Nếu Cale biến thành trẻ con thì sẽ thế nào? (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ume: Mấy dòng trong ngoặc đơn ở đây đều là của Ladyshannn nhé;P

---

Cale trở lại phòng mình sau cuộc nói chuyện với Deruth. Cậu đã nói bóng gió tới vấn đề đoạn băng ghi âm đang lan truyền trong lãnh thổ của họ với ông. Deruth bảo ông sẽ xử lý nó, nhưng tất nhiên, thực tế là ngay cả Công tước cũng có một bản sao đoạn ghi âm giọng hát của Cale.

Đó là lẽ thường tình rồi. Ông là cha Cale, tất nhiên là ông đã có được bản sao đầu tiên trước cả Alberu.

Dẫu là vậy nhưng Cale vẫn không hề biết về chuyện đó và giờ cậu đang thay một bộ quần áo phù hợp hơn. Cậu đã nói rằng mình sẽ đến cung điện vào ngày mai, nhưng Cale không thể bình tĩnh ngồi yên được sau khi nghe thấy đoạn băng ghi âm của chính mình. Và Cale gần như chắc chắn rằng nếu những người hầu và hiệp sĩ gia tộc mình có nó, thì tên Hoàng đế kia nhất định cũng có.

Trước đó, ba đứa nhỏ đã bảo sẽ đến Lâu đài Đen và giờ chúng đã quay lại cùng với Choi Han, anh nở một nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt.

"Cale-nim."

Cale hơi giật mình ngay khi nghe thấy Choi Han gọi tên cậu. Cậu tránh khỏi ánh nhìn của Choi Han và tập trung vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

Ron đang mặc cho cậu bộ quần áo đơn giản nhất có trong tủ quần áo mới của Cale. Những bộ quần áo mới đã được thiết kế chỉ riêng cho Cale và nhiều bộ hơn nữa sẽ xuất hiện trong tủ nếu tình trạng của Cale không chấm dứt trong vài tháng tới.

Mặc dù Cale e rằng việc đó sẽ mất nhiều thời gian nhưng mẹ cậu, Nữ công tước Violan vẫn khăng khăng rằng bà sẽ làm thế.

Tất nhiên, đó chỉ là vì Violan muốn mua quần áo trẻ em cho Cale. Như cái cách mà một bà mẹ đầy tình thương sẽ làm.

Dẫu là vậy nhưng ban đầu Ron và những người khác vẫn có vẻ không thích thú lắm vì việc này có thể sẽ khiến thiếu gia của họ nhớ về mẹ cậu, nữ bá tước Drew, họ đã bình tĩnh lại sau khi Cale nói rằng nó không sao cả.

"Sao vậy?"

Cale bình tĩnh hỏi. Chà, cậu có thể nói với Choi Han, Alberu và Raon về lý do tại sao mình lại khóc nhưng Cale vẫn cho rằng việc đó là không hề cần thiết. (Trời đất ơi tôi là người viết ra cái này nhưng tôi muốn đánh vào đầu Cale ngay lập tức luôn ấy🤦🏻♀️😂)


Cale không nghĩ việc kể chuyện đó cho họ biết là cần thiết. Cậu không muốn họ phải lo lắng quá nhiều về những chuyện đã qua. Mặc dù Cale biết rõ việc không nói với họ có vẻ không mấy công bằng, nhưng Cale nghĩ rằng thà thế còn hơn là vẽ lên mặt họ nỗi tuyệt vọng.

Cậu biết rõ rằng quá khứ của mình quá buồn, buồn một cách bi thảm, thế nhưng đối với Cale, người đã bắt đầu thay thế những ký ức ấy bằng những ký ức hạnh phúc như những gì cậu đã nói khi nhận được thông điệp từ Thần Chết, quá khứ của cậu bây giờ thật tầm thường.

Đôi mắt nâu đỏ của Cale quan sát khuôn mặt Choi Han từ trong gương. Nó trông có vẻ vô tội như bình thường, nhưng Cale biết anh đang tò mò. Và cậu nhận thức được việc Choi Han đã có được manh mối rằng lý do có liên quan đến cậu khi còn là Kim Rok Soo chứ không phải Cale Henituse.

Nhưng ngay cả vậy, Cale vẫn đưa mắt nhìn đi khỏi chỗ Choi Han khi thấy anh mở miệng.

"Cậu định đến thăm Bệ hạ sao?"

Cale liếc nhìn lại Choi Han trước khi nhè nhẹ gật đầu, "Ừ."

"Nhưng hình như cậu nói ngày mai mới đi mà?"

"... Tôi phải hỏi anh ta khá nhiều vấn ề."

Choi Han dừng lại một lúc sau khi thấy cách Cale cau mày vì nói ngọng. Anh bật cười khúc khích sau đó hơi cúi đầu.

"Vậy hãy để tôi đi cùng cậu" Rồi Choi Han đứng thẳng dậy và nhìn Ron với một nụ cười rạng rỡ, "Vì ở đây rất cần Ron ở lại đó."

Đôi mắt Cale tự động hướng về phía Choi Han sau khi anh nói vậy.

'... Choi Han thực sự rất dũng cảm nhỉ ...'

Nụ cười nhân hậu đang nở trên khuôn mặt Ron khi ông nhìn về phía Choi Han với ánh mắt sắc lạnh, cả hai nhìn nhau đến nổi có cảm giác rằng có tia lửa bắn ra từ mắt họ.

Cale cảm thấy như thể đầu cậu sẽ bay khỏi cơ thể nếu việc này cứ tiếp tục rồi dẫn đến việc hai người thanh toán nhau, đó là lý do tại sao cậu hắng giọng, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình và sửa lại chiếc cà vạt màu đỏ.

"Ron, ta sẽ đi cùngChoi Han nên ông cứ yên tâm."

Cuối cùng, Choi Han sẽ là người đi cùng Cale và ba đứa trẻ.

"Đừng lo ông Ron, ta sẽ bảo vệ Nhân loại yếu đuối mà!"
"Đúng vậy, nya! Cháu và Noona cũng thuộc tộc Molan đó!"

Raon và Hong nhiệt tình nói to trong khi On gật đầu đồng tình với những gì Hong nói. Chà, hai con Mèo con đã được Ron thu nhận và huấn luyện những kỹ năng tàng hình cùng kỹ năng ám sát của Gia tộc Molan, và cả hai rất tự hào về điều đó. Ngay cả khi không thể cuồng nộ thì chúng vẫn hài lòng và hạnh phúc với những gì mình học được từ thành viên gia đình mình.


Ron im lặng đứng nhìn hai đứa trẻ với vẻ mặt hơi ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường, ông mỉm cười và xoa đầu hai đứa.

"Hm, vậy Ron này nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với cậu đâu đúng chứ, thưa thiếu gia?"

"...Ừ."

Cale chỉ có thể trả lời trong khi nhìn hình ảnh phản chiếu của Ron từ trong gương. Nụ cười của lão già này vẫn khiến cậu sợ hãi.


~

Alberu đang đi trên hành lang dài rộng lớn hướng về phía lâu đài của cựu Đức vua, Vua Zed Crossman, cha của Alberu. Ông đã ở cùng những phụ tá thân cận và những hiệp sĩ ưu tú nhất của mình, trong đó có cả các Dark Elf cải trang lẫn vào.

Bằng một cách nào đó, Alberu đã tạm mất kết nối với thực tại khi nghe phụ tá giải thích về lịch trình của mình. Anh thấy mệt mỏi với việc ký giấy tờ, tham gia hội thảo và đối mặt với những sấp tài liệu trong văn phòng cả ngày rồi. Mặc dù Alberu thích làm việc vì công dân và Đế quốc, nhưng anh không thể không cảm thấy mệt mỏi khi phải làm đi làm lại những công việc đó.

'Ah, mình nhớ việc chọc điên White Star quá đi...'

Alberu, người đang nghĩ đến ý nghĩ nực cười đó nhanh chóng lắc đầu và khẽ bật cười. Hành động này khiến người phụ tá của anh, người đang liên tục nói ra các cuộc hẹn tiếp theo.

Tất cả bọn họ đều biết Alberu đang làm việc chăm chỉ đến thế nào, ánh sáng từ văn phòng của anh sáng đến tận nửa đêm và chỉ tắt đi khi bình minh ló dạng.

Vị hoàng đế trẻ tuổi của họ, người đã lên ngôi sau khi cứ liên tục trì hoãn việc đó hết lần này tới lần khác dù cho đã có được mức độ tín nhiệm cao nhất từ cựu quốc vương là một Hoàng đế trang nghiêm và có trách nhiệm đối với bọn họ. 

Sau khi anh xử lý xong hầu hết công việc nội bộ của vương quốc, nhiều người đã biết đến vị trí của thái tử ấy và củng cố thêm cho địa vị của anh, thêm cả thực tế rằng cựu Tư lệnh Cale Henituse cũng ở chỗ anh nữa và từ đó, vương quốc đã phát triển thành một Đế quốc.

Mặc dù họ muốn Alberu nghỉ ngơi, nhưng họ không thể đề nghị việc đó vì vẫn còn có những vấn đề cần được anh giải quyết, ví dụ như-

"BỆ HẠ!"

- Vâng, chuyện của thiếu gia Cale. Phải khiến nó lắng xuống đôi chút ...

"Hả?"

Tất cả bọn họ quay lại nhìn ra sau lưng và thấy vị Anh hùng tóc đỏ nhỏ bé nọ đi cùng hiệp sĩ của cậu, Choi Han, cũng là bậc thầy kiếm thuật trẻ tuổi nhất cùng hai con Mèo có đôi mắt vàng và con rồng đen nhỏ bay cạnh Cale.

Mọi phụ tá và hiệp sĩ đều cứng đơ ra ngay tại chỗ. Và như thể có gì đó không ổn trong đầu họ- chà, tất nhiên là không một ai có thể đổ lỗi cho họ ngoài việc họ đã liên tục phát đi phát lại đoạn ghi âm cho đến khi dùng sạch gần 2 viên đá mana cấp cao chỉ để cung cấp năng lượng cho thiết bị ghi âm của mình.

Ngay cả những pháp sư đang làm việc trong các gia đình quý tộc khác nhau cũng gần như đã cạn kiệt mana sau khi lặp đi lặp lại đoạn ghi âm, như thể đang tuôn theo giọng hát của đứa trẻ và cố gắng bắt chước theo lời bài hát.

Dẫu là vậy, nếu tin tức này đến tai Cale, cậu chắc chắn sẽ không đến thăm thủ đô thêm bất cứ lần nào nữa.

Đoạn ghi âm tự động vang lên trong đầu họ khi họ nhìn chằm chằm Cale, người đang nhìn Alberu. Alberu trông như thể anh vừa nhìn thấy thứ gì đó thú vị và nở một nụ cười rạng rỡ trên môi.

Các hiệp sĩ nhanh chóng gửi lời chào đến Vị anh hùng - không đâu, thật ra chỉ là vì họ đang cố gắng giấu đi tiếng cười của mình và đang cố hết sức để kìm nó lại trong khi ép chặt hai đùi vào nhau dù không ai nhận ra điều đó mà thôi.

Tuy nhiên, những phụ tá thì khác, họ không còn cách nào khác ngoài việc quay đi và che mặt lại bằng cuốn sổ ghi chép hay văn cụ của mình, hoặc cứ ho mạnh đến mức phổi của họ như muốn trào ra khỏi miệng.

Tất nhiên, cả ba đứa trẻ và Choi Han đều đã nhận thấy điều này nhưng vẫn quyết định giữ im lặng. Vì họ biết rõ cảm xúc của Cale đang không ổn định đến mức nào. 

Và phản ứng tự nhiên của một đứa trẻ khi cảm thấy bị dồn vào đường cùng vì biết rằng mọi người đều biết về quá trình luyện tập nhỏ của mình sẽ thế nào đây?

Cale chắc chắn sẽ khóc, hờn dỗi và bị ám ảnh bởi việc tới thủ đô rồi tự nhốt mình trong biệt thự.

"... Cale?"

Alberu gọi Cale trước khi hoàn toàn quay lại và nhìn Cale, người đang tiến lại gần mình. Anh hơi sốc nhưng vẫn thấy thích thú. Thứ gì có thể là lý do khiến Cale tới đây trong khi đã bảo sẽ đến thăm vào ngày mai nào?

Alberu vắt óc suy nghĩ để tìm ra những lý do và có một lý do nổi bật nhất trong số đó.

'Ah ... cuối cùng thì cũng phát hiện ra đoạn ghi âm đó rồi ...'

Anh đã đoán ra. Chỉ qua việc nhìn vào ánh kinh dị trong đôi mắt nâu đỏ của Cale, Alberu biết mình sẽ bị thẩm vấn. 

Hmm, chắc anh chỉ có thể nói rằng bản ghi âm đó đã đến các vương quốc khác, thậm chí cả Tháp ma thuật và Tháp giả kim trong thành phố tự do, và với cả nỗ lực liên tục của Clopeh Sekka để đưa bản ghi âm của Cale vào bên trong Bảo tàng Henituse-

Chà, Alberu biết nó đã bị lan truyền đi rất xa và rải rác khắp nơi, ngay cả anh cũng không thể biết chắc chắn nó đã đến được đâu.

Mặc dù tại thời điểm hiện tại, Cale, không- tất cả mọi người  thậm chí còn không thể tưởng tượng được rằng nó sẽ vươn tới cả lục địa lân cận. Còn thủ phạm?

"Hoo ... Cale thực sự nổi tiếng quá ta?"

Bud bật cười khi nhận được báo cáo buổi chiều hôm đó. Nó tổng hợp các phản hồi từ những điều hành và lính đánh thuê của anh, những người cũng có bản ghi âm nọ và đang dạy lũ trẻ thường dân hoặc quý tộc về bài hát kia.

Cale không hề hay biết, bài luyện tập nhỏ của cậu đã trở thành nguồn cảm hứng và sẽ được nhiều nhạc sĩ viết lại, nó sẽ được chơi bằng nhạc cụ trong các bữa tiệc để giải trí cho các lãnh chúa trẻ cùng các tiểu thư trong tiệc sinh nhật của các gia đình quý tộc, hoàng gia, thậm chí là cả những bữa tiệc trà dành riêng cho những đứa trẻ thuộc giới quý tộc.

Nó sẽ được xuất bản thành một bản nhạc với sự chuyển thể của dàn nhạc. Thậm chí nó còn có thể trở thành một phần trong chương trình giảng dạy của các học giả, giáo sư và gia sư cho quá trình học nhạc của giới quý tộc, các thiếu gia và tiểu thư trẻ.

Và sẽ sớm thôi, bản thu âm của cậu, bản được coi là phiên bản gốc và là nguyên bản của bài hát mang tính biểu tượng này sẽ nằm trong Bảo tàng Henituse. Tất nhiên, nó cũng phải là thiết bị gốc. Đó là lý do tại sao Tasha, người không biết mọi chuyện sẽ đi xa đến vậy chỉ có thể mỉm cười ngập ngừng mỗi khi gặp Cale.

Chà, đó là chuyện của tương lai.

Cale, người không biết tí gì về chuyện này đến trước mặt Alberu và đưa tay lên.

"Hyung-nim."

Alberu do dự. Mỗi khi Cale đổi xưng hô với anh từ 'Bệ hạ' thành 'Hyung-nim' một cách quá đột ngột, anh đều cảm thấy có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra. Nhưng anh vẫn bế Cale lên tay, cậu nhanh chóng ổn định người rồi nắm chặt lấy chiếc áo choàng có nhiều món đồ trang trí và phụ kiện bằng vàng của Alberu, nó khiến Cale hơi nhăn mặt.

"Chúng ta cần trò chuyện, hyung-nim."

Alberu, người đã nhận thấy tia khó chịu trong đôi mắt nâu đỏ của Cale chỉ có thể nhìn sang chỗ khác trong khi nín cười, anh mím chặt môi hết mức có thể.

'Haaa ... tên nhóc này. Mình thực sự sẽ không bao giờ thấy chán nếu cậu ta vẫn còn ở đây mà . '

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro