Nếu Cale biến thành trẻ con thì sẽ thế nào? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tiệc từ lâu đã hiển thị những gì đang xảy ra một lần nữa cho các công dân bên ngoài.

Alberu muốn mọi người thư giãn hết mức có thể để lễ hội đã được chờ đợi từ lâu này không bị phá hỏng.

Anh đã cố kìm chế để bản thân không xé rách áo choàng và lấy cuộn phép dịch chuyển tức thời  ra dịch chuyển đến chỗ Cale.

Rosalyn từ lâu đã thay bộ đồ cải trang nữ hầu của mình thành một bộ váy mà cô thực sự thấy phiền phức. Cô không thích cái cảm giác áo nịt ngực bó sát vào eo và bụng mình, nó đang siết chặt lấy cơ thể Rosalyn và cô cũng không thích đôi giày cao gót đang giết chết đôi bàn chân cô chút nào.

Cô thấy bực mình và chỉ muốn thay lại bộ áo choàng pháp sư của mình rồi dịch chuyển đến dinh thự Henituse.

Rosalyn nhận thấy những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu Alberu, cô khẽ huých vào người anh.

"Bệ hạ, xin người bình tĩnh lại. Ngay cả tôi cũng chỉ muốn xé toạc con mẹ nó cái váy rắc rối này ra và ở bên Cale ngay lập tức thôi, nhưng suy cho cùng thì chúng ta vẫn có việc phải làm. Và vì thế nên xin hãy tiết chế lại cho đến lúc đó."

Đôi mắt của Alberu hơi rung lên khi anh lắng nghe Rosalyn, người đang không nhìn anh và chỉ đứng cạnh anh với nụ cười rạng rỡ. Họ vẫn đứng trước một lượng lớn khách mời và đang giám sát toàn bộ bữa tiệc.

Càng giấu kỹ càng tốt, họ không muốn thể hiện bất kỳ cảm xúc thật nào của mình trước đám đông vì họ biết chắc rằng nếu mình làm vậy, cả bữa tiệc và lễ hội có thể sẽ bị hủy hoại.

Cả hai người họ, Alberu và Rosalyn từ lâu đã biết rằng họ sẽ không thể tùy ý rời khỏi lâu đài. Họ biết vì họ đã được dạy dỗ từ khi còn nhỏ. Họ được chuẩn bị để trở thành Vua, thành người cai trị đất nước. Nhưng tất nhiên, Rosalyn đã thoát khỏi số phận của mình và trở thành người của Ma tháp, Ma tháp chủ.

'...Ước gì họ cứ thế đi hết đi.'

Đó là suy nghĩ của cả hai lúc này.

~~~

Tại Dinh thự Henituse, khi một vòng tròn dịch chuyển lớn nở ra trên thao trường huấn luyện dưới lòng đất, những người lính đang huấn luyện đã di chuyển ra khỏi đó từ lâu vì họ cũng vừa theo dõi những diễn biến trong cung điện trên các thiết bị liên lạc rải rác khắp vương quốc.

Những hoa văn bắt đầu hiện ra phía trên vòng tròn dịch chuyển và ngay sau đó, hai vợ chồng Henituse xuất hiện, cùng với đó là Lily và Basen trong khi người mà họ mong được nhìn thấy nhất đang ở trong vòng tay của Violan.

Vị anh hùng nhỏ bé chắc chắn là trông quá sức dễ thương với cái mũi đỏ, đôi mắt hơi sưng cùng vầng trán và hai má ửng hồng. Thật đáng yêu khi Cale dùng một tay lau nước mắt và tay còn lại vẫn nắm chặt váy của Violan.

Ngay sau đó, nhiều bóng dáng cũng bắt đầu xuất hiện trên vòng tròn dịch chuyển. Eruhaben, Choi Han, Mary, Lock, Ron, Beacrox và ba đứa trẻ.

Cale, người đã ngừng khóc và đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng của những người đã cải trang theo nhiều cách khác nhau muốn dùng tay ôm lấy khuôn mặt, nhưng tất nhiên, khuôn mặt của cậu biến thành một cái cau mày. Cái cau mày này của Cale trông rất giống với những đứa trẻ hư khi yêu cầu của chúng không được đáp ứng.

Đây là một phản ứng không thể kiểm soát được vì Cale đã trở thành một đứa trẻ. Những cảm xúc mà cậu có thể che giấu một cách thành thạo khi trưởng thành sẽ không còn giấu được nữa. Cale sẽ rất cáu kỉnh và cảm xúc của cậu cũng sẽ không ổn định. Và đó rõ ràng là điều mà Cale đang nhấn mạnh vào lúc này.

Cậu không thích việc mỗi cảm xúc của mình đều hiện rõ ra hết. Cậu đang không ổn định hơn bất cứ ai.

"Hãy nói chuyện vào ngày mwai ..." [Hãy nói chuyện vào ngày mai.]

Cale đã phải xem xét lại lời nói của mình. Tay cậu tiến về phía môi và hai bên lông mày đang bắt đầu nhíu lại. Cậu vừa nói ngọng.

Việc này khiến mọi người hoặc quay đi hoặc giả vờ ho. Trong khi nụ cười nhân từ của Ron cứng lại.

Cale nói ngọng đã là quá nhiều đối với họ. Quá nhiều .

"H, Hyung-nim... Anh có mệt không?"

Câu hỏi của Basen khiến mọi người quay trở lại thực tế và nhìn Cale, người hiện đang nhìn Basen.

"Đ, đúng rồi! Oraboni không sao chứ?" Lily cũng xen vào trong khi môi cô vẫn đang giật giật, cô đã cố gắng không cười. Cale thật dễ thương. Kết thúc cuộc thảo luận.

Mặt khác, Deruth lại im lặng đến đáng sợ và chỉ đang nhìn khung cảnh trước mắt mình. Vẻ ngoài của Cale lúc này mang theo nhiều ký ức đã bị giấu kín mà ông không nghĩ rằng chúng sẽ được mở ra.

Đôi mắt ông muốn rơi những giọt nước mắt ân hận, tủi hổ, xót xa, tội lỗi. Tất cả là do ông. Ông xấu hổ vì mình là một người cha tồi, vì đã không chăm sóc Cale khi Drew rời bỏ họ. Ông hối tiếc những ngày tháng đã qua vì không hề ở bên Cale khi cậu lớn lên. Ông thấy đau buồn cho những ngày đã mất, những tháng ngày mà lẽ ra ông có thể dành cho Cale tình yêu và sự quan tâm của mình.

Deruth có lỗi, một tội lỗi của chính ông.

Và ngay bây giờ, ông lại cảm thấy tội lỗi một lần nữa vì đã hạnh phúc trong tình huống thế này, khi Cale biến thành trẻ con.

Ông rất vui khi Cale biến thành một đứa trẻ. Ông gần như còn muốn cảm ơn người đã khiến con trai mình biến thành một đứa trẻ lần nữa. Ai có thể đổ lỗi cho ông ấy đây chứ? Ông nghĩ đây có thể là một cơ hội. Một cơ hội để ông ít nhất được chuộc lỗi với tư cách là cha của Cale. Chỉ một chút thôi, Deruth nghĩ rằng có lẽ ông có thể trở thành một người cha tốt và bù đắp cho quá khứ của cậu. Chỉ một chút thôi. Đó là tất cả những gì ông mong muốn.

Ông bước vào nhóm và nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đỏ của Cale.

"Cale."

Cale quay sang nhìn Deruth. Cha đang đứng trước mặt cậu với khuôn mặt nghiêm túc, nhưng đôi mắt của ông lại thể hiện điều hoàn toàn ngược lại. Đôi mắt của Deruth đang nhìn thẳng vào cậu với ánh nhìn dịu dàng và buồn bã, Cale không biết phải cảm thấy thế nào. Nhưng tất nhiên, như một đứa trẻ, cảm xúc của cậu đã được thể hiện trực tiếp trên khuôn mặt.

Khuôn mặt Cale méo mó vì lo lắng. Cậu lo cho cha mình. Cậu đang suy nghĩ rất nhiều về lý do tại sao Deruth lại trông buồn như vậy. Cậu không muốn thấy những cảm xúc đó, cậu chắc chắn không thích nó, không hề.

"C, ca ... có chuyện dì vậy ?" [Cha, có chuyện gì vậy?]

Đôi mắt của Deruth hơi rung lên trước khi ổn định lại và ông khẽ mỉm cười. Violan cũng đang lặng lẽ quan sát cảnh này với ánh mắt đầy lo lắng. Ở cùng Deruth nhiều năm đã đủ để bà biết Deruth đang nghĩ cái gì. Và bà chắc chắn đang lo lắng.

Bà chạm mắt với Deruth và khi Deruth gật đầu, Violan miễn cưỡng đưa Cale cho Deruth, người đang dang rộng cánh tay để đón Cale.

Cale bối rối và miễn cưỡng ở trong vòng tay của Deruth. Cậu vẫn là Kim Rok Soo và không quen với kiểu hành động này.

Cậu từng là một đứa trẻ mồ côi khi còn nhỏ. Cậu không có cơ hội để tận hưởng tuổi thơ cùng tình cảm của cha mẹ mình. Cuộc sống của cậu rất khó khăn. Vậy nên hành động này là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ.

Tuy nhiên, Cale vẫn nắm lấy quần áo của Deruth ngay khi ngồi trên tay ông. Cậu lặng lẽ gục đầu vào bờ ngực săn chắc của Deruth và lắng nghe nhịp tim của cha mình. Cale thấy âm thanh này rất êm dịu và đó là một cảm giác rất kỳ lạ. Thật thoải mái, ấm áp và yên bình.

Bàn tay Deruth thô ráp là do ông đã luyện kiếm thuật, bàn tay ấy tìm đến tấm lưng nhỏ của Cale và vỗ nhẹ vào nó. Tim ông đập rất nhanh và đang tràn ngập những cảm xúc khác nhau, khóe mắt ông bắt đầu cay cay. Ông không muốn thể hiện một cảnh tượng khó coi với những người khác nên đã nghiêm mặt trong khi vẫn ôm Cale rất cẩn thận.

"Hãy thảo luận về những vấn đề này vào ngày mai nào. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều cần nghỉ ngơi. Ron có thể đưa mọi người về phòng vào lúc này. Chúng tôi sẽ vào trước."

Deruth đã nói vậy với một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt.
Nụ cuời ấy không vui hay buồn. Nó là nụ cười của một người cha. Và nó đủ để cả Eruhaben và Ron biết được điều gì đang xảy ra bên trong trái tim cùng tâm trí của Deruth lúc này. Chính vì thế nên cả hai đã nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu và chúc cả gia đình ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro