CHƯƠNG XV: LỜI TỎ TÌNH DƯỚI TRĂNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ba người trên đường về có rẽ vào một nhà hàng để ăn trưa. Mặc dù anh đã cố nói chuyện vui vẻ nhưng không khí vẫn cực kì ngượng ngập. Dùng bữa xong anh lại lái xe đưa cả ba về trường.

   Buổi chiều lớp học không có tiết nên nó về phòng nghỉ ngơi.

   Ngày hôm sau, nó và hắn đi học lại, các bạn cùng lớp cũng biết tin nó và Trạch Dương  phải nằm viện nhưng không ai biết nguyên do nên cũng lại tận tình hỏi han. Nó thì vui vẻ trả lời, chỉ riêng cái tên mặt sắt nào đấy thì cứ lầm lầm lì lì như bị ai thiếu nợ không trả làm mọi người dù muốn hỏi cũng không có dũng khí.

   Bỗng có người reo lên:

- A! Anh Hạ Mộc kìa!

  Theo tiếng reo thì cả lớp đồng loạt quay ra phía cửa. Trong ánh nắng thu rực rỡ, anh một thân đồng phục trường , biển tên vàng hứng ánh nắng lại càng lóa mắt. Khuôn mặt hoàn mĩ nở một nụ cười sáng lạn làm người khác phải ngây ra mà ngắm nhìn.

  An Nhi vui vẻ đứng dậy chạy tới phía anh:

- Anh tìm em sao?

  Đáp lại nụ cười cùng ánh mắt ngóng trông của em gái, anh lạnh lùng thu lại nụ cười rồi buông một câu:

- Không!

  Nụ cười trên mặt An Nhi cứng đờ. Cô thấy buồn, thực sự muốn khóc. Hít một hơi kìm nén nước mắt đang trực trào ra, cô cúi đầu quay người đi vào.

   Hạ Mộc nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn, thâm tâm có chút day dứt. Không hiểu sao anh không có tình cảm với cô em gái này nếu không phải nói thẳng ra là có chút chán ghét. Có lẽ anh sai rồi. Anh khẽ gọi:

- An Nhi!

   An Nhi lau vội giọt nước mắt vừa rơi ra, quay đầu:

- Dạ!

- Anh xin lỗi!

  An Nhi nở nụ cười rạng rỡ lắc đầu:

- Em không sao đâu!

- Ừ!

   Cô lại quay người về chỗ ngồi. Lúc này anh mới bước vào lớp. Đám nữ sinh lại được thể trầm trồ á ố nhìn anh bằng đôi mắt hình trái tim:

- Wow! Siêu cấp đẹp trai!

- Soái ca đúng chất ngôn tình chúng mày ơi!

- Trông anh ấy lạnh lùng quá!

  Hạ Mộc bỏ ngoài tai mấy lời nói không ra sao, anh đi tới bàn hắn:

- Tử Anh! Đi cùng anh một chút!

   Nó bất ngờ nhìn anh. Anh tìm nó có việc gì chứ? Nó tuy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu:

- Được ạ!

  Nó đứng dậy theo sau anh. Hai người cùng đi ra khỏi lớp.

  Trong mắt hắn lóe lên một tia khó chịu mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Hắn ngồi yên nhìn theo hai cái bóng một cao một thấp kia mà thấy trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu. Trông họ tưởng như là hai giới hạn cách xa nhưng khi đặt gần lại có thể hòa hợp đến vậy. Rồi hắn lại giật mình tự giễu. Hắn có là gì đâu chứ? Nó đi cùng anh, hay cùng người đui mù què chột cũng đâu có ảnh hưởng gì đến hắn đâu. Hắn quá hồ đồ rồi!!!

     Nó đi theo anh ra khỏi tòa nhà rồi mới hỏi:

- Mình đi đâu thế anh?

- Đi tới phòng tập của trường. Em nhận được vai mới._anh từ tốn trả lời.

- Vai mới? Vai gì cơ ạ?

- Anh nghe cô nói là vai Hằng Nga trong đêm trung thu. Trung thu, trường  tổ chức cho đám nhóc cấp 1, cấp 2 mà.

- Em không làm được đâu!

- Anh không biết. Em tự đi nói với cô đi.

- Nhưng...

- Đi thôi!

   Anh rất tự nhiên nắm lấy tay nó dắt nó đi trên con đường lát đá trắng. Hàng cây phong hai bên đường đã ngã sang màu vàng, chỉ cần gió khẽ thổi là sẽ có vài chiếc lá rơi xuống. Chiếc lá màu vàng xoay vòng vòng trong không trung rồi mới đáp xuống đất. Khung cảnh như vậy nếu đi một mình có lẽ sẽ cảm thấy rất cô đơn nhưng đi cạnh anh thật khác. Bàn tay anh thật to mà cũng thật ấm áp, bóng lưng rộng giống như có thể gánh vác mọi thứ trên đời. Nó cứ mải ngắm nhìn anh mà không để ý tới hai người đã đến phòng tập từ lúc nào.

   Anh quay người mỉm cười khẽ gọi:

- Tử Anh! Đến nơi rồi!

  Nó giống như đang làm việc gì vụng trộm mà bị bắt quả tang khiến mặt nó nóng bừng lên. Nó rối rít xin lỗi:

- Em xin lỗi! Em....em....

- Không có gì. Mau vào thôi!

   Hai người mở cửa tiến vào trong. Một cô giáo trẻ đang mặc bộ đồ múa màu hồng đang đợi sẵn:

- Em là Tử Anh đúng không?

- Dạ vâng! Là em ạ!

- Thật là xinh đẹp. Em đẹp hơn cô tưởng tượng nhiều lắm!

- Em không có!_nó xấu hổ đỏ bừng mặt.

- Không cần ngại. Giao vai này cho em là cô yên tâm rồi.

- Nhưng em...

- Cô tin em làm được! Đây là kịch bản, em cầm lấy về nhà đọc. Sau khi tan học các buổi chiều từ thứ hai đến thứ sáu em đến tập nhé!

- Vâng!

- Hai em về lớp đi. Các em học sinh cũng sắp vào lớp rồi! Cố lên nhé!_cô giáo nở một nụ cười rạng rỡ.

- Bọn em về đây ạ! Em chào cô!_anh nói rồi cầm lấy tay nó đi ra cửa

- Em chào cô!_nó ngoái đầu chào vẫn còn thấy cô giáo đang vẫy vẫy.

  Hai người lại đi trên con đường vừa nãy. Nó vẫn đang thấy rất mông lung. Nó sợ nhỡ nó làm không tốt thì sẽ khiến mọi người thất vọng. Anh giống như nhìn ra được tâm sự của nó, vừa bước chậm rãi vừa kể chuyện:

- Ngày bồ công anh bé nhỏ cùng các anh chị của nó phải rời khỏi mẹ theo bác gió đi tới miền đất mới bồ công anh nhỏ sợ hãi lắm. Nó cứ bám rịt lấy mẹ mà không chịu đi. Và rồi mẹ nó phải an ủi: "Con yêu của mẹ! Con hãy can đảm lên. Theo bác gió đi thật xa, rồi con sẽ khám phá được rất nhiều điều mới lạ. Con cũng sẽ có một gia đình của con với các con của con. Nếu con cứ sợ hãi, con sẽ bỏ lại cuộc sống tươi đẹp của mình. Ngày trước mẹ cũng như con, mẹ sợ hãi làm bà phải an ủi. Con thấy đấy, không phải mẹ đã có những đứa con tuyệt vời sao". Bồ công anh nhỏ bé vẫn còn sợ hãi lắm nhưng nhìn anh chị em mình đang bay trên bầu trời bao la thì nó cũng khao khát. Vậy là nó dứt người khỏi mẹ và bay đi. Nó chào mẹ rồi theo bác gió bay qua những cánh đồng, những dòng sông và tới được một miền đất mới, tự mình cho ra những đứa con xinh đẹp.

   Nó im lặng lắng nghe. Nó cũng giống như bồ công anh nhỏ bé, luôn sợ hãi. Nhưng phải có khó khăn mới là cuộc sống. Vượt qua được khó khăn thì bản thân nó cũng sẽ được tôi luyện.

- Cảm ơn anh nhiều lắm!

  Anh không trả lời nó mà im lặng. Hai người cứ vậy bước đi.

....

  Những ngày sau nó đều rất đúng giờ đi tập. Tập xong thì lại cùng anh đi về. Mặc dù nó không muốn làm phiền anh nhưng ngày nào ra ngoài là nó cũng thấy anh đứng chờ sẵn. Anh sẽ cầm một cốc trà sữa ngồi ở băng ghế đá. Thấy nó ra thì anh sẽ đưa trà sữa cho nó uống. Rồi cả hai sẽ cùng đi về, anh sẽ hỏi nó xem ngày hôm nay như thế nào, sẽ động viên nó, sẽ kể chuyện cho nó nghe.

   Thấm thoắt đã đến đêm trung thu. Tan học là nó phải đến ngay phòng tập để hóa trang. Ngồi yên cho chuyên gia trang điểm to vẽ một hồi rồi chuyển sang làm tóc, làm tóc xong thì đổi phục trang.

   Chả mấy chốc mà bóng tối đã buông xuống. Trên sân khấu ngoài trời được trang hoàng lộng lẫy, nhưng đèn lồng màu đỏ nổi bật được treo thành những dải dài. Đội múa lân đang luyện tập cho phần biểu diễn. Âm thanh tíu tít của đám trẻ làm không khí thêm phần rộn rã. Nó đứng ngồi trong phòng nhẩm lại lời thoại một lượt, trong lòng hồi hộp không thôi.

  7h30, màn múa lân kết thúc, tới tiết mục của nó.

   Khung cảnh được đổi về thời xưa. Trong hoàng cung xa hoa lộng lẫy, có một ông vua tàn độc đang quát nạt ngự y bắt họ phải chế tạo ra thuốc trường sinh. Ai không làm được đều bị chém đầu.Đàn ông trong nước đều bị bắt đi tìm nguyên liệu chế thuốc trường sinh nhưng hầu như luôn là một đi không trở lại. Những đứa trẻ mất cha, những người vợ mất chồng, rồi những bà mẹ già phải trơ mắt nhìn con mình bị bắt đi. Khắp nơi, lòng dân đều oán hận ngút trời.
    Lúc này, trên cung trăng Hằng Nga thấy dân chúng phải chịu nhiều đau khổ đã giáng xuống trần, tìm cách giết tên hôn quân trừ bạo cho dân nhưng không thành vì khi xuống trần phép thuật đều đã mất hết. Nàng bị tên hôn quân truy đuổi phải chạy trốn.
   Một ngày, tình cờ nàng đi tới được miếu Quan Âm, tại đây nàng đã dùng lòng thành tâm mà cầu nguyện. Quan Âm Bồ Tát vì cảm nhận được tấm lòng nàng mà hiện lên ban cho nàng một lọ thuốc, dặn nàng phải đưa cho tên hôn quân và bảo là thuốc trường sinh.
   Hằng Nga vâng lời, hóa trang thành một bà cụ tới dâng thuốc. Tên hôn quân đa nghi bán tín bán nghi nên bắt nàng phải thử trước. Hằng Nga không nề hà mà uống vào. Thấy nàng không sao thì tên hôn quân cũng uống nhưng không ngờ đó là thuốc độc nên hắn chết ngay lập tức.
   Vì Hằng Nga cũng bị ảnh hưởng nên nàng chết đi. Ngay khi linh hồn vừa muốn lìa khỏi thì Quan Âm đã tới, giải độc cho nàng và giúp nàng trở về cung trăng.

   Trong cảnh cuối cùng, nó mặc bộ đồ màu trắng tinh khiết mà bay lên trong tiếng hoan hô vang dội của mọi người. Màn biểu diễn kết thúc thành công ngoài sự mong đợi làm tâm lí treo ngược suốt buổi của nó cũng được hạ xuống. Nó vui vẻ đi sau cánh gà muốn về phòng thay đồ nhưng đã gặp anh đang đứng trước hành lang.

- Đi với anh một lúc nhé!

  Anh chỉ nói thế rồi không đợi nó đồng ý đã nắm lấy tay nó bước đi. Nó một thân toàn đồ cổ trang màu trắng, mái tóc đen dài được vấn cầu kì theo sau anh mặc quần jean đen và áo len màu caramel mặc ngoài áo sơ mi đơn giản. Hai người cứ đi dưới ánh trăng tròn sáng của ngày đoàn viên. Không ai nói với ai câu nào nhưng không khí vẫn rất thư thái.

   Anh dẫn nó tới trước vườn hoa của trường, đi tới bên đài phun nước. Nhưng dòng nước tinh nghịch leo lên cao rồi lại ào xuống kết hợp với ánh đen đủ màu càng thêm lóa mắt. Anh và nó đứng đó, bốn mắt nhìn nhau. Rồi bất chợt anh nắm thật chặt tay nó:

- Tử Anh! Anh thích em! Cho anh một cơ hội được không?

   Nó giật mình, cứ ngỡ như bản thân đang mơ. Nhưng nhìn vào đôi mắt nâu của anh, một sự kiên định cho nó biết anh đối với nó là thật lòng. Nhưng nó biết, khoảng cách của anh với nó là quá xa. Nó thúch anh, thích ngay từ lần đầu gặp mặt. Nhưng thích vẫn mãi chỉ là thích, tình yêu đẹp chỉ có trong tiểu thuyết. Mà nó không phải nàng lọ lem chờ hoàng tử. Nó chỉ là một con bé không gia đình, không nhà cửa, lấy gì để xứng đáng với anh đây?

- Anh Hạ Mộc! Em....

- Anh biết em nghĩ gì nhưng chúng ta không có nhiều thời gian để nghĩ. Hãy nghe theo trái tim em.

   Anh nói rồi vòng tay ôm lấy nó. Khuôn mặt nhỏ của nó áp vào lồng ngực anh. Qua lớp vải áo, tiếng tim đập trầm ổn của anh làm nó rối bời. Nó ngước mắt nhìn anh, trong ánh sáng lung linh của đài phun nuosc, khuôn mặt anh lại càng đẹp hơn. Anh cúi đầu, đặt lên trán nó một nụ hôn:

- Tin tưởng anh!

  Nó không nói, chỉ gật đầu. Nó sẽ dũng cảm một lần. Nó thích anh, là sự thật. Hạnh phúc của con người thật ra rất đơn giản, chỉ cần được bên người mình yêu và người ấy cũng yêu mình đã là quá đủ. Có lẽ, anh là thiên thần mẹ đã cho nó...

   Hai người một cao một thấp đứng ôm nhau mà không biết gần đó có một người đang vội vã bỏ đi...
*  *  * Hết chương XV * *  *
  Khổ thân bạn Ice oằn oại quăn quại mãi mới viết được chương truyện lãng xẹt này. -_-
   Thôi thì có dở m.n cũng Vote +Cmts cho Ice nhé ^^
  

  

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro