CHƯƠNG XXVIII: [18+] MỘT NHÀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hắn vừa quay đầu thì trước mặt đã hiện lên bóng dáng của một người con gái. Hắn thấy mắt mình giống như có chút hoa thì phải, tại sao hình ảnh trước mắt lại có thể không chân thực như thế.
Hắn nhìn người con gái đang tiến đến, tuy là trông mặt mũi có chút lấm lem, mắt vẫn đang long lanh nước nhưng người đó là người hắn yêu thương nhất. Hắn nín thở chờ đợi... Còn đợi gì thì hắn không rõ...có lẽ là một lời giải thích...
Nó nhìn hắn, trong mắt là sự dịu dàng. Khi nó bỏ đi, trong đầu chỉ toàn là những hình ảnh mọi người dối gạt nó, lại có hình ảnh anh Hạ Mộc đã đính hôn. Rồi nó vấp ngã, tay và chân chà xuống lòng đường đau rát nhưng cũng không đau bằng lòng nó lúc này. Nó khóc, khóc thật to, giống như nước mắt có thể xoá nhoà tất cả. Nó ghét cảm giác đó, tuyệt vọng... Nó không nghĩ được gì, chỉ ngồi khóc ít ra khóc cũng có thể khiến lòng nó nhẹ bớt.
Đúng lúc nó đang khóc thì có một vòng tay dịu dàng ôm lấy nó, nó không biết phải làm gì, chỉ ngẩng đầu tròn mắt nhìn. Anh ở ngay trước mặt nó, thực sự đang ở trước mặt nó. Anh nhìn nó, cười dịu dàng:
- Cô bé! Tại sao ngay cả đến lễ cưới của mình em cũng không muốn đi?
Nó ôm chầm lấy anh, nước mắt không kìm được mà trào ra:
- Bọn họ lừa dối em! Em đã quên anh, họ không giúp em nhớ lại, còn giấu anh đi... Họ là người xấu... Hức...
Anh vỗ vỗ lưng nó, giọng nói dịu dàng:
- Bố mẹ và Trạch Dương đều nói cho anh. Chính anh là người bảo bọn họ giấu em. Anh không muốn bất công với em. Nếu làm em quên anh khiến em vui vẻ hơn thì anh sẽ làm. Thời gian đó, anh đã thấy em rất vui!_ anh nhìn nó cười, nụ cười dịu dàng chói mắt.
Chính nụ cười ấy càng khiến nó thấy khó chịu hơn. Lúc nào anh cũng chỉ nghĩ cho nó, có bao giờ anh nghĩ cho bản thân mình không? Anh chịu bao nhiêu dằn vặt còn nó thì...
Anh nhìn nó, môi vẫn cười tươi tắn:
- Đừng lo cho anh! Anh cũng đã tìm được tình yêu của mình rồi. Cô ấy rất xinh, còn tốt nữa.
Nó nhìn thẳng vào mắt anh, trong đôi mắt ấy hoàn toàn nghiêm túc làm nó bỗng chốc thấy lòng nhẹ hơn.
- Anh thực sự yêu người mà bố mẹ sắp đặt cho anh sao?
- Mới đầu anh cũng nghĩ như em là anh sẽ không thể nào quên được em mà sống hạnh phúc nhưng cô ấy đã đến, cô ấy không nói nhiều, chỉ lặng lẽ ở bên, nghe anh chia sẻ rồi anh yêu cô ấy lúc nào không hay. Có một số chuyện mà bản thân chúng ta không thể lí giải nổi. Tình cảm vốn khó có thể nói rõ mà. Bây giờ em nghĩ lại xem, trong lòng em yêu anh hay yêu Trạch Dương?
Nó im lặng không nói, anh nói đúng. Lí do nó muốn bỏ đi không phải vì nó còn yêu anh mà do nó không chấp nhận việc mọi người lừa dối nó. Người nó yêu là hắn, là kẻ luôn bên nó mỗi khi nó buồn, luôn chia sẻ cùng nó khi nó vui. Đoạn tình cảm của anh và nó thực chất chỉ là quá khứ mà thôi. Con người có ai không hướng về tương lai chứ?
Nó đưa tay lau lau mặt, cười một cái thật rạng rỡ:
- Anh! Anh nói đúng. Người em yêu là cậu ấy. Mau đưa em về thay váy cưới, muộn mất rồi!
Anh cười cười xoa đầu nó:
- Được ! Chúng ta mau đi thôi!
Rồi nó nhanh chóng về thay lại váy nhưng không kịp trang điểm lại mà cứ thế đi luôn.
Nó đứng nhìn hắn, trong mắt là hạnh phúc đong đầy, đây là người nó yêu, là người nó muốn sẽ yêu thương đến hết cuộc đời. Người đàn ông này là của nó, chỉ mình nó mà thôi. Nó nhìn biểu cảm trên mặt hắn, không nhịn được mà bật cười:
- Anh Bùi Trạch Dương! Anh không muốn cưới em thì em vẫn sẽ phải gả cho anh!
Hắn cảm thấy đầu óc lùng bùng hỗn độn, không thể hiểu nổi chuyện điên khùng gì đang xảy ra nữa. Sáng nay hắn nhận được ảnh nó mặc váy cưới rồi nó mất tích, bây giờ lại quay lại nói là phải lấy hắn. Hạ Mộc đứng gần đặt tay lên vai hắn khẽ nói:
- Em gái của tôi cậu phải chăm sóc cho nó thật tốt đấy. Để nó gầy đi hay buồn rầu thì nắm đấm của tôi sẽ không tha cho cậu đâu!
Hắn vẫn không hiểu ra nhưng nó quay lại là tốt rồi, hắn yêu nó, có thể tha thứ cho nó hết thảy, tình yêu vốn mù quáng. Hắn mỉm cười bước nhanh tới bế bổng nó lên, khẽ hôn vào trán nó rồi thì thầm:
- Bà Bùi, hôm nay bà làm tôi lo lắng như vậy tôi sẽ trừng phạt bà cho tốt!_ tiếng "trừng phạt" kia hắn nhấn mạnh làm mặt nó không khỏi thoáng ửng hồng.
Hắn cười bế nó đặt luôn trên bục trước mặt cha sứ luôn, bỏ qua cả bước bố cô dâu dắt tay con gái trao cho chàng rể mà nhảy luôn tới bước tuyên thệ. Bà xã này của anh phải nhanh chóng bắt về, để cô có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Nếu ở phút cuối cùng cô không bỏ rơi hắn thì kiếp này hắn sẽ không bao giờ buông tay.
Hắn nhìn cha sứ vẫn đang chưa hết bàng hoàng bèn nhẹ giọng nhắc nhở:
- Cha! Tuyên thệ!
Nói xong không quên kéo nhẹ eo nó nhích người nó gần hơn một chút.
Cha sứ như bừng tỉnh, dõng dạc đọc tuyên thệ:
- Bùi Trạch Dương! Con có đồng ý lấy Dương Tử Anh làm vợ không? Dù cho mạnh khoẻ hay ốm đau, dù cho giàu sang hay nghèo khó cũng không xa rời không?
Hắn quay sang nhìn nó, nở nụ cười tươi tắn mà dõng dạc khẳng định:
- Con đồng ý!
Cha sứ vui lòng gật đầu rồi lại hỏi nó:
- Dương Tử Anh! Con có đồng ý lấy Bùi Trạch Dương làm chồng không? Dù cho mạnh khoẻ hay ốm đau, dù cho giàu sang hay nghèo khó cũng không xa rời không?
- Con đồng ý!
- Giờ ta tuyên bố hai con đã là vợ chồng.
Đám đông bên dưới vui vẻ, một tiếng nói hô lên:
- Hôn nhau đi!
Rồi nhiều tiếng nói cũng cùng lúc hô lên:
- Hôn nhau đi! Hôn nhau đi! Hôn nhau đi!!!
Nó ngượng ngùng nhìn hắn, hắn lại giở cái bản mặt không đứng đắn nhìn nó rồi không nói không rằng cúi xuống hôn lên đôi môi mọng của nó. Máy ảnh cùng lúc tách tách chớp liên tục, đám đông bên dưới không ngừng hô hào càng làm cho không khí vui vẻ hơn bao giờ hết.
Lễ cưới kết thúc, nó cùng mọi người đến nhà hàng dùng bữa, trên môi mỗi người là nụ cười vô cùng rạng rỡ, ai cũng vui cho đôi trẻ.
Màn đêm buông xuống, nó cùng hắn mệt mỏi trở về căn hộ riêng mà bố mẹ hai nhà chuẩn bị cho hai người. Hai người nằm trên chiếc giường màu trắng trải đầy cánh hoa hồng đỏ thẫm. Hắn nhìn nó, trong mắt là yêu thương đong đầy.
Rồi hắn xoay người nằm đè lên nó, để cho ánh mắt hai người có thể nhìn thẳng nhau. Hắn đưa tay vuốt lên khuôn mặt của nó, động tác nhẹ nhàng nâng niu vô cùng:
- Vợ à! Anh không thể tin được là bây giờ em đang ở đây. Em biết không, lúc không tìm thấy em anh đã tuyệt vọng như thế nào. Anh không nhớ anh yêu em từ bao giờ nữa. Anh chỉ biết từ khi em còn ở nhà anh, anh đã không thể kìm được mà nhìn em nhiều hơn rồi để ý em hơn. Khi biết em yêu anh ấy, anh đã rất đau lòng. Nhưng anh vẫn tiếp tục im lặng dõi theo em. Em bỏ đi Prague, em trốn chạy, anh vẫn theo em. Em nói xem, có phải anh rất ngốc không?
Nó không biết từ bao giờ mắt đã mờ đi, nó nhắm mắt, ôm lấy khuôn mặt hắn rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn. Những gì hắn làm cho nó là quá nhiều, những gì hắn phải chịu đựng cũng quá lớn. Mọi lời nói bây giờ đều trở nên vô nghĩa. Nụ hôn này, coi như một lời cảm ơn của nó.
Hai người hôn nhau, đắm chìm trong tình cảm nồng nàn, không có buồn đau, không có yêu thương dang dở.
Mãi cho đến khi nó không thở nổi hắn mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi ấy. Nhìn đôi môi bị hắn hôn đến đỏ ửng cùng đôi mắt mơ màng quyến rũ chết người của nó mà hắn cảm thấy trên người có chút nóng. Cũng đúng thôi, hắn là đàn ông, cũng hai mấy tuổi rồi chứ đâu phải trẻ con nhưng chuyện này hắn lại không có chút kinh nghiệm nào cả.
Nó thấy hắn im lặng thì hốt hoảng lay cánh tay hắn:
- Anh sao vậy?
Hắn lúng túng vò vò mái tóc đã có chút lộn xộn ngập ngừng:
- Anh muốn!
Nó phì cười, thì không phải đêm tân hôn vợ chồng nào cũng vậy sao? Trước còn ở Prague nó với hắn cũng chỉ ngủ chung giường, hiểu biết của nó trong lĩnh vực này là số 0 tròn trĩnh. Nó vò mái tóc hắn:
- Người ta cũng muốn!
Vậy là vợ chồng trẻ bắt đầu lao vào trận chiến. Trên chiếc giường lớn, hai thân hình đang quấn lấy nhau, quần áo hai người rơi la liệt trên mặt đất. Hắn đang ôm chặt vợ lại thấy hơi kì kì nên đẩy đẩy:
- Vợ à! Ôm như thế này anh vẫn thấy khó chịu lắm!
- Em cũng không biết, không phải ngày trước mẹ em bảo ngủ với nhau là có em bé được rồi sao?
- Ngốc ạ! Nếu thế thì anh với em chả có một bầy rồi!
- Không đúng! Lần này khác!
- Khác chỗ nào?
- Lần này không mặc đồ!
- Em nói đúng! Chắc như vậy là đúng rồi!
( xin phép trao giải vợ chồng trong sáng nhất vịnh Bắc Bộ :v)
- Em mệt rồi! Mau ngủ đi!
- Vợ yêu ngủ ngon! Anh yêu vợ nhiều lắm!
Hắn hôn nhẹ lên trán nó rồi ôm thật chặt. Hai ng vì mệt mỏi mà rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, hai nhà thông gia mở tiệc thịt nướng ở nhà hắn. Nó và hắn vì hôm qua trằn trọc mãi nên hôm nay dậy muộn. Nó vội vàng phi vào WC VSCN, hắn lại tranh thủ dọn dẹp qua "chiến trường" của hai vợ chồng. Xong xuôi hai người qua nhà hắn. Mọi người đã đến đông đủ cả, nhìn đôi vợ chồng mới cưới đến muộn lại cười thầm thêm một chút. Khỏi cần nói thì ai cũng biết là đôi trẻ "làm gì đấy" nên mặt ai cũng rạng rỡ. Bố mẹ hai nhà thì đang mong cháu bế quá rồi.
Nó vừa tới đã bị mấy mẹ lôi ra sau bếp còn hắn thì bị giữ lại trong phòng khách. Nó cũng không thấy gì lạ, con gái phải vào bếp nấu nướng là đúng đắn vô cùng rồi. Nhưng thực tế đã chứng minh là nó sai rồi. Thực chất đây là đám bà tám hóng chuyện thì đúng hơn.
Mỹ Kim- mẹ hắn là người lên tuếng đầu tiên, bà vội hỏi:
- Tử Anh! Kể chúng ta nghe xem hai đứa đêm qua đã làm gì!
Nó đang yên bị hỏi thì vó chút lúng túng, không biết phải nói như thế nào nữa.
- Em đừng ngại! Cứ nói đi! Mới kết hôn còn nhiều điều chưa hiểu. Bà dạy mẹ, bây giờ mẹ lại dạy chúng ta.
Nó bây giờ mới để ý đến người con gái xinh đẹp đang chăm chú chuẩn bị nguyên liệu kia. Chị ấy rất xinh đẹp, giọng nói lại nhẹ nhàng, bộ váy đơn giản trên người lại tôn thêm nét đẹp dịu dàng nữ tính. Thấy nó nhìn như vậy, mẹ nó cũng bổ sung thêm:
- Chị dâu con nói đúng đấy! Không cần ngại đâu.
Thảo nào nó thấy quen như vậy, hoá ra đây là ng nó thấy trên tin tức đêm trước hôm bị mất trí nhớ. Chị ấy thật xinh đẹp, chắc anh yêu chị lắm. Nó hít một hơi rồi kể lại toàn bộ việc tối qua hai người làm.
- CÁI GÌ?????_Tiếng hét cùng lúc từ trên phòng khách và dưới bếp cùng vang lên.
Hắn xấu hổ gãi gãi đầu rồi nhìn hai ông bố cùng anh Hạ Mộc đang cười không ngừng nghỉ. Bọn họ bắt hắn kể chuyện đó hắn đã ngại lắm rồi, bây giờ còn ngồi cười hắn nữa.
Hạ Mộc là người đầu tiên ngừng cười, anh nghiêm túc vỗ vai hắn:
- Lần đầu của anh tốt hơn chú nhiều!
Bố hắn cũng thôi cười, lắc đầu ngao ngán:
- Phong à! Xem ra chúng ta còn lâu lắm mới có cháu bế!
- Con trai cậu nên dạy lại thôi!_Phong tặc lưỡi.
....
Nó nhìn mẹ hắn đang cười sảng khoái lại nhìn mẹ mình cùng chị dâu đang cố gắng nhịn cười mà chỉ muốn độn thổ. Họ bắt nó kể nó kể xong na người lại cười như vậy là sao.
Mẹ hắn thôi cười, nghiêm túc nói:
- Hai đứa ngây thơ quá!
Ngay khi mẹ hắn định nói câu tiếp theo thì hắn đã đi vào lôi nó ra ngoài, sau đó nghiêm túc lôi lên phòng hắn, lại nghiêm túc lôi lap ra bật wifi, nghiêm túc cắm tai nghe nhét một bên cho nó một bên cho nản thân rồi lại nghiêm túc lên google search phim xxx.
Nó ngẩn ngơ nhìn một loạt thao tác khó hiểu của hắn. Hắn như hiểu được quay sang nhìn nó:
- Không thể để mọi người cười chúng ta được! Xem để vận dụng!
Giải thích của hắn vô cùng ngắn gọn lại có sức sát thương cực lớn làm nó tí thì sặc nước miếng.
Ngoài cửa một đám lố nhố hóng chuyện thì chụm đầu bàn tính rồi nhanh chóng tản đi.
Một ngày qua đi rất nhanh, trời chẳng mấy chốc đã tối. 8h, hắn nhấp nhổm muốn kéo vợ về nhà. Mọi người trong nhà ai cũng nhìn ra nhưng vì muốn trêu tức hắn mà cứ giả bộ làm như không thấy.
Mãi đến lúc 9h khi thấy hắn không còn kiên nhẫn nữa mọi người mới để cho đôi vợ chồng trẻ ra về. Hắn trên đường lái xe như điên, về vừa đến cửa nhà vẫn thấy nó lề mề đi phía sau thì không chịu được mà tiến tới bế bổng lấy nó.
Nó kêu ầm lên rồi khẽ đấm vào lưng hắn. Hắn không thèm đếm xỉa nhìn nó cười gian tà:
- Hôm nay em chết chắt rồi!
Nó còn chưa kịp phản ứng thì đã bị con sói háo sắc đặt trên giường còn môi thì đã bị hắn bịt kín.
Hắn không nhẫn nại mà nhanh chóng xé bỏ quần áo trên người cả hai, trong lúc đó miệng hắn vẫn không ngừng hôn nó thật sâu.
(Quá trình đã được lược bỏ để phù hợp với trẻ em :v)
Qua ô cửa kính sát đất, ánh trăng sáng e thẹn hắt lên tường hình ảnh kiều diễm. Những âm thanh của dục vọng lấp đầy không gian khiến người khác đỏ mặt. (Ta cũng đỏ rồi (≧∇≦))
.... Sáng hôm sau....
Nó tỉnh dậy, người vãn còn đau ê ẩm. Nhìn sang bên cạnh thấy hắn vẫn đang ngủ say. Ánh nắng mai nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt đẹp như tạc của hắn. Tay hắn to vững vàng ôm lấy nó. Tai nó áp vào lồng ngực trần rắn chắc nghe được tiếng tim đập bình ổn mà thấy yên lòng. Bao nhiêu sóng gió cũng trải qua rồi, có lẽ cũng đã đên ngày nó tìm thấy bình yên rồi.
- Bà xã! Có phải anh rất đẹp trai không?
Hắn mắt cũng chưa mở cất giọng dịu dàng, bên môi là nụ cười tươi tắn.
- Xì! Anh tự tin quá rồi!
- Em dám nói anh không đẹp trai?
- Dĩ nhiên! Sự thật phũ phàng!
- Xem ra không trừng phạt em thì em còn nghĩ anh dễ bắt nạt.
Nói xong hắn nhanh như chớp xoay người đặt lên môi nó một nụ hôn.
Một buổi sáng thanh bình như thế....
Khi hai ta về một nhà
Khép đôi mi chung một giường
Đôi khi mơ cùng một giấc
Thức giấc chung một giờ
Khi hai ta chung một đường
Ta vui chung một nỗi vui
Nước mắt rơi một dòng
Sống chung nhau một đời...
* * * Hết chương XXVIII * * *
Ice rất xin lỗi vì sự chậm trễ này *cúi đầu*
Tại vì 1 tháng trước Ice thi học kì nên cũng không có thời gian viết, sau đó Ice lại cho bạn mượn đt nên không có gì để viết. Lúc lấy được đt rồi thì lại lỡ sa ngã vào "Vẫn cứ thích em" - cái phim mà có nguyên dàn trai đẹp ý :3
Nói đến phim lại thấy bực biên kịch ghê ghớm, Ice có ác cũng không thể nào ác được như vậy. Khổ thân nam thứ Thẩm Văn Đào bị ghẻ lạnh từ đầu đến cuối, đã không có được tình yêu của nữ chính thì thôi đi lại còn chết thảm. Đắng nhiều bộ phận T.T
Mà chũng chs cái anh Huỳnh Tông Trạch gạo cội của TVB đấy ngày trc xem bao nhiêu phim mà không thấy cuồng mà xem phim này Ice bị cuồng quá thể. Chắc già rồi :v
2:11 a.m,12/7/2015 rồi, Ice đi ngủ đây, dự là mai sẽ được sở hữu mắt gấu trúc siêu cute rồi :3
À quên, chap này hơi bị quằn què hường phấn tí, mấy nàng cứ tha hồ mà tưởng tượng nha.
Vote với cmts cho Ice đi nhá. Moazzzz :*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro