Vào lúc đó, Lưu Thanh Tùng chợt nhận ra ông trời đã không ưu ái cho cậu và hắn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo:

* Tam quan bất chính

* Xuất hiện song tính nam

*Có cảnh ngoại tình, ngoại tình (một bên có bạn gái)

*Sẽ có những hành vi bắt buộc (bao gồm cả quan hệ tình dục trong lúc giận dữ)

* HE, không phải là một câu chuyện tình yêu đặc biệt ngọt ngào (Đối với đứa dịch như tui thì không phải HE)



  Khi Lâm Vĩ Tường trở lại căn cứ, ở đó không có ai.

 Hắn bật đèn lên, ánh sáng ở tầng một nhấp nháy vài cái rồi đột nhiên tắt. Hắn sực nhớ ra rằng đèn bị hỏng, ngày mai có thợ sửa đến căn cứ. Không ai muốn ở lại nơi tối tăm này trong kỳ nghỉ nên không có bất kỳ âm thanh nào ở đây, ngay cả con mèo cũng im lặng. Lâm Vĩ Tường bế đứa con trai đã trở thành con gái của mình lên, khéo léo bế nó trong tay và chạm vào cái bụng tròn trịa và đầy lông của con mèo con.

  Tốt lắm, hắn hài lòng gật đầu, mèo con đã ăn xong no nê.

  Còn rất nhiều đồ ăn và nước ở cửa nên không cần thêm thêm. Những chú mèo hoang rõ ràng ngày càng trở nên đẹp trai hơn theo thời gian, với bộ lông mượt mà và rậm dài. Nó không vội ăn lon đồ ăn mèo 50 tệ nữa, trước khi ăn nó vẫn rúc đuôi vào chân Lâm Vĩ Tường, ngẩng đầu lên để hắn chạm vào đầu xoa xoa. Lâm Vĩ Tường vui vẻ nhận lòng tốt của con mèo và để bộ quần áo đắt tiền của mình bị vầy bẩn bởi một đống lông mèo, lông mèo mà dính lên quần áo thì rất khó giặt.

  Hắn đứng im nửa tiếng rồi mới đóng cửa lại, nằm uể oải trên ghế stream. Lâm  Vĩ Tường vuốt màn hình điện thoại di động, định rủ vài người ra ngoài ăn chơi, giết thời gian trong kì nghỉ phép hiếm hoi của mình thì đột nhiên từ tầng hai truyền đến một âm thanh đột ngột, giống như tiếng của thứ gì đó rơi xuống đất.

  Một tin nhắn mới của tài khoản quen thuộc xuất hiện ở đầu WeChat của hắn.

  ---Lên trên.

  Chậc.

   Lâm  Vĩ Tường tặc lưỡi, xoay nửa vòng trên ghế, chống cằm và nhìn về phía cầu thang dẫn lên lầu trên.

  Đèn bị hỏng, nơi đó tối tăm và sâu thẳm, giống như một cái miệng đầy máu sẵn sàng tấn công ai đến gần. Dù sao thì hắn cũng sẽ có chút cảm thấy sợ hãi, nơi này giống như một nơi mà ma nữ có thể xuất hiện. Nhưng Lâm Vĩ Tường cũng không khẩn trương, bởi vì hắn biết rất rõ phía trên đó sẽ xảy ra chuyện gì, sắp xảy ra chuyện gì, chỉ là trò chơi quen thuộc mà hắn đã từng chơi vô số lần, cứ lặp lại như vậy, Lâm Vĩ Tường nhàm chán và bình tĩnh nhìn những gì sắp sửa chuẩn bị đến với hắn.

  Mumu chán với việc nghịch ngợm với hắn, mồm ngoa lên muốn loay hoay tìm chỗ ngủ của mình. Hắn lẩm bẩm chửi con mèo "con khốn nạn", đặt con mèo chân ngắn mà ngày càng thừa cân xuống đất rồi thả nó tự do. Lâm  Vĩ Tường duỗi người, cởi dép, rửa tay rồi đi lên cầu thang. Ba bước, hai bước một, lộ ra vẻ vui mừng mà chính hắn cũng không hề hay biết.

  Hắn đã quên mất rằng trong căn cứ có một con mèo vẫn chưa được cho ăn.

  Lâm Vĩ Tường gõ cửa hai lần mới có tác dụng, Omega thấp hơn hắn một chút mở cửa, đứng trước mặt hắn, túm lấy cổ áo hắn hung ác kéo hắn ném xuống giường.

  Lâm  Vĩ Tường cảm thấy choáng váng một lúc, lưng hắn chạm vào chiếc giường mềm mại. Hắn còn chưa kịp phản ứng, một thân hình nóng bừng đang uy hiếp trèo lên người hắn, vươn tay bóp lấy cổ họng hắn với lực gần như  muốn giết chết hắn. Beta lập tức ho hai tiếng, vỗ vỗ cánh tay của Omega ra hiệu cậu buông ra, người đàn ông phía trên cũng bình tĩnh lại, xem ra cơn giận vẫn chưa hết, cậu cắn môi dưới như muốn trút cơn giận, trong người nóng bừng như lửa đốt, hơi thở phả vào người Lâm Vĩ Tường, mặt hắn nhất thời tê dại.

  Vừa mới mưa xuống, trong phòng không có cửa sổ, nhiệt độ cao hơn một chút, mơ hồ có chút ẩm ướt. Beta nhéo cổ tay Omega, xoa xoa mấy cái khớp tròn lồi lõm, phát hiện cậu lại sụt cân. Toàn bộ thân trên của Lưu Thanh Tùng gần như áp vào mặt hắn, thân dưới cứng rắn và hoa huyệt ướt át cọ vào bụng hắn, như muốn viết nguệch ngoạc những ham muốn của mình lên người hắn vậy. Lâm Vĩ Tường vòng tay qua eo Lưu Thanh Tùng, tiến lại gần cậu và mũi ngửi theo bản năng. Nhưng đáng tiếc, hắn không ngửi thấy gì ngoại trừ mùi thơm của sản phẩm chăm sóc da của Lưu Thanh Tùng.

  Lưu Thanh Tùng bị hơi thở chấn động, hung ác mắng: 

  - Mẹ nó, ngươi không phải Alpha.

  ---Vậy tại sao cậu lại chọn tôi làm bạn tình?

  Nhưng Lâm Vĩ Tường không nói điều này, hắn chỉ đưa tay vào chiếc áo phông rộng thùng thình của Omega để chuẩn bị cho cuộc làm tình. Lòng tự trọng của Lưu Thanh Tùng mong manh nhất là khi làm tình - cậu ghét thân phận Omega của mình, ghét cái lúc cậu mất kiểm soát, ghét khi cậu rơi vào kì mẫn cảm, ghét sự buông thả và sung sướng của mình lúc làm tình.

  Sự thật đã chứng minh, mỗi trở ngại họ vượt qua đều khiến nhau bầm dập, nát bấy, mỗi lần cố gắng ép buộc nhau, cuối cùng họ cũng không thể ép buộc được. Vì vậy, nói không đủ thì nói ít đi, Lâm Vĩ Tường đã dần dần học được cách trở thành một bạn tình có tư cách.

  Để không biến những lần quan hệ tình dục này thành một cuộc chiến, Beta đã khôn ngoan giữ im lặng và không nói gì. Rốt cuộc hôm nay vì sao Omega có vẻ đặc biệt tức giận.

  - Cái quái gì đã xảy ra với cậu lần trước vậy? Cậu có cố ý làm vậy không?

  Hơi thở của Lưu Thanh Tùng rất không ổn định, cậu thở hổn hển, mắt và mũi đỏ ửng và rớm nước.

  Lâm Vĩ Tường khịt mũi, dài giọng trả lời: 

  - Lần trước... tôi quá bận.

  Những lời này đơn giản là quá chiếu lệ để nói với những người đồng đội ngày đêm sống cùng hắn và khiến cho người ta phải nghi ngờ tính xác thực của lời nói đó. Lưu Thanh Tùng cười lạnh, kéo chiếc áo thun nhăn nheo lại càng nhăn nheo hơn: 

  - Bận tìm người khác? Rất tốt, cậu rất nổi tiếng.

  Câu hỏi trước có vẻ gay gắt, nhưng câu sau lại là một cách nói nhẹ nhàng, cuối câu cậu từ từ buông ra những lời nói, giống như đó đích thị là một lời khen thực sự. Lâm Vĩ Tường  không trả lời trực tiếp mà dừng lại một lúc, khi bầu không khí trở nên khó xử, hắn chớp mắt và bình tĩnh nói: 

  - Không thể nào... Lưu ca, đừng tức giận như vậy. 

  Giọng nói trầm thấp tựa như nịnh nọt nhưng lại ẩn chứa sự mơ hồ khiến người nghe phải nghiến răng nghiến lợi.

  Beta trội hoàn toàn rất hiếm, nhưng Lâm Vĩ Tường tình cờ là một trong số đó. Beta xung quanh cư nhiên bị hắn thu hút, Omega thích sự thoải mái và tự do của hắn, thậm chí có rất nhiều Alpha xinh đẹp cũng nguyện trao thân cho hắn. Không có thời kỳ động dục khó chịu, không có pheromone cay nồng, không cần thiết phải đánh dấu bạn tình, Omega cũng rất khó mang thai khi làm với hắn.

  So với những tầng gông cùm mà Lưu Thanh Tùng bị trói buộc, Lâm Vĩ Tường nếu hắn không buông thả, nó sẽ có vẻ buông thả và hắn có vẻ bình thường nếu không muốn nói là bình thường.

  Lưu Thanh Tùng nheo mắt, cúi đầu, tầm mắt có chút mơ hồ. Cả căn phòng tràn ngập mùi pheromone Omega, nồng nặc đến mức khiến cậu nghẹt mũi, khó khăn hô hấp. Cậu không thể chịu đựng được và cảm thấy chán ngán với mùi hương của mình nên cúi xuống cắn vào môi Lâm Vĩ Tường, như thể cậu đang cố gắng trốn thoát. Dù sao thì, cậu sẽ không bao giờ có bất kỳ sự ảnh hưởng nào từ pheromone khi cậu tiếp xúc với một Beta. Lâm Vĩ Tường ngoan ngoãn ôm cậu, ôm cậu rất chặt, như thể cậu là người yêu hắn, hai tay khéo léo trượt xuống eo và bụng cậu.

  - Sau khi chơi với mèo, cậu đã rửa tay chưa?

  Lưu Thanh Tùng thở hổn hển hỏi khi tay Beta sắp thò vào trong quần lót của mình.

  - Cậu chỉ để ý đến sạch sẽ thôi à.

  Lâm Vĩ Tường tặc lưỡi, kéo dây chun cạp quần của Omega xuống đầu gối. Cậu tức giận nói: 

  - Rửa đi.

  Lòng bàn tay rộng rãi của hắn chạm vào bộ phận kín nóng bỏng xuyên qua lớp quần lót ướt sũng, hắn uốn cong các ngón tay của mình, cầm lấy và chọc vào nó một cách tùy ý. Lưu Thanh Tùng rất gầy, đôi chân nhỏ và gần như không có lông. Rõ ràng là cậu đang nín thở, chỉ ngón tay thôi cũng khiến cậu run rẩy, cậu nheo mắt nắm lấy cổ tay Beta, khi hai chân cậu dang ra, lớp vải mỏng của quần lót thấm đẫm một màu tối mơ hồ, phía dưới của cậu có lẽ đang rỉ rất nhiều nước.

  Lâm Vĩ Tường để cho cậu nắm tay hắn tự thủ dâm, một tay hắn ôm eo cậu, thấp giọng hỏi: 

  - Còn chưa đến lúc sao?

  Không có sự thống nhất, thật quá khổ sở khi quan hệ tình dục cùng lúc, cùng địa điểm như một công việc bán thời gian. Chỉ là Lưu Thanh Tùng nguyện ý làm điều đó trong thời kỳ động dục, cậu tựa hồ như bị ép buộc, nhưng vòng eo lại lắc lư vui vẻ hơn bất cứ ai.

  Niềm vui sướng từ việc ma sát đơn giản còn lâu mới thỏa mãn được Omega đang đói khát. Cậu không trả lời câu hỏi của hắn, hít một hơi, bực bội hất tay Lâm Vĩ Tường ra, ngồi lên đùi hắn, cẩn thận cởi quần lót mình ra. Phần thân dưới của cậu hoàn toàn bị cậu lột trần, đầu gối kẹp vào hai bên eo của Beta, cậu vén gấu quần áo của Lâm Vĩ Tường lên, để lộ lớp lông mu dày đặc trưng của đàn ông trưởng thành. Omega điều chỉnh lại tư thế của mình, ngồi lên bụng Beta chậm rãi xoa xoa.

  Hắn rít lên, vô thức đưa tay lên, nắm lấy nửa mông của Lưu Thanh Song bóp nhẹ, cảm giác rất gợi cảm. Lâm Vĩ Tường có lông trên cơ thể dày và lười cạo chúng, hắn đã vô số lần bị chỉ trích vì có quá nhiều lông. Nhưng xem ra Lưu Thanh Tùng miệng thì nói không thích nhưng lại khéo léo chơi với chúng.

  Phần thịt mềm mại căng phồng áp vào bụng dưới của người đàn ông, mịn màng mà nóng hổi, ​​ấm áp mà ẩm ướt như một vũng nước nóng. Môi âm hộ mềm mại run rẩy mở ra, để cho những sợi lông li ti chui vào khe hở, mang lại cảm giác khoái cảm thô ráp và tê dại. Lưu Thanh Tùng không khỏi thấp giọng kêu một tiếng, nâng lên đôi má nóng hổi đẫm mồ hôi, từng đợt kích thích từ giữa hai chân truyền đến tứ chi, nước chảy lênh láng, khiến bụng dưới của Beta ướt đẫm.

  Lâm Vĩ Tường nghiến răng nghiến lợi, kiên nhẫn chờ đợi cậu cọ sát vào mình xong, hắn bóp chăt phần thắt lưng của đối phương, không cẩn thận lưu lại mấy dấu tay. Lưu Thanh Tùng đã đi quá xa, dương vật trước mặt run rẩy dựng lên, âm vật màu hồng được bao bọc bởi môi lồn cũng trở nên đỏ tấy, sưng tấy do bị bóp và ma sát, khiến cho cậu cảm giác rùng mình đón nhận nhiều khoái cảm hơn. Hắn vuốt ve cậu càng lúc càng nhanh, ướt đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng nước khiến tai phải đỏ bừng, say mê đến mức khiến cậu nhắm mắt lại và khẽ mở môi.

  Cuối cùng, Omega cúi đầu kiệt sức, thở hổn hển và đạt đến đỉnh điểm, Lâm Vĩ Tường đột nhiên cảm thấy như có một cốc nước nóng sền sệt được đổ vào bụng dưới của mình. Lưu Thanh Tùng đạt đến đỉnh điểm kéo dài mấy phút, cậu buông ra, để thân thể mềm mại yếu ớt rơi vào Beta, hơi thở phả vào cổ hắn, nhích người lên xuống.

  Lâm Vĩ Tường vuốt ve một bên khuôn mặt đỏ bừng của cậu, sau đó vuốt ve mái tóc mềm mại và óng mượt, cuối cùng ngập ngừng trượt tay xuống để tóc che đi một mảng da đỏ ửng nóng bỏng sau gáy.

  Các tuyến của Omega nóng nhưng không mịn. Trên đó có một vết sẹo gớm ghiếc, giống như vết máu.

  Động tác của Lâm Vĩ Tường rõ ràng đã dừng lại, sau đó hắn thăm dò xoa xoa cổ cậu, Lưu Thanh Tùng rùng mình nhưng cậu không phản kháng hành động của Lâm Vĩ Tường.

  Hầu hết các Omega đều không muốn các tuyến thể sau gáy của mình bị chạm vào khi quan hệ tình dục. Suy cho cùng, nếu bạn được đánh dấu tạm thời, bạn sẽ phát ra pheromone của người khác (người đánh dấu) trong tuần tiếp theo - nhưng đó chỉ là khi bạn quan hệ tình dục với một Alpha. 

  Lâm Vĩ Tường là một Beta, hắn thậm chí còn không thể ngửi thấy mùi pheromone, đó có thể là lý do tại sao Lưu Thanh Tùng lại thoải mái phóng thích pheromone của mình như vậy.

Đó cũng là lý do tại sao họ có thể làm bạn giường trong nhiều năm.

  Lưu Thanh Tùng để Lâm Vĩ Tường xoa xoa gáy và tóc như một con mèo, cậu hít một hơi rồi lại ngồi dậy. Cậu sờ lại thì thấy bên dưới chiếc quần rộng thùng thình, dương vật của Beta cứng đến mức đau nhức và sưng tấy, nó to đến mức một tay cậu không thể cầm được, nó còn bị ép vào mông Omega chỉ chực chờ đợi lệnh là nổ súng. Nhìn xuống gương mặt Beta dưới thân mình, Lâm Vĩ Tường vẫn bình tĩnh như thường lệ, ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ.

  Lưu Thanh Tùng cười lạnh, cảm thấy Lâm Vĩ Tường càng ngày càng kiêu ngạo, mặc dù rõ ràng cậu cũng là một người như vậy.

  Nhưng cậu cũng phải thừa nhận sự thiếu kiên nhẫn của mình.  Tháng trước cả hai chưa làm việc đó nên tháng này kì mẫn cảm đến khiến cậu không thể cưỡng lại được mà như thủy triều dâng cao. Lưu Thanh Tùng gần như bỏ lại mũ sắt và áo giáp, sa vào tình dục nhưng Lâm Vĩ Tường vẫn có thể tự chăm sóc bản thân.

  Điều này thực sự không công bằng.

  Omega nhấc đầu gối lên, gọn gàng cởi quần Lâm Vĩ Tường, dương vật to lớn gần như nhảy lên trong tay cậu. Lưu Thanh Tùng nửa chán ghét, nửa muốn nên thô bạo giật mạnh hai lần, rồi dừng lại sau khi lòng bàn tay ướt đẫm dịch tuyến tiền liệt. Beta bên dưới không khỏi thở dài một tiếng, nhích lên, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn hắn, không rõ là dục vọng hay là oán hận cậu.

  Lưu Thanh Tùng cúi đầu nhìn hắn, tránh né ánh mắt chỉ trong ba giây.

  Thực sự Lâm Vĩ Tường rất giống như một con chó. 

  Cậu chửi rủa dữ dội đối phương trong lòng nhưng lại giả vờ vô tội liếm môi, cảm thấy bụng dưới có hơi nóng dâng lên. Omega thực sự không thể chịu được sự phục tùng của Lâm Vĩ Tường đối với cậu, âm đạo của cậu hơi co lại, một dòng chất lỏng trong suốt và nhớt chảy dọc theo chân cậu, gần như làm ướt đầu gối đang run rẩy của cậu. Lưu Thanh Tùng không quan tâm đến kỳ động dục, cậu vẫn thường coi đó chỉ là cơn sốt xảy ra trong mấy ngày nay, thậm chí không dùng thuốc ức chế, lúc này khó tránh khỏi có chút suy nhược, ngồi không được vững. Lâm Vĩ Tường nhận thấy điều này, ngồi thẳng dậy, ôm lấy hông và eo của Lưu Thanh Tùng.

  Nhưng hắn cố ý không nói một lời, chỉ ngẩng đầu lên, bình tĩnh chờ đợi Omega cuồng nhiệt trên người mình làm điều gì đó xấu hổ và dâm đãng hơn.

  Hắn vẫn muốn được hôn. Khi Lưu Thanh Tùng dùng ngón tay chính mình tự mở rộng âm đạo của cậu, cố gắng hết sức để lần thâm nhập sau đó sẽ bớt khó chịu, Lâm Vị Tường cũng đã nghiêng người về phía trước liếm liếm hôn từ xương quai xanh đến môi cậu, cuối cùng cắn lên đó không thương tiếc.

  Beta chợt ngả người lại, bĩu môi, có chút bất mãn. Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, Lưu Thanh Tùng đã dang hai chân ra, dùng hai ngón tay thon dài ấn vào môi âm hộ ướt át của mình, nhẹ nhàng đóng mở âm đạo rồi ngồi xuống dương vật cứng đến mức đau đớn của Lâm Vị Tường.

  Sự xâm nhập bất ngờ khiến cả hai cùng rên lên. Lưu Thanh Tùng chỉ cảm thấy cái lỗ đã lâu không có làm tình của mình cuối cùng cũng được lấp đầy bằng một cây gậy nóng hổi, khoái cảm truyền thẳng từ xương cụt đến da đầu. Đôi chân cậu run rẩy, đầu gối không duy trì được cơ thể phía trên, toàn thân cậu ngã xuống, và âm hộ của cậu buộc phải nuốt hết toàn bộ dương vật của hắn.

  Chiếc giường kêu cọt kẹt, cậu như bị rút hết xương, lúng túng bám vào cơ thể lớn hơn mình gần như gấp đôi của Beta. Lưu Thanh Tùng nửa há miệng, tựa hồ muốn thở, nhưng chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt, giống như mèo kêu. Âm hộ không biết xấu hổ siết chặt lấy thứ đang xâm nhập vào, dịch nhờn bị chặn lại, đổ vào đầu dương vật của hắn, Lâm Vĩ Tường sung sướng đến mức gần như ngay lập tức muốn ấn Omega trong lòng mình xuống và đụ cậu cho đến khi cậu bất tỉnh.

  Nhưng cuối cùng hắn cũng nhớ ra mục đích của Lưu Thanh Tùng khi yêu cầu hắn quan hệ tình dục.

  Beta đưa tay chạm vào cái gáy nóng hổi của Lưu Thanh Tùng, nhẹ nhàng vuốt ve và xoa bóp. Omega trong thời kỳ động dục đều có nhược điểm giống nhau, Lưu Thanh Tùng cũng không ngoại lệ, cậu đột nhiên cảm thấy mình giống như một con mèo con bị túm lấy gáy, không thể làm gì khác hơn là dùng cánh tay yếu ớt ôm lấy hắn, trong miệng  mềm mại mơ hồ chửi rủa của cậu. Lâm Vĩ Tường nghe vậy muốn cười,  giữ chặt eo của Lưu Thanh Tùng và xốc người cậu thẳng lên, dương vật của hắn đẩy bức tường ra, hắn tìm kiếm chỗ khiến cơ thể Lưu Thanh Tùng mẫn cảm nhẫn và nghiền nát nó. Omega thanh âm đột nhiên cao hơn, trong đó mang theo một chút tiếng kêu đau đớn, bàn tay đang nắm lấy vai hắn siết chặt, đầu ngón tay đâm thẳng vào da thịt.

  - Aizz, nhẹ nhàng một chút.

  Lâm Vĩ Tường muốn rút tay cậu ra, nhưng Lưu Thanh Tùng tựa hồ không có còn ý thức rõ , ngón tay trắng bệch không chịu buông ra. Beta chỉ có thể bỏ cuộc, thở dài, cam chịu ôm lấy cậu, mơ hồ phàn nàn: 

  - Sao anh nắm chặt thế? Đau muốn chết.

  Lưu Thanh Tùng không nói gì, chỉ cắn môi. Sắc mặt cậu đỏ bừng, mái tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi thản nhiên xõa xuống, lộ ra bộ dáng bị bắt nạt đáng thương.

  - Cậu có thích không?

  Cậu càng im lặng và ngượng ngùng, Lâm Vĩ Tường càng trở nên hứng thú. Hắn thay đổi thái độ thụ động lúc đầu, vòng tay ôm lấy Omega mềm nhũn, ôm lấy cậu và bắt đầu đụ anh ta một cách chậm rãi và khéo léo.

  - Sâu hơn nữa? Hay chỉ dừng ở đây thôi?

  Beta hài lòng cảm nhận được người trong ngực cứng ngắc, Lưu Thanh Tùng nhịn không được nữa, dùng sức đánh mạnh vào vai hắn, phát ra âm thanh nghèn nghẹt, Lâm Vĩ Tường rít lên đau đớn. Nhưng cơ thể của Omega đã đi ngược lại mong muốn của chủ nhân, dương vật càng ngày càng được siết chặt hơn, dương vật cũng trở nên ẩm ướt hơn, dương vật bị đẩy qua lại giữa những lớp thịt mềm mại, giống như bị đẩy vào một vũng bùn ấm áp không đáy.

  Bàn tay của Lâm Vĩ Tường sờ chỗ kết nối giữa hai người, đúng như dự đoán, dưới đó ướt rối tung rối mù lên rồi. Hắn thờ ơ xoa ngón tay, vuốt ve đến âm vật được môi âm hộ nhỏ bao bọc nhẹ nhàng của Lưu Thanh Tùng, tách môi âm hộ dính chặt với tinh dịch ra, chậm rãi tìm đến âm vật nhỏ mà nhào nặn.

  Lưu Thanh Tùng toàn thân run lên, đầu gối đỏ bừng run rẩy, dịch nhờn không tự chủ mà chảy ra. Cậu cào lấy vai Lâm Vĩ Tường đến độ những vết cào ứa máu lên ngày càng ra, cậu sướng đến nỗi đôi mắt gần như trắng giã và toàn thân run rẩy, giống như một con mèo hoang ngâm mình trong mưa. Nhưng trong chốc lát, cậu vặn vẹo eo một cách tuyệt vọng, muốn nuốt thêm dương vật mang lại cho cậu khoái cảm, như thể cậu chỉ hài lòng nếu được nó lấp đầy hoàn toàn bên trong .

  Lâm Vĩ Tường nhiên cười lớn.

  Hắn nhìn Lưu Thanh Tùng đang mất trí và gục ngã trước dục vọng, lại một lần nữa hiểu ra tại sao Omega lại ghét sự động dục của mình đến vậy - cậu ta sẽ lộ ra bộ dạng mà không ai dám nghĩ tới, huống chi là chính mình. Nhưng vào lúc này, Lưu Thanh Tùng vặn vẹo eo, giống như bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, tóm lấy Lâm Vĩ  Tường, yêu cầu hắn đụ cậu sâu hơn.

  Họ đã làm điều này với nhau quá nhiều lần. Từ lần động dục đột ngột đầu tiên của Lưu Thanh Tùng cho đến khoản trợ cấp sinh hoạt thường xuyên mà hắn nhận được hiện nay, đây là một bí mật ngầm mà không ai có thể biết. Beta không có pheromone, hắn cũng không ngửi được mùi Omega, như Lưu Thanh Tùng đã nói —— rất tiện lợi, cậu sẽ không bị phụ thuộc vào mùi của kẻ khác.

  Hắn ấn vào vòng eo mềm mại của Omega, mơ hồ vuốt ve xương cụt của cậu, dương vật chọc vào lỗ vẫn bất chấp đẩy vào sâu hơn, khiến Lưu Thanh Tùng thở hổn hển gần như sắp ngã xuống. Dường như cậu không thể chịu đựng được nữa, cậu rên rỉ và nói điều gì đó, nhưng Lưu Thanh Tùng không thể thốt lên được từ nào. Lâm Vĩ Tường đẩy cậu ngã xuống giường và đụ cậu, nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng của cậu. Cơn sốt cao thiêu rụi lý trí của Omega, đôi mắt tròn xoe như mèo đầy ươn ướt và ngây , đầu lưỡi lộ ra một chút khiến hắn cảm thấy cậu đáng thương.

  Người cậu ẩm ướt và nóng, giống như nồi nước đang dần dần nóng lên, phát ra tiếng ùng ục nhỏ và sắp sôi.

  Khi đạt đến cao trào lần nữa, Thanh Tùng túm lấy tấm ga trải giường bên dưới bộ quần áo bó sát, nức nở vùi gần hết khuôn mặt mình vào ga giường. Lâm Vĩ Tường giữ cổ tay cậu để ngăn cậu bỏ chạy, nhìn xuống mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, hắn hít một hơi thật sâu.

  Mùi mồ hôi, chất dịch cơ thể và tinh dịch.

  Sự trống rỗng do cao trào gây ra khiến Beta dường như ngửi thấy thứ gì đó trong trạng thái xuất thần, nhưng khi tỉnh dậy, hắn biết đó chỉ là ảo ảnh.

  Năm nay dường như không có gì đặc biệt, như thường lệ, họ đều ở FPX. Họ lãng phí công sức và thời gian giữa các cuộc thi đấu và tập luyện, tiếp tục bước đi trên con đường mà họ ganh đua nhau, vấp ngã nhưng không muốn dừng lại. Rất nhiều hình ảnh trong nháy mắt hiện lên trong đầu Lâm Vĩ Tường, có thể là không gian trống rỗng do đỉnh điểm mang lại, cũng có thể là nỗi khao khát chôn sâu bên trong hắn, lợi dụng khoảng trống, nó nhô lên mặt nước trong lòng hắn, Lâm Vĩ Tường hít một hơi.

  Tay hắn xoa dịu tuyến thể nóng hổi sau gáy Lưu Thanh Tùng, vuốt ve vết sẹo gớm ghiếc trên đó, như mong nó sẽ nhanh chóng lành lại, nhưng lại như cầu xin nó tồn tại mãi mãi.

  Tiếc là hắn vẫn là 1 Beta nên điều đó không có ý nghĩa gì cả.

  Rốt cuộc, họ không có gì ngoài tình dục vào lúc này.






  Trước khi chia tay, Lưu Thanh Tùng kỳ thực cũng không ngại trở thành mega, bởi vì Lâm Vĩ Tường rất có thể sẽ là Alpha.

  Đừng nói về hai thứ có xác suất cực thấp này, Đổng Tiểu Táp cười nhạo hắn, trên thế giới có bao nhiêu Alpha và Omega? Xác suất là mười ăn một, sao trong đội chúng ta có hai người may mắn như vậy? Hơn nữa, cho dù ngươi may mắn như vậy, Lâm Vĩ Tường, một bông hoa vàng Alpha , có liên quan gì đến cậu không? Tại sao tôi phải giúp cậu?

  Lưu Thanh Tùng khoanh tay lắng nghe hồi lâu, cuối cùng cứng cổ, dùng sức nói ra câu cuối cùng: 

  - Tại sao lại không quan trọng? Nhiệm vụ của anh là chăm sóc cha mình mà.

  - Vâng, chuyện đơn giản thế thôi, khi đến kỳ động dục chỉ cần cắn hai miếng là hắn có thể chăm sóc cậu cả tuần. Điều này không tốt hơn bất kỳ chất ức chế nào sao?

  Đổng Tiểu Táp thấy bộ dáng tự tin của hỗ trợ trong đội rất buồn cười, không khỏi tiếp tục trêu chọc, Nununu cằm ra hiệu cho Lâm Vĩ Tường đang mải mê ăn uống ở bàn bên cạnh: 

  - Vậy, sau xạ thủ, vị thế của chúng ta trong đội sẽ tăng lên phải không? Và có thể cho cậu ấy  thức ăn thừa?

  Lưu Thanh Tùng liếc nhìn xạ thủ được gọi, hắn ngẩng đầu lên đáp lại, tạm thời buông nửa bát bibimbap mà hỗ trợ ném cho mình, ngơ ngác nhướng mày: 

  - Hả?

  Đổng Tiểu Táp nhịn không được nữa cúi đầu cười lớn. Lưu Thanh Tùng thở dài, lớn tiếng chửi:

   - Anh có thể đừng ăn to tiếng như vậy nữa được không?

  - Cậu có nghe được không?

  Lâm Vĩ Tường cũng không tức giận, hắn đã quá quen với những điều vô lý của hỗ trợ, hắn thản nhiên lau miệng, nhét nửa quả trứng kho còn lại vào miệng. Lưu Thanh Tùng trợn mắt, Đổng Tiểu Táp ôm vai hỗ trợ, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, đồng thời cũng cũng đang nhịn cười.

  - Thành thật mà nói, Chitanda, em có chút khổ sở.

  Không muốn nói. Lưu Thanh Tùng không khỏi lại thở dài.

  Nhưng một khi đã là bố thì bạn sẽ luôn là bố. Con trai cậu cho dù là một tên ngốc, ít ra hắn cũng không phải hoàn toàn vô dụng, có khả năng chống lại mắng mỏ, tính tình tốt, có thể là một Alpha. Lưu Thanh Tùng vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho vận mệnh tương lai của mình, dù sao trong quá trình khám sức khỏe, bác sĩ đã nhắc nhở cậu nhiều lần, cơ thể cậu có khả năng phân biệt giới tính thành Omega. Đương nhiên, người có trải nghiệm tương tự với cậu là Lâm Vĩ Tường, người luôn chấp nhận mẫu khám sức khỏe đánh dấu "đặc điểm giới tính pha rõ ràng" với vẻ mặt không mấy quan tâm.

  Điều này là điều tốt. Một A và một O, một sự kết hợp do trời định, giống như một mệnh lệnh từ Chúa.

  Bởi vì rất chắc chắn, cả hai thậm chí còn bắt đầu thảo luận trước về cách giải quyết thời kỳ động dục.

  Lâm Vĩ Tường nói rằng:

  - Một miếng là 30 tệ, 2 miếng là 100 tệ, tôi sẽ giúp cậu mua thuốc ức chế với giá 150 tệ.

  Lưu Thanh Tùng nói:

  - Đồ ngốc , tưởng lừa tiền của cha là dễ dàng sao? Cha sẽ không tìm mày nữa.

  Lâm Vĩ Tường nói:

  - Nếu cậu không tìm tôi thì cậu tính sẽ tìm ai?

  Lưu Thanh Tùng mím môi nói:

  - Đường phố đầy rẫy Alpha, thiếu gì một người ?

  Lâm Vĩ Tường cảm thấy không vui khi nghe cậu nói như vậy, hắn cong môi và im lặng uống hết ly nước đường trước mặt. Thời tiết nắng nóng đến nỗi đàn ve sầu trong quần thể không ngừng bám vào vỏ cây kêu ríu rít không ngừng. Bây giờ là thời điểm nóng nhất trong ngày, máy điều hòa không khí của căn cứ đã tuyên bố đình công, nướng một nhóm thanh thiếu niên chưa trưởng thành đến chết. Một số người đến quán cà phê Internet, một số đến trung tâm mua sắm, nhưng Lưu Thanh Tùng được bạn cùng bàn yêu cầu đến phố đi bộ gần nhất để cùng  một bát nước đường có giá ba nhân dân tệ một bát từ một quán ven đường.

  Lưu Thanh Tùng uống nửa bát, nhìn sang bên cạnh thấy đối phương đã ăn hai bát rưỡi đang nói với vẻ mặt ủ rũ: Ăn thêm đi để có sức mà đi bán mình cho tư bản

  Lâm Vĩ Tường hiện giờ đã chạy ngày càng nhanh hơn, ngày càng cao hơn so với trước. Lưu Thanh Tùng khuấy đậu đỏ trong bát và thỉnh thoảng liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Lâm Vĩ Tường. Cái đầu mới cạo của xạ thủ hơi hói và hơi xấu, trên trán và thái dương đều có mồ hôi, đang ngấu nghiến bột Quế Linh trong bát. Cơ thể hắn bị kéo căng, điều này cũng ảnh hưởng đến ngũ quan trên khuôn mặt, khi hắn duỗi cổ, cậu có thể nhìn thấy một số đường nét trên khuôn mặt hắn.

  Lưu Thanh Tùng sửng sốt: tuy hành động như một đứa trẻ nhưng thân thể đã không còn trẻ con nữa.

  Điều gì sẽ xảy ra với Lâm Vĩ Tường nếu hắn phân hóa thành Alpha? Liệu hắn có cao thêm nữa không? Pheromone sẽ có mùi như thế nào? Lưu Thanh Tùng nghĩ vu vơ.

  Ăn xong nước đường, hai người tính toán cần sửa chữa máy điều hòa những gì. Cả hai chậm rãi đặt chân lên đường trở về căn cứ. Lâm Vĩ Tường chân dài nên bước đi nhanh chóng, trong khi đó thì Lưu Thanh Tùng hưởng thụ sự mát mẻ của làn gió thoảng dưới những tán cây, bước đi chậm rãi, chỉ có thể nhìn bóng dáng xạ thủ ngày càng xa dần.

  Không hiểu sao, hỗ trợ nhỏ lại cảm thấy có chút không vui. Anh ta ho lớn, như thể đang gọi chú chó lớn đằng trước bỏ quên chủ nhân mình ở lại.

  Lâm Vĩ Tường dừng lại, sau đó quay lại và chờ hỗ trợ bước tới. Lưu Thanh Tùng khoanh tay, đột nhiên không muốn đi nữa, dọc đường nhìn đối phương xuyên qua bóng cây đủ màu sắc. Gió nhẹ thổi qua, cành lá trên đầu vang tiếng ồn ào, ngay cả hơi nóng trên cơ thể cũng bị thổi bay, ánh sáng và bóng tối nhu hòa, khiến người bị tụt lại phía sau cảm thấy thoải mái.

  Hai người lặng lẽ nhìn nhau ba giây, Lâm Vĩ Tường không khỏi cúi đầu cười lớn. Hắn lắc đầu, chạy tới chỗ Lưu Thanh Tùng, nắm lấy cổ tay cậu và lắc nhẹ.

  - Sao cậu lại khó chịu như vậy, Lưu Thanh Tùng?"

  - Anh cũng biết quan tâm đến cha anh rồi.


  Rốt cuộc ngày phân hóa cũng đã tới.

  Các tuyển thủ trong đội có độ tuổi tương đương nhau và họ thay phiên nhau phân hóa trong năm. Lưu Thanh Tùng và Lâm Vĩ Tường đã may mắn không giành được suất phân hóa đầu tiên. Hoàng Sâm  và Hòa Hồ là những người đầu tiên được phân hóa thành , họ đến bệnh viện để kiểm tra và hoạt động bình thường, Lý Chân không may mắn như vậy, sau buổi tập luyện với đội, anh ấy đã gục xuống bàn và được đưa đến bệnh viện để kiểm tra. Lý Chân phân hóa thành một .

  Đổng Tiểu Táp cũng là một Alpha, nhưng anh ấy kết hôn sớm và pheromone ổn định nên hầu như không bị ảnh hưởng. Lưu Thanh Tùng và Lâm Vĩ Tường không được vào thăm vì cả hai chưa phân hóa nên họ ngồi xổm trước cửa phòng bệnh. Lưu Thanh Tùng bị điều hòa làm lạnh, cộng với việc đang bị cảm nhẹ, vừa xì mũi vừa xem Lâm Vĩ Tường bên cạnh chơi điện thoại di động. Đổng Tiểu Táp ra khỏi phòng bệnh, tình cờ nhìn thấy Lâm Vĩ Tường đang nhét áo khoác mình cho Lưu Thanh Tùng. Anh không khỏi bật cười: 

  - Hình như trong đội chúng ta sắp có hai Alpha.

  Anh đưa tay nhéo nhéo mặt Lâm Vĩ Tường.

  - Em có biết mùi pheromone của cậu bé đó như thế nào không? Là ớt đó. Ngửi thôi là đã muốn sặc rồi

  Nói một cách logic, đây là thời điểm tốt để xúc phạm xạ thủ trong đội, Lưu Thanh Tùng phải có nghĩa vụ phải làm như vậy. Nhưng hỗ trợ cảm thấy ngực có chút nghẹn lại, khó thở, hô hấp không đều nên không nói một lời. Lâm Vĩ Tường quay đầu lại, ánh mắt đảo qua người cậu, vỗ vỗ vai cậu: 

  - Sao vậy?

  Lưu Thanh Tùng gãi đầu: 

  - ... có chút choáng váng.

  Đổng Tiểu Táp sắc mặt đanh lại: 

  - Cậu bị ảnh hưởng rồi, buồn chán thì ra ngoài đi dạo, đừng ở đây nghịch nữa. Đợi Lý Chân tỉnh lại, anh sẽ đưa cậu bé đi kiểm tra.

  Lưu Thanh Tùng hừ một tiếng, đứng dậy. Lâm Vĩ Tường cũng đứng dậy cùng cậu, vai kề vai và đi sát đến cuối hành lang.

  Hỗ trợ nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từ bãi đậu xe đến con đường phía xa, bất giác trở nên chóng mặt. Xung quang cậu trở nên mơ hồ, choáng váng, giống như di chứng của tình trạng thiếu oxy, và chiếc mũi vốn đã tê cứng và nghẹt thở suốt hai ngày nay bỗng trở nên nhạy cảm hơn cho đến khi mùi của mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng - mùi thuốc khử trùng, mùi mồ hôi, mùi thơm trong không khí ...Cuối cùng là mùi của Lâm Vĩ Tường bên cạnh cậu. Họ vừa chạy bộ vào bệnh viện, mồ hôi toát ra mùi mặn tự nhiên thoang thoảng; rồi mùi bột giặt phủ kín, mùi trăng xanh, hoa oải hương nhân tạo, giờ nồng nặc đến mức gần như nghẹt thở; và cuối cùng, cậu ngửi thấy mùi hương táo thoang thoảng trong hành lang lẽ ra không nên có ở đó.

  Lưu Thanh Tùng sửng sốt, vô thức giật giật mũi tìm kiếm nguyên nhân.

  Lâm Vĩ Tường ở bên cạnh nhận thấy hỗ trợ của mình có gì đó kỳ lạ, quay lại nhìn cậu, chỉ thấy Lưu Thanh Tùng đột nhiên ngã xuống đất bất tỉnh.

  Khi ý thức của cậu cuối cùng đã tan biến, hỗ trợ mới nhận ra nguồn gốc của mùi táo là từ chính cậu.

  Lưu Thanh Tùng đã có một giấc mơ dài trước khi tỉnh dậy. Khi cậu mở mắt ra, Lâm Vĩ Tường không có ở bên cạnh hắn, mà là Đổng Tiểu Táp đang ngồi trên ghế ngủ trưa, gục đầu vào giường cậu.

  Hỗ trợ ngáp một cái rồi từ từ đứng dậy. Lúc này đã là màn đêm, trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của các bác sĩ và y tá đi ngang qua hành lang, thỉnh thoảng có tiếng huýt sáo ngoài cửa sổ lúc nửa đêm. Đổng Tiểu Táp bị cậu đánh thức, anh ấy mơ hồ mở mắt ra, phát ra âm thanh ngạc nhiên, đưa tay sờ trán cậu.

  - Không tệ, đã hết sốt rồi.

  Đổng Tiểu Táp đứng dậy vươn vai.

  - Sao phản ứng lớn như vậy? Có biết mình đã bất tỉnh năm tiếng rồi không?"

  Lưu Thanh Tùng rên rỉ, mất tự nhiên nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy người mình muốn. Cậu bất mãn nhếch môi, cạn lời, cầm lấy nước, mơ hồ hỏi: 

  - Bọn họ thế nào? Lý Chân thấy khỏe hơn chưa?

  - Ổn rồi, cậu nhóc đó cũng đã xuất viện rồi

  Đổng Tiểu Táp cúi đầu nhắn tin mà không ngẩng đầu lên. 

  - Đói không? Đợi một chút, Lâm Vĩ Tường đi mua đồ ăn cho cậu, tôi sẽ bảo cậu ấy nhanh lên. 

  Nghe vậy, Lưu Thanh Tùng cũng bớt khó chịu hơn. Cậu ậm ừ và cử động phần sống lưng hơi đau nhức của mình.

  Giấc mơ rất kỳ lạ, cảnh tượng kỳ quái đã lâu không thành hiện thực, Lưu Thanh Tùng nằm dưới gốc cây, ánh sáng rực rỡ trước mặt rất gợi nhớ đến ngày Lâm Vĩ Tường dừng lại chờ cậu bước tới vài nắm lấy tay hắn.

  Kể từ ngày đó, mỗi khi ở một mình, họ đều ngầm đan tay vào nhau. Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng và ấm áp do tuổi trẻ truyền đến bắt đầu từ lòng bàn tay, truyền thẳng đến trái tim của Lưu Thanh Tùng. Cậu cảm thấy có chút nóng, nhưng lại không muốn buông ra, liền đá vào bắp chân Lâm Vị Tường, tỏ vẻ bất mãn. Lâm Vĩ Tường ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó mỉm cười cúi đầu, anh không hề tức giận, tiếp tục nhàn nhã chơi điện thoại di động.

  Họ không nói gì, tất cả đều chờ đợi.

  Mối tình đầu mong manh như giọt nước, như nụ hoa. Ngay cả thanh niên liều lĩnh nhất cũng không dám tùy tiện đối xử với cậu mà chỉ có thể thận trọng.

  Giờ đây, sự khác biệt của Lưu Thanh Tùng đã kết thúc, cả thế giới đều trở nên hoàn toàn mới trong mắt cậu. Các giác quan của cậu được tăng cường, những mùi hương và âm thanh trước đây nhỏ bé, thoang thoảng và không thể cảm nhận được giờ đây có thể cảm nhận thấy rõ ràng. Cậu không khỏi hít một hơi, phát hiện trong phòng có mùi táo, lại có mùi thuốc lá thoang thoảng.

  Lưu Thanh Tùng cau mày, muốn hỏi Đổng Tiểu Táp có phải vừa hút thuốc không, cậu đang định hỏi nhưng chợt dừng lại.

  Cậu chợt nghĩ: Trước đây cậu từng nghe có người nói, pheromone của Đổng Tiểu Táp có mùi như khói thuốc lá.

  Cậu có chút tò mò và ngửi ngửi - đây là lần đầu tiên anh ngửi thấy mùi pheromone của người khác ngoài mình.

  Nhận ra hành vi của anh, Đổng Tiểu Táp cười nói: 

  - Có tươi không? Có ngửi được không?

  Lưu Thanh Tùng gật đầu, cười mắng: 

  - Mùi khói thuốc lá thối quá.

  Đổng Tiểu Táp vừa xoa đầu vừa mắng cậu là tiểu tử thối, Lưu Thanh Song buông lỏng tay, suýt chút nữa bị ấn ngược lại gối. Cậu đang nói đùa, nhưng tâm trí cậu không còn ở đây nữa, cậu vô tình hay cố ý liếc nhìn cửa phòng bệnh, mím môi lo lắng.

  Cuối cùng, ngay khi cậu không thể kìm được câu hỏi của mình nữa, một bóng dáng quen thuộc bước vào——

  - Nói đến, thật là trùng hợp, Lâm Vĩ Tường cũng có khác biệt.

  Lúc này Đổng Tiểu Táp lên tiếng, đúng lúc mở cửa cho Lâm Vĩ Tường.

  Ngoài trời đang mưa, AD không mang theo ô, anh mặc một chiếc áo phông mỏng màu đen, người ướt sũng khắp người. Nhưng đồ ăn được hắn bọc trong áo khoác, ôm trong tay, nhìn không hề ướt chút nào, tản ra dư nhiệt nóng hổi.

  Lưu Thanh Tùng không khỏi hưng phấn trong lòng, sốt ruột khụt khịt——

  Nhưng không.

  Không có gì đâu.

  Cậu có chút choáng váng và sửng sốt trong giây lát, nhìn Lâm Vĩ Tường bất động đến gần cậu. Mùi vị trong không khí không có gì thay đổi, chỉ có thoang thoảng mùi táo và mùi thuốc lá của Đổng Tiểu Táp. Mưa mới và hơi ẩm tràn vào phòng qua khe cửa mở, vào phổi gây cảm giác lạnh buốt. Cậu nhìn thẳng vào mắt Lâm Vĩ Tường, Lâm Vĩ Tường cũng nhìn cậu, nhưng nhắm mắt lại nhìn chỗ khác trốn tránh.

  Đổng Tiểu Táp tiếp tục nói: 

  - Nói đến, Tường Tường khác với anh nghĩ, hắn không phải bị chia thành Alpha...

  Lời nói hiển nhiên rất đơn giản, dễ nghe, nhưng Lưu Thanh Tùng gần như không hiểu, chỉ thờ ơ ngồi đó, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Vị Tưởng. Đổng Tiểu Táp và Lâm Vĩ Tường cũng nhìn cậu, nhưng không còn mỉm cười như trước nữa. Những cảm xúc mà cậu rất quen thuộc hiện lên trong mắt cậu- thích, nhói, hay yêu... Nhưng giờ đây chúng dường như đã biến mất, chỉ còn lại một chút xấu hổ và bất lực.

  Sau đó, Lâm Vĩ Tường thở dài và tiếp tục tránh ánh mắt của Lưu Thanh Tùng.

  Anh tiếp lấy lời của Đổng Tiểu Táp, chậm rãi nói.

  - Tôi phân hóa thành...Beta.

  Vào lúc đó, Lưu Thanh Tùng hiểu rằng ông trời đã không ưu ái cậu và Lâm Vĩ Tường.


  - Này, dạo gần đây lông mày rậm... đang hẹn hò với ai đó à?

  - Phải rồi...nghe nói cô ấy có vẻ là một beta rất xinh đẹp...

  Ngay khi Lưu Thanh Tùng tháo tai nghe ra, cậu đã nghe thấy hết những gì mà họ nghĩ là những lời thì thầm lặng lẽ từ người đi đường giữa và người đi rừng của đội, đồng thời có một bức ảnh hồ sơ mờ trên màn hình điện thoại. Tình dục vốn có một cảm giác bí ẩn và hấp dẫn tự nhiên đối với thanh thiếu niên ở độ tuổi này, sau khi chia tay, thế giới mới cũng mang đến cho họ nhiều khao khát hơn. Đương nhiên, người trong nhóm phải chịu nhiều lời cằn nhằn hơn, nhưng cậu sẽ dễ bực bội nếu bị hỏi trực tiếp nên họ chỉ có thể bán tán sau lưng.

  Hai người đang phấn khích thì thầm, nhưng họ không nhận ra rằng người hỗ trợ phía sau đã nghe hết những cuộc trò chuyện của họ, vừa tục tĩu vừa vô đạo đức.

  Lưu Thanh Tùng nghe mà choáng váng, lồng ngực như nghẹn lại. Cậu vô tình thả chuột, không ban mà cũng không pick nên bị hệ thống tự động xét xử hành  afk, bị vào hàng chờ đã lâu trong vô vọng.

  Lâm Vĩ Tường không giấu giếm điều gì khi tìm bạn đời, hắn ngang nhiên thay đổi avatar và ID QQ của mình để chỉ dành cho các cặp đôi, thật trẻ con. Và họ cũng bắt đầu nói chuyện ngọt ngào giữa các trận đấu vòng loại và tập luyện, quên đi, như thể buổi tối trò chuyện chưa đủ, họ đã dành cả tiếng đồng hồ để nói chuyện điện thoại khi ngồi trong nhà vệ sinh. Một động thái rõ ràng như vậy khiến các thành viên khác trong đội vô cùng khó chịu.

  Lý Chân dẫn đầu vỗ ngực nói.

  -  Omega thật sự khó tìm quá, không biết khi nào mới tới lượt của em đây? 

  Hoàng Sâm, Hòa Hồ và Uông Kiệt Giã cũng thở dài nói.

  - Cậu nghĩ là kể cả Beta xinh đẹp cũng dễ tìm. Người của lông mày rậm, chắc chắn là bị mù nên mới chọn phải hắn.

  Sau này chuyện của Lâm Vĩ Tường nổi tiếng đến mức ngay cả Đổng Tiểu Táp cũng biết. Nhưng anh vẫn luôn quen thuộc với các thành viên trong đội như anh em, cũng không nói gì, chỉ nhún vai yêu cầu Lưu Thanh Tùng nhắc nhở xạ thủ của đội tiết chế lại, không thì ảnh hưởng đến việc tập luyện và thi đấu.

  - Beta, được rồi, Beta, mọi thứ đều được, đừng vô tình khiến con nhà người ta mang thai là đươc.

  Đổng Tiểu Táp cười nói, cũng không quên dặn dò Lưu Thanh Tùng vài câu.

  - Cẩn thận, A và O rất dễ xảy ra phản ứng với mùi hương của nhau, trước đây anh đã gặp một cô gái Omega và cô ấy nói với anh điều đó rất đau khổ. Bạn trai của cô ấy là một Alpha có mùi như đậu phụ thối...

  Đổng Tiểu Táp hoàn toàn không lo lắng về vấn đề tình cảm trong đội - dù sao thì khi Lý Chân tỉnh dậy và nghe tin Lưu Thanh Tùng là Omega, cậu nhóc lập tức thề với trời rằng sẽ chết vì nóng chứ không thèm nhấc một ngón tay đụng vào anh trai mình. Trong khi  đó thì Hoàng Sâm, Hòa Hồ và Uông Kiệt Giã đều là Beta. Đối với họ, Lưu Thanh Tùng không khác gì trước đây ngoại trừ việc cậu ấy rất dễ nổi giận một hoặc hai ngày trong một tháng.

  Đổng Tiểu Táp vội vàng đến rồi vội vàng đi, dặn dò vài câu rồi lại rời đi, chỉ để lại Lưu Thanh Tùng tức giận đầy mình, nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ - chuyện này không liên quan gì đến cậu, cho dù là tên ngốc Lâm Vĩ Tường chết rồi, chuyện đó không liên quan gì đến cậu.

  Nhưng cậu cũng không thể không buồn bã nghĩ lại, câu nói này không sai -- Lâm Vĩ Tường xác thực cùng cậu không còn quan hệ gì. Bởi vì Lâm Vĩ Tường là 1 Beta và Lưu Thanh Tùng là 1 Omega.

  Vốn dĩ bọn họ giống như một bức tranh xếp chờ mảnh ghép cuối cùng, chỉ còn một bước cuối cùng, khi ghép lại được thì mọi người đều sẽ vui vẻ. Nhưng dường như Chúa đã chơi một trò đùa lớn với họ.

  Trước lần động dục đầu tiên của Lưu Thanh Tùng, Đổng Tiểu Táp đã nghỉ một ngày và đưa Lưu Thanh Tùng đến một phòng khám gần đó để làm thủ tục tiếp nhận thuốc ức chế. Ngày nay khoa học công nghệ phát triển, các chất ức chế không gây hại cho cơ thể con người đã trở nên phổ biến, có thể thực hiện hàng tháng mà không gây phản ứng gì lớn. Lưu Thanh Tùng trước tiên nhận được nguồn cung cấp nửa năm và nhìn chằm chằm vào những chiếc túi nilon trên xe buýt khi trở về căn cứ.

X  e buýt lại lắc lư qua mấy trạm dừng nữa, sắp tiến vào cổng khu căn cứ, Đổng Tiểu Táp đột nhiên nói.

  - Thành thật mà nói, anh thực sự nghĩ rằng lông mày rậm sẽ phân hóa thành Alpha.

  Lưu Thanh Tùng hơi giật mình, không nói được lời nào, siết chặt túi nilon đựng thuốc ức chế trong tay.

  - Bác sĩ nói cậu ấy có đặc điểm giới tính rõ ràng, tốc độ phát triển cũng rất nhanh.

  Đổng Tiểu Táp nói luyên thuyên như một người cha già, có chút giống tiền bối. Đáng tiếc, Lưu Thanh Tùng lúc này không muốn trả lời cuộc trò chuyện, 

  - Cậu ấy chú ý đến em nhiều hơn những gì anh nghĩ. Nếu cậu đọc hướng dẫn sử dụng Omega, nó sẽ giết chết bạn, nhưng bản thân cậu ấy đã đọc rất nhiều thứ liên quan đến Alpha. 

  - Cậu ấy còn hỏi anh làm thế nào để có được chất ức chế alpha, và liệu cậu ấy có thể đánh dấu em là đối tác lâu dài nếu em không phải là đối tác hợp pháp hay không.

  Vừa nói, Đổng Tiểu Táp nhìn Lưu Thanh Tùng, không khỏi mỉm cười.

  - Nhìn suy nghĩ của các người đi. Cả hai em đang nghĩ cái gì vậy? Làm sao có thể cạnh tranh trong một trò chơi online ở nơi làm việc và cuối cùng lại đối mặt nhau sau một cuộc cãi vã?

  Khóe miệng Lưu Thanh Tùng cứng ngắc cong lên, nhưng lại không nói được lời nào.

  Hỗ trợ kỳ thật cũng biết Đổng Tiểu Táp có chút lo lắng đối với quan hệ giữa hai người bọn họ - bởi vì trước khi chia tay, xạ thủ và hỗ trợ trong đội còn dính chặt hơn những tuyển thủ khác rất nhiều, sau khi trở thành Alpha và Omega, có thể sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn. Bất quá, vận mệnh đã an bài, hiện tại một người phân hóa thành Beta, một người thì lại phân hóa thành Omega, Lâm VĩTường rất nhanh đã tìm được người yêu mới, cho nên không có gì đáng lo ngại.

  Cuối cùng, Đổng Tiểu Táp lắc đầu và kết thúc chủ đề.

  - ...Thật đáng tiếc, cậu ấy có lẽ cũng muốn phân hóa thành một Alpha.

  ...Lâm Vĩ Tường cũng muốn bị chia thành Alpha sao?

  Lưu Thanh Tùng nhìn ra ngoài cửa sổ, xe buýt dừng lại ở một điểm dừng, không có ai lên xe, xe lại tiếp tục lăn bánh.

  Càng đến gần căn cứ, con đường càng trở nên quen thuộc. Trước khi khung cảnh trên đường phố bị mép sau cửa sổ ô tô nuốt chửng, khoảng thời gian cậu ở bên Lâm Vĩ Tường dường như được phản chiếu ở đây, nhiệt độ, mùi vị, ánh sáng và bóng tối quen thuộc dường như chỉ mới ngày hôm qua. Cậu biết phải đi đâu để đến công viên ven hồ, nơi họ có thời gian giải nhiệt lâu nhất, nơi nào để tìm được quán ven đường ngon nhất, quán nào tránh quản lý đô thị tốt nhất, quán nào ăn xong sẽ bị tiêu chảy. Sau khi giết thời gian, cả hai sẽ đi dọc con đường dài với các tán lá cây trên đầu, dẫn thẳng đến căn cứ của họ, căn phòng của họ dưới một mái nhà.

  Nhưng mọi thứ đã thay đổi một lần nữa.

  Nỗi đau nhói lên, tình yêu và sự mơ hồ vốn đã được canh giữ cẩn thận kể từ khi gặp nhau, không biết ở đâu, khô héo mà không hề mở ra, rơi xuống bùn, cuối cùng bị người mới chà đạp một cách tàn nhẫn, không để lại dấu vết.

  Thông báo xe buýt lại vang lên, điểm dừng tiếp theo là ở đây. Đổng Tiểu Táp nằm dài bên cạnh cậu và ngáp. Lưu Thanh Tùng chớp chớp mắt, cảm thấy mắt mình đau nhức.

  Trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một tia bất đắc dĩ, giống như một hạt giống mới, mang theo gai nhọn và đau đớn, hung hãn xuyên qua mặt đất, vặn vẹo mọc lên từ mặt đất.

  Tại sao.

  Cậu nghiến răng và nghĩ đi nghĩ lại về điều đó một cách buồn bã và bất đắc dĩ.

  Tại sao.


  Sau một thời gian ngắn xa lạ vì một bên đã có bạn gái và một bên chưa quen, đội đường dưới của TCS nhanh chóng trở lại với diện mạo như cũ, thậm chí còn mơ hồ hơn như trước. Vài ngày sau khi chia tay, Lưu Thanh Tùng đã đề cập một cách cố ý hay vô ý rằng anh không thực sự thích trạng thái Omega của mình.Cậu trở nên cởi mở với mọi người nên những người còn lại trong đội đã khôn ngoan không chà xát lông hổ,và vì hỗ trợ nói rằng cậu không thể chấp nhận thân phận mới của mình nên nghiễm nhiên họ cũng coi cậu ấy như bình thường.

  Về phần Lâm Vĩ Tường, sau một thời gian ngắn xa lạ và tránh né với hắn lúc đầu, cậu nhanh chóng trở lại với cách quản lý xung quanh và thỉnh thoảng chế nhạo hắn.

  Thậm chí, Hoàng Thần có lúc cũng phải kêu lên, nói rằng xạ thủ của đội bọn họ thực sự rất khốn khổ, không những địa vị trong đội đã thấp rồi mà còn phải làm việc cật lực vì cậu bạn hỗ trợ, đây không phải là——

  - Lâm Vĩ Tường! Lại đây!

  Lưu Thanh Tùng mở cửa ra, rống lớn một tiếng, hàng xóm từng mấy lần xông tới cửa phàn nàn vì sự ồn ào của . Hòa Hồ giật mình và nhanh chóng đá Lâm Vĩ Tường bên cạnh hai lần.

  Lâm Vĩ Tường cũng rất chán nản, cậu ấy rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao phải hét lên như vậy, đã thế còn phải để hắn mất công đi tới. Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác đành phải đặt chiếc điện thoại di động đang trò chuyện vui vẻ với bạn gái xuống, xỏ dép đi đến cửa phòng, gõ cửa hỏi: 

  - Lưu Thanh Tùng, cậu kiếm cha cậu có chuyện gì?

  Hắn cũng lớn tiếng, có chút khiêu khích nhưng cũng không hẳn là khiêu khích hoàn toàn, dù sao cũng sợ chọc tức Lưu Thanh Tùng, hắn không muốn bị nửa đêm bị nhốt bên ngoài nửa tiếng như lần trước. Hắn đợi một lúc, hỗ trợ chậm rãi mở cửa ra một chút, lộ ra nửa khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt ngấn nước.

  Lâm Vĩ Tường giật mình: 

  - Ôi trời, cậu bị sao vậy? Cậu bị sốt à?

  Lưu Thanh Tùng nhếch môi, bất mãn liếc nhìn hắn một cái, sau khi nhìn xung quanh xác định không có người, mới hạ giọng nói: 

  - Ừm, tôi hết thuốc ức chế rồi...

  Lâm Vĩ Tường sửng sốt một lúc, đột nhiên nhận ra nguyên nhân khiến mặt Lưu Thanh Tùng đỏ bừng, tai hắn cũng lập tức đỏ lên. Khí lực khiêu khích lúc đầu của hắn đã không còn, hắn còn lắp bắp một chút, sau đó hạ giọng: 

  - Vậy chúng ta phải làm sao? Tại sao lại tới nhanh như vậy? Nửa năm không phải đã nhận được hạn sử dụng thuốc sao?"

  - ...Sao cậu biết tôi đã nhận nó được nửa năm rồi?

  - ...Tôi...tôi nghĩ Lý Chân cũng đã nhận được nửa năm rồi.

  Lưu Thanh Tùng ngừng nói, ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt ươn ướt như sắp khóc, tràn đầy ra khóe mắt. Lâm Vĩ Tường thấy cảnh tượng này liền bối rối, trong miệng có chút không hiểu sao lại khô khốc, vội vàng quay đầu đi, theo bản năng lên tiếng: 

  - Làm sao bây giờ? Hiện tại có thể giải quyết làm sao? Cậu... Nhanh lên, bạn gái của tôi vẫn đang chờ tôi đó.

  Hỗ trợ của đội nghe vậy lập tức nghiến răng đóng sầm cửa lại. Lâm Vĩ Tường sửng sốt, suýt chút nữa đập mũi vào ván cửa, vội vàng gõ cửa hỏi: 

  - Mẹ kiếp, sao cậu lại đóng cửa? Cậu còn chưa bảo tôi phải làm sao, Lưu Thanh Tùng!

  Một tiếng hét từ bên trong truyền ra, không chịu thua kém: 

  - Ra ngoài! Không liên quan đến ngươi!

  Chết tiệt, cậu ấy gọi hắn rồi đuổi hắn, kêu rằng không phải việc của hắn. Lâm Vĩ Tường gần như tức giận đến mức bật cười, chỉ ngón giữa vào cửa rồi quay người đi xuống cầu thang. Xuống đến tầng dưới, hắn ngồi xuống ghế, tức giận nghĩ: Tôi không có kì mẫn cảm, cậu đáng bị thiêu chết.

  Nhưng càng về sau game càng kém thú vị, xạ thủ càng ngày càng lơ đãng. Cuối cùng, sau khi một trận đấu kết thúc ngoạn mục với kda là 11/3 dành cho Lucian team bạn, sau khi bị đồng đội trong game gọi hết tên gia phả nhà hắn ra, Lâm Vĩ Tường đã vứt tai nghe và lao ra khỏi căn cứ với chiếc điện thoại di động trên tay.

  Hắn vẫn còn nhớ cách lấy thuốc ức chế, có lẽ ngay từ đầu hắn đã không quên. Bởi vì hắn là Beta nên không có thẻ ID của Omega hay Alpha, cũng không có bất kỳ bằng chứng gì cho mình, hắn ngồi ở quầy lễ tân của phòng khám rất lâu cũng không lấy được. Sau đó, có ngườ thấy Lâm Vĩ Tường thực sự lo lắng nên đã đưa cho hắn một lọ chất ức chế sau khi để lại số CMND và số điện thoại di động của người đó.

  Khi ra khỏi phòng khám, Lâm Vĩ Tường mệt mỏi đến nỗi đổ mồ hôi đầm đìa. Hắn cảm thấy dì ở phòng khám cộng đồng thực sự rất khó đối phó và giỏi thẩm vấn hơn bà ngoại nhà bên. Xạ thủ hít một hơi thật sâu, nhét chất ức chế mà hắn đã dày công tìm kiếm vào túi, vỗ nhẹ một cách tự tin rồi hài lòng bước về căn cứ.

  Khi xuống xe, hắn lại bước đi trên con đường quen thuộc, Lâm Vĩ Tường nhìn bóng cây mờ ảo dưới ánh đèn đường rồi đột nhiên dừng lại.

  Điện thoại rung lên hai lần, Lâm Vĩ Tường lấy ra, phát hiện QQ cứ trong trạng thái xem nhưng không trả lời, thế là đối phương gửi tin nhắn thúc giục hắn, còn có một tin nhắn đang chờ, yêu cầu hắn gọi lại ngay khi có thể hắn có thể. Trong tin nhắn chỉ có mấy chữ, lại không thiếu những lời nịnh nọt, Lâm Vĩ Tường không khỏi muốn bật cười, nhưng trong đầu lại hình dung ra hôm nay Lưu Thanh Tùng mở cửa cho mình.

  Tuy mặt đỏ bừng và đang phát sốt nhưng cậu vẫn giữ vững sự hung hãn của mình, như sợ người khác vì điều đó sẽ coi thường mình.

  Nhưng khi xạ thủ nhận ra chính hắn đang nghĩ gì, hắn không thể cười được nữa.

  Lâm Vĩ Tường không trả lời, thay vào đó, hắn tắt điện thoại di động và quay lại nhìn - con đường rộng rãi và mát mẻ này thường xuyên tràn ngập người dắt chó đi dạo và chạy vào ban đêm, học sinh trở về vào đêm khuya quấn áo khoác và đi vội vàng, vài đôi tình nhân đang bước đi tựa vào nhau. Hay một vài nhóm nhỏ díu dít vừa đi vừa cười.

  Mọi thứ dường như vẫn bình thường, không có gì khác biệt.

  Nhưng Lâm Vĩ Tường biết rõ hắn đang quan sát chờ đợi người rõ ràng có thực lực lại không chịu rời đi, người luôn cần được dỗ dành, nắm tay hắn thì mới chịu tiến về phía trước, cười khúc khích đi theo sau hắn. Không thể nói là hắn vui vẻ, bởi vì Lưu Thanh Tùng miệng cứng hơn tim. Dù có vui đến đâu, cậu cũng sẽ không muốn để lỡ miệng.

  Nhưng làm sao được, ngày đầu tiên hắn đã biết sao?

  Ví dụ như hôm nay Lưu Thanh Tùng gọi hắn tới, tại sao?

  Nhưng ngay cả khi hắn cảm thấy đủ loại buồn bã và bất đắc dĩ, nó cũng không thể so sánh được với cảm giác 100% khi tôi thực sự nhận được hồ sơ bệnh án. Phân hóa giới tính là một sự kiện vô song và không thể thay đổi trong cuộc đời mỗi con người. Hắn ngồi trên ghế, mặt không biểu tình nghe bác sĩ chúc mừng, chúc mừng anh bình yên vượt qua cuộc phân hóa và trở thành Beta, Đổng Tiểu Táp cũng có vẻ thở phào nhẹ nhõm, vỗ mạnh vào người anh, anh đặt vai lên vai anh, vừa cười vừa nói: 

  - Thật quá tuyệt vời. Có chữ A và chữ O. Thêm một chữ nữa thì tôi thực sự không chịu nổi.

  Nhưng còn Lưu Thanh Tùng thì sao? Anh nhìn kết quả, ngơ ngác nghĩ: Nhưng Lưu Thanh Tùng lại phân hóa thành Omega.

  Vì vậy, vấn đề là gì? Beta và Omega không thể ở cùng nhau, tuyến thể của Beta bị thoái hóa khiến anh không thể ngửi thấy mùi pheromone, huống chi là đánh dấu Omega. So với hắn, các giác quan và các tuyến thể của Lưu Thanh Tùng sẽ ngày càng phát triển hơn, cho đến cuối cùng, rõ ràng là họ đang ngồi cùng nhau và hòa hợp cả ngày lẫn đêm, nhưng dường như họ đang sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

  Lưu Thanh Tùng rồi sẽ có một alpha. Alpha này sẽ khen ngợi mùi pheromone của cậu ấy và đánh dấu cậu ấy một cách tự nhiên. Và Lâm Vĩ Tường lúc ấy thậm chí còn không biết pheromone mà hỗ trợ của anh có mùi vị như thế nào.

  Lâm Vĩ Tường đột nhiên cảm thấy khó chịu.

  Hắn lấy mũi thuốc ức chế ra, muốn vứt đi, nhưng lại cảm thấy thứ hắn đã cầu xin bấy lâu nay cuối cùng cũng có được nên không thể tùy tiện vứt đi. Beta suy nghĩ hồi lâu rồi lấy điện thoại ra, lơ đãng mở trang trò chuyện của bạn gái, lơ đãng trượt ngón tay.

  Những cuộc trò chuyện và ghi chép với bạn gái của anh lần lượt được tải lên, Lâm Vĩ Tường nhìn chúng và đột nhiên thở dài.

  Hắn nghĩ có lẽ điều này sẽ tốt.

  Có lẽ quyết định của hắn là không sai.

  Lâm Vĩ Tường có một ý tưởng tuyệt vời - khi hắn trở lại căn cứ, hắn chắc chắn sẽ phải mang theo chất ức chế và trêu ghẹo với Lưu Thanh Tùng ở trong phòng cho đến khi Omega khóc lóc và cầu xin hắn  miễn cưỡng thả máy ức chế ra, đồng thời đáp trả cậu: Cậu khỏe không, đồ khốn? Cha bạn có còn yêu bạn không?

  Nhưng hơi thở tà ác mà anh thề sẽ phóng thích đã im lặng trước cửa phòng - bởi vì anh phát hiện ra rằng Lưu Thanh Tùng đã mở cửa sẵn.

  Vì vậy Beta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đứng trước giường của Omega, khinh thường chính mình thật sự chẳng khác gì một con chó nhu nhược.

  Hắn nhìn Omega bị chăn quấn lấy toàn bộ cơ thể, một sợi tóc cũng không nhìn thấy, hắn tức giận thở dài, lấy chất ức chế ra ném đến đầu giường đối phương: 

  - Đây, chất ức chế, tiêm nhanh đi nếu không muốn chết vì cơn sốt.

  Nghe vậy, chăn bông xê dịch, để lộ ra một khuôn mặt càng đỏ bừng hơn, cậu nhìn chất ức chế rồi nhìn beta, khó hiểu nheo mắt lại.

  - Cậu... Không có CMND, làm sao có được chất ức chế?

  Lâm Vĩ Tường tức giận cười nhạo cậu:

   - Cậu biết tôi không thể lấy được à? Lưu Thanh Tùng, cậu cố ý à?

Thấy Lưu Thanh Tùng nheo mắt không lên tiếng, hắn vỗ vỗ chăn, bất đắc dĩ nói: 

  - Cha ngươi cầu xin ngươi việc này, tôi đã phải cầu xin rất lâu, cậu nhanh đi ngủ đi.

  Bất quá Lưu Thanh Tùng hồi lâu cũng không mở tiêm thuốc ức chế, chỉ nói: 

  - Bạn gái của ngươi đâu? Ngươi không đi cùng cô ấy sao?

Lâm Vĩ Tường thở dài.

  - Hôm nay tôi sẽ dành thời gian cho con trai tôi chứ không phải cô ấy, được chưa?

  Vừa nói, hắn vừa quay người, ngồi xổm xuống trước khuôn mặt nóng bỏng, dùng một chút thuốc mỡ trẻ con chọc vào bên má nóng ran. Lưu Thanh Tùng da mặt rất mềm mại mịn màng, không biết có phải tất cả Omega đều như vậy không, cậu cũng không yếu ớt như những người khác, khi không phản kháng, cậu thật sự trông giống như một con mèo ngoan ngoãn. Lâm Vĩ Tường cảm thấy ngứa ngáy và muốn di chuyển thêm nữa trên cơ thể cậu, nhưng Lưu Thanh Tùng lại rụt đầu lại và duỗi tay ra.

  Lâm Vĩ Tường sửng sốt nhưng Lưu Thanh Tùng lại không thèm đưa ra bất cứ lời giải thích nào, dang rộng hai tay không nói một lời.

  Một lúc sau, Lâm Vĩ Tường mới nói: 

  - Cậu thực sự không muốn hỏi gì sao?

  Nhưng hắn vẫn mở túi nhựa, lấy ống tiêm ra rồi khẽ thở dài.

  Có thể không?

  Và Lưu Thanh Tùng tất nhiên biết điều đó.

End.


Cheese: Fic này tui trans hết tổng cộng 11253 từ, fic dài nhất trong các fic mình đã từng trans, về cảm nhận thì theo tớ BE (với tác giả là HE), khi cả hai yêu nhau nhưng không đến được với nhau, Lưu thiếu quyết định buông xuôi mối quan hệ này khi ông trời không ưu ái cả hai, còn Tường ca mong rằng Lqs sẽ tìm thấy người mình yêu và anh quyết đinh tìm người yêu trước để Lqs dễ dàng từ bỏ mối tình đầu này. Song cả hai vẫn không thể chấm dứt mối quan hệ.  Haizz... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro