1975 - 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN EM ĐỪNG NÓI CÂU XIN LỖI!

Câu chuyện kể của một người Phụ nữ Saigon trước năm 1975 - Một câu chuyện tình đầy cảm động của chị trong thời li loạn.

Lần đầu gặp anh, chị mới 16 tuổi, nhỏ xíu, tóc bó đuôi gà, đôi môi mỏng lém lỉnh. Hôm ấy ba chị đưa về nhà một thanh niên trẻ người Mỹ, giới thiệu người phụ tá của mình với gia đình, anh đã nhìn chị không chớp mắt...

Đến khi chị vênh mặt hỏi anh: " Tôi có chỗ nào không ổn...?" Anh mới ngượng ngùng sực tỉnh, lí nhí... nói câu xin lỗi!

Không biết sao anh bị chị thu hút, đến mất hồn, mất vía, còn chị thì tỉnh rụi, chẳng để ý gì đến anh chàng người Mỹ đồng nghiệρ của ba mình. Sau đó anh hỏi ba chị thuê hẳn một tầng lầu trên cùng để ở, thì chị và anh gặp nhau mỗi ngày... Sống chung nhà nhưng đường ai nấy đi, đối với chị, anh là đồng nghiệp của ba, người lớn rồi, nên chị không coi anh như bạn bè của mình. Nhưng rồi chị cũng biết anh mới 24 tuổi, đến từ Washington DC , nhiệm sở ở Vietnam này là công việc đầu tiên của anh sau khi tốt nghiệp Đại học. Tuy còn bỡ ngỡ với xã hội Vietnam, nhưng lạ một điều là anh nói tiếng Việt giọng Bắc rất chuẩn và lưu loát như được Đào tạo qua trường lớp đàng hoàng. Anh ít nói, nghiêm nghị, nhưng mỗi lần gặp chị, anh lúng túng, mặt mày đỏ gay, làm chị nổi tính nghịch ngợm, muốn trêu anh. Có lần trong bữa ăn, chị đưa cho anh quả ớt tròn đỏ, rất đẹp, chị bỏ nguyên một trái vô miệng và nói với anh :" Ngon lắm ...!" Và bảo anh ăn thử ... Anh tưởng thật, bắt chước chị, bỏ vô miệng nguyên trái, nhai rốt rột .., rồi anh sặc, anh ho, anh khóc... còn chị nhả trái ớt ra, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Anh cay quá, có ý giận, cầm cốc nước bỏ lên lầu một mạch .

Đến tối không thấy anh xuống, thấy cũng tội nghiệp, chị sai cậu em bưng lên cho anh ly nước đậu nành tạ tội, nhưng cậu em xuống nói anh ấy không có ở trên lầu, đi đâu rồi Chị có ý đợi, muốn thử coi sau khi ăn trái ớt, mặt mũi anh ra sao. Nhưng mấy ngày liền anh không về, nghe ba nói với mẹ là anh đi công tác. Cả tuần không gặp, chị bỗng thấy thiếu thiếu, chị nghĩ có lẽ tại mình chơi ác với người ta nên mình thấy có lỗi, áy náy đó thôi.

Tuần sau anh về, bước vô nhà thấy chị, còn tức nên vờ như không thấy, anh xách Vali đi thẳng lên lầu, từ đó anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng làm chị thấy tự ái ghê gớm.

Một hôm chị đang học thi tú tài , ban đêm ở trường thầy Hai Ngô về, từ đường Nguyễn Huệ đạp xe về tới nhà chị cũng thấy khá xa. Vừa tới góc ngã ba hơi tối, xe chị tự nhiên trở chứng, phải dắt bộ về, đường tối chị thấy sợ ma. Vừa đi vừa run, vậy mà xui khiến sao gặp anh đang lái xe đi ngang mặt, tài thật, anh nhận ra chị ngay và "de" xe ngược lại. Dù đang giận, nhưng chị cũng để anh giúp, đem xe về nhà. Trên đường về anh không nói, chị cũng không (đang hờn mát mà). Gần tới nhà , anh quay qua nhẹ giọng hỏi chị : "

Sao em ghét tôi quá thế ?"

Bị hỏi bất thình lình , chị ấm ớ : " Tôi có ghét anh đâu !"

Anh nhìn vào mắt chị : " Thế sao em vẫn muốn tôi khóc, để em cười ?"

Tự nhiên chị thấy lúng túng. May quá tới nhà, chị cảm ơn rồi vội vã xuống xe vào nhà, để anh ngẩn ngơ nhìn theo...

Đêm ấy lạ ghê, không ngủ được, chị cứ thấy đôi mắt như hai ánh sao của anh chập chờn trước mặt ,lần đầu tiên chị bị mất ngủ vì một chàng trai. Sáng ra, trước khi đi học, chị cố ý chờ xem có gặp anh không, nhưng không gặp, đến giờ chị phải đi học rồi. Chiều về chị cũng không gặp. Ba chị nói, anh về nước có chuyện gấp, mấy ngày anh không có ở nhà, chị như người mất hồn, cứ đi ra đi vô, ăn ngủ không yên...

Đến khi anh về, vừa thấy anh bước vô từ cửa, chị mừng như bắt được vàng , ánh mắt long lanh , chị cười nói huyên thuyên. Anh bỏ Vali xuống, âu yếm nhìn chị và cuối cùng hỏi chị một câu :" Em nhớ tôi lắm hả?"

Câu hỏi bất ngờ làm chị khựng lại mấy giây, đỏ mặt, xấu hổ... như ăn trộm bị bắt quả tang! Chị vờ có việc kiếm cớ bỏ đi.

Sinh nhật 17 tuổi của chị, chị mời bạn bè tới nhà chơi, một đám choai choai con nít, nói cười ầm ĩ. Tới tối tiệc tan, lúc về phòng ở lầu hai, chị đã thấy anh đứng đó, trong bóng tối, chìa ra cho chị một bó hồng, rồi anh lặng lẽ bỏ đi. Ôm bó hoa, chị hồi hộp... Về phòng, cả đêm chị cứ ngắm bó hoa, từng cánh hồng nhung mềm mại, đẹp ơi là đẹp! Mở ra trong cánh thiệp mỏng có bức thư ngắn kèm theo:

" Em của tôi

Lần đầu gặp em , em đẹp như một bức tranh

Lần thứ hai gặp, em tinҺ quái như một con mèo

Lần thứ ba gặp, con mèo đánh cắp trái tim tôi

Bây giờ, tôi bắt đền... em để trái tim tôi ở đâu?

Tôi muốn xin em trả lại...!"

Trời đất! Giờ phải làm sao đây? Đọc xong bức thư, chị tái mặt. Lại cả đêm trằn trọc, sáng dậy, chị không dám ra khỏi phòng, lỡ gặp anh thì biết ăn nói làm sao ?

Mối tình của chị bắt đầu như vậy, dễ thương và nhẹ nhàng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro