Chap 1: Chúng ta ly hôn đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Chi bừng tỉnh, căn phòng ngập ánh sáng vàng, mâm cơm trên bàn vẫn được che đậy kỹ. Nhìn lên đồng hồ : 12 giờ đêm. Nhật Minh vẫn chưa về nhà.

Khánh Chi thở dài, một tháng liền chồng cô luôn đi sớm về khuya như vậy. Hôm nay cô đặc biệt muốn chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, cùng anh gác lại những lo toan bên ngoài mà vui vầy bên nhau. Cơm ngon, rượu ngon đều tươm tất. Thậm chí cô còn chuẩn bị nến và hoa hồng nhằm gợi nhắc lại không khí lãng mạn của thuở đầu lấy nhau. Phải, hôm nay là kỷ niệm năm năm kết hôn giữa bọn họ. Họ đã ước hẹn thuộc về nhau vào đúng ngày này, cách đây năm năm trước. Rất nhiều bạn bè lấy làm ngưỡng mộ câu chuyện tình yêu giữa họ, rất nhiều lời chúc, rất nhiều.

Càng nghĩ nước mắt càng tuôn ra. Dường như cuối cùng chỉ có mình cô là ghi nhớ tất cả, còn Nhật Minh - chồng cô thì đã sớm quên rồi. Người ta vẫn nói trí nhớ đàn ông không giỏi trong việc ghi nhớ những ngày kỷ niệm, đặc biệt là sau khi kết hôn. Nhưng từ trước đến nay Nhật Minh chưa từng quên, thậm chí anh còn chuẩn bị rất chu đáo. Có phải do việc xáo trộn gần đây khiến anh mệt mỏi, muốn quên đi?

Có tiếng mở cửa, là Nhật Minh. Anh trở về với mùi rượu rất nồng, nhưng dường như anh vẫn tỉnh. Khánh Chi thấy anh nheo mắt nhìn mình, dang rộng vòng tay từ ngoài cửa, sẵn sàng lao đến ôm chầm lấy cô. Khánh Chi né tránh, mặt cô lộ rõ vẻ không hài lòng. Vốn đã chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo chỉ vì anh lại bị làm cho mất hứng, anh đã kịp cơm rượu no say ở bên ngoài trước khi về nhà. Đúng là mọi thứ đều hoàn hảo, ngoại trừ anh.

Hôm nay anh đi gặp đối tác. Tư vấn truyền thông nội bộ cho doanh nghiệp. Công việc mới đang rất tốt em à!

Nhật Minh vẫn cố chấp vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Khánh Chi từ phía sau. Anh nhìn thấy mâm cơm đang cố ý đợi mình, trong lòng dâng lên cảm giác day dứt, đau khổ nói :

Anh xin lỗi! Anh không quên, Khánh Chi à. Thật sự anh không quên ngày hôm nay, nhưng vì công việc...

Nhật Minh đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, Khánh Chi không thể trách anh. Cô nhất định phải hiểu cho anh. Người đàn ông ở tuổi ba mươi phải phát triển sự nghiệp vững vàng. Chuyện hôn nhân đã thành tựu, bây giờ còn phải phấn đấu cho công danh xán lạn để lo cho tương lai vững bền của hai đứa. Vẫn có những lúc chuyện tình cảm cá nhân được nhường sang một bên cho công việc phát triển tốt đẹp. Nhật Minh nghĩ Khánh Chi sẽ hiểu anh, cô cũng nhất định sẽ ủng hộ anh. Giai đoạn xin thôi việc cũ và bắt đầu thành lập một công ty mới là giai đoạn khó khăn nhất, anh đang từng ngày trải qua, cũng từng ngày dùng sự cố gắng của mình mà xây nên thành tựu. Chỉ mong cô có thể thấu hiểu và thông cảm cho anh giai đoạn này.

Em biết rồi, anh lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi. Em dọn mâm đã.

Khánh Chi không tỏ thái độ tức giận, cô vẫn nhẹ nhàng nói với anh, nhẹ nhàng tháo tay anh ra khỏi người mình. Cô nói đã chuẩn bị nước nóng, anh chỉ việc lên bồn xả nước và thư giãn mà thôi. Cô nói hãy để cô dọn dẹp, sau đó sẽ lên phòng ngủ sau. Nhật Minh thấy trong người hơi mệt, anh gật đầu qua loa rồi hôn cô một cái trước khi lên phòng.

Khánh Chi nhìn theo sau bóng anh. Anh nói anh không quên ngày kỷ niệm, nhưng ngoài mùi rượu say sực nức, ngoài một cái ôm thú tội và một nụ hôn vội vàng, anh không để lại cho cô cảm xúc nào khác. Anh không quên nhưng dường như anh cũng không muốn nhớ.

Hóa ra chỉ mình cô coi trọng ngày kỷ niệm, anh đã để cho công việc vượt qua hết tất thảy những yêu đương trong tim mình. Khánh Chi chỉ sợ một ngày anh sẽ yêu công việc hơn cả yêu thương cô. Lúc bấy giờ chắc cô sẽ sống từng ngày trong ác mộng, với một người chồng đã không còn là Nhật Minh trước kia cô từng quen biết nữa.

Sáng lên văn phòng, Khánh Chi trót lỡ miệng thở than một vài câu với chị em đồng nghiệp về việc Nhật Minh uống say trước khi trở về nhà, làm cô phải bỏ đi mâm cơm tội nghiệp. Có người tỏ ra cảm thông, có người chỉ phủi tay thở phào :

Ôi dào! Những chuyện ấy là quá bình thường. Gã chồng chị say bí tỉ về còn nôn thốc nôn tháo, chỉ thẳng mặt chị nói : "Phục vụ, cho thêm rượu ra đây!"

Thế mới nói, những năm đầu kết hôn là tốt đẹp nhất, ở với nhau lâu rồi bao nhiêu tật xấu cứ lần lượt hiện ra. Thậm chí ngấy ngán lên tận cổ, phải tự hỏi : "Tại sao ngày xưa mình có thể yêu thương nổi con người này?" – Thêm một chị đồng nghiệp nhiều kinh nghiệm chia sẻ, cả phòng cười ồ lên. Có vẻ như họ đều rất thích chí với chủ đề sau-hôn-nhân.

Chốt hạ, ai ai cũng đều nói Khánh Chi không nên lo lắng, đây là chuyện quá đỗi thường tình. Có người lạc quan thì cho rằng Nhật Minh chỉ mới rượu say chứ chưa hề đến mức mất kiểm soát, hoàn toàn có thể tin tưởng vào anh. Khánh Chi mỉm cười, xoay người cầm điện thoại nhắn cho chồng mình một tin nhắn : "Anh thế nào rồi? Thấy đỡ hơn chưa?"

Sau hôn nhân, thói quen nhắn tin cũng trở nên thay đổi. Nếu là trước kia khi yêu nhau, anh sẽ không bỏ lỡ bất cứ tin nhắn nào từ cô, nếu là cô quên trả lời, anh sẽ ngay lập tức gọi điện hỏi han xem cô có gặp vấn đề gì không. Bây giờ thì ngược lại, công việc của Khánh Chi không quá bận rộn, cô là mẫu phụ nữ coi trọng gia đình hơn sự nghiệp, cô có nhiều thời gian dành cho anh, muốn quan tâm xem anh đang làm gì, đang thế nào, có bận lắm không...Nhưng những tin nhắn của cô thường được anh trả lời rất thưa thớt. Có khi cả ngày không nhắn được một tin, anh chỉ tranh thủ giờ ăn trưa mà gọi cho cô lúc đang ăn. Vừa ăn vừa nói chuyện với cô ít phít sau đó lại mất hút.

Giống như mọi lần, chờ năm phút không thấy tin nhắn trả lời của Nhật Minh, Khánh Chi nhún vai, cô để điện thoại sang một bên, nén tiếng thở dài lại và bắt đầu vào công việc. Sau khi kết hôn có nhiều chuyện bị đảo lộn, cô phải học cách làm quen dần từng chút một. Việc yêu nhau và tiến tới hôn nhân chỉ là bước nhỏ trong mô hình vạn bước của cuộc đời. Mà trong đó, việc chấp nhận sống thật với cá tính của nhau sau khi kết hôn mới được cho là mở ra những cảnh cửa đầu tiên trong cuộc sống của cả hai.

Trước đây khi còn là một cô bé được cưng chiều trong tình yêu, Khánh Chi đã lý tưởng hóa cuộc sống hôn nhân của mình rất nhiều, giống như bao cô gái thời mơ mộng khác. Cô cũng đã từng mơ về một lễ cưới xa hoa, được đón dâu trong sự ngưỡng mộ, trầm trồ của mọi người. Cô đã từng mơ về việc đôi vợ chồng son không phải lo lắng buồn phiền vì điều gì, có thể kể lể hàng tá câu chuyện và chọc cười nhau bằng những điều trời ơi đất hỡi trong thời gian trà chiều. Cô cũng đã từng mơ về việc sinh con và tạo ra tiếng cười thơ trẻ trong căn nhà.

Nhưng rồi, mọi thứ đều không như là mơ. Khi công việc của cô ổn định thì anh mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp riêng. Thật ra công việc cũ của Nhật Minh khá tốt, nếu anh tiếp tục làm việc ở đó thì mọi điều cô mơ đều có thể thực hiện được. Nhưng Nhật Minh là người có chí tiến thủ, anh luôn mong muốn có thể thành lập công ty riêng, chạy theo những lý tưởng mà anh hằng theo đuổi.

Năm hai ba tuổi, cô cùng Nhật Minh kết hôn, đồng ý làm vợ anh sau hai mươi năm quen thân và ba năm yêu nhau chính thức. Vì khi kết hôn, cả cô và Nhật Minh đều khá trẻ, lễ cưới chỉ diễn ra như một thủ tục ra mắt họ hàng hai bên một cách thông thường. Cô và anh thậm chí còn không có được thời gian đi tuần trăng mật. Anh nói cô hãy chờ anh, anh sẽ bù đắp cho cô sau. Sau đó anh xin nghỉ việc, bắt đầu những ngày hoàn toàn mới cho cuộc dời mình, kéo theo đó là cuộc đời Khánh Chi.

Anh luôn trấn an tinh thần cô bằng cách này hoặc cách khác, cô vì tin tưởng anh nên cũng không quá sợ hãi. Chỉ đến khi hiện thực ngày càng trở nên thử thách sự chịu đựng của cô : Nhật Minh cuồng quay trong công việc, những mối quan hệ làm ăn kéo anh lên bàn rượu triền miên từ ngày này sang ngày khác. Khánh Chi vẫn kiên nhẫn chờ anh, là vợ hiền dịu dàng luôn sẵn sàng chờ đợi anh mỗi tối. Nhưng cô cũng không biết mình có thể chờ anh đến bao giờ, khi mà anh ngày càng bị công việc kéo đi xa cô.

Có những chuyện nếu không nghĩ sẽ không đau, nhưng nếu trót nghĩ tới rồi thì sẽ thấy đau lòng cùng cực. Khánh Chi gác lại những chông chênh trong lòng mình, cô tự nhủ mình đang trong giai đoạn chán chuyện hôn nhân, chứ không phải chán chống. Cô còn yêu anh, vẫn rất yêu anh. Cô sẽ cố gắng để có thể thông cảm cho anh. Vì cuộc sống luôn có những giai đoạn không thể hòa hợp cùng nhau, con người ta chẳng còn cách nào khác ngoài việc sống cho cuộc sống của nhau. Anh vì công việc mà cố gắng chịu đựng, cô cũng sẽ vì gia đình mà chịu đựng.

Cuối ngày, khi trở về nhà Khánh Chi đã thấy Nhật Minh loay hoay trong bếp. Cô ngạc nhiên, anh nhìn cô mừng rỡ :

Em cũng về rồi à? Hôm nay đi làm có mệt không?

Cô nhìn đồ đạc lỉnh kỉnh trong bếp, rau củ còn để ngổn ngang, nheo mắt nhìn anh chẳng hiểu gì. Anh vẫn đều tay thái rau củ, quay sang cô mỉm cười :

Anh xin lỗi vợ! Hôm nay anh về sớm nấu một bữa cơm ngon để nịnh vợ!

Khánh Chi nhoẻn cười. Thật ra chuyện buồn bực tối qua hôm nay cô đã mang ra giải tỏa với đồng nghiệp hết sạch. Bây giờ nhìn cảnh anh xắn tay áo vào bếp làm cơm cho cô, cô bỗng thấy xấu hổ. Những lúc rảnh rỗi phụ nữ thường suy nghĩ rất nhiều chuyện, có những chuyện tốt cũng có những chuyện không tốt lắm. Hôm nay Khánh Chi đã nghĩ đến một vài chuyện không tốt, khi nhìn thấy Nhật Minh hết lòng cho bữa ăn, chợt lòng cô như thắt lại, trái tim thì kết thành một bông hoa nhỏ đang ngào ngạt tỏa ra mùi hương thơm ngát. Đây chính là hương vị của hạnh phúc mà cô luôn tìm kiếm. Chồng cô luôn biết cách làm cô cảm thấy được yên lòng.

Vậy từ nay hứa với em đừng đi về muộn nữa! Em rất sợ...

Khánh Chi tiến lại gần, vòng tay qua cổ Nhật Minh. Cô nhìn anh dịu dàng, môi khẽ cong lên như lời nói nũng nịu, Nhật Minh không chịu được mà buông tay ra, xoay nghiêng đầu lại mà hôn cô.

Ừ, đã để em phải lo lắng nhiều rồi. Anh xin lỗi...

Bữa cơm kết thúc trong vui vẻ, có những khoảnh khắc đùa nghịch mà Khánh Chi đã ngỡ rằng mình và Nhật Minh đều trở về thuở mới yêu. Khi anh hỏi cô món ăn có ngon không, cô chun mũi lắc đầu, cầm đũa chỉ món này hơi mặn, món này hơi nhạt, món này bị thái hơi to, miếng hơi dày,...Anh nhăn mặt ngạc nhiên, cho rằng cô khó tính, thật ra tay nghề của anh cũng không tồi. Cô vẫn tiếp tục lắc đầu. Anh tiến lại gần véo má cô.

Cuối cùng Khánh Chi nằm trong vòng tay anh, ngoan ngoãn gật đầu :

Nhật Minh, anh nấu ăn rất ngon. Nếu có thể, hãy hứa là sẽ nấu ăn cho em cả đời này đi!

Nhật Minh không một giây nào lưỡng lự, anh lập tức gật đầu.

Hương vị của hạnh phúc chính là đây. Chính là những phút giây bình yên êm ả như thế này. Chỉ tiếc là những khoảnh khắc như vậy thường không kéo dài. Để khi nhắc lại, nó đã trở thành một kỷ niệm khó nguôi trong tâm trí.

Một ngày Nhật Minh về muộn, Khánh Chi trong khi tức giận đã vo viên ném những tờ giấy vẽ mẫu phác thảo logo công ty riêng của anh. Nhật Minh thực sự không hiểu vì lý do gì mà Khánh Chi tức giận, anh đã định xoa dịu cô, đã định xin lỗi cô, vì dù thế nào anh cũng là đàn ông, và anh yêu cô, anh luôn muốn cô có được cảm giác che chở yêu thương chứ không muốn cô phải chịu thiệt thòi. Nhưng lần này đã vượt ngoài sự chịu đựng của anh. Cô quá trẻ con, cô ném những tờ giấy chứa đựng tâm huyết cả đời trai trẻ của anh khiến anh cảm thấy bị xúc phạm. Anh vuốt lại những tờ giấy nhàu nát cho thẳng thướm rồi rời khỏi nhà, đợi cho đến khi Khánh Chi bình tĩnh trở lại sẽ nói chuyện với cô.

Sáng hôm sau về nhà, anh thấy đặt trên tủ một tờ giấy viết nắn nót, có một vài giọt nước mắt làm nhòe chữ : ĐƠN XIN LY HÔN. Nhật Minh lẳng lặng thu xếp đồ ra ngoài cùng lịch hẹn đối tác, tờ giấy bị lãng quên.

Tối hôm đó trở về nhà, Nhật Minh vẫn nhìn thấy tờ giấy ở đó, Khánh Chi thì không thấy đâu. Lúc mở điện thoại định gọi cho cô thì anh nhận được tin nhắn : "Em viết đơn rồi, anh ký đi!". Nhật Minh chán nản lắc đầu, vứt điện thoại lên giường, cầm tờ giấy có nét chữ cô như trêu ngươi, anh xé tan thành nhiều mảnh nhỏ.

Tối hôm sau nữa trở về nhà, Nhật Minh lại thấy một tờ giấy khác. Lần này nét chữ có phần mất kiên nhẫn hơn, viết nhanh hơn, ẩu hơn lần trước. Nhật Minh lại kiểm tra điện thoại, đúng là có tin nhắn của cô : "Em viết lại đơn rồi, anh ký đi!". Năm lần bảy lượt thúc giục anh ký vào đơn ly hôn, có phải cô đã chán ngấy anh rồi không? Anh đã nói cô hãy đợi anh, hãy cho anh thời gian, có phải cô đã không còn dành nhiều thời gian hơn cho anh nữa? Ngần ấy năm quen nhau, yêu nhau và sống chung với nhau, cô vẫn không thể hiểu anh, không thể cùng anh bước tiếp. Đây là kết quả quá đau lòng. Anh không muốn buông bỏ cô, càng không muốn rời xa cô. Đơn ly hôn cô viết lần nào anh cũng xé. Lần này anh nghĩ mọi chuyện vẫn còn có thể kiểm soát nhưng anh đã sai, cô đã quyết định rồi.

"Em sẽ không hối hận chứ?"

Anh gọi điện cho cô, muốn trực tiếp nghe cô nói.

"Em đã suy nghĩ kỹ rồi."

"Khánh Chi, anh nói cho em biết, chắc chắn em sẽ hối hận!"

Nói rồi anh gác máy. Chưa bao giờ anh để cô phải nghe những tiếng tút dài khô khốc, bởi anh biết cô sợ bị bỏ rơi, sợ cô độc. Nhưng lần này anh muốn dùng những tiếng ấy cùng âm thanh giận dữ của anh để cô có thể thấu hiểu. Trong lòng anh cũng trống rỗng, anh cũng sợ bị bỏ rơi, anh cũng sợ vô cùng sự cô độc. Nếu cô không còn ở lại bên cạnh anh, anh chưa biết sẽ đối mặt ra sao.

Điện thoại báo có tin nhắn, là của Khánh Chi, màn hình báo tên người gửi vẻn vẹn một chữ : "Vợ".

"Em nghĩ đã đến lúc rồi. Chúng ta đều cố chấp. Chúng ta thua hiện thực. Em không thể tiếp tục thấu hiểu anh, không thể tiếp tục ở bên anh. Em thấy không khí gia đình này ngột ngạt quá. Chúng ta ly hôn đi."

Nhật Minh kiên nhẫn đọc hết dòng tin nhắn, nước mắt bỗng lăn dài. Anh mím môi, trả lời cô một cách ngắn gọn.

"Vậy được. Chiều theo ý em. Hẹn gặp nhau tại tòa. Đơn anh đã ký!"

Giây phút Nhật Minh gửi tin nhắn đi là giây phút cả hai trái tim đều đau khổ. Cô muốn anh níu kéo mình, nhưng anh chưa một lần níu kéo, anh chỉ hỏi xem cô có hối hận hay không. Trong một thoáng giật mình, cô cũng nghĩ mình sẽ hối hận, có thể sẽ dành cả cuộc đời để hối hận. Bởi cô không biết ai yêu thương cô nhiều ơn anh, bản thân cô cũng không thể mở lòng để yêu thêm bất kì một ai khác nữa. Nhưng anh không níu kéo có nghĩa là anh không coi trọng cô, anh đồng ý ly hôn cũng có nghĩa là anh đã chán ngấy gia đình này. Suy nghĩ của cô luôn vòng vèo một cách khó hiểu như vậy. Trong khi đó, Nhật Minh lại nghĩ anh đã giúp cô được giải thoát. Anh nhớ đến những đêm khi về muộn, đôi mắt cô mỏi mệt chờ anh, dáng vẻ thiếu ngủ đáng thương nằm dài trên ghế sofa. Đúng, có lẽ vì cô còn trẻ, cô cảm thấy hạnh phúc chi bằng buông tay để cô đi tìm hạnh phúc mới. Anh muốn cô chờ đợi anh, nhưng thời gian sẽ không chờ đợi thanh xuân của cô. Cô giục anh viết đơn ly hôn nghĩa là cô đã gấp gáp lắm rồi...

Nhật Minh đặt bút ký vào đơn ly hôn, anh cắn môi, gò bút một cách khó nhọc.

"Khánh Chi, thật ra anh cũng sẽ rất hối hận. Anh hối hận kể từ sau khi cúp máy. Nhưng anh tôn trọng quyết định của em. Chúng-ta-ly-hôn!"  

-K-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro