ta ... ta dùng tay giúp ngươi giải quyết được không? Như vậy có thể không? Người xuống khỏi người ta được chưa?"

Thấy Lam Vong Cơ không nhúc nhích, Nguỵ Vô Tiện bất đắc dĩ, "Vậy ... vậy bây giờ, bây giờ ta dùng tay giúp ngươi, nha? Ngươi trước hết thả tay ta ra, được không?"

Cảm thấy lực đạo trên tay hơi lỏng ra một chút, Nguỵ Vô Tiện vất vả rút tay phải ra, xoay xoay cổ tay bị đè đến tê rần, căng da đầu duỗi tay xuống chỗ bụng hai người đang dán sát vào nhau.

Nhiệt độ cơ thể Lam Vong Cơ cao đến đáng sợ, cách lớp quần áo mà Nguỵ Vô Tiện cảm thấy bàn tay phải của mình giống như sắp phỏng.

Vừa chạm tới chỗ bụng dưới, liền cảm nhận vật to đùng đang đứng sừng sững kia căng trướng thêm vài phần, trong lòng Nguỵ Vô Tiện xẹt qua một cảm giác run rẩy khác thường, lòng bàn tay lại rịn chút mồ hôi. Trong lúc hoảng loạn, mò lung tung trên người Lam Vong Cơ một hồi, cuối cùng sờ đến được dây lưng quần, sau khi nhẹ nhàng cởi bỏ, luồn bàn tay mình vào.

Cả người Lam Vong Cơ chợt căng thẳng, con ngươi nhạt màu khẽ rung động bên trong hốc mắt, thế mà trong nháy mắt lại trợn trắng vì choáng váng.

Nguỵ Vô Tiện khẩn trương đến mức nuốt xuống một cái, tự trấn an tinh thần của mình, tay cầm đến cái thứ nóng bỏng giống như muốn làm tan chảy lòng bàn tay hắn, vuốt ve từ dưới lên.

Chưa từng làm loại chuyện này với bất kỳ nam tử nào ngoại trừ chính mình, Nguỵ Vô Tiện lập tức cảm thấy thẹn thùng khó diễn tả.

Sau vài động tác, Lam Vong Cơ nhắm hai mắt lại, buông hàng mi xuống khẽ run rẩy, hầu kết lăn lộn lên xuống, nhẫn nhịn vài cái, rồi phát ra một tiếng rên nhẹ.

Tiếng rên nhẹ này khẽ khàng như vậy, nếu không phải cách rất gần, căn bản là không thể nghe được, nhưng Nguỵ Vô Tiện đúng lúc đang ở vị trí rất gần như thế, gần đến mức một chút run rẩy rất nhỏ khó có thể phát hiện trong tiếng rên đó đều bị thu lấy không sót tí gì, thẳng tắp câu đến sợi tơ lòng của hắn, tia run rẩy đó bỗng nhiên cộng hưởng cùng với hắn, thế rồi một tiếng rên nhẹ cũng tràn ra như thể đáp lại.

Lam Vong Cơ hô hấp chợt gia tăng, mở hai mắt nhìn hắn một cái, lại như sợ hãi điều gì đó vội vàng nhắm mắt lại, chỉ trong nháy mắt, trên trán nổi hết gân xanh lên.

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên có một loại cảm giác thoả mãn mãnh liệt, trước khi kịp nhận ra, đã bắt đầu dùng những kỹ năng thành thục để lấy lòng thứ ở trong tay kia.

Lúc vuốt đến phần đầu, dùng lực đạo vừa phải gom bàn tay lại, xoa nắn chỗ đầu nấm giống như gãi đúng chỗ ngứa, cuối cùng, lòng bàn tay ấm áp ra sức nắm chặt, cọ xát mỗi một thốn (khoảng 2cm) nổi đầy gân xanh có thể cảm nhận được nhịp đập, xuống thẳng bên dưới phần gốc, lại dùng ngón út ngả ngớn quét lên trên túi da một cái.

"Thế nào? Thoải mái chứ, Hàm Quang Quân?"

Không có trả lời.

Cảm thấy mất mát một cách khó hiểu.

Nhìn Lam Vong Cơ với gương mặt phiếm hồng, giống như mỹ ngọc, bỗng nhiên rung động, mấy chữ ma xui quỷ khiến vọt lên cổ họng, chưa kịp nghĩ lại, đã thốt ra giống như mất kiểm soát:

"Để ý ta nha ... Lam nhị ca ca?"

Bốn chữ cuối cùng này mang theo giọng mũi nũng nịu, mềm mại nhưng lại giống như mồi lửa.

Lam Vong Cơ đột nhiên mở hai mắt, cả người không ngăn được rung động, lực đạo kềm giữ Nguỵ Vô Tiện thế nhưng chợt hung hãn lên.

Nguỵ Vô Tiện hốt hoảng kêu lên, chịu đau không được, theo bản năng rút tay mình ra, muốn đẩy Lam Vong Cơ ra.

Sự phản kháng này giống như là hoàn toàn chọc giận Lam Vong Cơ, đột ngột tháo mạt ngạch trên đầu xuống, túm chặt hai tay Nguỵ Vô Tiện, không cho có ý kiến đã trói hắn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro