2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị Jang ơi, bản thiết kế này có phải hơi... lạ không?"

Trong suốt một tuần qua, Jung Hoseok nhà ta rất được lòng các anh chị đồng nghiệp ở bộ phận thiết kế. Nói trắng ra là do em không biết từ chối yêu cầu của ai, cũng không dám nói ai một lời nào, chỉ chăm chú lắng nghe, học hỏi.

Duy chỉ có hôm nay, trong người em cứ bồn chồn lo lắng, như thể sắp có chuyện động trời sẽ xảy ra vậy. Nhìn vào bản thiết kế chị phó phòng làm mẫu cứ mãi chỉnh đi chỉnh lại, em ngắm thế nào cũng chẳng thấy ưng mắt.

"Lạ? Lạ chỗ nào cậu nói tôi nghe xem"

Trước khi Hoseok kịp nhìn vào mắt chị phó phòng vì chợt nhận ra mình lỡ lời. Một giọng nói nghiêm nghị phát ra từ đằng xa, làm Hoseok đây dựng hết tóc gáy.

"Ôh sếp Min, em nó... chỉ nói bừa thôi, là... tôi tự ý dùng thiết kế của sếp, tôi sẽ kiểm điểm bản thân mình..."

Chị phó phòng có vẻ dè dặt với người đàn ông đó, nở nụ cười gượng gạo rồi âm thầm ngoắt tay em đi trước, để chị giải quyết chuyện này cho.

Em cũng là định bụng chuồn đi, nhưng người đàn ông kia đâu dễ dàng gì bỏ lỡ cơ hội khi gần em thế này.

"Phó phòng Han này, những thiết kế mà tôi làm ra, không thể dễ dàng bị sao chép lại thế này đâu. Dù cho cô có thay đổi bố cục đi chăng nữa, nó cũng chỉ là một mớ hỗn độn không tương đồng"

Min Yoongi nhìn sang Jung Hoseok, khẽ chăm chọc.

"Mà nếu cô muốn dạy cậu thực tập sinh này, có lẽ cô cần phải nổ lực sáng tạo hơn rất nhiều đó."

Min Yoongi bỏ đi một mạch, không quên liếc mắt nhìn biểu cảm khó nói hiện trên gương mặt của em. Đắc ý mà thong dong trở về văn phòng.

"Cái thằng đó nó nghĩ nó lớn hơn ai mà dạy đời tao vậy? Em thấy rõ không Hoseok, là nó xem thường chị, nó ỷ nó thăng chức từ trưởng phòng lên giám đốc là chị sợ nó. Không có đâu, kêu nó chờ đó!"

Phó phòng Han đứng bật dậy la lối om xòm, làm mọi người trong bộ phận cũng phải sợ hãi thay. Mà không phải sợ vì chị ấy sẽ chửi mình, chỉ sợ chị ấy chửi quá lời, Min Yoongi nghe được lại thẳng tay tiễn chị ra khỏi công ty mất.

Jung Hoseok một thân khó xử, chỉ ngồi cười khổ vuốt vuốt lưng chị ấy cho nguôi giận, rồi em lấy ra bộ sưu tập của bản thân, là tất cả các thiết kế trang sức em từng làm ra. Lúc này chị phó phòng mới bình tĩnh, cầm đại một tấm lên nhìn thật kỹ.

Đây mà là thiết kế của thực tập sinh à?

Chị Jang hết nhìn bản thiết kế rồi lại nhìn em, ấm ức đến nỗi hai mắt rưng rưng như muốn khóc. Hoseok chỉ đành hứa sẽ bỏ tiền túi ra bao chị ấy ăn nhậu một bữa. Dù sao việc phó phòng bị la cũng có một phần lỗi ở em mà.
_____

"Nè, chị hỏi thiệt chứ em có thấy dạo này thằng nhãi đó hơi lạ không?"

Han JangMi làm ra vẻ nguy hiểm, tay cầm ly soju uống cạn, lèm bèm về tên sếp hắc ám Min Yoongi

"Ai chị?"

Jung Hoseok ngây thơ hỏi lại.

"Thì thằng sếp Min, Min Yoongi đó"

Han JangMi càu nhàu

"Giờ em mới biết cả họ lẫn tên anh ý ấy"
Hoseok chọc chọc đũa vào cái bánh gạo nóng hổi, mườn tượng lại vẻ mặt đắc ý đầy khó hiểu của anh ta khi đi lướt qua người em.

"Có giỡn không vậy? Em thực tập được cả tuần hơn rồi đó em"

"Thì cái hôm mà bé Jihae chỉ em đi vô phòng ảnh á, em chỉ mới giới thiệu tên thôi đã bị chị thư ký kéo về bộ phận mình rồi"

Hoseok bỗng dưng tuột cảm xúc, ểu xều nhớ về cái hôm bị hớ ở văn phòng giám đốc Min.

Phó phòng Jang rót cho em một ly rượu đầy, ép em tu một hơi cạn sạch mới bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình.

"Con bé đó, hiếm khi thấy nó để ý ai như em, lúc nào chị cũng thấy nó đang nhìn em chăm chú lắm, chắc nó thích em không chừng"

"Chắc không đâu chị ơi, nói vậy ai nghe được người ta đồn, tổ quật em chết"

Hai chị em người ha hả sau câu nói đùa của Hoseok, không để ý ngoài cửa có một tấm lưng lớn vẫn đang âm thầm chờ đợi tình yêu của mình tận hưởng cuộc đời.
___

"Chị tưởng chị mới là người say trước chứ? Sao em uống có ly chị đưa mà đã gục thế này rồi? Tỉnh dậy đi về nè, Hoseok"

Chị JangMi vỗ vỗ mặt em, cố bóp miệng rồi làm đủ cách để khiến em tỉnh táo, nhưng chưa kịp tiếp tục đã có một bàn tay to lớn chặn lại.

"Để tôi"

Cậu trai trẻ cao khoảng một mét tám, phong cách ăn vận rất thời trang, tóc nâu nâu, vừa xoăn vừa dầy. Còn đọng lại vài đốm tuyết nhỏ ngoài trời đông, điểm tô cho gương mặt đậm chất riêng ấy, miệng tươi cười với chị, tay vẫn thoăn thoắt đỡ lấy Hoseok.

Chà, cảm giác nếu như còn ở gần chắc chắn sẽ bị nhiệt độ ấm áp này hấp cho chín luôn.

"Taehyung hả, uchuchu nhớ em yêu quá"

Hoseok say khước, vừa được đỡ trên vai cậu trai ấy liền nhận ra đây là em trai ở cùng phòng thuê. Em cũng không quên lịch sự quay qua tạm biệt chị phó phòng rồi mới để cậu ta cõng về.

"Sao cái số thằng này quen toàn trai đẹp không ta?"

Chị phó phòng mặt ỉu xìu cắn cắn móng tay, khẽ chạnh lòng.

_____

Được TaeHyung cõng trên vai, Hoseok vui vẻ ca hát đủ mọi bài mà bản thân nhớ. Ngoài trời đất đại Hàn vẫn đang chuyển đông, tuyết rơi khắp nơi, chúng chầm chậm đáp lên mặt Hoseok, như gửi cho em một nụ hôn mát lạnh, dung hòa với nhiệt độ cay nồng của thứ rượu em vừa uống.

"Hôm nay anh có chuyện gì buồn à?"

"Hổng có, hôm nay vui hơn bình thường á, nên anh mới khao chị ấy chầu này"

Hoseok như con sóc nhỏ, nằm trên lưng cậu không yên, hết nhủi người lên lại nhún bên này nhún bên kia. Kể chuyện được giáp mặt với sếp được chị phó phòng bênh, không quên thêm mắm dặm muối cho câu chuyện đỡ nhạt, lại còn khoe là chị phó phòng nhìn bộ sưu tập của em xong muốn lát mắt luôn.

Nói xong Hoseok liền cười khanh khách, Taehyung thấy em cười cũng cười theo, không quên bè theo vài câu cho người trên lưng đắc ý mà vui vẻ ôm chặt lấy mình.

Cả hai đều tận hưởng loại cảm giác riêng, chỉ có mùi giấm chua là không thoát khỏi người đàn ông vẫn đang theo dõi em mọi lúc mọi nơi kia.
____

Về đến chung cư, Taehyung dịu dàng đặt Hoseok nằm đỡ trên ghế sofa, cậu bước đến tủ lạnh, đôi tay thon dài nhanh chóng tìm lấy một vài chanh, chu đáo làm cho em một ly nước giải rượu.

Hoseok mơ màng nằm co rúm trên ghế, em thấy bản thân đang đi dọc theo bờ biển, nhìn về phía biển trời mênh mông rộng lớn, hình bóng vừa lạ vừa quen thoát ẩn thoát hiện cứ liên tục chìm trong các ngọn sóng. Là một chàng trai với mái tóc vàng, áo sơ mi trắng, quay lại với đôi mắt sưng tấy ngấn lệ, miệng cười hiền rồi chỉ nói với em vài từ.

"Hoseok à, em phải sống tốt nhé"

Hoseok nhắm nghiền mắt, nhưng tay chân không khống chế được mà quơ quào loạn xạ. Làm cho Taehyung một phen khiếp vía.

Chạy đến ôm lấy em vào lòng, em vẫn không hoàn toàn tỉnh táo, vẫn nhắm chặt mắt nhưng lại khiến áo Taehyung ướt đẫm nước mắt khi nào chẳng hay.

"Hoseok ngoan, không sao hết, có em đây, Taehyung đây, không sao hết."

Hoseok lắc đầu, dụi mình vào lòng Taehyung, hai tay bấu chặt vào áo của cậu. Cậu cũng chẳng dám làm gì ảnh hưởng đến em, chỉ ngồi đó vuốt lưng cho đến khi em bình tĩnh lại.

"Tae... Taehyung, anh..."

Hai má ửng hồng, Hoseok cuối cùng cũng mở mắt, hờ hững chạm vào gương mặt điển trai của cậu trai. Mân mê đôi tai cứng, lê xuống sờ vào nơi trái cổ nhọn hoắc đang khó khăn chạy lên chạy xuống.

"Hoseok, em không muốn lợi dụng lúc anh không tỉnh táo đâu" - Taehyung không thích bản thân lúc nào cũng chỉ đến bên em lúc em không đủ minh mẩn thế này, Taehyung muốn Hoseok thật sự chấp nhận cậu khi cả hai có sự đồng điệu trong buổi khoái lạc ấy.

"Cứ lợi dụng anh" - Hoseok như van xin cậu, em nhướm người lên, muốn hôn vào môi cậu ta nhưng liền bị cậu ta cự tuyệt.

Ủy khuất một bụng, Hoseok tiếc nuối buông tay rời khỏi người Taehyung, khó khăn lảo đảo trở về phòng. Mặc cho Taehyung có gọi vọng vào, em cũng mất hứng, mệt mỏi ngã nhào xuống chiếc giường êm ái của mình.

Taehyung ngồi bên ngoài lo lắng, sợ Hoseok uống nhiều như thế khi ngủ lại gặp phải ác mộng, đắn đo một hồi vẫn là yếu lòng mà mang ly nước vào giải rượu cho em.

"Hoseok, em vào đấy nhé"

"Không... không cho"

Hoseok nghe thấy giọng cậu, cảm giác buồn bực lại trào ngược lên, định bụng khóa cửa lại nhưng tay chân không thèm động đậy, cả người mệt mỏi đến mức không có cảm giác gì nữa. Đành mặt kệ cho tên dễ tự ái kia mở cửa bước vào.

"Em xin lỗi, dậy uống nước đi, không là không ngủ được đâu đó."

"Không thèm"

Mệt thì mệt nhưng cãi tay đôi lúc này thì Hoseok em chẳng có ngán ai đâu nhé. Taehyung cũng bất lực, nhận mình yếu thế hơn em mà lấy ly nước ngậm vào một ngụm. Tìm đến đôi môi mấp máy vì khát mà hôn xuống, Hoseok lúc đầu khá bất ngờ, muốn cự tuyệt nhưng liền không có liêm sĩ mà đáp lại cậu ta.

Hai đôi môi tách ra, kéo theo vài sợi nước mỏng dính, long lanh trong ánh sáng mờ ảo rồi bất chợt đứt rời. Taehyung vẫn là không kềm được mình, cuối cùng cũng cuống vào cuộc vui với Hoseok lần nữa.
___

Min Yoongi với vẻ mặt đầy ưu sầu, hết nhìn xa xăm rồi lại nhìn vào tài khoản trên ứng dụng đen ấy.

Đưa tay nâng ly lên thương thức loại rượu quý, ngấm ngầm toan tính điều gì đó trong tương lai.

"Vẫn là để em thiệt thòi một chút, Hoseok à"

Yoongi đứng dậy rời đi, để lại một tập tài liệu về lý lịch của Kim Taehyung.
___

Cứ đà này chắc 10 tháng chắc ra được một chap quá T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro