vầng trăng tương tư vầng trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đây là em, còn đây là tôi. kia là thiên đường, và tôi là kẻ phàm không tên.

nếu em là mặt trời, tôi sẽ là thân xác hướng dương chỉ để dõi theo mọi miền em đi qua. nếu em là hoa mười giờ, tôi sẽ là cái mười giờ thoáng qua như con gió đầu mùa chỉ để ngắm nhìn vẻ đẹp của em hé lộ sau cánh lá xanh rờn. còn nếu em chỉ là em, thì tôi nguyện là kẻ say đắm trong từng ánh mắt, cử chỉ ngọt ngào ấy.

em trong mắt mọi người rất bình thường, hệt như một bông hoa dại ven đường. nhưng donghyuck trong tôi, rất khác, rất yêu, rất tình. em, một ngày hai cốc cà phê sữa đá nhiều sữa ít cà phê; em, dăm ngày lại tản bộ quanh công viên gần nhà, mà không hề biết rằng em đi lạc vào cả lòng tôi thế này; em, là em trong tôi, là bông hướng dương mà tôi sẽ chẳng bao giờ có thể với đến được.

cái tương tư, hệt như nhâm nhi cốc vang đỏ đắng nghét đầu lưỡi. vậy mà tôi tương tư em, như thể vầng trăng tương tư vầng trời, như thể việc những cánh hồng xác xơ vương khỏi cánh môi ai kia. một chút vang đỏ cho nồng cái tình, phải không em? sao lại chẳng ngọt, mà lại đắng nghét đầu môi.

tôi đã khựng đôi chân này tự khi nào. vì tôi biết, con đường trước mắt là biển mảnh thuỷ tinh vụn vỡ, còn phận tôi là kẻ phàm chân trần mục nát đi tìm lại trái tim đã sơ ý trao cho ai. tôi cũng biết, là khi tôi có chạy tìm em đằng chân trời biển núi nào đi nữa, cho dù bồ câu có thoảng bên tai với tôi rằng em đang lẻ bóng, hay những con diều biếc trên trời lấp ló ngầm muốn đưa bóng em đi thật xa, thì tôi cũng sẽ chẳng thể gần bên em.

"vầng trăng tương tư vầng trời", là vầng sao tương tư vầng sáng, và tương tư chiếm lấy tư tưởng. tình này sao chẳng thể nồng ấm như giọt vang nữa, phải không em? sao lại đăng đắng, rồi lại ngọt xớt đầu môi.

hoá ra, gọi tình này cho ta mờ đi chút lý trí, để rồi tỉnh lại và chợt xoá đi vệt mờ ấy, là tương tư. tình này không phải tình ta, tình tương tư ấy còn xa hơn nhiều.

và khi em bắt gặp lấy hình ảnh của một kẻ phàm gục đầu xuống van xin để có được tình yêu của em, đừng ngỡ ngàng, là tôi. tôi van xin cho một ngày không xa, khi mặt trời và mặt trăng ở cùng một khung trời, và đám mây bồng bềnh kia sẽ hát mừng cho đôi ta. tôi van xin cho một ngày khúc ca tình của tôi viết cho em sẽ được vang lên, cất tiếng như thể chiếc đèn điện rực sáng khi đêm về, và lũ thiêu thân sẽ không ngừng nhảy múa. tôi van xin cho người, vì kẻ phàm tầm thường này mà cho gã ta một chút ánh sáng, đưa thân xác gã về bên với người.

em có bao giờ thấy cái ánh trời và ánh trăng cùng rọi thấu vào trong tim? em có dần nghe thoang thoảng tiếng guitar mỏng manh treo trong gió? hay em có bao giờ chợt nhận ra luôn có một kẻ dại khờ lê bước theo em trên mọi nẻo đường? quả là khi thốt lên, vẫn không thể có câu trả lời.

thời gian trôi nhanh như những gì thoáng qua trong đầu tôi, không để lại chút tiếc nuối nào, mà tôi vẫn ở đây mơ về tình yêu của em, say đắm trong lưới tình.

thi thoảng, tôi vẫn mơ về hình ảnh em cười vu vơ dưới cái nắng đầu mùa, hay những khi em tôi nồng nàn bên cốc cà phê và xối xả mưa rào; nhưng tôi biết rằng phận này sẽ không bao giờ với đến được.

vì tôi, đang mơ.

###

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro