Nếu Cale biến thành trẻ con thì sẽ thế nào? (29)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cale nhìn chằm chằm vào họ bằng đôi mắt nâu đỏ sắc sảo và lạnh lùng, hơi sững sờ.

"... Cái gì vậy..."

Cậu lầm bầm rồi nhận ra gì đó, Cale thở dài và nhìn những người khác. Đầu cậu vẫn đau nhói, những ký ức vẫn đang tràn về.

'Trời... mình đã làm cái quỷ gì vậy?'

Cale muốn đưa tay lên ôm mặt ngay khi ký ức về mấy ngày gần đây hiện về, cậu thở dài bực bội.

"Hyung."

Cale gọi Alberu, người đang ngồi trước mặt cậu và nắm lấy hai cánh tay cậu với vẻ mặt vừa bối rối vừa sốc.

Những người khác cũng đang nhìn chằm chằm cảnh này với vẻ mặt kinh ngạc. Giờ mà có ai đến véo họ một cái thì chắc họ cũng chẳng nhận ra đâu, bởi lẽ họ đang bận tập trung vào bóng hình mảnh khảnh quen thuộc kia -một điều mà Cale cho là không bình thường- ngồi đó với vẻ ngoài lạnh lùng và vô cảm thường thấy.

"S, sao vậy..."

Cale thở dài rồi vuốt ngược mái tóc đỏ của mình lên bằng tay trái và đưa tay phải ra cho Alberu, người vẫn đang nhìn cậu với vẻ mặt hoài nghi.

"Đưa áo khoác cho tôi."

Cale cộc cằn nói và cau mày trước tình trạng hiện tại của mình.

Ừ thì, không mặc gì cũng bình thường thôi. Nếu lúc trước khi biến trở lại, Cale còn mặc quần áo trẻ em thì tất nhiên là khi cơ thể cậu đột nhiên biến lớn, quần áo sẽ rách.

Alberu bừng tỉnh khi nghe thấy giọng nói cộc cằn đó gọi mình, anh nhanh chóng cởi áo khoác, mà may mắn làm sao, chiếc áo khoác đó vừa đủ dài để che đến giữa đùi Cale.

Chiếc áo khoác sẫm màu che đi cơ thể nhợt nhạt của Cale, cậu đứng dậy và thở dài khi nhìn những người khác.

"L... Làm sao..."

Những người khác vẫn còn bàng hoàng khi nhìn vào con người tóc đỏ, người có vẻ hơi không bận tâm đến tình hình hiện tại; nhưng thực ra trong tâm trí, Cale đang muốn trốn vào biệt thự của mình vì những ánh mắt dữ dội mà cậu nhận được.

Cậu không thích những ánh mắt ấy nhưng cũng không định nói gì. Cale thở dài và nhìn về phía người mà mình định hỏi.

"Cô nói tên cô là Relia?"

Cale gọi người phụ nữ đang bàng hoàng đứng đó nhìn mình. Biểu cảm của người này khác hẳn những người còn lại. Mặc dù cô có vẻ ngạc nhiên, nhưng dường như cũng không ngạc nhiên mấy khi nhìn cậu.

"Vâng."

Relia trả lời và tự bình tĩnh lại. Mặc dù cô đã lường trước chuyện này nhưng vẫn thấy rất ngạc nhiên. Chính Cale Henituse bằng xương bằng thịt đang ở trước mặt cô, chứ không phải phiên bản trẻ em của vị Tư lệnh vĩ đại mà cô chỉ được đọc trên một bản báo cáo.

Mặc dù muốn tận hưởng khoảnh khắc này, Relia vẫn không thể không cảm thấy lo lắng hơn về những sự kiện sắp diễn ra tiếp sau đó.

Trái tim cô run lên khi tâm trí cô quay trở lại với nhiệm vụ mà mình đã không thực hiện được. Nó cũng không có tác dụng gì lắm, nhưng kết quả của nhiệm vụ đó sẽ giúp Cale vượt qua hiệu ứng cuối cùng với ít gánh nặng hơn trên cơ thể. Vậy mà giờ cô đã thất bại trong việc hoàn thành nó, Relia cảm thấy như thể mọi thứ sẽ biến thành tro bụi bất cứ lúc nào.

'Sắp toang rồi...'

Đó là suy nghĩ duy nhất mà cô có khi nhìn cậu trai tóc đỏ.

Cale quan sát những cảm xúc hỗn loạn bên trong đôi mắt xanh lục đang nhìn chằm chằm vào mình. Cậu chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi ngay bây giờ nhưng vẫn có một vấn đề cấp bách hơn mà cậu muốn giải quyết càng sớm càng tốt.

Cale không nhận thức được những gì mình đã làm trong vài ngày qua, nhưng những ký ức đang tràn ngập trong đầu cậu lúc này là bằng chứng chứng minh rằng cậu đã làm vài chuyện điên khùng kể từ thời điểm các giác quan của cậu ngừng hoạt động.

'Nhưng... Làm sao cậu ta nhớ được?'

Relia tò mò. Cô biết rằng mình không sai khi nói rằng Cale sẽ bị mất trí nhớ một năm vì lời nguyền, nhưng tại sao Cale lại nhớ ra những người khác rồi?

Là nhờ năng lực của Cale.

Ghi lại (Record).

Một năng lực mà cậu có khi vẫn còn là Kim Rok Soo. Khả năng ghi lại mọi thứ cậu muốn như phong cảnh, cảm xúc—năng lực của cậu ghi lại tất cả.

Tại sao nó lại bị kích hoạt? Vì Cale là người đang phải trải qua một phiên hỗn loạn cảm xúc nghiêm trọng, cộng thêm sự thật rằng mặc dù cậu tỏ ra thờ ơ, cậu là người không ổn định nhất.

Những cảm xúc cứ không ngừng bùng nổ mà cậu đã chọn cách phớt lờ và chôn vùi cứ như những quả bom hẹn giờ, chúng sẽ phát nổ một khi cậu mất kiểm soát cảm xúc.

Tiếng cửa sổ vỡ, cũng chính là âm thanh mà Cale từng nghe thấy hàng chục năm trước.

Vết sẹo chí mạng mà Cale vẫn luôn muốn che giấu và bỏ mặc; Cale không làm được. Mặc dù cậu không có năng lực khi còn nhỏ, nhưng với cậu, với Kim Rok Soo thì đây là mảnh ghép dễ bị tổn thương nhất mà cậu không thể chôn vùi.

Kể cả khi cậu đã lớn lên, kể cả khi cậu đã chuyển đổi cơ thể, kể cả cậu khi đã du hành không gian và kể cả khi cậu đã trở thành Cale Henituse— những ký ức đó vẫn luôn không ngừng cào xé ở những phần sâu thẳm nhất trong tâm hồn cậu. Nó như một căn bệnh nan y hành hạ cậu cho đến tận bây giờ. Nó là nỗi ám ảnh của Cale.

"Cô là một trong những hoàng tộc bí mật của Karasi."

Đó không phải câu hỏi mà là câu tuyên bố. Cale chắc chắn là vậy và cậu sẽ vắt kiệt mọi thông tin từ người phụ nữ này; vì cô chắc chắn biết chuyện gì đang xảy ra với cậu. Và mặc dù Cale không mong đợi nhiều, nhưng những thông tin mà người phụ nữ này có vẫn sẽ giúp ích cho cậu.

"Chúng ta cần nói—!"

"CALE NGỐC!"

Cale suýt chút đã ngã nhào ra đất nếu không có Choi Han, người ở gần cậu nhất ngoài Alberu; anh giữ tay cậu khi ba đứa trẻ lao tới và bám lấy Cale như sợ cậu biến mất.

Cale thở dài và gõ nhẹ vào tay Choi Han vẫn đang đỡ mình. Choi Han mang mặt miễn cưỡng khi nhìn chằm chằm Cale, người trông như sẽ ngất đi bất cứ lúc nào nhưng rồi vẫn bỏ tay ra và bước xa ra một bước để đứng cạnh Alberu, Alberu mang vẻ mặt khá bình tĩnh.

Cale thực sự muốn nói chuyện với ba đứa trẻ sau vì cậu vẫn phải giải quyết những cảm xúc đang bùng lên trong mình. Mặc dù bề ngoài cậu trông vẫn ổn, nhưng lời nguyền vẫn đang hoạt động và cậu vẫn phải cố gắng che giấu cảm xúc của mình ngay lúc này.

Cale nhìn chằm chằm vào ba cặp mắt khi cậu vỗ nhẹ vào chúng và tỏ ra thoải mái hơn. Đôi mắt nâu đỏ sắc lạnh đang nhìn xuống chúng bình thường sẽ khiến người khác khiếp sợ, nhưng ba đứa trẻ đã lớn lên cùng đôi mắt ấy và biết phân biệt sự dịu dàng ẩn chứa trong đó đã yên tâm hơn phần nào; mắt chúng lại rưng rưng, ba đứa nhỏ nhanh chóng vùi mặt vào người Cale khi con người tóc đỏ cẩn thận ôm chúng lên.

'Nhẹ quá... chúng không ăn sao?'

Lông mày Cale giật giật, cậu quay qua nhìn Beacrox và Ron đang đứng cách họ vài mét.

"Beacrox."

Người đầu bếp không hề giật mình hay hoảng sợ trước tiếng gọi ấy, nhưng Ron vẫn nhận ra rằng đồng tử của con trai mình vừa thoáng run lên rồi ổn định trở lại.

"Chuẩn bị cơm đi. Ăn trưa xong chúng ta nói chuyện."

Đó là tín hiệu. Nhưng họ vẫn còn nhiều câu hỏi, những người hầu và hiệp sĩ trong cung điện vẫn đang kinh ngạc khi chứng kiến ​​​​chuyện này xảy ra ngay trước mặt cũng vậy.

Ai lại không kinh ngạc cơ chứ? Hoàng tử của họ hóa ra lại là Cale Henituse - người anh hùng vĩ đại nhất đã cứu họ khỏi White Star- tên quay lưng lại với họ và biến đồng loại của họ thành vật tế để triệu hồi những con quái vật ghê tởm đó.

Fredo thở dài khi nhìn cậu trai tóc đỏ rời khỏi căn văn phòng không còn cánh cửa rồi lại nhìn vào tay mình. Anh nở một nụ cười nhẹ trên môi, nhắm mắt lại một lúc rồi cũng đi theo.

"Tiếc ghê...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro