Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday to you.....

Một gia đình gồm ba người đang vui vẻ trong quán ven đường, đứa bé gái mỉm cười chấp tay cầu nguyện rồi cùng ba mẹ thổi hết số nến trên chiếc bánh gato nhỏ. Tôi đứng đối diện nhìn họ rất lâu và cố nhớ lại lần sinh nhật cuối của mình là khi nào. Sau khi thổi hết nến, con bé ngước nhìn tôi, tôi có cảm giác như thể nó đang chế nhạo tôi, cho rằng tôi không được hạnh phúc như nó. "Hạnh phúc" ư? Nghe sao mà xa xăm quá.

Tôi đeo tai nghe vào rồi quay mặt bỏ đi. Hôm nay là sinh nhật tôi, sinh nhật lần thứ mười sáu của tôi, điều này phải khó khăn lắm tôi mới nhớ ra. Tôi bước một mình trong đêm tối, bản Sonata Ánh Trăng của Beethoven xem như bài hát chúc mừng sinh nhật cho tôi, còn ánh đèn nhấp nháy trên con đường tôi đang đi như những ngọn nến. Đi ra ngoài vào buổi tối là sở thích không biết có từ bao giờ của tôi, vì bóng tối và một mình khiến tôi thấy thoải mái và bình yên. Tôi thơ thẫn một hồi rồi dừng lại, một hương thơm khiến tâm trí tôi dao động, mùi oải hương đầy quyến rũ.

Tôi tiến lại chỗ ông cụ bán nến thơm, ông cụ đội chiếc nón rộng vành có vài mảnh vá, trông ông có vẻ mệt mỏi. Nhìn thấy tôi, ông cụ vui mừng:

- Cháu bé, mua giúp ông mấy cây nến đi, thơm lắm, cháu có thể trang trí nhà cửa hoặc đốt trước khi ngủ, nến này nhà ông làm, không độc hại đâu.

Tôi im lặng nhìn sang cây nến màu tím đang cháy có hình dáng một thiên thần với đôi cánh bé xíu dễ thương và tỏa ra mùi oải hương. Biết ý, ông cụ cầm lấy một bịch nến, trong đó có mười cây màu tím rồi chìa ra trước mặt tôi:

- Cháu thích mùi oải hương phải không? Đây, một bịch có mười cây, cháu tha hồ đốt, lâu hết lắm đấy. À, và có thể sẽ có điều kì diệu đấy.

Tôi không quan tâm những gì ông cụ nói, tôi nhìn bịch nến rồi lạnh lùng hỏi:

- Bao nhiêu?

Ông cụ vẫn vui vẻ đáp:

- Hôm nay sinh nhật cháu, ông lấy rẻ thôi, chỉ mười ngàn một bịch.

Tôi lấy trong ví tờ mười ngàn đưa cho ông cụ rồi nói:

- Lấy một bịch.

Ông cụ vừa lấy nền vừa vui vẻ nói:

- Cháu thích mùi oải hương vậy sao?

Không phải tôi thích mà là mẹ tôi thích. Lúc nhỏ mẹ hay làm nến thơm cho tôi, mẹ nói khi nhìn vào ngọn lửa trên nến sẽ cảm thấy bình yên hơn, cơ thể như được thả lỏng, hương thơm của nến sẽ giúp tâm trạng vui vẻ và giảm áp lực. Tôi đưa tiền và cầm lấy bịch nến rồi quay đi, đi được một đoạn đường tôi mới sực nhớ tại sao ông ta lại biết hôm nay sinh nhật mình?

Đứng ngoài cửa, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi tôi, tôi hơi choáng váng, tôi dùng tay che mũi và đi nhanh vào nhà. Như mọi ngày, lão già mà trước đây tôi từng gọi là " ba dượng" đang nằm sõng soài trên sàn, tay vẫn cầm chai rượu, miệng thì nói mớ : " Con khốn, mày đâu rồi?". "Con khốn", ông ta đang gọi tôi, ngày nào cũng vậy, cứ thấy tôi là ông ta đay nghiến, hôm nào ông ta vui thì chỉ chửi và tát vài cái vào mặt tôi, còn khi ông ta nổi nóng thì đánh tôi không thương tiếc. Có lần, ông ta tiểu lên áo của mình rồi nhét vào miệng tôi, trói tôi lại và ra sức đánh tôi bằng sợi dây nịt của ông ta. Mỗi lần chịu đòn là người tôi ê ẩm, chỉ có thể lê lết từng chút vào phòng, đó là lý do tôi thích ra ngoài vào buổi tối và càng về trễ càng tốt.

Tôi vào nhanh phòng của mình tránh lão già kia đột ngột tỉnh dậy và đánh tôi. Tôi bỏ chiếc balo nặng trĩu lên giường, cởi áo sơ mi và chiếc váy đầy nữ tính đáng ghét ra rồi cầm khăn đi vào phòng tắm. Tắm xong, tôi lau khô tóc rồi lấy số nến tôi đã mua ra và nhìn chằm chằm vào chúng. Số nến này như món quà sinh nhật tôi mua để tự thưởng cho mình. Tôi lấy ra một cây rồi đốt lên. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác yên bình như hôm nay, toàn thân tôi giãn ra, hương thơm của ngọn nến rất nhẹ dịu, khiến tôi chìm vào giấc ngủ. Tôi đang mơ.

Trong mơ, tôi thấy một người đàn ông đang ngồi đọc báo và một người phụ nữ đang tất bật với đống thức ăn trên bếp. Tôi tiến lại gần họ để nhìn rõ mặt, đi được vài bước thì tôi vui mừng chạy đến ôm người phụ nữ và gọi mẹ. Người đàn ông bỏ tờ báo đang đọc dở xuống bàn rồi bước lại gần tôi cười nói:

- Tịnh Yên của chúng ta hôm nay sao nhõng nhẽo vậy?

Tôi từ từ quay lại nhìn người đàn ông, tôi không kiềm được nước mắt và ôm chầm lấy ông ấy. Tôi nức nở:

- Con nhớ ba mẹ lắm, sao ba mẹ lại bỏ con?

Mẹ tôi xoa đầu tôi và nói:

- Con gái ngoan, ba mẹ đâu có đi đâu, ba mẹ vẫn ở bên cạnh con mà.

Tôi nhìn ba mẹ, nhìn thật kỹ gương mặt của họ, thật không có gì thay đổi, họ không có tý gì gọi là già đi cả. Tôi nũng nịu:

- Con đói quá.

Mẹ nhìn tôi âu yếm rồi nhìn ba cười, ba tôi nắm lấy tay tôi ngồi vào bàn ăn, ông nói:

- Chúng ta lại bàn ngồi nha, lát nữa mẹ con sẽ dọn cơm, toàn những món con thích.

Tôi vui vẻ nhìn cả ba và mẹ, tôi đang hạnh phúc, tôi mong muốn có một ngày được ngồi ăn chung với ba mẹ và hôm nay ước mong của tôi đã thành sự thật.

Mẹ đặt lên bàn món thịt gà sốt chua ngọt đang bốc khói khiến tuyến nước bọt của tôi hoạt động hết công suất. Ba gắp một miếng thịt vào chén của tôi, tôi nhìn miếng thịt, đầu lưỡi tôi cứ liếm lấy môi, chưa bao giờ tôi thấy miếng thịt ngon như vậy, tôi bỏ miếng thịt vào miệng, vị mặn mặn ngọt ngọt đan xen vào nhau khiến tôi ngậm suốt không nỡ nhai. Rồi đột nhiên đèn tắt, tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, một màn đêm phủ lấy tôi, tôi sợ hãi kêu lên:

- Ba mẹ ơi đừng bỏ con.

Tôi nhìn thấy những ngọn nến đang cháy, có rất nhiều nến, ánh sáng thật đẹp, theo sau đó là tiếng hát Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday to you..... Ba mẹ cầm bánh sinh nhật và hát chúc mừng tôi, tôi vui lắm, khi bài hát kết thúc, tôi chạy đến ôm lấy họ. Mẹ tôi đưa bánh sinh nhật ra trước mặt tôi rồi nói:

- Con cầu nguyện đi.

Chiếc bánh thật lớn, trên bánh có mười sáu cây nến tượng trưng cho số tuổi của tôi. Tôi chắp tay cầu nguyện:

- Cầu cho ba mẹ của con luôn khỏe mạnh và ở bên cạnh con mãi mãi.

Sau đó tôi thổi hết số nến chỉ bằng một hơi, ba xoa đầu tôi nói:

- Sinh nhật của con, con phải cầu nguyện cho con chứ?

Tôi mỉm cười nhìn ba mẹ thật lâu rồi nói:

- Chỉ cần ba mẹ luôn ở bên cạnh con là con hạnh phúc rồi.

Không khí vui vẻ, hạnh phúc chưa được lâu thì có tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa ngày càng lớn, cánh cửa càng lúc càng run mạnh.

Tôi choàng tỉnh, mồ hôi đầy trên trán, tôi ngơ ngác nhìn xung quanh rồi thất vọng, thì ra chỉ là mơ. Tiếng gõ cửa ngày một tăng và mạnh dần, tôi biết chắc là lão già chết tiệt kia đã tỉnh, ông ta đang tìm tôi. Tôi lo lắng, rón rén ra mở cửa, cửa vừa mở thì ông ta giơ chai rượu lên cao hướng về phía tôi, cũng may tôi phản ứng nhanh né được cú đập đó. Do mất thế, ông ta lao vào phòng tôi và ngã lăn trên sàn, ông ta loay hoay ngồi dậy, miệng quát:

- Con khốn, mày lại đây, hôm nay tao phải đánh chết mày.

Tôi hoảng hốt bỏ chạy ra ngoài, tôi cứ thế mà chạy, chẳng buồn quay đầu nhìn lại. Chạy đến một con hẻm nhỏ, tôi quẹo vào và vô tình va phải một người, cả hai cùng ngã, người đó đứng dậy, cậu ta đi về phía tôi và nói:

- Không sao chứ?

Cậu ta đỡ tôi dậy nhưng tôi cự tuyệt và tự mình đứng dậy. Tôi nhìn về phía sau để chắc chắn rằng lão già chết tiệt kia không đuổi theo tôi, rồi tôi nhìn người tôi vừa va phải. Trong bóng tối, dưới ánh đèn nhấp nháy tôi nhìn khá rõ gương mặt cậu ta, quả là ngũ quan cân xứng, rất đẹp. Cậu ta cũng nhìn tôi rồi nói:

- Bạn không sao chứ?

"Bạn" ư? Lâu rồi tôi không nghe ai xưng hô như thế với tôi, tôi ôm cánh tay của mình, mọi cơn đau ập tới, tôi quay đi mặc cho cậu ta ngơ ngác nhìn. Tôi đi được vài bước thì cậu ta chạy theo níu lấy cánh tay tôi. Tôi nhăn mặt kêu đau, cậu ta mới chịu bỏ tay ra và xin lỗi tôi. Cậu ta nhìn tôi rồi lo lắng hỏi:

- Bạn bị thương không nhẹ đâu, để tôi đưa bạn đến bệnh viện.

Tôi quát:

- Không cần. Để tôi yên.

Rồi tôi lẳng lặng bỏ đi. Tôi nghe phía sau mình có tiếng gọi của một cô gái:

- Tuấn Anh, anh đứng đó làm gì vậy? Anh mua kem cho em đi.

- Anh biết rồi, anh đi liền đây.

Thì ra cậu ấy tên Tuấn Anh. Tôi đột nhiên mỉm cười mà không biết tại sao mình lại cười.

Sau cú va chạm, tôi cứ đi như thế suốt đêm. Đồng hồ đã điểm mười hai giờ, thế là những giây phút cuối cùng trong ngày sinh nhật của tôi đã qua, nhưng dù sao tôi cũng có một khoảng thời gian tuy ngắn nhưng hạnh phúc trong giấc mơ của mình.

-----------------

Tuấn Anh cầm hộp kem vui vẻ về nhà, đứng tại con hẻm, nơi cách đó không lâu cậu đã va vào một cô gái. Tuấn Anh nhìn xung quanh để tìm kiếm cô gái nhưng không thấy, rồi cậu đứng cười một mình và lẩm nhẩm:

- Khuya thế này cô ấy đi một mình vậy có sao không ta? Lại mặc bộ pijama lang thang ngoài đường nữa chứ.

Không yên tâm, Tuấn Anh đi theo hướng Tịnh Yên đã đi để tìm kiếm cô. Đi đến một công viên gần đó, Tuấn Anh vui mừng khi thấy Tịnh Yên đang ngồi ghế đá ở bên đường, anh định băng sang đường nhưng nhớ lại lúc gặp Tịnh Yên, cô đã thẳng thừng cự tuyệt anh nên anh cũng không dám đến gần cô. Tuấn Anh đứng bên đường nhìn Tịnh Yên, từng cử chỉ của cô anh đều không bỏ qua. Tịnh Yên không nhìn thấy Tuấn Anh, cô ngồi ghế đá hồi lâu rồi đứng dậy đi về. Tuấn Anh cũng đi theo Tịnh Yên.

Tịnh Yên lê chân trên con đường quen thuộc, con đường rất vắng người, chỉ có mỗi cô và Tuấn Anh đang đi phía sau. Đi như thế cho đến khi Tịnh Yên đột ngột dừng lại tại một ngôi nhà, ngôi nhà cấp bốn cũ, xơ xác, những tấm tôn đã rỉ sét và đầy những chiếc lá khô. Tịnh Yên đứng trước cửa nhà rất lâu khiến Tuấn Anh cũng sốt ruột. Anh tự hỏi:

- Đây là nhà cô ấy sao? Sao lại đứng như vậy mà không chịu vô?

Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện ra trong đầu Tuấn Anh. Rồi bất chợt Tịnh Yên rón rén bước vào nhà. Khi Tịnh Yên đã vô nhà, Tuấn Anh cũng yên tâm quay về.

-----------

Nhìn thấy hộp kem chảy hết ra, Thanh Tâm hét lớn:

- Kem tan hết rồi, bắt đền anh hai.

Tuấn Anh gãi đầu cười nói:

- Anh xin lỗi.

Thanh Tâm khóc rống lên và vùi đầu vào lòng mẹ, cô bé nũng nịu:

- Mẹ la anh hai đi.

Người phụ nữ ngoài bốn mươi, mặc chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng manh và khoác chiếc áo ấm bên ngoài xoa đầu Thanh Tâm, dịu dàng nói:

- Đừng nhõng nhẽo mà, mẹ bỏ kem vào tủ lạnh, ngày mai con có thể ăn rồi.

- Nhưng con muốn ăn ngay bây giờ.

- Ăn bây giờ sẽ bị sâu răng đó.

Thanh Tâm nín khóc, cô bé cầm hộp kem tiến lại chỗ Tuấn Anh và nói:

- Cảm ơn anh hai.

Tuấn Anh chưa kịp phản ứng thì cô bé đã chạy vào bếp cất hộp kem. Tuấn Anh chỉ biết nhìn theo và cười. Người phụ nữ quay sang nhìn Tuấn Anh cười rồi nói:

- Con thấy chưa, ai kêu con chiều em quá chi, nghe em gái nói muốn ăn kem là chạy đi mua ngay.

Tuấn Anh ngồi bên cạnh mẹ và vui vẻ nói:

- Không sao đâu mẹ, thấy em vui là con cũng vui rồi.

Người mẹ xoa đầu, hôn lên trán con trai rồi dịu dàng nói:

- Thôi con đi ngủ đi, khuya rồi đó.

-----------------------------

Tôi lại trở về nhà, chỉ vì không muốn xa ngôi nhà mà trước đây gia đình tôi cùng sống chung với nhau thì tôi đã bỏ đi từ lâu rồi. Tôi nhẹ nhàng đi từng bước vào nhà, vừa đi tôi vừa quan sát tìm kiếm "cha dượng", lão già chết tiệt ấy đang nằm ngủ say trên giường của tôi, thật kinh khủng. Tôi chạy nhanh vào phòng lấy đống nến rồi ra nhà sau ngủ. Nói là nhà sau cho hoa mỹ chứ thật ra chỉ là một cái chồi nhỏ mà mẹ tôi dựng lên để mỗi buổi trưa hè, tôi và mẹ ra ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Giờ đây, trong đêm khuya với cái lạnh buốt giá, tôi co rúm người vào một góc, tôi nhớ mẹ. Tôi lại gần lu nước, lấy một ít nước tưới cho cây bồ kết, tôi ngắm nhìn cây, cái cây mà mẹ tôi đã tự tay trồng để lấy trái nấu nước cho tôi gội đầu. Tôi quay lại cái chồi nhỏ, tôi lấy cây nến đang cháy dở ra và đốt lên. Ngọn lửa tuy nhỏ nhưng thật ấm áp, giống như vòng tay của mẹ đang ôm lấy tôi, tôi ngủ thiếp đi.

Tôi đang nắm tay của ba mẹ, cả gia đình chúng tôi đang cùng nhau bước đi trên một con đường đầy hoa oải hương, những tia nắng ấm xuyên qua từng kẻ lá, cảnh vật thật đẹp, vườn oải hương thật thơm ngát. Ba mẹ nắm chặt tay tôi, nhìn tôi và chốc chốc lại nhìn nhau cười. Ba mẹ chỉ cười mà không nói lời nào, chỉ có tôi là nói không ngừng:

- Cảnh đẹp quá ba mẹ ơi, hoa oải hương cũng thơm nữa, màu tím của hoa dịu dàng thật, nhìn càng lâu càng thấy thích. Sinh nhật của con lần này con vui lắm, ba mẹ biết không đã lâu lắm rồi con không được vui như vậy, "cha dượng" toàn đánh con thôi, có lần đánh con đến nỗi con không ngồi dậy được luôn. Mấy năm nay con làm đủ thứ việc, rửa chén cho nhà hàng, giúp việc cho một gia đình, làm tạp vụ cho khách sạn,... để kiếm tiền. Nhưng lần nào về ông ta cũng lấy tiền của con đi uống rượu, cũng may con giấu tiền vào một chỗ bí mật nên ông ta chỉ lấy đi mấy đồng lẻ thôi. Ba mẹ thấy con giỏi chưa? Sáng mai con đi học rồi đó.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro