Chương 1: Mùa xuân của chúng ta?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



- Tuấn ca~ Tuấn ca~~~

Một thằng nhóc vừa chạy lẽo đẽo theo một thằng nhóc khác, miệng không ngừng kêu eo éo:

- Tuấn ca~~ Đợi đệ~~~

Thằng lớn bị gọi là Tuấn ca quay lại, quắc mắt:

- Đã bảo đừng ngân dài giọng như vậy mà, mất mặt chết đi!

- Tuấn ca~~~

Thằng nhóc nhỏ níu áo ca ca mình, xụ mặt:

- Tuấn ca không thương Thuần Nhi sao?!

Vừa nói nó vừa đưa tay ra sau tự véo mông mình một cái. Mông đau, nước mắt được đà tuôn rơi dữ dội, Thuần Nhi liền mếu máo:

- Tuấn ca dạy Thuần Nhi võ công đi~~ Đi mà~~~

- Thuần Nhi ngoan!

Tuấn ca thở dài ôm đệ đệ vào lòng, lau hai giọt nước mắt duy nhất trên má nó, lúng túng bảo:

- Học võ mệt lắm, huynh chỉ nghĩ cho đệ thôi...

- Ứ biết đâu! Đệ muốn võ công cao cường như huynh, để nếu có kẻ bắt nạt đệ...

- Cấm nhõng nhẽo!

Ca ca véo nhẹ chóp mũi tiểu đệ, kiên định nói:

- Sẽ chẳng ai dám bắt nạt đệ đệ đâu, vì huynh sẽ luôn bảo vệ đệ!

Gió thổi lồng lộng, hoa đào tung bay, và lời hứa của ca ca dịu dàng kiên định như những mùa xuân đang tràn ngập tuổi thơ họ. Một khoảnh khắc cảm động đẹp đẽ như vậy, thế mà...

"Bốp"

- Mấy đứa ngốc kia, mùi mẫn cho ai xem đấy hả?!

Tiếng quát vang lên cùng lúc cái muỗng canh từ đâu đập tới. Tuấn ca xoa cái đầu vừa bị đánh, ngẩng ánh mắt ai oán ngó Chiêu Nhân nương, không cam tâm bảo:

- Sao mẫu thân suốt ngày đánh con?!

- Nhiều lời, mau lại nướng bánh đi!

Chiêu Nhân nương vừa nhóm bếp vừa mỉm cười, núm đồng tiền bên má hiện lên dịu dàng mà hiền hậu:

- Còn Thuần Nhi ngồi đợi một lát nhé, sắp có đồ ăn rồi!

- Dê dê~ Bánh chuối nướng! Bánh chuối nướng! Dê~~

Tiếng trẻ con cười vang khanh khách, tiếng đuổi bắt nô đùa, hòa trong gió rét là hương bánh chuối ngọt lịm, còn có cả hương hoa thoang thoảng và những cánh đào bát ngát một trời... Đó là Hồng Vũ Đài của họ, không phải chốn tiên cảnh bồng lai, đó đơn giản là gia đình!

Còn hiện tại, Lê Tuấn mở bừng mắt, trước mặt là yến tiệc linh đình, tiếng ca hát hò reo, chúc tụng vang lên ầm trời, duy chỉ một mình hắn vì thất thần quá lâu mà dường như đã lạc lõng khỏi không gian rộn rã như vậy. Lữ Khôi Vương liếc hắn khinh thường, cười châm chọc:

- Còn nghe Bình Uy Vương Gia và hoàng thượng huynh đệ tình thâm, vậy mà tiệc mừng công của hoàng thượng, sao ngài lại có vẻ mặt như đưa đám như vậy?!

Lê Tuấn không đáp lại, ngó sang vị tân hoàng đế đang mải miết đón tiếp sứ thần bên kia, khuôn mặt đó vì rượu đã đỏ bừng nhưng vẫn không che nổi ánh nhìn uy nghiêm cùng kiên định.

Tân hoàng đế... tiểu đệ duy nhất... nhanh thật... cũng xa xôi thật!

Nghĩ rồi hắn rót một ly rượu đầy, cất bước tiến sang dõng dạc nói:

- Vi thần dùng rượu tỏ lòng, cung chúc hoàng đế bệ hạ giang sơn vững bền, trăm họ an khang, cơm no áo ấm, phúc khí muôn đời!

Tân hoàng cười khà khà, như tỉnh như say sà xuống bàn rượu của đám vương tôn quý tộc bọn hắn, vừa nghe những lời bợ đỡ nịnh nọt vừa làm bộ khiêm tốn bảo:

- Trẫm nào có tài đức gì, dẹp được bọn giặc Cao Bằng này cũng đều nhờ công lao các ái khanh cả!

- Bệ hạ thật quá lời, minh quân như người ngàn năm có một...

- Trẫm lại thấy tài thao lược của An Vương mới là ngàn năm có một! Lần này nếu không có An Vương dụng binh như thần, tên phản loạn Đoàn Thế Nùng* kia nào có đầu hàng sớm như vậy!

*Đoàn Thế Nùng là thủ lĩnh phản loạn Cao Bằng được dẹp dưới thời vua Lê Túc Tông

Một câu vừa dứt, cả bàn tiệc sôi nổi bỗng im phăng phắc, thoảng có ánh mắt trộm liếc An Vương, như tính được giông tố sắp ập đến sau một khoảng yên lặng. Quả nhiên lúc đó nụ cười tân hoàng đế bỗng nhạt nhẽo vô cùng, lời lên môi thấp thoáng vui đùa, lại mang theo sắt đá quyết tuyệt:

- An Vương thực là cánh tay đắc lực của trẫm! Lại nghĩ mấy năm nay bọn Chiêm ở ải Tây Nam khi quân đoạt pháp, khiến lòng trẫm khôn nguôi trằn trọc, may thay giờ An Vương có thể giúp trẫm giải quyết mối lo này, thật là phúc của trăm dân!

- Dạ?

Tân vương nhoẻn cười, lại uống một ly bình thản tiếp:

- Cứ quyết định vậy nhé!

Mặt An Vương trắng nhợt ra. Y không ngờ mới đăng ngôi vài ngày, hoàng thượng đã lập tức đày y đi xa đến thế! Ngó qua mấy vị vương gia khác, y biết mình là người đầu tiên, nhưng chắc chắn không phải người cuối cùng. Quả nhiên sau đó, Thông Vương Lê Dung, Minh Vương Lê Trị, Tư Vương Lê Dưỡng... tất cả đám huynh đệ tình như thủ túc đều lần lượt bị trục khỏi kinh thành, hoặc đày ra biên ải, hoặc điều về thôn quê.

Bàn rượu vui vẻ nhộn nhịp, mới đó chỉ còn những âm thanh nhạt nhòa, Lê Tuấn đợi mãi chưa thấy đến lượt mình, một lúc mới cười bẩm:

- Chứng kiến hoàng thượng cùng các vị vương gia nhiệt huyết như vậy vi thần thực hổ thẹn khôn cùng, dẫu cho tài hèn sức mọn cũng nguyện hồi báo xã tắc giang san...

- Huynh...

Tân hoàng đế vô thức mở miệng, ánh mắt xoáy sâu trên gương mặt Lê Tuấn tựa như kìm nén một nỗi niềm giận dữ cùng bi thương. Thẳng đến khi mọi người tưởng hắn đã hóa thành pho tượng, khóe mắt hắn bỗng chậm rãi khép lại, thanh âm vang lên càng lạnh lùng hờ hững:

- Dục tốc bất đạt, Bình Uy vương gia vội vàng làm gì! Người như vương gia, trẫm còn nhờ cậy nhiều lắm!

- À...

Lê Tuấn khẽ cười nhạt, có đôi khi bi ai không phải là khoảnh khắc mất đi một điều gì, mà lại là quá trình chứng kiến điều quan trọng đó vụt khỏi tay mình, từng chút từng chút một, giống như những mùa xuân năm ấy, những cánh hoa đào bát ngát tung bay ấy, vĩnh viễn không thể trở lại!

Huynh đệ bọn họ đã không thể trở lại!

Tân hoàng đế vừa nghĩ vừa ngó theo cái bóng Lê Tuấn xa dần, rượu uống xuống càng nhạt nhẽo vô vị. Không phải độc ác hay lãnh khốc quyết tuyệt, bởi vì Lê Thuần là một vị vua, hắn có sứ mệnh, cho nên khớp ngón tay chỉ càng thêm nắm chặt, bình thản nói: "Tuấn Ca, dù thế nào trẫm cũng sẽ nghe lời huynh, không để tổn hại chính mình!"

***

Tiệc rượu ồn ào bỏ lại sau lưng, Lê Tuấn men theo hành lang quanh co đến Hồng Vũ Đài.

Một vườn đào lớn, một khoảng sân con, tòa biệt viện nhỏ hẹp độc nhất giữa rừng cây heo hút cô tịch đến mức người bên trong không nghe nổi nửa chút thanh âm từ bữa tiệc hoàng cung xa hoa rực rỡ bên ngoài, đó là Hồng Vũ Đài, lãnh cung tiên đế xây dựng để giam cầm Chiêu Nhân nương, mẫu thân hắn!

Kì thực thay vì tức giận, hắn nghĩ hắn càng nên cảm tạ tiên đế. Cho dù đến tận khi người mất số lần hắn diện kiến người vẫn chưa đếm hết mười đầu ngón tay, hắn không nhớ nổi khuôn mặt người nhưng vẫn muốn cảm tạ người! Chí ít người đã ban cho mẫu tử hắn một lãnh cung bình yên lánh xa thế tục như thế này, chí ít... người từng để Thuần Nhi đến bên họ!

Thuần Nhi... đã từng ở trong kí ức của họ!

Lê Tuấn càng nghĩ mà nụ cười lên môi càng chua chát hơn, nhấc từng bước chậm rãi tiến vào đài. A Ninh là nô tỳ duy nhất hầu hạ trong đài, vừa thấy hắn liền cúi đầu bẩm:

- Tham kiến Vương gia!

- Đứng lên đi! Nương nương nghỉ rồi à?!

A Ninh hơi nhổm dậy nhưng vẫn cúi thấp đầu, cười hoan hỉ:

- Dạ bẩm nương nương đã đợi vương gia từ chiều! Người bảo thế nào vương gia cũng sẽ sang.

- Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi!

Hắn xua tay, đợi A Ninh đi xa rồi mới hít một hơi sâu, kéo căng khóe miệng, hắng giọng quát:

- Trường Lạc thái hoàng thái hậu giá đáo!

"A... xoảng..."

Từ trong đài vọng ra tiếng đổ vỡ, nháy mắt liền thấy một bóng lưng chạy ra, quỳ xụp xuống thềm, run như cầy sấy nói:

- Thần thiếp... thỉnh... thỉnh an thái hoàng thái hậu... Cung chúc thái hoàng thái hậu phúc như Đông hải... thọ tỷ Nam sơn...

- Phì... lại mắc mưu rồi, há há há...

Lê Tuấn cố cắn răng cũng không ngăn nổi tiếng cười đắc ý. Mẫu thân hắn vốn là người bình tĩnh điềm đạm, nhưng chỉ cần nhắc đến Trường LẠc Hoàng thái hậu liền như con thỏ nhỏ, vừa hoảng loạn vừa nhát gan ngốc nghếch. Trêu chọc bà thực vui muốn chết, cho dù ngay sau đó hắn liền bị bà xách tai nắm tóc, vừa tét mông vừa không ngừng mắng giận:

- Hư đốn! Vô pháp vô thiên! Ngay cả mẫu thân cũng dám chọc! Bao nhiêu lần vẫn dám chọc...

- A a đừng kéo nữa! Kéo nữa sẽ đứt tai con!

- Câm miệng! Còn dám hét ta đánh con, đánh chết con!!!

Tiếng la oai oái lẫn với tiếng cười khanh khách vui vẻ, chính là âm thanh của Hồng Vũ Đài, nhà của mẫu tử hắn, cũng nơi duy nhất trong hoàng cung họ được coi là con người.

Mẫu thân xuất thân là nô tỳ, nên vừa sinh ra hắn đã mang dòng máu thấp hèn, mang thân phận phế nhị hoàng tử bị khinh ghét coi thường, vĩnh viễn không đủ tư cách để bước vào vòng xoáy lục long đoạt vị... nên mới có thể giống như bây giờ, thoải mái vui đùa, tự do tự tại , có phải hắn rất may mắn không?!

- Làm gì mà thần người ra thế nhóc kia?!

Chiêu Nhân nương bỗng cầm khung thêu đập hắn rõ đau, trợn mắt mắng:

- Lại bị bọn chúng cười cợt nữa sao? Cũng không phải lần đầu, sao cứ mãi bận tâm vậy?!

Không phải! Chỉ là... Thuần Nhi... hắn thở dài. Chỉ là hoàng thượng hôm nay đày An Vương, Thông Vương, Tư Vương, Minh vương khỏi kinh thành, hắn tự nhủ khi nào sẽ đến lượt hắn?!

- Hửm... còn dám thở dài trước mặt lão nương ư? Điệu bộ vô dụng kia là ý gì?!

Chiêu Nhân nương xách má hắn lên, hắn bèn giả giận hét:

- Mẫu thân đừng thượng cẳng chân hạ cẳng tay với con nữa! Con đã được phong vương rồi, để người ngoài nhìn thấy còn ra thể thống gì?!

- Cha cha~~ hiếm khi nào Tuấn Nhi của mẹ lại có lễ như thế nha~~~

Chiêu Nhân nương vừa nhướn lông mày, ma chảo cũng cùng lúc phóng tới véo chóp mũi Lê Tuấn, hắn nhăn mặt đẩy bà ra, bà lại càng bóp má hắn, vò tóc hắn, hắn bất lực. Người mẹ này vô lại bạo lực cũng không phải bây giờ hắn mới biết, cho nên đành thở dài chỉ đống đồ ngổn ngang trên bàn ngang ngạnh hỏi:

- Cái gì kia?! Chẳng lẽ hôm nay Lưu bá bá lại đến?!

- Ừm! Bá bá mang cho con thuốc bổ và ít yến huyết! Con đừng vứt đi nhé, bá bá nhờ người bơi thuyền ra đảo hái về, còn tươi mới, đắt lắm đó!

- Bổng lộc được ba cọc ba đồng, ai mượn ông ta mua mấy thứ này chớ!

Miệng chửi lầm bầm, nhưng ngón tay Lê Tuấn lại bất giác vuốt ve hộp tổ yến, chốc lát dường như cảm được nụ cười của vị bá bá Lưu Văn Hạo đó đang nở với mình.

- Đừng phụ công bá bá nhé!

Mẫu thân lại lay vai hắn, trầm giọng:

- Lần trước nghe nói con luyện kiếm bị thương, bá bá khó khăn lắm mới kiếm được nhung hươu về, vậy mà con lại thẳng tay mang vứt... Ông ấy thật sự đã rất buồn, con đừng cô phụ bá bá nữa nhé!

Suy nghĩ Lê Tuấn rất mung lung, lí trí cũng bất giác mờ mịt, lại ngẩng nhìn đôi núm đồng tiền và nụ cười an bình hiền hậu của mẫu thân, không hiểu sao bỗng vô thức gật đầu.

- Tuấn Nhi, con...

- Lần này sẽ không vứt nữa!

- Thật sao?

Mắt Chiêu Nhân nương sáng rỡ như sao, liền kéo tay lôi hắn đến bên bàn, nhấc khăn lụa mở ra một bàn thức ăn, kích động nói:

- Được được... Con xem dự tiệc có phải chỉ mải xuống rượu không, nên mẫu thân mới xuống bếp làm bánh chuối nướng nè, lại còn cả bàn cao lương mĩ vị nè...

- Hừ hừ, một rau một mặn mà cũng dám khoe cao lương mĩ vị, người coi Bình Uy vương gia con là gì!

"Bốp"

Chiêu Nhân nương cốc mạnh vào trán hắn, quắc mắt:

- Muốn ăn hay muốn ta dọn?!

Lê Tuấn xoa cái trán đau, cười híp mắt rồi vội xà xuống bàn:

- Cha cha~~ nương của con không chỉ xinh đẹp tuyệt trần mà còn nấu ăn tuyệt đỉnh nha~~~

Rồi gắp thức ăn cho mình, cho mẫu thân, hắn nhai những bụm cơm thật lớn, hai má phồng lên không khác gì trẻ nhỏ!

- Từ từ thôi! Kiếp trước con là ma đói sao?!

Chiêu Nhân nương vuốt vuốt lưng cho hắn, lại không kìm được muốn ứa nước mắt ra. Từ khi Lê Tuấn được phong vương liền bị đẩy ra ở ngoài cung, đã nửa năm rồi bọn họ mới gặp nhau, bà biết cơm cá kho rau cải chẳng ngon lành gì, thế nhưng tên nhóc này lại cứ coi như sơn hào hải vị trên đời, hắn không muốn làm bà mất hứng.

Đúng là hài tử ngốc!

Bà lẳng lặng nhìn hắn, ngón tay vô thức vươn lên vuốt tóc hắn. Con trai bà lại cao thêm, cũng không biết vương phủ bên ngoài chăm sóc hắn có chu toàn không, mà làn da hắn càng lúc càng trắng nhợt ra, chân tay cũng gầy hơn, phảng phất như không còn sinh lực.

Hoặc có thể vì hoàng cung nhơ bẩn đã hút đi sức sống của hắn, cũng giống những năm qua từng chút cướp hết hi vọng của bà?!

- Mẫu thân!

Lê Tuấn như hiểu lòng bà có tâm tư, bỗng quay sang dịu dàng bảo:

- Hay là... xuất cung nhé?!

- Tuấn Nhi...?

- Chúng ta xuất cung mẹ nhé! Xuất cung rồi sống một đời yên bình, nghèo một chút, khổ một chút, nhưng nhất định hạnh phúc, không phải sẽ tốt hơn ở nơi này chờ chết sao?!

Lời này tiên đế đã nhắc qua, thế mà giờ nghe Lê Tuấn nói ra Chiêu Nhân nương vẫn vô cùng kinh hoảng:

- Mẫu thân biết hoàng thượng đã đẩy hết những vương gia kia đi... nhưng mà con... ta nghĩ người sẽ không nỡ ra tay với con đâu, nên nếu cứ kiên trì bám trụ biết đâu...

- Chỉ sợ đám người cung Trường Lạc mới không vừa mắt!

Lê Tuấn đặt bát đũa xuống bàn, nắm bàn tay mẹ, cười nhạt nói:

- Huống chi hoàng đế cũng có lúc thân bất do kỉ, có thể bảo vệ được mẫu tử mình bao lâu?!

- Nhưng rời đi là mất tất cả...

- Nương à, con đã nghĩ kĩ, nghĩ lâu rất lâu rồi ! Người thật nghĩ vinh hoa phú quý quan trọng ư?! Điều duy nhất con muốn chỉ là mẫu tử ta được sống, thật sự!

Ngón tay người mẹ khẽ run rẩy, Lê Tuấn vội nắm chặt hơn lấy bà, kiên nhẫn hỏi:

- Chúng ta xuất cung nhé?!

Xuất cung... bỏ vinh hoa phú quý, bỏ con chim đó, bỏ cả biển hoa đào?! Chiêu Nhân nương đột nhiên không biết trong lòng mình là tư vị gì, có lẽ là quá đỗi vui mừng, cho nên đêm ấy bà mới mơ một giác mộng rất dài rất dài, cũng rất đau đớn bi thương như vậy.

Lê Tuấn vẫn canh gác bên cạnh, vừa vuốt ve mái tóc vẫn mềm mượt vừa đặt một ngón tay giữa mi tâm bà, nhẹ mắng:

- Sao lúc nào ngủ mặt mũi cũng nhăn lại thế? Sẽ rất mau già!

Vầng trán người mẹ dần giãn ra, hé mắt nhìn hắn, lại liếc ra bầu trời vẫn tối om ngoài kia, hỏi bằng giọng pha chút mỏi mệt:

- Canh mấy rồi?!

- Còn sớm, mẫu thân cứ ngủ đi! Con có việc phải lên Lễ bộ trước!

- Nhớ ăn uống tử tế đó, dạo này nhìn con chẳng có khí sắc gì...

- Biết mà!

Hắn cười thật hiền, Chiêu Nhân nương cũng cười hiền,bấy giờ mới an lòng đi vào giấc ngủ.

Chỉ có điều lần này bà không mơ thấy vị thiếu niên đứng giữa biển đào hoa, cũng không còn bủa vây trong ác mộng. Thay vào đó, mẹ trồng rau dệt vải, con chăn dê nuôi bò, lại kiếm một cô con dâu hiền thảo, sinh những đưa cháu bụ bẫm tinh nghịch, trong giấc mơ ấy bọn họ một nhà, mãi mãi sống vui vẻ hạnh phúc.

***

Đến Lễ bộ chỉ một chốc, Lê Tuấn đã làm xong báo cáo. Buổi triều hôm đó cũng diễn ra suôn sẻ. Đệ đệ hắn dù mới đăng ngôi có vài tháng nhưng rất có khí chất của một vị hoàng đế, xử lí công việc đâu ra đấy, lại thêm vẻ ngoài uy nghi hùng dũng, nghiêm với quan, hiền với dân, chắc chắn sau này sẽ thành minh quân, rạng danh tiên tổ.

Thế là tốt rồi! Thuần Nhi có thể khôn lớn như vậy, vượt xa cả mong đợi của hắn, tốt quá rồi!

Chỉ là... cũng rất xa xôi!

Trước kia muốn gặp đệ đệ chỉ cần nói một câu, mà giờ phải đợi, đợi hoàng thượng bàn xong công chuyện với mấy vị đại thần, hoàng thượng phê nốt tấu chương, đợi hoàng thượng ngọ thiện xong mới cho truyền hắn vào, hờ hững ngẩng nhìn, nhàn nhạt nói:

- Vương gia có chuyện cầu kiến trẫm ư?!

Lê Tuấn không muốn vòng vo, thẳng thừng đáp:

- Dạ bẩm... Thần to gan cúi xin hoàng thượng cho thần và thân mẫu xuất cung, sau đó bố cáo thiên hạ Chiêu Nhân nương nương và Bình Uy vương gia mang bệnh hiểm nghèo, không thể qua khỏi!

Câu chữ ngắn gọn, hắn nói một lèo, chỉ là khi hắn ngẩng đầu, phút chốc chợt thấy trong mắt Lê Thuần một tia đau xót khó tả. Và cũng chính khoảnh khắc ấy, hoàng thượng trước mắt bỗng trở lại thành cậu nhóc bảy tuổi, nắm chặt tay hắn, khóc nức nở:

- Tuấn Ca, mình lạc ở đây, liệu mọi người có tìm thấy hông? Đệ... đệ sợ lắm...

- Đừng sợ, có Tuấn Ca ở đây, ta nhất định bảo vệ đệ!

- Nhưng nếu có thú dữ...

- Vậy thì ta sẽ đánh nhau với nó...

- Nhưng nếu huynh thua...

Nhìn khuôn mặt ngây ngô của tiểu đệ, Lê Tuấn bỗng phì cười:

- Vậy thì nó sẽ ăn thịt ta, dù sao đệ vẫn sẽ sống! Tới lúc ấy Thuần Nhi phải mạnh mẽ hơn, tự biết bảo vệ mình, biết không?!

- Vâng ạ! Thuần Nhi lúc nào cũng nghe lời Tuấn Ca!

Trong khu rừng đêm âm u, có hai đứa trẻ! Trời hôm ấy tăm tối lắm, không hề thấy đường, nhưng tiếng cười hồn nhiên vô tư và trái tim tràn đầy yêu thương tin tưởng của chúng dường như thắp sáng cả đêm đen, chiếu lên những con đường, soi rọi từng bước chân chúng bước...

Còn hoàng điện lúc này sáng lấp lánh, ánh đèn, ánh sáng của châu báu vàng bạc dường như có thể lóa mắt người nhìn! Nhưng đột nhiên sao Lê Tuấn lại cảm thấy tăm tối lạ, bước một bước cũng không biết là đường hay là vực!

Lê Thuần vẫn nhìn hắn, không nói gì. Rất lâu rất lâu sau, khi hắn tưởng thời gian đã ngưng lại, Lê Thuần mới cúi mặt né tránh ánh mắt của hắn, hỏi:

- Có trở về nữa không?!

- Cả đời sau... chắc sẽ không trở lại nữa!

Bàn tay vị vua trẻ nắm chặt thành ghế, run lên nhè nhẹ. Hắn nhớ phụ hoàng từng đặc biệt căn dặn, phụ hoàng đi rồi hắn phải thay người bảo hộ mẫu tử họ, thực hiện mọi ước nguyện của họ, đưa họ an bình rời khỏi Đông Kinh. Nên hắn đã lường trước một tương lai đào hoa tàn lụi !

Chỉ là, vẫn không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy!

Di nguyện cuối cùng của phụ hoàng, mong muốn của Tuấn ca, mùa xuân và biển hoa đào tung bay bát ngát của họ... và những ngày sau cô độc của hắn...

Tuấn ca, rõ ràng như thế, trẫm có thể nói gì ?

Trẫm nên nói điều gì ?

Có lẽ trẫm nên nói :

- Quốc có quốc pháp, cung có cung quy, để một vương gia và thái phi lui về ở ẩn thế này, trước nay chưa từng có tiền lệ... Nhưng thiết nghĩ huynh đệ ta nghĩa nặng tình sâu, Chiêu Nhân nương nương đối với trẫm không có ơn sinh thành cũng có công thương yêu dưỡng dục, trẫm sẽ thành toàn cho huynh!

Trẫm dứt lời, khuôn mặt lạnh nhạt của huynh chợt sáng bừng, khóe môi ẩn hiện nụ cười như không như có. Huynh hẳn rất mãn nguyện ?!

Huynh đáp :

- Đa tạ hoàng thượng!

Nhưng mà Lê Thuần bỗng cười khổ, tại sao là bất lực ? Tại sao vẫn đau lòng ? Bàn tay hắn hết mở ra lại nắm chặt, lời lên môi dần hóa thành muôn vàn nức nở :

- Cao công công, chuẩn bị tiệc rượu, trẫm và vương gia cùng nhau đối ẩm !

Lê Tuấn giật mình cúi đầu:

- Hoàng thượng khoản đãi thật lấy làm vinh hạnh! Nhưng vi thần...

- Chỉ một lần này thôi...

Dứt lời, Lê Thuần bỗng rời khỏi ngai vàng, bước xuống, bất ngờ ôm chầm lấy Lê Tuấn.

Họ nói đế vương vô tình, hắn có thể đẩy An Vương xuống ải Nam, điều Thông Vương ra miền đảo, đày Minh Vương lên núi Bắc... hắn có thể vô tình với tất cả, duy chỉ người ca ca từng múa kiếm dưới biển hoa đào ấy, từng đuổi theo chân tranh dành bánh chuối nướng cùng hắn, người ca ca từng khẽ gọi « Thuần Nhi » vừa tùy tiện lại trìu mến ấy, hắn vẫn không thể.

Càng tỏ ra điềm tĩnh lạnh lùng, càng phát hiện bản thân yếu đuối đến cùng cực... cho nên hít một hơi sâu, sâu nữa, muốn lấy lại bình tĩnh, nhưng sống mũi cứ chua cay, nước mắt không biết đã rơi từ lúc nào, khoảnh khắc ấy, hắn biết hắn không còn là một vị vua oai nghiêm mạnh mẽ. Như một đứa trẻ nũng nịu trên đôi vai anh trai, hắn khóc nghẹn ngào:

- Chỉ lúc này thôi... giống như trước đây...

Vai áo Lê Tuấn ướt đầm, nước mắt của đệ đệ từng giọt khẽ len lỏi vào sâu thẳm trái tim hắn.

- Được!

Hắn dịu dàng đáp lại, rồi ôm nhau, không hề đau thương bi lụy, nước mắt như một dòng suối trong mát, rửa trôi những toán tính muộn phiền, nhẹ nhàng đưa họ trở về tuổi thơ.

Tình, cũng chỉ cần có vậy!

Mà lúc ấy ở Hồng Vũ Đài, Lưu Văn Hạo vừa nghe Chiêu Nhân nương kể chuyện xuất cung thì vô cùng hoảng hốt :

- Muội nói gì?! Muội điên à?!

Thấy Chiêu Nhân nương cười nhẹ, ông biết bà không đùa liền giận dữ nói:

- Sao muội lại nuôi loại ý muốn ấy?! Khó khăn lắm Tuấn Nhi mới có được thân phận cao quý thế này, muội lại muốn nó từ bỏ để làm kẻ bần nông khố đế ư?!

Chiêu Nhân nương lắc lắc đầu đáp:

- Là ý của Tuấn Nhi! Chính nó muốn được sống bên gia đình... muội... muội cũng chỉ mong có vậy...

- Là bởi vì nó chưa chịu khổ thôi! Cuộc sống ngoài kia khó khăn thế nào, gánh nặng mưu sinh, cơm áo gạo tiền, chẳng phải chính muội cũng từng trải qua rồi sao... Không! Chúng ta phải đổi cả mạng mới có ngày này, ta tuyệt đối không để hai người làm vậy!

- Văn Hạo!

Chiêu Nhân nương kiên quyết nói:

- Ở lại nơi đây đã là quá sai, hai ta đã sai hơn nửa đời người rồi! Muội luôn luôn day dứt ân hận, cũng luôn không ngừng đau khổ... Muội không muốn phải chôn mình trong chiếc lồng này cả đời như chúng ta, Văn Hạo, muội thực không thể chịu đựng thêm nữa !

Khóe mắt Chiêu Nhân nương phủ tầng nước, lòng Lưu Văn Hạo cũng dần thắt lại.

Đâu phải ông không chán ghét hoàng cung nhơ bẩn này ? Đâu phải không mong một nhà ba người đoàn tụ yên vui ?!

Chỉ là chấp niệm đã quá sâu, ông thực căm hận ghen ghét người từng nắm quyền khuynh thiên hạ kia, đồng thời cũng càng xấu hổ nhận ra bản thân hèn mọn thấp kém biết bao trước trái tim cao thượng của người đó.

Ông không thể yêu gia đình mình như người đó, càng chẳng thể ở bên bảo vệ khi họ cần, ông thực vô dụng tầm thường, lẽ nào lại trơ mắt nhìn Tuấn Nhi tiếp bước, một đời ngây ngốc giống mình ư ?!

Không ! Ông không làm nổi !

Một kẻ như ông sống thế nào cũng được, rửa chân bưng nước cho nô tì thái giám cả đời cũng được! Bọn họ dằn vặt tự trách đau khổ nhục nhã thế nào cũng được, duy chỉ Tuấn Nhi... Tuấn Nhi nhất định phải trở thành người cao quý, có quyền có thế, giàu sang nhung lụa!

Tuấn Nhi phải thành người có thể làm chủ vận mệnh của bản thân mình !

- Văn Hạo!

- Ta chỉ không muốn nó giống như chúng ta!

Chiêu Nhân nương khe khẽ lắc đầu, bà đã thấy bầu trời bên ngoài trong vắt xanh tươi, khoảnh khắc như họa ra thân ảnh vị thiếu niên năm đó. Đào hoa bát ngát, dáng hình chàng mờ mịt mông lung, chỉ có ánh mắt vừa đau đáu vừa dịu dàng, tựa như đang bảo : « Hãy cứ đi đi, quên lời hẹn ước, quên cấm cung này, hãy sống cuộc đời nàng mong chờ, hãy thật hạnh phúc... »

Bà biết rằng chỉ cần rời khỏi...

- Rời khỏi đây chúng ta mới có thể thanh thản hạnh phúc !

- Nhưng mà... ta... ta...

Lưu ngự y định nói gì đó nhưng đột nhiên đầu óc bỗng quay cuồng, chân tay mềm nhũn vô lực. Nhìn sang, người Chiêu Nhân nương cũng nhũn ra rồi dần dần khụy xuống.

Đợi hai người ngất lịm rồi, nô tỳ A Ninh mới từ từ đi vào, khổ sở nói:

- Xin lỗi Chiêu Nhân nương, xin lỗi Lưu ngự xử y! Hai vị đối với nô tì rất tốt, nhưng nô tì chỉ có thể làm theo lời họ.

Nói rồi, A Ninh nhanh nhẹn cởi áo hai người ra dìu đến bên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro