nếu có thể...tôi đã....hok yêu a p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<P>phủ nhận và chấp nhận...........<BR><BR>-Diệu Linh...anh đây mà...em không nhận ra anh àh?-hắn hỏi lại mà tim nhói đau, bé quên hắn rồi sao?<BR><BR><BR>-you...tên thật là gì vậy?-bé hỏi hắn, vẫn khuôn mặt đáng yêu mà lạnh lùng ấy...nhưng ánh mắt thì trông buồn hơn nhiều...<BR><BR><BR>-Nhật Anh -hắn nhấn mạnh từng chữ một, ánh mắt đen tuyền lại xoáy sâu vào tim bé...<BR><BR><BR>-...mình...có đang mơ hay không đây...rõ ràng là chia tay rồi mà...không lẽ mình còn gặp lại trong hoàn cảnh này ư?????-bé ngồi xoạp xuống, tự hỏi mình như thể bó đang trong mơ vậy<BR><BR><BR>-Diệu Linh, anh...Nhật Anh đây mà...không lẽ em quên anh rồi sao?-hắn ngồi xuống, dối diện bé...hắn hỏi mà giọng nói nghẹn ngào như có gì ứ ờ cổ...<BR><BR><BR>-sr, chắc tui nhận nhầm người, anh ấy không thể nào lại học ở đây được, bây giờ đáng lẽ anh ấy phải vui vẻ bên cái cô Thùy Dương gì đó chứ-bé gượng cười nói, từng chữ từng chũ nhứ muốn xé nát tim hắn...hắn biết hắn có lỗi...<BR><BR><BR>-Diệu Linh, anh biết...anh có lỗi, nhưng mà thật sự là anh rất rất nhớ em trong suốt quảng thời gian qua, anh cứ tưởng như không thể gặp lại em nữa...và rồi trên chuyến bay ấy, anh tình cờ thấy em...anh như sống lại lần thứ 2 khi gặp em...-hắn giữ chặt vai bé không cho bé vung ra...<BR><BR><BR>-anh...thật sự...anh là Nhật Anh u?-bây giờ bé mới bắt đầu chấp nhận sự hiện diện của hắn<BR><BR><BR>-ừm, anh đây...anh ...anh muốn nói..."em tha lỗi cho anh nhé"<BR><BR><BR>..............<BR><BR><BR>Bé nhìn chăm chăm vào gương mặt mà ngày nào bé vẫn mơ thấy, vẫn từng chết ngột bởi ánh mắt sâu thẳm đầy yêu thương của hắn...gương mặt tỏa sáng rạng rỡ, chói chang và...cả ấm áp nữa. Nó làm bé cảm thấy mình không còn bơ vơ ở cái nơi xa lạ này. ... . Nhưng có một luồng năng lượng nào đó chạy qua tim bé, làm nó nhói đau...vết thương không mời mà đến lại quay về với bé....Bé cúi mặt xuống, nhíu mày một lát như muốn dấu hết mọi cảm xúc của mình, bé ngước mặt lên...<BR><BR><BR>-anh đến đây làm cái gì?-bé hỏi hắn, lạnh lùng như những gì hắn thấy trên máy bay...<BR><BR><BR>-ơ...em...-hắn lại choáng, bé lạnh nhạt quá...<BR><BR><BR>-anh trả lời đi, đã rời bỏ tôi rồi thì đến tím tôi làm gì?-lại gương mặt lạnh lùng ấy<BR><BR><BR>-anh...anh có chuyện muốn nói-hắn ổn định lại tình thần rồi nói<BR><BR><BR>-tôi và anh thì còn gì để nói nữa hả?-bé nhìn hắn, gương mặt băng giá, đáng yêu như ẩn chaứ một nỗi đau, nhưng nỗi đau ấy lại được che dấu bởi lòng kiêu hãnh của bé...<BR><BR><BR>-còn chứ, tất nhiên là còn...anh muốn hỏi em câu này...-hắn nhìn thẳng vào bé<BR><BR><BR>-việc gì tôi phải trả lới anh?<BR><BR><BR>-em...hahaha...em sợ rồi sao, em sợ nên không dám trả lời đúng không?-hắn hơi rối lúc đầu nhưng ...không biết vì sao, hắn cười giòn giã, nụ cười chứa đầy âm mưu...<BR><BR><BR>-trời đất, thằng khỉ này làm cái jí vậy kìa?-mấy thằng bạn đang theo dỏi khẽ nói <đi nghe lén mà còn ...> <BR><BR><BR>-hứ, tôi sợ anh...haha...buồn cười nhỉ...sợ anh về cái gì chứ?-bé cũng cười lại, giọng cười ghê rợn không kém hắn là bao...<BR><BR><BR>-vậy sao em không trả lời?<BR><BR><BR>-ok, muón gì nói lẹ đi, tôi còn về...-bé nói <hay, hắn cũng khôn gớm, biết bé nóng tính dễ bị khiêu khích nên tận dụng thời cơ...=.='</P>

<P>Hắn cười mỉm rồi hỏi, câu hỏi này làm hắn không thể cười được, dù chỉ là gượng gạo...<BR><BR><BR>-ngày trước em chấp nhận lấy anh vì tiền phải không?<BR><BR><BR>-...hừ, có lẽ thế...anh muốn nghĩ gì thì tùy, tôi bây giờ khác xưa rồi, không còn ngây thơ và trẻ con như thế đâu, cạy miệng tôi àh?...hơi khó đấy-bé nhìn hắn nói như nói với người dưng vậy, không chút cảm xúc, không chút ...gì đó gọi là nhung nhớ...<BR><BR><BR>-em nói cho đàng hoàng vào, nói thế sao anh hiểu được-hắn hơi tấht vọng<BR><BR><BR>-tôi mặc kệ<BR><BR><BR>-em...sao giờ em cứng đầu thế hả?-hắn mất kiên nhẫn rồi đấy ^-^<BR><BR><BR>-kệ tôi, tôi chỉ làm những gì tôi muốn thôi, còn anh ...anh nghĩ gì thì mặc anh.........tôi đi đây-bé nói rồi...cất bước ra đi...<BR><BR><BR>Hắn lại cảm thấy đau, cơn đau dằn vặt hắn bao nhiêu năm wa..."xoạt" "xoạt"...tiếng cỏ cây vang lên, hắn gọi ...<BR><BR><BR>-Diệu Linh ...-hắn chạy theo, nắm tay giữ bé lại, hắn ôm chầm lấy bé. Mặc cho bé vùng vẫy như thế nào đi nữa...<BR><BR><BR>-buông ra, anh làm gì thế hả...buông ra...<BR><BR><BR>Hắn càng ôm chặt bé hơn...<BR><BR><BR>-Diệu Linh, anh biết là anh có lỗi, anh biết mình đã làm tổn thương em rất nhiều, Diệu Linh tha thứ cho anh nhé...<BR><BR><BR>-tha thứ ư?...anh nói dễ nghe quá nhỉ...có buông ra không thì bảo...<chậc, chậc...hắn nói mùi mẫn như thế mà bé nỡ lòng nào...><BR><BR><BR>-anh không thể buông, mất em một lần anh đau lắm rồi, lần này nhất định không anh không thể mất em thêm lần nữa...<hix...cảm động quá...>.<...> <BR><BR><BR>-mất rồi còn có thể tìm lại được sao?-bé hỏi lại hắn, tâm trạng cũng buồn không kém...<BR><BR><BR>-có thể chứ, chỉ cần em chấp nhận, mình làm lại từ đầu nhé...-hắn cảm thấy vui mùng khi bé hỏi như thế...có lẽ, hy vọng đã nhen nhóm rồi, dù chỉ là nhỏ bé...<BR><BR><BR>...................<BR><BR><BR>-trời ơi...cảm động quá-Don nói<BR><BR><BR>-hai người này làm tao đau tim rồi nè...-Luân nói<BR><BR><BR>-xem phim tình cảm miễn phí cũng thích thật-Nargon nói <không hiểu hắn ta nghĩ gì nữa, lúc thì nghiêm chỉnh lúc lại đùa cợt...thú thật là tui cũng không thể biết được là mình tạo ra nhân vật như thế nào nữa...=''=><BR><BR><BR>-nhưng thằng ấy chưa nói hết vả lại bé đã thật sự đồng ý đâu-Banda phá vỡ ảo tưởng của tụi hắn...<BR><BR><BR>-ừm...phải...nhưng tậht không ngờ là thằng ấy lại mùi mẫn đến mức đó-Đạt nói<BR><BR><BR>-đó là hai chữ 'tình yêu' đấy-Luân nói<BR><BR><BR>-khiếp, mày làm như hiểu lắm ấy-Đạt nhìn thằng bạn nghi ngờ<BR><BR><BR>-tao đang tìm nàng tiên của đời tao-Luân nói<BR><BR><BR>'cốp''cốp'....<BR><BR><BR>-khốn khiếp, thằng nào đánh tao thế?-Đạt và Luân ôm đầu hỏi<BR><BR><BR>-hai đứa mày ồn quá, xem phim tiếp đi, không thì biến -3 thằng còn lại nói<BR><BR><BR>-hừ...thì coi<BR><BR><BR>................<BR><BR><BR>-buông ra, phải nói bao nhiêu lần anh mới hiểu hả? ngày trước anh đã không yêu tôi, anh nghe lời người khác rời bỏ tôi, bây giờ còn muốn xé nát trái tim tôi thêm lần nữa hả?, đồ độc ác, tôi ghét anh...tôi ghét anh- bé nói mà tay vẫn đánh vào hắn<BR><BR><BR>-Diệu Linh, anh xin lỗi mà, anh...yêu em-hắn càng ôm chặt bé hơn<BR><BR><BR>Bé ngỡ ngàng, ngừng đánh hắn...<BR><BR><BR>"chưa bao giờ...mình nghe câu ấy từ chính miệng Nhật Anh nói ra..." nhưng bé nhanh chóng trở về hiện tại...<BR><BR><BR>-giờ nói câu đó thì có nghĩa gì nữa hả, muộn quá rồi, anh thả tôi ra-mắt bé đỏ dần...nhưng bé không thể khóc trước hắn...<BR><BR><BR>-không muộn đâu, anh xin em đấy, mình làm lại nhé...-hắn không ôm bé nữa, hắn giữ chặt vai bé, nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu xám long lanh ấy...<BR><BR><BR>Hắn nói tiếp...<BR><BR><BR>-anh yêu em từ ngày đầu tiên mình gặp nhau, và anh biết lúc ấy em chưa yêu anh, em chỉ xem anh như bạn bình thường thôi...nhưng anh vẫn yêu em...cho đến bây giờ vẫn thế-hắn nói có vẻ thành khẩn lắm...hắn đưa tay lên vuốt má bé...<BR><BR><BR>Nhân cơ hội đó, bé đẩy hắn ra, đứng cách hắn một khoảng cách 'đủ an toàn' đối với bé...<đứng cách nhau khoảng vài mét đấy mấy pác ạh...>"<...><BR><BR><BR>-tôi mặc kệ, bây giờ tôi không muốn nói đến mấy chuyện đó và tôi cũng không muốn gặp anh nữa-bé nói xong thì cũng quay lưng bước đi<BR><BR><BR>Khi bé đẩy hắn ra, hắn cảm thấy mình vừa mất đi một thứ gì đó, lòng hắn lại nhói đau...gì thế nhỉ? <BR>Tim vỡ chăng...hắn gọi bé...<BR><BR><BR>-Diệu Linh <BR><BR><BR>Bé nói, không quay lại nhìn hắn thêm nữa...<BR><BR><BR>-tôi quên hết rồi, quên hết mọi thứ về anh rồi, quá khứ vẫn là quá khứ thôi...<BR><BR><BR>Bé lại đi tiếp...hắn buồn...<BR><BR><BR>-em cứ chờ đó, em nói em quên, anh sẽ làm em chỉ nhớ đến anh thôi, em nói em không yêu, anh sẽ làm cho em chỉ yêu mình anh thôi...<thật...pó tay, thay đổi như chong chóng ấy, đang buồn bã tự nhiên lại nói chắc nịch như thế...><BR><BR><BR>-cứ thử xem...-bé đáp lại ngay lập tức...<BR><BR><BR>..............<BR><BR><BR>-ô...thằng này khó hiểu thật, đang đau buồn chuyển ngay sang thách đấu, tao không hiểu nỗi nữa-Đạt trố mắt hỏi<BR><BR><BR>-đơn giản thôi, chữ 'sĩ' của thằng này quá cao-Nargon nói<BR><BR><BR>-hai người giống nhau thật, ai cũng sĩ diện, ai cũng cứng đầu...-Luân nói<BR><BR><BR>-như thế mới yêu nhau chứ-Don cừoi nói<BR><BR><BR>-thôi được rồi, xuống chỗ thằng Nhật Anh đi chứ-Banda nói<BR><BR><BR>-ok....<BR><BR><BR>................<BR><BR><BR>-hừ, con gai gì đâu mà cứng đầu chưa từng thấy <hắn nói mà không nghĩ lại mình xem sao...đâu có thua kém gì bé đâu cơ chứ...><BR><BR><BR>"bộp""bộp"...ai vỗ tay thế nhỉ?<BR><BR><BR>-tốt lắm-Banda nói<BR><BR><BR>-very good-Don tiếp<BR><BR><BR>-được lắm-Luân nói<BR><BR><BR>-như thế mới là bạn của tụi tao chứ-Nargon cừơi, nụ cừơi chói nắng của một cậu chủ hiền lành <nhưng có thật sự hiền lành không thì ...có trời mới biết><BR><BR><BR>-that great-Đạt vỗ vai hắn<BR><BR><BR>-chúng mày...chúng mày nghe hết rồi hả?-hắn ngơ ngơ ngáo ngáo hỏi<BR><BR><BR>-yes, tự nhiên ngày nghỉ lại được xem phim miễn phí, sướng thật-nguyên một đám nhăn răng cười<BR><BR><BR>-tao...tao sẽ giết tụi bay, tao cho chúng mày quá giang 'miễn phí' xuống địa ngục luôn-mắt hắn tóe lửa...ặc, kinh khủng không khác nào ác quỷ...hắn nắm tay lại...<tư thế chuẩn bị đấm người ta><BR><BR><BR>-thôi nào, như thế cũng là có tiến triễn rồi, mặc dù biểu hiện của bé không dược tốt cho lắm-Nargon nói<BR><BR><BR>-ừ, dù gì tao cũng cố rồi, tao sẽ làm lại ...-hắn nhìn ra mặt hồ...<dễ quên ghê, đang muốn đập người ta...^-^><BR><BR><BR>-cố lên-cả đám bu quanh</P>

<P>Tại phòng bé....<BR><BR><BR>Bé bước vào phòng, lòng nặng trĩu, bé thả mình trên chiếc giường của mình, nước mắt cứ lăn dài trên mà bé...<BR><BR><BR>-Diệu Linh mày khóc đấy àh?...tao tưởng mày sẽ không thể khóc nữa chứ...tao cứ nghĩ mày sẽ quên được thế mà...bây giờ mày lại khóc...khóc vì cái gì chứ, vì được gặp lại Nhật Anh hay vì nỗi đau ấy lại trỗi dậy trong tim mày...-bé nghĩ ngợi......<BR><BR><BR>Bé quệt nước mắt nói<BR><BR><BR>-mày mạnh mẽ lắm mà đúng không?...<BR><BR><BR>Vừa dứt lời, luồng suy nghĩ về hắn lại xâm chiếm bé...<BR><BR><BR>-Nhật Anh ...thật sự đã xuất hiện ở đây...ở cái nơi xa lạ này mà bấy lâu nay mình không biết...thế là mình không cô đơn nữa rồi.........không, không được, mình quyết định là sẽ quên rồi mà...mình sẽ quên mà <BR>...đúng rồi, nhất định phải quên...<BR><BR><BR>ừ thì đúng, bé sẽ quên nhưng quên hắn hay quên nỗi đau mà hắn đã gây ra thì bé thật sự là không biết được.....<BR><BR><BR>-------------------------------<BR><BR><BR>Sáng hôm sau, bé vươn mình trong nắng ban mai, bé nhìn lên bầu trời, hôm nay trời trong xanh lạ thường...vì thời tiết hay vì lòng ai đó đang ấm lên...<BR><BR><BR>-wow, hôm nay trời thật đẹp, mình phải tận hưởng ngày nghỉ ở phố ẩm thực mới được <tham ăn thấy sợ luôn đấy, ăn nhiều thế mà không mập lên tí nào...^-^><BR><BR><BR>ở tầng trên.....................<BR><BR><BR>-.....phố ẩm thực......hìhì-ai đó vẫn thường ngắm bé mỗi sáng chợt ngạc nhiên khi thấy chú gác cổng mang vào cho bé 1 bó hoa và một tấm thiệp xanh...<BR><BR><BR>............<BR><BR><BR>-cảm ơn chú...-bé cười nhận lấy bó hoa cùng tấm thiệp...<BR><BR><BR>-không sao, cháu đừng khách sáo thế chứ...-chú gác cổng cười nói rồi cũng đi khuất, bé ngạc nhiên mở tấm thiệp ra...bé đọc xong thì nhoẻn miệng cười, đưa bó hoa lên nhìn ngắm say sưa...làm hắn tò mò không hiểu đã xảy ra chuyện gì...trong hắn lại có luồng suy nghĩ...<BR><BR><BR>-hoa của ai thế? Hay là bé có bạn trai rồi...vẻ mặt hạnh phúc thế kia mà...<BR><BR><BR>-ê, đi dạo phố không mày?-giọng thằng Đạt làm hắn giật mình<BR><BR><BR>-đi đi, ở trường không thấy em nào hết, buồn lắm...-Banda nói<BR><BR><BR>-tao...-hắn ấp úng nhìn xuống<BR><BR><BR>-oh, người đẹp mới nhận dược hoa kìa-Luân trầm trồ<BR><BR><BR>-ừ...của ai đó chắc quan trọng với bé lắm-hắn thở dài<BR><BR><BR>-làm gì mà thở dài ghê vậy, chưa thấy người ta nhận hoa bao giờ àh?-Nargon hỏi<BR><BR><BR>-thấy thì thấy rồi nhưng chưa thấy bé vui như thế bao giờ...-hắn nói<BR><BR><BR>-có lẽ là do người thân tặng, mày đừng nản chứ-Luân nói<BR><BR><BR>-nhưng bé vui vẫy cơ mà, bên tao có bao giờ thấy bé cười như thế đâu...chắc tao bỏ cuộc thôi-hắn lại thở dài <anh chàng hotboy này ...không ổn rồi, yếu đuối thế...><BR><BR><BR>-mày nói tầm bậy tầm bạ không vậy, có đối thủ thì phải tìm cách hạ chứ sao lại muốn bỏ cuộc, ăn gì mà mày thâng minh thế...-Đạt mắng hắn<BR><BR><BR>-đúng đấy, mày đã nói với bé hôm qua rồi mà, đã làm rồi thì làm cho hết đi chứ-Nargon động viên hắn, nãy giờ nhìn bé cũng thấy thông cảm cho hắn<BR><BR><BR>-chứ làm cách gì bây giờ?-hắn uể oải hỏi<BR><BR><BR>-ôi trời ơi, lại có 1 cô gái làm anh chàng hotboy thông mình và mạnh mẽ ngày nào bây giờ trở thành một tên thiểu năng trí tuệ như thế này sao?-Don ca cẩm<BR><BR><BR>-kệ mày, nói gì thì nói, bây giờ tao không có tâm trạng để đùa với mày-hắn làm lơ thằng bạn...<BR><BR><BR>-phải nghĩ cách chứ...ơ kìa, bé sữa soạn đi đâu thế?-Banda chợt thấy bé đi ra ngoài<BR><BR><BR>-àh, bé đi phố ẩm thực đấy-hắn nhìn theo bé<BR><BR><BR>-sao mày biết?-mấy thằng bạn đồng thanh<BR><BR><BR>-vừa nãy bé đứng hét giữa sân, ai mà không nghe thấy chứ-hắn nói <ông này cứ phịa, bé hét lên bao giờ ?...chỉ toàn phóng đại thôi...="=><BR><BR><BR>-vậy còn chờ gì nữa mà không theo bé chứ-Luân hỏi<BR><BR><BR>-nhưng mà...-hắn ấp úng<BR><BR><BR>-nhưng cái con khỉ, bỏ cơ hội tốt thì không xứng danh làm hotboy đâu đấy, có 1 cô gái cũng không chinh phục được thì...đúng là không có chí nam nhi mà-Đạt xỏ xiên hắn<BR><BR><BR>-tao...mày dám nói tao không có chí nam nhi ư?-hắn đang băn khoăn khi nghe phần đầu, đến phần sau thì cáu lên...<lại bệnh sĩ diện nữa...><BR><BR><BR>-thế mày có đi không, chờ hồi nữa thì không biết bé đi đâu đâu đấy-Nargon chỉ về phía bé nói<BR><BR><BR>-hừ, đi tao phải đi chứ-hắn hùng hổ nói<BR><BR><BR>-tụi tao sẽ đi cùng mày, sẵn tiện...-Banda nói rồi nhìn mấy thằng còn lại (trừ hắn ra nhé), mấy thằng ấy đồng thanh<BR><BR><BR>-tìm xem có em nào xinh xinh chứ nhỉ-rồi bọn chùng cười khoái chí <BR><BR><BR>Nói rồi mấy tên này quần áo chỉnh tề rủ nhau ra phố. Mấy boy đi theo bé nhìn như một nhóm những siêu sao vậy, ai cũng cao ráo và xinh đẹp...tất nhiên vì thế mà cả đám ( nam lẫn nữ nhá) người theo đuôi họ đông như kiến vậy. All girl trên phố bám theo tụi hắn rất ồn ào nhưng chỉ cần mấy thằng bạn hắn cười vời mấy nhỏ đó là bọn nó im lặng đến lạ lùng.... Có gì đâu mà lạ, nụ cười đẹp chói nắng của đám 'sát gái' này làm mấy nhỏ đó chết ngất nằm bẹp dí trên đường rồi, còn ai đâu mà la với hét...và cũng chính vì thế mà bé không phát hiện, vả lải bé không hứng thú để ý đến mọi vật chung quanh</P>

<P>nắng đẹp<BR>Bé cứ vô tư đi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác ăn uống ngon lành rồi lại đi loanh quanh những tiệm sách và quà lưu niệm... Đến xế chiều, bé đi đến bến cảng, ngồi vào một chỗ có thể ngắm toàn bộ khu cảng... Bé vừa uống nước trái cây vừa ngắm cảnh những con thuyền to nhỏ cứ đua nhau cập bến rồi rời bến với vẻ mặt buồn bã...<BR>ở một góc khuất nhưng gần đó...<BR><BR><BR>-giờ mới chịu dừng chân...mệt rã rời luôn đo -Luân rên rỉ<BR><BR><BR>-bộ bé không biết mệt hay sao vậy? đi cả ngày trời mà không thấy bé nghỉ gì hết lại còn cười nói vui vẻ nữa chứ...-Đạt than vãn<BR><BR><BR>-chứ ai biểu đẹp trai cho lắm vào để mấy nhỏ cứ theo hoài, phiền chết được-hắn cau mày nhìn đám bạn <chậc, nói mà không xem lại chính mình...không biết còn có tật xấu gì nữa không đây...='=><BR><BR><BR>-nói vậy chứ bộ mầy không handsome àh?-Đạt nói <tự phụ kình khủng, nếu chuyện này có thật trước mặt tui chắc tên đó lãnh mấy cú đấm rồi đấy...><BR><BR><BR>-cái đó thì tao biết tao handsome lâu rồi, không cần nhắc, con trai gì đâu mà mới đi có chút xíu đã than ngắn thở dài rồi, nghe mà phát mệt-hắn nói<BR><BR><BR>-đâu phải mỗi đi không đâu-Nargon nói <cậu này coi bộ ít nói đây, chẳng bù cho tên Đạt tí nào...><BR><BR><BR>-ừ đúng đó, mày nghĩ lại coi, trên đường đi mà cứ thấy thằng nào lại gần chào hỏi, tán tỉnh bé thì tụi tao lại ra sức cản mày lại, mệt gần chết-Luân nói<BR><BR><BR>-tại tao tức quá mà, mấy thằng đó nghĩ mình là ai mà dám nói chuyện với bé chứ-hắn lại nỗi quạu <thế chứ ông là gì mà không cho người ta lại gần bé...làm như bé là của hắn ta í ="=...><BR><BR><BR>-ừ thì tức, nhưng phải biết kìm chế chứ-Banda nói<BR><BR><BR>-à mà bé đang nhìn gì vậy?-Don hỏi<BR><BR><BR>-không biết-hắn còn hơi bực...<BR><BR><BR>-...<BR><BR><BR>-...<BR><BR><BR>-...<BR><BR><BR>Tự nhiên im lặng hết...<BR><BR><BR>-mày cũng phải tính kế mà làm đi chứ, lúc nào tụi tao cũng theo mày sao được-Banda nói<BR><BR><BR>-đúng đó, thường ngày mày thông minh lắm cơ mà- Don nói<BR><BR><BR>-nhưng bây giờ tao...biết làm thế nào đây, đây là trở ngại lớn nhất trong cuộc đời tao đấy-hắn nói<BR><BR><BR>-cái đó tụi tao có thể hiểu nhưng đâu đến mức tuỵêt vọng như thế-Đạt nói<BR><BR><BR>-làm theo những gì mà trái tim mày mách bảo ấy-Luân nói<BR><BR><BR>-tụi mày chắc là được chứ?-hắn hỏi<BR><BR><BR>-tất nhiên rồi<BR><BR><BR>-thôi bây giờ tụi tao về đây, mày tính cách nói chuyện với bé đi chứ-Nargon nói rồi đứng dậy<BR><BR><BR>-sao lại thế, ở lại giúp tao chứ?<BR><BR><BR>-tự lực cánh sinh đi mày-Đạt nói<BR><BR><BR>-bọn mày chẳng khá hơn devil là bao nhiêu-hắn hằn học<BR><BR><BR>-thôi nào, tao cho mày biết một tin, bé đang ngắm những chiếc thuyền " legend dream" đấy, xem ra vẫn còn cơ hội đấy-nói rồi tụi bạn kéo nhau đi <còn đi đâu thì tui không biết àh nha ^-^...><BR><BR><BR>-"đúng thật là ở ngoài đó có rất nhiều thuyền của nhà mình, hy vọng là sẽ còn cơ hội"-hắn đứng lên nhìn ra cảng rồi suy nghĩ...<BR><BR><BR>Hắn bước từ từ, nhẹ nhàng đến gần bé...bé vẫn không biết vì trong đầu cứ nghĩ vu vơ về quá khứ. Hắn khẽ gọi bồi bàn đến và lấy 1 cành hoa hồng cũng 2 ly nước. Hắn đi lại gần bé, đặt ly nước xuống bàn, bé ngạc nhiên:<BR><BR><BR>-ơ...tồi chỉ gọi 1 ly thôi mà...-chưa kịp nói hết câu thì lại có 1 cành hồng được đưa ra trước mặt, bé vô cùng ngạc nhiên, ngước mặt lên nhìn 'thủ phạm' làm bé ngạc nhiên thì..."chụt" ...>"<...hắn hôn nhẹ lên môi bé. Bé vì quá ngạc nhiên nên không nói được gì, mọi người xung quanh nhìn 2 bạn trẻ với ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng vì họ tưởng 2 người là 1 cặp tình nhân...<BR><BR><BR>-ơ...anh...anh làm cái quái gì ở đây thế hả?-bé tố mắt hỏi, lấy tay che mặt lại chỉ chừa đôi mắt thôi <đang đỏ rần lên, mở ra cho hắn thấy àh ? ='='><BR><BR><BR>-chào em -hắn nói rồi ngồi xuống cái ghế đối diện<BR><BR><BR>-anh đến đây làm gì ?-bé hỏi...bây giờ thì bỏ tay ra rồi, mặt bớt đỏ và bình tĩnh hơn rồi >"<<BR><BR><BR>-tìm em -hắn đáp gọn lỏn<BR><BR><BR>-sao biết tôi ở đây mà tìm ?-bé hỏi cộc lốc<BR><BR><BR>-trực giác mách bảo, vì anh yêu em nên chỉ cần nghĩ đến em là anh biết em đang ở đâu-hắn vừa nói vừa nhìn ra cảng <gian quá trời luôn đấy ><BR><BR><BR>-anh nói láo, tôi không tin mấy cái trực giác ảo ấy <sai rồi bé ơi, đâu phải bao giờ trực giác cũng là ảo tưởng đâu...><BR><BR><BR>-sao em lớn tiếng với anh thế, lại còn cứng đầu nữa chứ,...người ta nhìn kìa-hắn nói rồi nhìn xuống bàn tay đang cầm cành hồng khẽ run lên...gì thế ? gió thổi qua chăng...hay là...<BR><BR><BR>-anh đi khỏi đây đi, để cho tôi yên...-bé cất tiếng làm hắn ngước lên nhìn bé như nhìn 1 đứa trẻ đang giận hờn...<BR><BR><BR>-hôm qua anh nói những gì bộ em không hiểu àh ? anh nói là anh sẽ làm đấy<BR><BR><BR>-tôi không hiểu gì hết, anh đi chổ khác cho tôi nhờ- bé bắt đầu bực bội <hix...làm gì mà đuổi hắn như đuổi tà thế không biết ...><BR><BR><BR>-hừ...không đi đâu hết, hôm nay anh sẽ theo em đến khi em về phòng em luôn đấy-hắn nhìn bé đầy thách thức...<chỉ thích khiêu khích người ta thôi...><BR><BR><BR>-ha...như vậy là vi phạm quyền tự do của người khác đấy cậu quý tử ạh- bé cũng nhìn lại với ánh mắt khiêu khích pha lẫn lạnh lùng<BR><BR><BR>-anh không quan tâm, vã lại em cũng đâu nỡ lòng nào báo với trường đâu nhỉ ? -hắn đáp tỉnh bơ<BR><BR><BR>-hừ...sao lại không ? -bé nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn<BR><BR><BR>-hành động và lời nói của em trái ngược nhau đấy- hắn cười đắc thắng<BR><BR><BR>-lâu không gặp...anh lại có thêm tài suy đoán viễn vông nhỉ<BR><BR><BR>-em đang sợ gặp em đúng không ?<BR><BR><BR>-...sao lại sợ anh chứ...tôi...làm gì mà sợ anh chứ ? - nói lắp bắp...bị nói trúng rồi nhá<BR><BR><BR>-thế tại sao tay em run thế kia- hắn nói, chỉ vào tay bé<BR><BR><BR>-...đâu...đâu nào tay tôi làm ...gì..gì...có...-bé cúi xuống tay mình, giọng nói nhỏ dần rồi bé im bặt, tròn xoe mắt nhìn vào hai bàn tay mình...<BR><BR><BR>"haiz...gì thế này...mình...tay mình bị hư rồi hay sao ấy...sao lại run chứ...còn trái tim nữa...sao đập mạnh thế..." -bé nghĩ rồi ngước lên nhìn hắn nói<BR><BR><BR>-không phải run đâu, gió đấy <Diệu Linh có nhiều lý do nhỉ...><BR><BR><BR>-anh chắc 100% là run đấy, gió ở đây tuy mạnh nhưng đâu đến nỗi rung được cả cành hồng như thế...-hắn nói rõ ràng...<lý sự thì hay lắm đấy ='=><BR><BR><BR>-nhảm nhí,...-bé nói rồi đặt cành hồng lên bàn rồi bỏ đi, hắn cũng chạy theo...<BR><BR><BR>-Legend dream vẫn như xưa em nhỉ ?-hắn hỏi bé<BR><BR><BR>-...-bé im lặng, những kỷ niệm năm xưa lại hiện về trong tâm trí bé...<BR><BR><BR>-em có nhớ kì nghỉ hè 3 năm trước không ? anh và em cùng lũ bạn cũ đi du lịch trên Legend dream, lúc ấy vui nhỉ? -hắn cố khơi gợi những kỉ niệm đẹp trong lòng bé<BR><BR><BR>-....-vẫn im lặng, sự im lặng làm hắn thấy bất an...có thể hắn sẽ không được bé tha thứ...<BR><BR><BR>-em và anh đã cùng chơi đùa trên bãi biển, cùng ngắm ánh sáng bình minh...lúc ấy em từng nói rằng <BR>" ánh sáng bình minh đẹp hơn hoàng hôn vì bao giờ hoàng hôn cũng mang vẽ đượm buồn..."-hắn vẫn cứ hy vọng<BR><BR><BR>--...-lại sự im lặng ấy...nhưng trong lòng bé lại nghĩ<BR></P>

<P>-"còn nhớ rõ vậy sao ? ...nhưng vẫn thiếu, những gì tôi đã nói thì tôi nhớ rất rõ..." -bé hơi mũi lòng<BR><BR><BR>-anh bây giờ cũng muốn cùng em ngắm bình mình nhưng tiếc rằng bây giờ đã hoàng hôn rồi-giọng nói ấm áp của hắn làm tim bé nhẹ rung...<BR><BR><BR>-...-bé vẫn không muốn trả lời hắn<BR><BR><BR>" ...'cùng' cài gì chứ, sao lúc đó không cùng ở lại làm lễ đính hôn mà bây giờ mới nói...quá muộn màng rồi Nhật Anh ạh" -bé đi bên hắn mà chỉ có hắn nói thôi, bé toàn nghĩ và im lặng thôi...<BR><BR><BR>-Diệu Linh...Diệu Linh anh nghĩ là trời sắp mưa rồi đấy - hắn nhìn lên trời nói...<BR><BR><BR>-sao cứ anh anh em em mãi thế ? bộ không biết chán àh ? đi tán gái là anh cứ gọi như thế sao mà giờ nói nghe ngọt sớt thế hả, với lại tôi...-bé đang nói dỡ dang thì trời đổ mưa ào ào như tạt nước <chắc tại bé nói oan cho hắn quá nên ông trời khóc đây mà><BR><BR><BR>Hắn và bé, chính xác hơn là hắn nắm tay bé kéo chạy vào nhà chờ xe bus để trú mưa. May thay lúc này chỉ có mình hắn và bé là vào đấy trú mưa thôi <may gì, tui muốn thế đấy chứ >.<...><BR><BR><BR>-chậc, mưa lớn quá nhỉ-hắn vừa nói vừa vuốt nước mưa trên mặt lẫn trên tóc xuống. Mái tóc hắn hàng ngày vuốt keo <tí tí keo thôi> nên hơi dựng lên, nhìn giống dân ăn chơi pha chút trí thức, nho nhã pha chút naughty...nhưng bây giờ hết chút ít keo ấy thì nhìn thật sự như thiên thần vậy, hiền lành, tốt bụng, nụ cười sưởi ấm tấm lòng người khác trong đêm đông giá lạnh...<mình nói thế có quá không nhỉ ?...><BR><BR><BR>-hừm...mưa thế này làm sao mà về được, tại anh cả đấy, tự nhiên theo tôi nên trời mới mưa đấy-tự nhiên bé nỗi quạu nhưng nhìn bé vẫn xinh, xinh theo kiểu bướng bỉnh và tinh nghịch ấy, một nét đẹp trộn lẫn of angel and devil < thế thì còn đáng sợ hơn nữa nhỉ ="=...> bỗng nhiên bé nhìn chằm chằm hắn<BR><BR><BR>-em nhìn gì thế?<BR><BR><BR>-bỏ tay ra được không vậy ? ai nhờ anh đưa tôi vô cái nơi này trú mưa đâu hả?-bé nhíu mày, lạnh lùng nhìn hắn như một tên tội phạm...<người ta dẫn đi trú mưa mà còn bị chửi...số hắn thật không may mắn...><BR><BR><BR>-trời mưa, lạnh, nắm tay cho ấm-hắn cười nhẹ nhìn bé<BR><BR><BR>-tôi không đùa giỡn với anh đâu nhé, bỏ tay tôi ra-bé vùng vẫy nhưng không được...thường thì con trai mạnh hơn con gái mà ^-^<BR><BR><BR>-em quá cứng nhắc rồi đấy và anh nhắc lại cho em biết anh không đùa giỡn gì hết-hắn nói với bé giọng nói quả quyết, ánh mắt cương trực...làm giật mình ...trong phút giây bối rối...<BR><BR><BR>-anh đi đi, đi cho khuất mắt tôi<BR><BR><BR>-em...nhưng mà trời đang mưa mà?-hắn thật hết nói nỗi...sao bé vô tâm thế chứ...<BR><BR><BR>Nghe hắn nói thế bé mới để ý thấy mình vừa nói 1 câu rất quá đáng, bé im lặng trong lòng thì lo sợ hắn đi ra ngoài đấy thật...Hắn nhìn ra ngoài, trời vẫn mưa nặng hạt, sao lại có mưa trái mùa nhỉ?<BR><BR><BR>-ok, em đã nói thế thì ...anh sẽ đi ra vậy- nói rồi hắn bước ra khỏi nhà chờ xe bus...trời vẫn mưa tầm tã. Tự nhiên bé lại thấy lòng mình quặn đau...<BR><BR><BR>"trời mưa lớn như thế này chắc lạnh lắm, sao vừa rồi mình lại nói như vậy nhỉ...mình quá đáng quá rồi" - và bé chợt băn khoăn, đắn đo suy nghĩ xem có nên gọi hắn vào không?<BR><BR><BR>Hắn vẫn bước đi dưới mưa như thế, người hắn bây giờ như chuột lột, hắn không cảm thấy lạnh nữa...vì sao ư ? hắn đi trong mưa mà miệng vẫn khẽ cười...trời lạnh thật đấy, nhưng làm sao so với nỗi đau của hắn...<BR><BR><BR>" ha...cuối cùng vẫn thế sao ? Nhật Anh ...mày đúng là thằng ngốc vô dụng...nhưng chẳng lẽ không thể tha thứ được sao?..."<BR><BR></P>

<P> </P>

<P>Bé thì vẫn nhìn theo dáng hắn đi <nhìn hoài thế nhở...>, chợt có 1 cơn gió lạnh thổi qua khiến bé rùng mình...lần này thì có cái gì đó thôi thúc bé, bé thật sự hết cách với chính mình rồi, bé không thể nào nghe theo cái lòng kiêu hãnh mà bấy lâu nay mình bảo vệ...<BR><BR><BR>Bé chạy nhanh thật nhanh đến chỗ hắn, hắn đang mãi nghĩ ngợi, đang lắng nghe trái tim mình dần vỡ tan...<BR><BR><BR>Hắn chợt giật mình khi cảm thấy ai đó đang kéo hắn vào nơi hắn vừa đi ra...hắn ngạc nhiên hỏi<BR><BR><BR>-Diệu Linh...em làm cái gì thế?<BR><BR><BR>Bé không trả lời...trời đã thật sự tối và trong lòng bé cũng đang tăm tối, trong cơn mưa lớn ấy, bé đã khóc...khóc vì thấy đau lòng, bất lực và cả vì ghét hắn, ghét chình bản thân mình nữa. Có lẽ trời đang mưa nên bé mới dám khóc, nước mưa lẫn vào nước mắt...vừa lạnh vừa ấm...<BR><BR><BR>Cuối cùng cũng vào đến 'pháo đài trú mưa', bé và hắn vừa đặt chân vào 'pháo đài' thì cũng đúng lúc những cái đèn đường được bật lên, ánh đèn vàng nhạt, dịu nhẹ với những tâm hồn đang bị tổn thương ...nhưng nó lại báo hiệu chuyện gì đây nhỉ?<BR><BR><BR>-sao em lại làm thế, em ướt hết rồi này, lỡ cảm sao ?-hắn lo lắng hỏi<BR><BR><BR>Bé đứng quay lưng lại với hắn, bé vuốt những giọt nước đang chảy trên mặt, bé nói...<BR><BR><BR>-tại anh cả đấy, tôi bảo anh đi là anh đi àh, người gì đâu mà ngây thơ thế, mưa thì ở lại cho hết mưa rồi hạy đi chứ...bây giờ thì làm thế nào để về đây-bé nói giọng trách móc <ôi...thật hết nói nỗi, chính bé bảo hắn đi mà giờ ...lỗi gì cũng là của hắn hết...><BR><BR><BR>-ơ...thì anh tưởng em không thích đứng với anh nên anh tránh ra cho em thoải mái thôi-hắn biện mình nghe thấy tội thật...đấy là devil ăn hiếp angel đấy ^-^<BR><BR><BR>Bé quay lại nhìn hắn...<BR><BR><BR>-haiz...nói với anh mệt quá đấy<BR><BR><BR>Tự nhiên thấy hắn im lặng mà cứ nhìn mình chằm chằm, bé sượng quá đâm ra cáu<BR><BR><BR>-này nhìn cái gì thế hả?<BR><BR><BR>-em...em khóc đấy à?-hắn hỏi<BR><BR><BR>-.....tôi...tôi khóc bao giờ hả?-bé giật mình trợn tròn mắt hỏi hắn<BR><BR><BR>-mắt vừa đỏ vừa sưng lên kìa, em còn chối được à?-hắn nói<khóc nhiều quá mắt sưng lên thì có trời mới giấu được><BR><BR><BR>-...không có, tại nước mưa đấy, nước mưa vào mắt đấy-bé chối đây đẩy, mặt thì đỏ bừng lên<BR><BR><BR>-không có việc gì phải đỏ mặt chứ?<BR><BR><BR>-đỏ đâu, tại đèn đấy chứ -bé vẫn ngoan cố <quên mất những nỗi đau rồi...><BR><BR><BR>-hahaha...lâu không gặp, bây giờ anh lại thấy em có nhiều lý do nhỉ-hắn cười tươi nhìn bé<BR><BR><BR>-hừ...tính tôi từ bé đã thế, bây giờ mới biết thì có trễ quá không đấy?-bé hằn học nhìn hắn<BR><BR><BR>-à phải...mà sao lúc quen anh em không là chính mình như bây giờ?-hắn chợt buồn hỏi <BR><BR><BR>-...đơn giản, ngày đó là tôi lừa anh, tiếp cận anh vì nhà anh giàu có thôi, anh chả biết rồi còn gì? <BR><BR><BR>Bé im lặng một lát rồi trả lời hắn, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt cứ buồn buồn nhìn ra ngoài...<BR><BR><BR>-không phải, anh không tin như thế, anh đã yêu em rất nhiều mà...anh tin em không lừa anh<BR><BR><BR>-ha...anh tin tôi mà ngày đó anh bỏ đi sao?...mà yêu tôi, yêu con người giả tạo của tôi ngày ấy chứ có yêu tôi bây giờ đâu-bé quay sang nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh<BR><BR><BR>-không, anh yêu cả hai và nhất là em bây giờ cơ-hắn quả quyết<BR><BR><BR>-...không yêu đương gì nữa hết, tôi chán ngán mấy chuyện ấy lắm rồi, anh đừng nói nữa<BR><BR><BR>-haiz...-hắn khẽ thở-...thôi được rồi, tạm thời không nói nữa<BR><BR><BR>-....<BR><BR><BR>-...<BR></P>

<P> </P>

<P>

<B>MƯA ĐỂ YÊU...</B>

<P>Không gian chợt im ắng đối hai người, chẳng ai biết mình nên nói gì cả, hắn sực nhớ ra diều gì đó, hắn hỏi bé...<BR><BR><BR>-à, hồi sáng em lại nhận được hoa à?<BR><BR><BR>-thì sao?-bé nhìn hắn ngạc nhiên " tại sao anh ta kại biết nhỉ ?"<BR><BR><BR>-ai tặng thế ? -hắn hỏi với vẻ tò mò<BR><BR><BR>-ai tặng mà chả được, anh hỏi làm gì?-bé nhìn thẳng vào hắn<BR><BR><BR>-thì...thì anh hỏi để biết thôi chứ có làm gì đâu-hắn trả lời mà mặt cứ nóng bừng lên...<BR><BR><BR>-hỏi không để làm gì cả thì đừng có hỏi chứ- bé khuyến mãi cho hắn ánh mắt của một devil cấp cao<BR><BR><BR>-thế ai tặng em mà em vui thế?-hắn lại nhìn chằm chằm vào bé<BR><BR><BR>-tôi...-mới vừa mở miệng, cái điện thoại reo lên...<vô duyên thật, người ta đang nói chuyện với nhau mà cứ phá đám...nhưng lại là vị cứu tinh của bé đấy, tuy không muốn gặp hắn nhưng không hiểu sao cứ ở cạnh hắn là bé không thể làm lơ được...^-^ ...bé không hiểu nhưng tụi mình hiểu mà ...nhỉ...><BR><BR><BR>-'alô, mẹ đấy àh ?'<BR><BR><BR>-'ừ, con gái yêu của mẹ có khỏe không nè'-mẹ bé hỏi yêu<BR><BR><BR>-'vâng, con khỏe thế còn cả nhà thì sao ạh?'...<bé ngoan nhỉ...chưa chắc đâu nhá><BR><BR><BR>-'tốt cả con ạh, thế con học hành có vui không? Có thấy cô dơn không?...'<BR><BR><BR>-'con tốt cả, mẹ đừng lo'-bé an ủi bà mẹ thương con<BR><BR><BR>-'.....'<BR><BR><BR>-'....'<BR><BR><BR>Hai mẹ con cứ luyên thuyên một lúc lâu, không biết trời trăng gì hết, không để ý thấy trời đang mưa to, không để ý thấy hắn đang ngắm bé<BR><BR><BR>" bé bây giờ đáng yêu quá, đẹp và linh động hơn ngày trước nhiều.."hắn vừa nghĩ vừa cười<BR><BR><BR>-'àh, con này, hai hôm nữa thằng ba lên máy bay qua bên đó đấy'<BR><BR><BR>-' thế ạh, vậy là con sắp được gặp anh ấy rồi'-bé hớn hở nói làm hắn ngạc nhiên...<BR><BR><BR>"lại thêm tên nào nữa àh?...sao mà lắm thằng thích bé thế..." hắn vò đầu bứt tóc <hỏi bằng thừa các pác nhỉ, bé xinh thế ai mà không thích,...><BR><BR><BR>-'ừ, mà con này, ở bên đó đang mưa trái mùa đấy, tivi mới nói này, con nhớ mặc thêm áo vào nhá'<BR><BR><BR>-'vâng, vâng con xin nghe lệnh quý bà' -bé lại đùa, đến hắn cũng kinh ngạc, tui dùng từ kinh ngạc đấy nhá, bởi lâu nay bé trông rất thùy mị, nghiêm túc trong mắt hắn mà ^-^<BR><BR><BR>-'ơ, cái con bé này vẫn còn đùa được àh?'<BR><BR><BR>-'hìhì..con luôn thế mà mẹ'<BR><BR><BR>-'thôi, con nghĩ sớm đi nhé'<BR><BR><BR>-'vâng, bye mẹ nhá, good night'-bé nói rồi tắt máy<BR><BR><BR>Gió lại bất ngờ thổi qua <tui muốn làm gió...gió đôi khi cũng phá đám lắm đấy>, hắn nhăn mặt<BR><BR><BR>-chết tiệt, gió..lạnh quá<BR><BR><BR>-hừ, con trai gí đâu mà có tí gió cũng rên l...a...áx xì, áx xì...-bé chưa dứt lời thì áx xì liên tục<BR><BR><BR>-thế em thì sao hả? dầm mưa nãy giờ cộng thêm gió không bệnh mới lạ...trừ anh ra, anh là con trai-hắn đắc ý nhìn sang bé rồi đứng dậy<BR><BR><BR>-hứ, con trai thì hay lắm hả? toàn thuộc họ Sở Khanh thôi...đi đâu đấy?- bé nhìn theo hắn <ặc...tự nhủ lòng phải quên hắn thế mà bây giờ người ta mới rời khỏi chổ ngồi cái hỏi liền àh...><BR><BR><BR>-anh không thuộc họ ấy đâu nhá-hắn nói rồi cởi áo ra <á...hắn...làm gì thế...? Xí, tui nói nha, nghĩ bậy đập chết không kịp ngáp luôn đấy ^-^...><BR><BR><BR>Hắn vắt cái áo sơ mi bên ngoài cho thật khô <hắn mặc hai áo lận, bên trong là áo thun trắng, bên ngoài là áo sơ mi đen dày, kiểu cách của dân ăn chơi...đi chơi mà ai cấm đâu...>. Còn bé thì thắc mắc đấy nhưng không thể hỏi...hắn cứ rủ rủ làm nước bay luông tung, cứ tưởng tượng như your mother đang phơi đồ ấy <xí lộn, hắn là boy, hơn nữa lại là handsome guy nữa chứ>...vật lộn một hồi, hắn quay sang nói với bé<BR><BR><BR>-Diệu Linh, mình về trường đi, trời mưa nhỏ rồi đó<BR><BR><BR>-hừm, tạnh mưa thì tôi về<BR><BR><BR>-mưa này làm sao tạnh được, em không về thì anh cũng không về-hắn nói rồi đứng tựa cái 'pháo đài' ấy<BR><BR><BR>-thế tôi về nhưng...anh ở lại cho đến lúc tạnh mưa rồi hãy về, tôi không muốn thấy anh nữa-bé quả thật là devil, chưa thấy ai ác như bé...nhưng ác thì...bé vẫn thua tui...^-^<BR><BR><BR>-em ...ghét anh vậy sao? -hắn hỏi bé<BR><BR><BR>-tôi...thôi, không nói nữa, tôi về, còn anh muốn làm gì thì tùy anh-bé nói rồi lao ra khỏi 'pháo đài'<BR><BR><BR>Cô em này...chậc, muốn tránh trả lời nhưng hành động lại thể hiện rõ là 'tôi không ghét anh', thấy thế hắn cũng vui lên được...1 tí ti.</P></P>

<P>

<B>TRỜI VẪN MƯA...</B>

<P><BR><BR>Bé đi trước, hắn đi sau, trời vẫn mưa...đang đi thì bé giật mình...không biết cái gì đang rơi vào đầu bé thế nhỉ?????<BR><BR><BR>-ơ...cái gì đây?<BR><BR><BR>-áo anh đấy, em chắc cảm rồi, che đỡ đi, tuy vẫn còn hơi ướt nhưng có còn hơn không-hắn vẫn đi đằng sau bé <giống cô chủ với cậu...vệ sĩ nhỉ><BR><BR><BR>-tôi che áo anh thế anh che cái gì? -bé đứng lại hỏi hắn<BR><BR><BR>-kệ anh, em đừng lo-hắn cười nhìn bé, một nụ cười buồn. tuy là 'ghét' hắn nhiều nhưng bé cũng cảm thấy mình buồn theo <BR><BR><BR>" mình che thế này sao, còn anh ta, anh ta lại ướt sũng nữa rồi, sao đây nhỉ...hay là..."<BR><BR><BR>Bé đang băn khoăn thì trời lại mưa nặng hạt, bé bực bội nói<BR><BR><BR>-hừm...mưa nữa rồi, sao mưa lâu thế không biết- rồi bé nhìn sang hắn<BR><BR><BR>Hắn vẫn đi bình thản như không có chuyện gì, tại vì chổ hai người đang đi thì không có chổ để mà trú nữa...hắn cứ kệ cho nước mưa làm ướt người hắn thêm lần nữa, từng hạt từng hạt thấm vào người hắn...lạnh buốt nhưng hắn chỉ xem đây là sự trừng phạt của ông trời vì nhữgn sai lầm của hắn...<BR><BR><BR>Bé đi chậm rồi dừng hẳn lại chờ hắn...thấy bé đứng lại, hắn ngạc nhiên hỏi<BR><BR><BR>-sao em không đi tiếp, từ đây về trường còn những 2km nữa đấy-...<ặc ặc, sặc nước chết mất, đi đâu mà xa vậy không biết><BR><BR><BR>-điều đó tất nhiên tôi biết, trời lại mưa to rồi, chui vô đi cùng đi, dù sao cũng là áo của anh mà-bé vừa nói vừa vắt nước khỏi áo <mưa lớn thì 1 cái áo sơ mi làm sao không ướt được chứ><BR><BR><BR>-hìhì, em lo cho anh àh?-hắn vừa cười tươi như hoa hỏi bé vừa vắt lại cái áo một lần nữa<BR><BR><BR>-hay nhỉ, tôi rãnh rỗi thế sao, nếu anh bệnh thì tôi lại gắp rắc rối với mất fan của anh...mệt lắm<BR><BR><BR>Hắn vừa đi vừa cười, hạnh phúc quá mà... bé thấy thế cau mày hỏi<BR><BR><BR>-này, anh bị có bị làm sao không mà nãy giờ cười hoài vậy<BR><BR><BR>-anh rất bình thường, chỉ yêu đời quá mức thôi<BR><BR><BR>-hâm àh...<BR><BR><BR>-không anh bình thường mà...<BR><BR><BR>Tiếng chuông điện thoại của hắn reo lên...<BR><BR><BR>-alô, Luân hả ?<BR><BR><BR>-ừ, mày đang ở đâu thế?<BR><BR><BR>-tao hả, trên đường<BR><BR><BR>-what ???trời đang mưa lớn mà<BR><BR><BR>-ừ, nhưng tìm hoài không thấy chỗ nào có thể trú được nên dầm mưa luôn chớ sao<BR><BR><BR>-sao giọng mày vui thế<BR><BR><BR>-thì ngày nào tao chả thế<BR><BR><BR>-láo, thế còn...-bọn bạn hắn đang định nói thì hắn chặn họng lại<BR><BR><BR>-e hèm, tụi mày đừng lo, lát tao sẽ về<BR><BR><BR>-ừ ừ, nhớ đường mà về không đấy, không nhớ thì phone cho tụi tao nhá-cả bòn cười ẩn ý<BR><BR><BR>-ừ, tụi bay cứ đùa đi-hắn nói mặt đang cười nhưng giọng nói đầy đe dọa<BR><BR><BR>Nãy giờ bé chỉ nhìn hắn thôi <muốn không nhìn lắm nhưng cái đầu ra lệnh mà con mắt không nghe lời>, hắn cúp máy rồi quay sang bé cười, thấy bé nhìn hắn, hắn hỏi một câu trơ tráo đến nỗi nghe xong chỉ muốn đập hắn thôi<BR><BR><BR>-em ngắm anh đấy àh, anh đẹp trai lắm phải không, anh làm hoàng tử của em nhé <tự sướng quá nhỉ... =' =><BR><BR><BR>-anh điên àh, muốn ắn đấm lắm hả?-bé cáu lên<BR><BR><BR>-ôi, em mà cũng đánh nhau cơ đấy-hắn đùa<BR><BR><BR>-tin không?-bé giơ nắm đấm ra<BR><BR><BR>-không tin-hắn lại nhìn bé thách thức<BR><BR><BR>-hừ...thôi được, anh thách tôi đấy àh, anh thắng...thắng thì phải nhận phần thưởng mà...tặng anh đấy-bé nói rồi đấm thẳng vào bụng hắn<BR><BR><BR>Hắn bất ngờ quá, ngồi thụp xuống đường<BR><BR><BR>-aaa...em đấm thật đấy àh, sao em đấm đau thế...-một thằng con trai mà rên rỉ vì bị 1 cú đấm của con gái...có yếu đuối quá không......<BR><BR><BR>Bé thấy thế ngồi xuống hỏi tới tấp<BR><BR><BR>-anh sao thế, đau àh, tôi đấm nhẹ lắm mà, con trai gì mà yếu như sên thế????-đấm rồi hỏi thăm, chiêu này thấy nhiều nhưng tui chưa áp dụng bao giờ...<BR><BR><BR>-hahaha...em lại lo cho anh...-hắn nhìn bé cười hả hê như cái kiểu mình cá cược mà thắng ấy<BR><BR><BR>-hóa ra anh giả vờ àh...-bé vừa dứt lời thì...'bốp'...'bốp'...<BR><BR><BR>-aaaaa......đau lắm, em đừng đánh nữa, anh không đùa đâu, đau thật mà...<BR><BR><BR>Hai anh chị cứ kẻ đánh người la, nhìn lại cũng thấy devil áp đảo angel...<hắn mà angel nỗi gì...chỉ trước mặt bé thôi></P></P>

<P>

kết thúc một ngày dài...<BR>Chẳng mấy chốc, hai người đã đứng trước phòng bé rồi...<BR><BR><BR>-em vào đi<BR><BR><BR>-không vào thì đứng dầm mưa àh? Anh cũng về đi-bé lạnh lùng nói-trời lại bớt mưa rồi đấy<BR><BR><BR>-anh sẽ về sau, em vào đi-hắn nhìn bé nói<BR><BR><BR>Bé đang mở cửa thì..."rầm""xẹt...xẹt" <má ơi, sấm ...>, trời lại ào ào đổ mưa<nước ờ đâu mà nhiều thế không biết...="= >. Kí túc xá năm cách ký túc xá nữ có cái sân trường thôi...ừ, có cái sân thôi...mà cái sân tỉ lệ thuận với kích thước cái trường...diện tích của nó cở chừng 1 ngàn mấy mét vuông ấy...hix...rộng quá đi mỏi chân chứ làm được gì...<BR><BR><BR>-chà...lại mưa-hắn nhìn lên trời nói, bé không nói gì, vẫn đẩy cửa đi vào<BR><BR><BR>-thôi, anh về nhé, em ngủ ngon-hắn nói rồi bước đi<BR><BR><BR>-này...-bé gọi<BR><BR><BR>-gì thế?<BR><BR><BR>-mưa lớn quá, anh vào trong chờ lát rạnh mưa rồi về-bé nói với hắn mà tim cứ nhảy tưng tưng...muốn văng ra khỏi lồng ngực rồi đấy<BR><BR><BR>-thôi, chạy ù về có sao đâu<BR><BR><BR>-thế anh vào ngồi chờ tôi một lát, tôi kiếm cái dù cho<BR><BR><BR>-ok, thanks em nhá<BR><BR><BR>Hắn vừa bước vào phòng thì đã bị hương thơm quen thuộc ngày nào của bé mê hoặc. Hắn đứng nhìn mê mẫn những đồ vật trong phòng bé, từ quyễn sách, cây viết...đến cái giường được bài trí rất gọn gàng, lại đẹp mắt...đang mãi nhìn, bé đi ra cầm theo một cái khăn trắng to dài...<BR><BR><BR>-khăn đây này, anh lau cho khô người đi không cảm bây giờ, tôi vào thay đồ lát rồi tôi tìm dù cho<BR><BR><BR>-cảm ơn em -hắn cười nói <sung sướng quá mà, với lại hắn là người con trai đầu tiên vào phòng bé mà...><BR><BR><BR>-không cần phải thế, coi như tôi trả ơn anh vì anh đã cho tôi mượn áo đi-bé nói rồi đi vào phòng tắm, hắn vừa lau khô người vừa nghĩ ngợi...<BR><BR><BR>"sao phòng con gái mà màu chủ đạo toàn màu đen, đỏ với trắng nhỉ, mấy màu đó trông thật mạnh mẽ...phải chăng tính cách của bé thật sự như thế???"<BR><BR><BR>Lát sau...................<BR><BR><BR>-ax...lại bỏ cây dù đâu mất rồi-bé tìm hết góc này sang góc nọ, chạy từ bên này bản sang bên kia bàn...Hắn ngạc nhiên khi thấy bé có phản ứng như thế...<BR><BR><BR>"cô gái yêu kiều ngày xưa đây sao?????...nhưng như thế này trông đáng yêu hơn..."<BR><BR><BR>Hắn mỉm cười nhìn bé nói<BR><BR><BR>-tìm không được thì anh về luôn, khỏi cần dù cũng được với lại đâu có xa lắm đâu<BR><BR><BR>-...người thì mới lau khô xong, bây giờ dầm mưa về cho ướt lại lần nữa hả<BR><BR><BR>-khỏi lo, con trai không dễ bị cảm đâu<BR><BR><BR>-con trai không phải là người hả?<BR><BR><BR>-nhưng con trai khỏe hơn con gái-hắn cãi<BR><BR><BR>-chứ bộ con gái yếu lắm hả?-bé lườm hắn hỏi<BR><BR><BR>-hìhì...đâu có...-hắn ta sợ...<BR><BR><BR>Chợt bé la lên vui sướng...<BR><BR><BR>-ah...nhớ rồi-hắn lại ngạc nhiên vì hành động vừa rồi của bé. Chưa hết bàng hoàng thì lại thấy bé xếp ghế, xếp thùng chồng lên nhau...hắn hỏi<BR><BR><BR>-em định làm gì vậy Diệu Linh?<BR><BR><BR>-lấy dù, nó ở trên này này - bé trèo lên bậc thứ nhất...<trèo kiểu này thì có ngày sưng trán như chơi <BR>đấy...>.<...tiểu thư này quậy quá...><BR><BR><BR>-thôi xuống đi, không trèo nữa nguy hiểm lắm-hắn lo lắng nói<BR><BR><BR>-không sao đâu, tréo như thế này tôi quen rồi-bé xua tay nói rồi trèo lên bậc thứ 2, thứ 3 và rồi...<BR><BR><BR>-áh...-bé kêu lên, ở dưới chân bé, một cái thùng đang rơi ra. Hắn thấy thế giang tay ra đỡ bé...và cứ như thế... "rầm", "rầm", "cộp", "cộp"...một đống sách vở, dồ dùng theo dây chuyền đổ xuống người hắn và bé <chính xác hơn là rơi vào người hắn, vì hắn ôm gọn bé trong lòng để bé khỏi bị sách rơi trúng người, biết ngay mà, trèo như thế có ngày phù mỏ chứ chẳng chơi đâu...='= >. Kết thúc cơn mưa sách ấy, căn phòng sạch đẹp bây giờ như đống đổ nát, bé và hắn ngóc đầu dậy...<BR><BR><BR>-ui da-hắn xoa xoa trên đầu<sách rơi phải đấy>, bé chợt thốt lên khi thấy hắn bị u đầu...<BR><BR><BR>-trời ơi, anh bị sưng hết cả mặt rồi này, tôi té thì kệ tôi, đỡ làm gì cho ra nông nỗi này hả?-bé sờ mặt hắn nói <thế mà bảo không quan tâm, đúng thật ...nói 1 đường làm 1 nẻo><BR><BR><BR>-anh không sao đâu, em có bị làm sao không, có thấy đau ở đâu không?-hắn hỏi lại bé<BR><BR><BR>-tôi...tôi không sao, cám ơn vì đã quan tâm- bé ấp úng nói, mặt nóng ran lên...<BR><BR><BR>-không sao thì tốt rồi, lần sau không có trèo như thế nữa nhá-hắn cừơi...một nụ cười của thiên thần, hắn dí tay vào đầu bé<BR><BR><BR>-anh lên giường ngồi đỡ đi, tôi đi mượn thuốc về bôi cho-bé gạt tay hắn ra nói<BR><BR></P>

<P> </P>

<P></P>

kết thúc một ngày dài, mở đầu một ngày mới...<BR>-em đi mượn ở đâu vậy?-hắn hỏi<BR><BR><BR>-thì phòng y tế chứ đâu nữa<BR><BR><BR>-thế à<BR><BR><BR>-à...mà phải rồi, ...trời cũng sắp tạnh mưa rồi. tôi lấy thuốc về bôi cho anh xong thì anh cũng về đi...và đừng có nói chuyện hay đối xử với tôi thân mật quá...nếu có gặp nhau trong trường thì làm như không quen biết ấy...-bé quay lưng lại với hắn và nói. Bầu không khí lại trở nên buồn bã, hắn cố nìu kéo cơ hội cho mình trước khi bé đi ra...<BR><BR><BR>-Diệu Linh...anh thật sự rất xin lỗi em, ngày ấy là do hiểu lầm mà<BR><BR><BR>-thôi...tôi quên hết rồi, đừng nhắc đến nữa-bé nói rồi mở cửa bước ra. Hắn ngồi một mình trên giường của bé, hương thơm dịu nhẹ bây giờ như bóp nghẹt trái tim hắn, hắn buồn bã dựa người vào tường...<BR><BR><BR>-thật sự không thể tha thứ được sao Diệu Linh...tội của mình gây ra nặng đến thế sao? Rõ ràng là<BR>hiểu lầm mà...<BR><BR><BR>còn bé, bé đi dọc hành lang đến phòng ytế mượn thuốc bối cho hắn...trời vẫn mưa, bên ngoài căn phòng của bé thật lạnh lẽo, lại rất tối nữa...cả trường gần như đã chìm vào giấc ngủ, chìm vào màn đêm đen tối...<BR><BR><BR>"cuối cùng thì mình cũng nói ra rồi, vậy mới phải chứ...như vậy mới là Diệu Linh chứ... nhưng...mình thật sự không thể thay thế đựơc sao ?...có lẽ thế..." bé cứ nghĩ hoài về hắn trên đường đi...<BR><BR><BR>........................<BR><BR><BR>...................................<BR><BR><BR>.............................................<BR><BR><BR>Lát sau, bé trở về, ngập ngừng đứng trước cửa phòng..."cạch", bé mở cửa bước vào...<BR><BR><BR>-ơ, ngủ rồi àh??? Thế mà mình mất công đập sắp nát cách cửa phòng ytế đấy...mất công thật<BR><BR><BR>Hắn dựa vào tường ngủ rồi, bé ngồi cạnh hắn, nhìn hắn một lát...<BR><BR><BR>-hừm...-bé thở dài rồi bôi thuốc cho hắn. bôi xong thuốc thì bé cũng thấy mệt vì dầm mưa quá lâu...bé lấy chăn dắp cho hắn rồi ôm gối dựa vào góc tường đối diện...ngủ thiếp đi <ngồi đối diện thì dễ nhìn hơn mà...><BR><BR><BR>Sáng hôm sau, bé tỉnh dậy, cảm thấy thật ấm áp...<BR><BR><BR>-ưm...sao ấm thế này, ......mùi gì mà thơm thế nhỉ ? -bé tự hỏi trong đầu...<BR><BR><BR>Bé mở to mắt ra...thấy mình đang nằm trong chiếc chăn mà ngày hôm qua đã đắp cho hắn, còn mùi thơm...tất nhiên là mùi của hắn rồi ^-^<BR><BR><BR>Bấy giờ bé mới giật mình ngồi dậy,...<BR><BR><BR>-tên ấy đâu rồi nhỉ?...mà sao ...mình nhớ hôm qua mình ngồi ở góc kia cơ mà?-bé vuốt ngược tóc mái lên nhìn xung quanh căn phòng... Đôi mắt bé dừng lại trên bàn học...một tờ giấy màu trắng nỗi bật giữa màu đen huyền bí của mặt bàn...<BR><BR><BR>" Good morning my love,<BR>Diệu Linh àh, chúc em một buổi sáng tốt lành. Cảm ơn em vì đã bôi thuốc cho anh nhá, sáng nay dậy thấy hết sưng rồi, em cũng chú ý sức khỏe của mình đi, hôm qua dầm mưa lâu thế nên hôm nay hãy cố nghĩ ngơi đi nhé, anh có để thuốc cảm ở trên bàn đấy, bao giờ thấy không khỏe hãy uống nhé.... Chuyện em nói hôm qua có thể...àh không, nhất định anh không thực hiện đâu, vì kể từ ngày anh bỏ đi anh thật sự rất nhớ em, lúc ấy anh bị người ta lừa, anh ngốc thật nhỉ...<BR>Đến lúc có thể anh sẽ kể cho em nghe vì anh biết bây giờ có nói gì em cũng không tin...<BR>Anh thật lòng xin em tha thứ...lần đầu tiên anh hạ mình thế đấy, em nhận lời nhé...em cứ từ từ suy nghĩ đi...<BR><BR><BR>Mà hôm qua em mất cảnh giác lắm đấy, dù gì anh cũng là con trai mà...em vẫn tin anh đến vậy àh? Anh đã hy vọng như thế đấy...^-^<BR><BR><BR>Hẹn gặp lại...<BR><BR><BR>Chào em..." <BR><BR><BR>-hừ...vô vị, bây giờ mới viết như thế thì nghĩa lý gì nữa chứ...-bé quăng đại tờ giấy ấy và mấy viên thuốc vào 1 cái học bàn nào đấy...bé không muốn nhìn thấy tờ giấy ấy.... Bé đi thay quần áo chuẩn bị cho ngày mới...<BR><BR><BR>-ơ...tên này không mang áo về àh ?-bé nhìn thấy áo hắn vẫn phơi trên ghế của bé...bé lại nói giọng thách thức <sao cứ nói 1 mình thế nhỉ, ai nhìn vaò mà không hiểu chuyện sẽ tưởng bé crazy đấy^-^ ><BR><BR><BR>-hừ...thủ xem làm được gì nào?<BR><BR><BR>Bé muốn giành cả ngày hôm nay để đọc sách ờ thư viện...Bé đang băng qua cái sân to tổ chảng ấy để đến thư viện, tự dưng nghe khó chịu trong người<BR><BR><BR>"lạ nhỉ, sáng nay rõ ràng là đến phòng ytế uống thuốc rồi mà sao vẫn còn đau đầu nhỉ???...mỗi lần gặp hắn ta là gặp xui không à..."<BR><BR><BR>bé nghe tiếng gọi vừa lạ mà vừa quen..<BR><BR><BR>-Diệu Linh<BR>

<P> </P>

hy vọng hé mở...

<P><BR>Bé quay đầu lại nhìn...là cái đám 'sát gái' ấy...tất nhiên là hắn đi đầu tiên rồi...bé làm ngơ quay lưng lại đi tiếp...<BR><BR><BR>Tua lại đoạn đường khi hắn chưa thấy bé nhá...<BR><BR><BR>-thế là hôm qua mày ngủ ở nhà xí lộn, phòng bé hả?-Đạt hỏi<BR><BR><BR>-ừ, thì sao nào?<BR><BR><BR>-thế mày có làm được gì không?-Luân hỏi<BR><BR><BR>-làm gì là làm gì?-hắn không hiểu gì hết<BR><BR><BR>-thì @#$%#$....$%$%^**)$%^....đó-thằng Don bon chen<BR><BR><BR>-hả???????...mày nói cái gì?-hắn nhìn thằng bạn trân trối<BR><BR><BR>-thì thế đó-Banda nói<BR><BR><BR>-thôi, tụi bay đừng chọc nó nữa, nó mà lên máu thì...-Nargon chưa kịp dứt lời thì hắn nắm cổ áo mấy thằng bạn...<BR><BR><BR>-bọn bay mà dám nghĩ bậy như thế với bé là chết với tao, cứ thử nhắc lại lần thứ 2 xem, tao đập cho sưng mỏ luôn đó-<ôi trời ơi, ai tưởng tượng nỗi 1 thằng hotboy đẹp trai lại lịch sự như hắn lại ăn nói tục tằn như thế chứ...='= ><BR><BR><BR>-thôi được rồi, thả tay ra đi, tao không nói nữa là được chứ gì...-Đạt vừa nói vừa cười với hắn, muốn xua đi cơn tức nên mới cười thật hiền lành đấy...<BR><BR><BR>-thật không ?-hắn trừng mắt lên hỏi<BR><BR><BR>-thật, thật mà...Nargon mày làm gì để cứu anh em đi chứ?-Don chới với<chỉ mình Nargon là đứng nhìn thôi, đâu có nói mấy chuyện đó đâu...nên hắn không đe dọa cậu...và cậu đứng nhìn lũ bạn cười hả hê...><BR><BR><BR>-mày còn cười được àh?-Banda hỏi tức tối<BR><BR><BR>Hắn vẫn chưa chịu buông...<BR><BR><BR>-anh Nhật Anh cho tụi em sr nhá, tụi em lỡ dại...í, Diệu Linh kìa-Luân chỉ tay về phía bé...<BR><BR><BR>Và kết quả như bây giờ đây, hắn cứ tò tò theo bé...<BR><BR><BR>-Diệu Linh, em không nghe anh nói gì àh?-hắn hỏi<BR><BR><BR>-tôi không quen cậu-bé lạnh lùng đáp<BR><BR><BR>-dừng như thế, Diệu Linh bỏ mặc cậu hotboy đỉnh của trường như vậy sao?-Đạt hỏi<BR><BR><BR>-...-bé im lặng, không thèm chấp nữa<BR><BR><BR>Thấy bé im lặng, hắn chạy lên nắm tay bé kéo lại...<BR><BR><BR>-anh làm cái trò gì thế hả?-bé cáu<hix...chóng mặt quá...><BR><BR><BR>-em đọc tờ giấy hồi sáng chưa?<BR><BR><BR>-thì sao nào?<BR><BR><BR>-đọc rồi thì tốt, anh đã nói là sẽ làm đó<BR><BR><BR>-hứ, thách dấy<BR><BR><BR>-wa, Diệu Linh có bản lĩnh nhỉ-Luân nói<BR><BR><BR>-bản lĩnh gì, tại mấy người hùa nhau lừa tui thì có-bé quay sang lũ bạn hắn nói khi đã giật tay ra khỏi hắn<BR><BR><BR>-ơ, bọn tôi lừa gì Diệu Linh nào?-Banda ngạc nhiên hỏi<BR><BR><BR>-thì mấy cái vụ liên lạc qua internet tồi thì chuyện đi theo tôi ngày hôm qua là gì hả?-bé lườm mấy thằng nhỏ, cái lườm sắc như lưỡi hái của tử thần...<BR><BR><BR>-ơ...sao Diệu Linh biết?-Nargon ngơ ngáo hỏi và ...cả đám ngạc nhiên như chết đứng giữa sân trường<tính luôn hắn>, ai nhìn thấy chắc tưởng tượng thạch cao được chiếu cố thêm miếng màu chứ, đem bán đấu giá chắc được giá lắm...<BR><BR><BR>-tưởng tôi ngây thơ lắm sao, cái đầu như anh ta mà biết nghĩ ra mấy trò đó àh? Không phải mấy người bày đường cho hắn phá sao?-bé bực bội chỉ vào đám lần này là bị 'gái sát' chứ không phải 'sát gái' nữa...<người đẹp là thiên thần đội lớp ác quỷ mà...>'< ><BR><BR><BR>Sau một hồi vất vả níu kéo linh hồn để chúng không rời khỏi thân xác của chủ chúng vì sợ, đám bạn hắn thở hổn hển như vừa bị tra tấn, hắn lên tiếng<BR><BR><BR>-em biết sao còn chấp nhận bị mắc bẫy như thế...........(tên này ăn gì mà tưng dữ vậy, đang muốn chiếm tình cảm của người ta mà lại dùng từ "bẫy"là thế nào???...riết rồi crazy hết quá...)<BR><BR><BR>-ha, thừa nhận rồi chứ gì, tôi chỉ muốn thử xem mấy người cao tay đến đâu thôi, ai ngờ những trò này àh...xưa rồi mấy anh ạh...-bé nói rồi cười ...giọng cười chiến thắng của 1 devil cấp cao...sắp lên chức Diêm Vương rồi chắc...<BR><BR><BR>Mấy thằng lại ngơ ngác nhìn, Nargon lên tiếng...<BR><BR><BR>-thậ sự rất khâm phục đấy, đối tượng của thằng này kinh thật, khó qua mặt quá...<BR><BR><BR>-xem ra, Diệu Linh rất hiểu cạu bạn này của chúng tôi nhỉ, đúng là bọn này làm quân sư cho hắn đấy, thế đã được chưa cô bé-Banda nhìn bé cười<BR><BR><BR>-điều đó cũng chứng tỏ rằng Diệu Linh thật lòng với hắn nên mới quan tâm và hiểu hắn như thế đúng không ? - Luân nói<BR><BR><BR>Bé không nói được gì <đám này nói lý thì có chúa trời hợp sức với phật tổ may ra còn chơi lại mấy cái mỏ nhìu chuyện này đấy.../ chết, có bất kính quá không nhỉ?...nếu có gì xin hai vị thần linh xá tội cho con, con chỉ muốn các pác đây vui vẻ tí thôi ạh.../...+-+><BR>nhịn nãy giờ, không nói không phải Diệu Linh<BR><BR><BR>-vớ vẫn, chuyện qua lâu rồi, không nhắc lại nữa, bye<BR><BR><BR>Bé nói rồi lại bỏ đi, hắn lại chạy theo kéo tay bé lại lần nữa, bé bực bội...<BR><BR><BR>-anh lại muốn làm cái gì thế hả? muốn...-bé chưa dứt lời thì... "chụt"...............hắn hôn nhẹ lên trán bé làm bé bất ngờ...đứng máy, hình như acquy bị nghẹt...^-^...hắn thấy thế cười vui ra mặt...<BR><BR><BR>-sr em nhiều nha, anh sẽ làm mọi thứ để bù đắp cho em, bye em hẹn gặp lại<BR><BR><BR>-tên này...haizzzzzzz.......crazy àh? Lần sau mà thế nữa thì chết với tôi-bé đỏ bừng cả mặt đứng chửi hắn bàng cái giọng cay nghiệt chưa từng thấy nhưng hắn chỉ đứng ôm bụng cười thôi...<BR><BR><BR>-bye bye em nha, iu nhìu lắm ne..., mà nè bệnh thì phải uống thuốc nghe chưa...s-hắn vẫn ôm bụng cười, cả bạn hắn cũng thế...bé ức quá đi luôn<BR><BR><BR>Sau khi bé bỏ đi, Luân vừa ôm bụng cười vừa nói với hắn<BR><BR><BR>-haha...mày...mày được lắm, mới vừa rồi bị bé sạc một trận bây giờ lại làm bé tức tối bỏ đi...<BR><BR><BR>- mấy đứa này chọc tao àh?-hắn và đám bạn dừa giỡn giữa sân trường...<vui nẻ nhỉ...><BR><BR><BR>.........<BR><BR><BR>-mà Diệu Linh có thật sự là tiểu thư không đấy?-Nargon hỏi<BR><BR><BR>-chứ mày nghĩ là gì?-Banda hỏi<BR><BR><BR>-nghe giọng nói và phong cách thì giống thần dân của thế giới đêm lắm đấy-Nargon nói<BR><BR><BR>-mày cũng nghĩ thế àh???-hắn nhìn thằng bạn<BR><BR><BR>-...ừ...-mấy thằng nhìn nhau, ánh mắt nhứ muốn nói "nghi lắm nha, phải điều tra cho rõ mới được" <BR><BR><BR>Thế giới đêm là thế giới (W) của mấy cô, mấy cậu ấm ăn chơi đua đòi ấy...<BR><BR><BR>Không may ...trên sân thượng<BR><BR><BR>-hừ...Diệu Linh...con nhỏ đáng ghét, mày cứ chờ xem...<ai thế nhỉ???một nhân vật dấu mặt...> <BR><BR><BR>-"hừ, thà đi cho mau còn hơn ở lại để thấy mấy cái bản mặt bánh bao thiu đáng ghét đó, điên lên với mấy tên này mất"-bé hậm hực bước vào thư viện, trên đường đi, không biết bao nhiêu thằng muốn bắt chuyện với bé nhưng lại sợ thành thịt heo hun khói hay tệ hơn nữa là heo quay nên đành đứng nhìn...với con tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực...có một ánh mắt nhìn bé khác lạ, ánh mắt của một chàng trai si tình...là ai đây nhỉ????</P>

<P>Vào một sáng đẹp trời nọ...<BR><BR><BR>Tại lớp hắn...<BR><BR><BR>-các em...trật tự...trật tự nào-giọng nói trầm trầm của 1 thầy giáo...1 người thày đã cao tuổi...<BR><BR><BR>Sau khi nghe tiếng ho của ông thầy già...cả cái đám láo nháo đấy im thin thít...<BR><BR><BR>-hôm nay thầy sẽ giới thiệu cho các em thầy giáo mới, thầy ấy sẽ thay thầy dạy các em cho đến hết khóa học...<BR><BR><BR>Cả lớp ồ lên...phần vì ho muốn thầy nghỉ, phần thì tò mò không biết thầy giáo mới như thế nào...<BR><BR><BR>-thôi nào các em, thầy cũng lớn tuổi rồi, ...thầy Đức Tuấn ..-ông thầy già gọi ...<BR><BR><BR>Từ ngoài bước vào, một chàng trai khôi ngô, mái tóc đen tuyền <không nhuộm nhiếc gì hết đâu nhá>, ánh mắt ấm áp, gương mặt thánh thiện...<wa, một mẫu người lý tưởng...><BR><BR><BR>-đây là thầy Đức Tuấn vừa chuyển từ Đại Học Quốc Gia Anh sang đây<BR><BR><BR>-chào các em, hôm nay thầy chính thức nhận công tác ờ đây, nếu có gì không đúng thì các em cứ nhiệt tình góp ý nhé-Đức Tuấn nở nụ cười thiên thần, ánh mắt cũng thiên thần nốt...và tất nhiên đám con gái đứng tim hết rồi...<BR><BR><BR>Cả đám con gái vỗ tay ầm ầm muốn nát cửa kính luôn đấy...đám con trai thì trái ngược hoàn toàn, chỉ vỗ cho có lệ thôi...<BR><BR><BR>Tại chỗ hắn...............<BR><BR><BR>-Đức Tuấn...tên thầy nghe quen quen ...-hắn trầm ngâm <hắn mà cũng biết trầm ngâm áh???không tin nỗi><BR><BR><BR>-ê, thầy nhìn handsome quá nhỉ?-Đạt nói<BR><BR><BR>-lần này mấy nhỏ ấy lại theo như đĩa cho coi-Luân nói<BR><BR><BR>-thế là hết được nhận quà mỗi sáng rồi-Don nói <sáng nào mấy nhỏ crazy đấy đều tặng quà không nhân dịp gì cả cho bọn hắn...dân crazy chính cống><BR><BR><BR>-ừ thày đẹp trai thật đấy-Banda nói<BR><BR><BR>-nhìn thầy quen quen...-hắn nói<BR><BR><BR>-tao cũng thấy thế-Nargon nói<BR><BR><BR>-thôi học đi, vô học rồi mà ngồi nói hoài-hắn nói<BR><BR><BR>-chà chà, siêng đột xuất nhỉ<BR><BR><BR>...........<BR><BR><BR>-hôm nay thầy muốn dành tiết này để làm quen với các em, các em hãy tự giới thiệu về mình đi-Đức Tuấn nói<BR><BR><BR>-hura, thầy cho nghĩ tiết này kìa-cả lớp lại réo rắt...<BR><BR><BR>Từng người từng người một đứng lên giới thiệu về mình, đầu tiên là mấy girl <làm dáng mừa> rồi đến mấy boy...đám của hắn cuối cùng, vì cuối cùng luôn để ấn tượng mạnh cho người khác...<BR><BR><BR>Thứ tự là : Đạt,Don ,Banda, Nargon,Luân,hắn...<BR><BR><BR>-thưa thầy, em tên Trương Hoàng Nhật Anh, em cũng là ngưới Việt, em thích chơi bóng, sở trường là các môn tự nhiên và thể thao...-hắn giới thiệu xong , Đức Tuấn rất rất ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn hắn, khiến cả lớp ngạc nhiên không kém..........<BR><BR><BR>-thầy..-hắn gọi-...thầy Đức Tuấn<BR><BR><BR>-ơ...àh, em hỏi gì tôi thế-Đức Tuấn giật mình nói<BR><BR><BR>-không ạh, em thấy thầy nhìn em chằm chằm, em có mắc lỗi gì không ạh?-<hắn lễ phép thế không biết...><BR><BR><BR>-à...em không sai gì đâu, em ngồi xuống đi<BR><BR><BR>-thầy mệt phải không ạh? -hắn hỏi<BR><BR><BR>-không, không thầy vẫn khỏe mà</P>

<P>Hắn ngồi xuống, mấy thằng bạn tò mò<BR>-ê, sao thầy nhìn thằng Nhật Anh dzữ vậy?-Luân hỏi<BR>-mày hỏi tao tao hỏi ai hả?-Don nói rồi quay sang hắn<BR>-thế theo mày thì sao thầy nhìn mày như thế?<BR>-có chúa mới biết-hắn nói <BR>-mà thầy nhìn quen ghê đó, nhưng tao ko nghĩ ra là giống ai-Nargon nói<cậu này tinh mắt đấy, nhưng trình độ còn kém lắm...><BR>-............<BR>-vậy, mọi người đã tự giới thiệu về mình rồi, bây giờ...-Đức Tuấn đang lấy sách ra khỏi cặp thì có 1 cánh tay của 1 bạn nữ giơ lên<BR>-gì vậy em?-Đức Tuấn hỏi<BR>-thầy ơi...cho em hỏi..-ấp a ấp úng<BR>-hỏi gì em cứ hỏi, thày sẽ trả lời<BR>-dạ...năm...năm nay thầy bao nhiêu tuổi rồi ạh?<BR>-àh...chuyện đó...thầy...thầy 24 rồi em ạh-Đức Tuấn ngập ngừng ko muốn nói<BR>-hả.........24.......mà sao thầy trẻ quá vậy???-cả lớp lại xôn xao, Đức Tuấn chỉ biết cười trừ cho qua chuyện<BR>-thầy ơi, vậy thầy dạy học được bao nhiêu năm rồi thầy?<BR>-cũng cỡ 4 năm rồi em ạh<BR>-4 năm...vậy là thầy bắt đầu dạy năm 20 tuổi phải ko thầy?<BR>-ừ...<BR>-thế thầy học đại học có 2 năm thôi à thầy?<BR>-ko vẫn 4 năm chứ<BR>-vậy sao được ạ, 18 mới tốt nghiệp mà thầy<BR>-thì lúc đó thầy được miễn 2năm học phổ thông, học trước chương trình đại học<BR>-sao lại miễn ạh?<BR>-năm thầy 16 thì thi thử vào đại học, ko ngờ đậu luôn nên trường cho lên thẳng đại học<BR>-wa, thầy giỏi quá đi-mấy nhỏ lại chìm trong mộng tưởng đi bên thầy<BR>-thôi hết tiết rồi, ta bắt đầu học nào....<BR><BR>Hết tiết ngày hôm đó, Đức Tuấn rất vất vả để ra được phòng ăn của trường <giáo viên và học sinh ăn chung phòng để sẵn tiện giáo viên "chăm sóc" các hs của mình luôn...^-^...>...Thật sự là rất mệt, lê ra được chỗ đó là may lắm rồi đấy vì Đức Tuấn được mấy hs nữ chắm sóc, hỏi thăm nhiều quá...<BR>-phù...cuối cùng cũng đến được đây-Đức Tuấn thở phào nhẹ nhỏm, ngồi xuống, vừa đặt cặp xuống thì thấy 1 khay thức ăn đầy ắp được đưa đến, Đức Tuấn ngạc nhiên ngước mặt lên...<BR>-anh, đây là quà chào mừng anh đến trường đấy-Diệu Linh nói<BR>-ôi, em của anh đấy àh...-Đức Tuấn nói rồi cười nhẹ nhàng...<Đức Tuấn hiền thật nhỉ...><BR>-sr anh ba nhá, em ko ra đón anh được<BR>-ko sao đâu, anh cũng phải dạy nữa, bây giờ mới ra này<BR>-àh anh này, chiều ko có tiết đâu, em dẫn anh ra bờ hồ ngắm cảnh nhá, đẹp lắm đấy-bé cười tít mắt...<BR>-ok, mà sao ồn ào quá vậy?-Đức Tuấn hỏi khi nghe xung quanh ồn như cái chợ vỡ...<BR>Hai anh em ngước lên nhìn...ôi..ong vỡ tổ...nào là hs lớp trên, lớp dưới, bạn bè...tất cả tất cả đang bàn tán chuyện "thầy-trò"<BR><tự hiểu đi nhá... ^-^...><BR>-sao nhiều người nhìn chúng ta thế này?-Đức Tuấn hỏi<BR>-hì...tại anh handsome quá mà...<BR>-chứ bộ mấy anh chàng kia ngắm ai vậy nhỉ...<BR>-hứ...ai cần nhìn chứ...mấy thằng bé ấy chưa đủ trình độ đâu-bé nìhn đám con trai "ko đử trình độ ấy"<BR>-chà càh...em của anh làm cao quá đấy... <BR>-chứ sao nữa...hihihi...đùa anh đấy chứ em biết họ nghĩ gì rồi nhưng anh dừng bận tâm<BR>-ừ, em gái của anh mà nhỉ-Đức Tuấn lại mỉm cười<BR><BR>Và cứ thế, mặc kệ mọi người xung quanh, hai anh em vẫn cười nói vui vẻ, Đức Tuấn cứ gặng hỏi chuyện hắn thì bé lại bảo ko biết ko muốn nghe nên ông anh đành im lặng. Còn hắn, hắn vẫn đều đều mỗi sáng một cành hoa hồng trắng + 1 lời xin lỗi...<BR>Trong lớp học, Đức Tuấn nhìn hắn chăm chú làm bọn hắn cứ thấy như bị giám sát...<BR>Một tuần sau...<BR>Trên bảng thông báo của trường mà hs thường dùng để "phao tin"....chình ình mấy tấm poster <poster luôn đấy nhá> dán kín chỗ...là hình hắn hôn lên trán bé, nói chuyện với bé, chọc ghẹo bé...còn cả hình hai anh em bé đang cùng dạo chơi, học bài, hình Đức Tuấn đang cốc nhẹ lên đầu bé,...nói chung mọi chuyện rất vui vẻ.... Nỗi bật nhất là dòng chữ "moon queen là người 2 mặt, bắt cà hai tay, lôi kéo hotboy và còn dám gạ gẫm cả thầy giá mới đến..."...vân vân và vân vân...<BR>Lúc bấy giờ, Đức Tuấn nghiêm nghị hỏi<BR>-em đã tha thứ cho thằng nhox đó rồi hả? <ôi trời, ko lo chuyện của mình lại lo chuyện hắn & bé...cũng phải thôi nhỉ, là anh trai mà...mình cũng muốn có 1 ông anh trai như thế...^-^ ><BR>-làm gì có chuyện đó, anh ta làm gì thì mặc xác anh ta, liên quan gì mà anh hỏi em<BR>-nhưng mấy cái này là gì hả?-Đức Tuấn chỉ vào mấy tấm poster nói <mấy hs dứng ngoài lại tưởng anh ấy đang hỏi cô ấy về chuyện của người thứ 3 ...^-^...><BR>-thì hình của anh và em-bé nói tỉnh bơ hà...<hình nhu ngày nào bé cũng ăn bơ hết hay sao ấy nhỉ><BR>-anh bảo mấy tấm hình với thằng nhox này cơ-Đức Tuấn đặt hẳn bàn tay lên khuôn mặt của hắn<BR>-thì anh phải chỉ cho đúng chứ, nếu là hình của em với hắn ta thì phải dịch tay qua bên phải 5 mm nữa mới đúng chứ-Diệu Linh chỉ lại cho Đức Tuấn xem <hết thuốc chữa...chỉ từng li từng tí cho anh ruột của mình...tốt bụng nhỉ...nhưng mà mục đích là để đánh trống lãng kìa...nhìn nhầm người tốt rồi...><BR>-cái con bé này, anh hỏi mày mà mày dám đánh trống lãng thế àh?-Đức Tuấn hơi cáu<BR>-ấy ấy, anh bình tĩnh đây là trường học đấy<BR>-thế giờ em tính sao đây?<BR>-kệ hắn ta đi, anh lo chuyện của anh này, anh mới đến trường mà lại bị scandan thế này thì phiền lắm đấy...-suy ngẫm suy ngẫm<BR></P>

<P> </P>

<P>

<B>Anh em...</B>

<P><BR>Chiều hôm đó, hắn đứng trước bảng thông báo, gỡ từng tấm hình ra, hắn bực bội nói:<BR>-mấy bạn đừng hiểu lầm, Diệu Linh ko phải loại người như thế, đừng làm cô ấy khó xử....<BR><BR>-chà...tội nghiệp hotboy quá, theo đuổi 1 người trơ trẽn như thế<BR>-lại ko chịu nghe người khác khuyên nữa chứ...<BR>Mọi người thì cứ bàn tán xôn xao, hắn thì cố gắng giải thích giúp bé...đang ồn ào, loa từ phòng hiệu trưởng vang lên...<BR>-"toàn thể hs tập trung tại hội trường ngay bây giờ"<BR><BR><BR>Lát sau...<BR>-ai đã dán những tấm hình đó lên bảng thông báo vậy?<BR>-...................-ko ai trả lời<BR>-các em ko được xen vào cuộc sống riêng tư của người khác như thế<BR>-nhưng thưa thầy, đó là sự thật mà<BR>-thế cá em thử nói xem sự thật đó đối với các em là như thế nào?<BR>-dạ...Diệu Linh vừa quen Nhật Anh vừa gạ gẫm thầy giáo mới Đức Tuấn ạ<BR>-em chắc ko?<BR>-vâng, theo chúng em là vậy<BR>-được, thầy Đức Tuấn và Diệu Linh ra đây nào-thầy hiệu trưởng nói xong thì Đức Tuấn cùng Diệu Linh bước vào...một chàng trai khôi ngô tuấn tú, một cô gái xinh đẹp giỏi giang...<BR>-các em cho nhận xét về hai người này đi-thầy hiệu trưởng yêu cầu<BR>-thưa thầy, rất là đẹp đôi ạh<BR>-hử...ai...ai vậy, đứng lên tôi xem mặt nào?<BR>-.......-lại im lặng...ko ai dám nhận...vô trách nhiệm quá ...<BR>Thầy cứ hỏi qua hỏi lại, hắn cùng đám bạn đứng dưới cũng láo nháo...<BR>-nhìn hai người này sao sao ấy-hắn nói, vẻ mặt cau có<bực bội bực bội...><BR>-hừ, sao sao chứ gì nữa, ghen rồi àh?-Đạt hỏi<BR>-hèn chi mấy bữa nay thầy nhìn mày khó chịu vậy-Banda nói<ko khó chịu đâu, bọn này phóng đại quá, Đức Tuấn chỉ là quan tâm chút xíu thôi mà ...><BR>-thì tranh chấp...tình yêu mà-Don nói<BR>-ko phải-hắn lườm mấy thằng bạn<BR>-àh, ý mày là hai người này nhìn giống giống nhau chứ gỉ?-Nargon hỏi<BR>-yes, mày hiểu ý tao đấy...-hắn hớn hở<BR>.....<BR>-các em, bây giờ thầy sẽ nói rõ quan hệ giữa thầy Đức Tuấn và Diệu Linh ...Thật ra họ là...hai anh em ruột đấy-thầy vừa dứt lời...<BR>-hả.............-cả cái hội trường như muốn vỡ tan ra...hầu như mọi người đều bất động, ngoại trừ nhóm của hắn...cười tưoi như hoa <cái này hình như chỉ có con gái cười như hoa thôi chứ con trai đâu có cười như thế đâu nhỉ???><BR>Thật ra thì mấy bữa nay thấy hai người họ thân thiết như thế cũng thấy tức tối bực bội...nói chung cũng ghen chứ bộ, bay giờ thì có thể cười thoải mái rồi <chắc ko đó...><BR>Thế là mọi chuyện cũng trôi qua, mọi người ko còn bàn tán chuyện giữa Đức Tuấn và Diệu Linh nữa...còn chuyện khác thì ko biết àh nh1...<BR>Vào một ngày mà nhà trường dành riêng cho các hs để sinh hoạt nhóm...bé vẫn như mọi khi, đi dạo rồi lại đến thư viện...khi đi ngang qua swimming club, bé thấy có rất nhiều thành viên đang bơi lội.... Khi thấy bé, cả nhóm nháy mắt với 1 con nhỏ nào đó đang ờ trên bờ...<BR>1...2...3...<BR>"ùm"<BR>-ặc ặc...ặc...-bé bây giờ chỉ biết giẫy giụa, đạp nước lung tung thôi...<BR>Vì sao ư?...bởi vì cái con nhỏ dỡ chứng ko xuống bơi chung với "đàn" ấy 'thừa lệnh' làm bé té xuống hồ, mà bé lại ko biết bơi mơi khổ chứ...mấy con nhỏ đó ăn mặc cực kỳ 'phong phanh', gần như khỏa thân rồi đấy...bọn đáng ghét đứng nhìn bé cười hả hê...ấy chết, mãi nói ko...hy vọng Diệu Linh chưa die...<BR>"Nhật Anh...cứu...với...em sợ..."-bé ko thể nói nỗi nữa, trong giây phút tĩnh táo cuối cùng trước khi ngất<ngất chứ ko phải die nhá...>, bé nghĩ đến hắn...</P></P>

<P>Hắn đang cười nói vui vẻ cùng bạn bè tự nhiên thấy sốt ruột, lòng hắn cứ chộn rộn...hắn nghe như ai đó đang cầu cứu hắn... Hắn bước nhanh dần...nhanh dần rồi hắn chạy lung tung khắp cái sân to tổ chảng ấy, <BR><BR>-Nhật Anh mày tìm gì vậy?-mấy thằng bạn cũng chạy theo<BR><BR>-hình như...hình nhu bé gặp chuyện...-hắn ko nói nỗi nữa...lo quá đi thôi...<BR><BR>Hắn tìm thì mặc hắn, quay lại chỗ bé tí nhá<BR><BR>-hahaha...cho mày chừa, dám chiếm Nhật Anh làm của riêng àh?-nhỏ nhóm trưởng nắm tóc bé lôi lên 1 chút rồi lại nhận xuống...nước tràn vào mắt, mũi, lỗ tai, bụng bé bây giờ chỉ toàn nước thôi...<BR><BR>Mắt bé mờ dần...cuối cùng...bé cũng ngất đi...bé mệt...nhưng trước lúc nhắm nghiền mắt lại, bé đã thấy hắn lao tới...<BR><BR>-Diệu Linh-hắn gọi tên bé thật lớn rồi cởi áo khoác ngoài ra, nhảy xuống cứu bé lên...còn mấy nhỏ kia thấy trai thì leo lên bờ hết...giả vờ nhún nhảy tạo dáng cho mấy ảnh coi...nhưng đáng tiếc, mấy ảnh nhìn lại với ánh mắt khính thường làm mấy nhỏ nhục quá bỏ chạy luôn...<BR><BR>Hì hục một lát, hắn ôm được bé vào bờ, hắn...hô hấp nhân tạo cho bé...<bé ngất rồi mà...phải cứu người chứ...>bỗng nhiên Nargon thấy Đức Tuấn đi ngang qua liền gọi...<BR><BR>-thầy ơi, em gái thầy bị té xuống hồ này...<BR><BR>Đức Tuấn nghe vậy vội vàng chạy lại...<BR><BR>-nó...nó đâu rồi, nó có sao ko ?<BR><BR>-cậu ấy đang sơ cứu ạh-Banda chỉ tay về phía hắn. Đức Tuấn thoáng ngạc nhiên rồi cũng chạy lại<BR><BR>-nôn hết nước ra chưa?-Đức Tuấn hỏi<BR><BR>-chắc cũng sắp hết rồi ạh-hắn ngước mặt lên nhìn Đức Tuấn, Đức Tuấn thấy tình hình đã ổn, bé Diệu Linh lên trước sự ngạc nhiên của bọn hắn<BR><BR>-được rồi, cảm ơn cậu, phần sau tôi có thể tự lo được, ko phiền cậu nữa-Đức Tuấn nói rồi bế <BR><BR>Diệu Linh đi bỏ lại hắn cứ tròn mắt nhìn theo<BR><BR>-kiều này thì ...khó khăn đây-Nargon nói<BR><BR>-sao thầy ấy lạnh nhạt với tao thế nhỉ?-hắn hỏi<BR><BR>"cốp"-Đạt đập vào đầu hắn<BR><BR>-mày ngu thiệt hay giả vờ vậy?-Đạt hỏi<BR><BR>-ui Đạt, tao đâu có biết gì đâu, mà mày làm cái quái gì thế hả? tự dưng đánh tao, ngứa tay hả<BR><BR>-mày đã từ hôn em gái của thầy, mày nghĩ saomà thầy ko thế với mày được chứ-Luân nói<BR><BR>-thế sao?-hắn bắt đầu hiểu hiểu chút ít <hiểu mà hiểu chút ít nữa chứ...pó tay><BR><BR>-đồ chậm tiêu, vậy là mất cảm tình của 1 ông anh rồi đấy-Banda nói<BR><BR>-......<BR>......<BR>.....<BR>Sáng hôm sau, trước phòng bé lại có 1 cành hoa hồng trắng + 1 tờ giấy...Khi Đức Tuấn đến thăm bé, nhìn thấy mấy thứ ấy, Đức Tuấn mở giấy ra đọc...<BR><BR>"anh xin lỗi em nhiều lắm..."<BR><BR>-hừm...-Đức Tuấn nhăn mặt bước vào<BR><BR>-anh ba đó hà?-bé hỏi<BR><BR>-ừ, em đỡ hơn chưa?<BR><BR>-vâng, tất nhiên là rồi ạ, em là ai cơ chứ?-bé lại đùa, lần này thì Đức Tuấn ko đùa lại...<BR><BR>-cái này là sao hả? em vẫn qua lại với thằng nhóc đó hả?-Đức Tuấn đưa cho bé những gì mới nhặt được<BR><BR>-em...em ko có-bé chẳng biết nói gì hơn...<BR><BR>-em bị tỗn thương 1 lần rồi mà chưa sợ sao? Em chưa đủ mất mặt àh?-Đức Tuấn lại cáu lên<BR><BR>-tất cả điều đó em biết chứ, nhưng cậu ta làm gì em đâu có cản được, em đâu có cái quyền đó...nên anh cứ mặc cậu ta đi- bé nói<BR><BR>-anh ko cho phép 2 đứa nối lại tình cảm với nhau, mà ko, ko cho phép em lại yêu thằng nhox đó nữa-nói rồi Đức Tuấn đứng lên-thôi em cứ ngĩ cho khỏe đi, anh lên lớp đây<BR><BR>-dạ, bye anh nhá<BR><BR>-ừm, em nghĩ cho khỏe đi, anh xin phép cho em rồi đấy<BR><BR>-vâng, thanks anh nhá<BR><BR>Sau khi Đức Tuấn đi ra, bé lại ôm gối suy nghĩ...<BR><BR>"kiểu này chắc die mất, ...khó xử quá đi mất, anh ba đã biết rồi...mà sao lúc té xuống hồ mình lại nhớ đến hắn ta nhỉ? Hay mình vẫn còn...ko, ko thể như thế được...Diệu Linh này ko có bạn trai cũng sống mà...sống tốt nữa là đằng khác...Nhưng mà chuyện này phải giải quyết sao đây..."-bé cau có suy nghĩ một hồi rồi chán nãn ...online<BR><BR>"hello, Khánh Ngọc có ờ nhà ko?"<BR><BR>"oh, Diệu Linh đó hả?"<BR><BR>"ơ...tưởng hôm nay cậu đi học chứ"<BR><BR>"làm piếng quá, hôm nay cũng ko có học gì quan trọng nên nghĩ thôi"<BR><BR>"ừhm...thế vẫn khỏe chứ?"<BR><BR>"tất nhiên, mà tự nhiên giờ này lại online làm gỉ? có chuyện gì sao?"<BR><BR>"ko...làm gì có"<BR><BR>"cậu ko giấu nỗi đâu, khai đi nếu ko tớ cho chết đấy"<BR><BR>"ko có"<BR><BR>"thật ko? Tớ ko tin đâu"<BR><BR>"...thôi được rồi, tớ nói cho mình cậu nghe thôi nhá"<BR><BR>"ok, cứ phun thoải mái đi tớ nghe hết"<BR><BR>"..."<BR><BR>"nói nhanh lên đi"<BR><BR>"tớ...học chung trường với Nhật Anh đấy"<BR><BR>"hừm...cậu nói cái gì thế, ngủ mớ hả?"<BR><BR>"ko, là thật đấy, chỉ học khác lớp thôi"<BR><BR>"thế sao ko nói với tớ sớm hơn, để đến tận bây giờ mới nói, có coi tớ là bạn ko đấy?"<BR><BR>"nè nè, bình tĩnh đi, tớ cũng mới biết sau bữa liên hoan cuối kỳ I thôi"<BR><BR>"...cậu nói đùa phải ko? Học chung trường hơn 1 học kỳ mới biết àh? Tớ tin được ko đây?"<BR><BR>"tớ nói thật đấy, ko đùa đâu, mà cậu có thấy bao giờ tớ lôi chuyện đó ra đùa đâu?"<BR><BR>"nhưng sao giờ cậu mới biết, bộ qua đó nhiều anh đẹp trai lắm nên cậu ko bận tâm đến hắn ta <BR><BR>àh?"<BR>"cái con này, ăn nói kiểu gì thế, nếu mà ở gần chắc tớ cho ăn dép rồi đó"<BR><BR>"ôi thôi thôi, em xin ạh...thế saogiờ cậu mới biết?"<BR><BR>"tại ko để ý, tự dưng sau bữa liên hoan nhắn có chuyện cần gặp...mà đâu có nghĩ là gặp hắn như <BR><BR>thế đâu chứ..."<BR><BR>"pó tay.com cậu luôn đấy..."<BR><BR>"nhưng giờ phải làm sao đây, chuyện này khó giải quyết quá"<BR><BR>"kể cho tớ nghe mọi chuyện rồi tớ quân sư cho"<BR><BR>"ok...chuyện là như thế này, hôm đó..."- bé bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra...</P>

<P>Lát sau<BR><BR>"wow, hai anh chị lãng mạn gớm nhỉ, bộ cậu chưa thấm thía chuyện lần trước hay sao thế hả?"<BR><BR>"tất nhiên tớ biết chuyện đó là ko được, nhưng tớ đã từ chối rồi còn gì?"<BR><BR>"ừm...thế bây giớ anh Đức Tuấn có biểu hiện gì ko?"<BR><BR>"chưa có gì đặc biệt hết"<BR><BR>"Diệu Linh này, tớ muốn hỏi cậu chuyện này..."<BR><BR>"hỏi gì cứ hỏi"<BR><BR>"cậu vẫn còn tình cảm với hắn đúng ko?"<BR><BR>"...hỏi kiểu gì kì vậy?"<BR><BR>"trả lời đi cài đã"<BR><BR>"...tớ...tớ cũng ko biết nữa, mọi chuyện bây giờ cứ rối tung lên chẳng biết đường nào mà lần cả"<BR><BR>"thế là tiêu rồi, cậu rõ ràng là vẫn còn tình cảm với hắn mà...thật hết nói nỗi cậu nữa"<BR><BR>"tớ...tớ...haizzz......bực mình quá đi, tớ có muốn thế đâu, nhưng mỗi lần gặp hắn ta thì hành động và suy nghĩ của tớ hoàn toàn trái ngược nhau... "<BR><BR>"chán thật, tớ ở cách cậu khá xa chứ ko là tớ xử đẹp Nhật Anh rồi đó...hừ..."<BR><BR>"nói nãy giờ rồi, có cách gì giải quyết nhanh gọn lẹ ko?"<BR><BR>"ừm...theo tớ thì bây giờ cậu phải tìm 1 ai đó giả làm boyfriend của cậu đi cho hắn ta bỏ cuộc"<BR><BR>"ơ...thế tìm ở đâu bây giờ, ko lẽ bay về VN "khiêng" đại một thằng đàn em qua đây nhờ nó giúp àh?"<BR><BR>"haha...tớ ko biết đâu, câụ tự nghĩ cách đi, tớ chỉ quân sư cho 'kế sách' đó thôi chứ ko có trách nhiệm phụ giúp đâu"<BR><BR>"thế cũng bằng ko"<BR><BR>"thôi cứ thế đi, tớ đi ăn đây, đói quá rồi"<BR><BR>"ừ bye, àh mà nè, khi nào cậu về nước?"<BR><BR>"thì khi nào trường cho nghĩ thì về, mà hình như nghĩ cùng thời gian với trường của cậu thì phải"<BR><BR>"thế hẹn gặp lại nhá"<BR><BR>"ok, bye"<BR><BR>Sau khi online bé thấy thoải mái hơn nên đi lòng vòng quanh sân trường rồi lại ra vườn trường...<đi lung tung thế đấy, nghĩ học mà cứ lượn đi lượn lại giữa sân trường làm cho mấy thằng kia ko học được cái gì hết...thế nên tui cho ra vườn ngồi cho mát...^-^ ><BR><BR>Chỗ Khánh Ngọc ...<BR><BR>"ko biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?<BR><BR>Diệu Linh lạnh lùng lại bắt đầu thay đổi rồi...hừm...mà sao Nhật Anh lại học chung trường nhỉ???...cố tình hay duyên phận nhỉ?"<BR><BR>"......đúng là ko ai thoát khỏi chuyện tình cảm được..."<BR><BR>Quay lại chỗ bé nhá...Bé đang ngồi ngắm cảnh trên 1 cái ghế đá trong vườn trường thì có 1 giọng nói làm bé giật mình...<BR><BR>-hi...tớ ngồi cạnh cậu được ko vậy?<BR><BR>-cậu...cậu là...-bé ngơ ngác hỏi<BR><BR>-tớ ngồi cạnh cậu nhé<BR><BR>-ok, cứ tự nhiên<BR><BR>-thanks<BR><BR>-đừng khách sáo thế, ...mà tớ quen cậu àh?<BR><BR>-ơ...quên tớ rồi sao? Tớ là Đinh Nhật ne<BR><BR>-nhìn cậu thấy quen quen nhưng ko nhớ là gặp ở đâu hết<BR><BR>-tớ cứ tưởng người ta nói bậy, ko ngờ lời đồn ko sai chút nào-Đinh Nhật hơi thất vọng<BR><BR>-lời đồn gì thế?<BR><BR>-thì người ta...nhưng mà nói cậu ko được giận đâu nhé-Đinh Nhật nói<cứ như thân nhau lắm ấy...><BR><BR>-ok, tớ ko giận đâu<BR><BR>-ừm...người ta nói cậu là người lạnh lùng, có trái tim băng và rất vô cảm nữa...-Đinh Nhật tường thuật lại chi tiết những lời đồn <trái tim băng thì tất nhiên là phải vô cảm rồi, thế mà cũng đồn nữa...nhảm quá nhỉ...><BR><BR>-wow, trong mắt mọi người tớ tệ đến vậy sao?<BR><BR>-ko, tớ chưa nói hết mà, cậu như thế chỉ đối với những người đi tổ tỉnh thôi...kể cả hotboy nữa<BR><BR>-hửm...sao các cậu biết cả hotboy cũng bị từ chối<BR><BR>-thì cả trường ai cũng biết hết còn gì<BR><BR>-hừ...thôi kệ, giờ cậu nhắc lại tên câu đi, và vì sao tớ biết cậu...tớ ko nhớ<BR><BR>-chà, cậu vẫn chưa nhận ra àh? Tớ là Đinh Nhật, vào trận đấu hôm đó, các cậu ko trả lới câu hỏi liên quan đến hoa hồng trắng nên tớ đề xuất đổi câu đó sang phần thi thời trang thứ hai đó<BR><BR>-hừ...ừm...ah, nhớ rồi, lần đó tớ hơi bị sock đó nha<BR><BR>-vì sao lại sock, chuyện thường của con gái mà?<BR><BR>-bộ con gái là bắt buộc phải thời trang sành điệu hả?<BR><BR>-tớ ko có ý đó, nhưng tại sao cậu lại bị sock chứ?<BR><BR>-àh...tại tớ ko thích bị áp đặt...-bé nói xong chợt giật mình "ơ...sao mình nói chuyện với hắn tự nhiên thế nhỉ...nghe giọng nói của tên này quen quen...nhưng mình ko nhớ ra là nghe ở đâu rồi..."<BR><BR>Bé đang trầm ngâm suy nghĩ, Đinh Nhật gọi bé...<BR><BR>-Diệu Linh,Diệu Linh,...cậu nghĩ gì thế?<BR><BR>-...ko có gì đâu...<BR><BR>-mà nè...sao...sao cậu từ chối cả hotboy thế?<BR><BR>-...hỏi thế có đường đột quá ko?-bé nhìn chằm chằm Đinh Nhật<BR><BR>-àh...có lẽ thế, sr nhá...thôi ko nói chuyện đấy nữa...<BR><BR>-hình như tớ gặp cậu ở đâu rồi thì phải?<BR><BR>-thì làn thách đấu trước của Lily đấy thôi-làm bộ ngây thơ...<BR><BR>-ko...hình như gặp trước lúc đến đây thì phải...-bé nhíu mày, bặm môi suy nghĩ...<BR><BR>-hahaha...trông cậu bây giờ mắc cười quá đi-Đinh Nhật nhìn thấy khuôn mặt rất chi là baby của bé thì ôm bụng cười hoài<BR><BR>-cười cái gì, bộ chưa thấy ai như vậy àh?-bé lườm thằng nhỏ<BR><BR>-hàhàhà...đâu...đâu có, tại thấy Diệu Linh giống con nít quá thì cười thôi mà-Đinh Nhật gãi đầu cười hàhà mà tim cứ đập thình thịch...gì thế ...yêu chăng???...ko, thằng nhỏ sợ đấy, sợ vì lần đầu tiên được tặng cho cái nhìn ớn lạnh như thế...<tội ngiệp thằng nhỏ nhỉ...></P>

<P>Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, vui như kiểu thân nhau mấy năm rồi ấy...<BR><BR>-à quên, nãy giờ quên hỏi, sao ko vào lớp học đi, đang giờ học mà?-bé hòi<BR><BR>-ko học đâu, hôm nay tự nhiên thấy chán, cúp tiết cho khỏi mệt-Đinh Nhật thở dài nói<BR><BR>-thế cậu học lớp nào?<BR><BR>-kế bên lớp cậu mà, lớp gần cầu thang ấy...-Đinh Nhật nhìn bé nói<BR><BR>-gần như vậy sao?...vậy sao tớ ko biết nhỉ?<BR><BR>-tớ cũng nghỉ là cậu ko biết<BR><BR>-hahaha...thôi kệ, dù gì bây giờ cũng biết rồi còn gì-bé vỗ vai Đinh Nhật cười<BR><BR>-ko ngờ cậu cũng vui tính thế nhỉ-Đinh Nhật lại cười, nụ cười thật sự rất đẹp, đẹp kiểu thiên thần ấy...trong cậu lại có gì đó hé mở khiến cậu cảm thấy tràn trề sức sống...nói 1 tí về Đinh Nhật nhá...ừm, cậu ko handsome bằng hắn cũng ko naughty bằng hắn nhưng cậu cũng thuộc hạng vip ở cái trường này, nhà giàu, lịch sự, hòa đồng...nhưng đối với tui thì bây giờ cậu có vẻ hiền quá...<BR><BR>Ý...tí quên, ko nói về Đinh Nhật nữa, trờ về hiện tại nhé...Đinh Nhật nói chuyện với bé mà cứ cười hoài, còn bé cũng thấy thoải mái hơn nên cũng trò chuyện rất tự nhiên...<BR><BR>-Diệu Linh, em ra đây làm cái gì vậy?-giọng một cậu trai hỏi<BR><BR>-a...anh àh, hết giờ dạy rồi hả anh?-bé ngước lên nhìn Đức Tuấn<BR><BR>-chào anh-Đinh Nhật nói<BR><BR>-Đinh Nhật đó hả?-Đức Tuấn lại hỏi<ôi...thế 2 người này quen nhau...><BR><BR>-o...anh biết cậu ấy ảh?-bé lớ ngớ ko hiểu gì cả<BR><BR>-Đinh Nhật là thành viên nhỏ nhất trong nhóm của anh hồi ở VN đấy<BR><BR>-thật hả anh?-bé quay sang Đinh Nhật hỏi-sao cậu ko nói sớm, làm tui đóan già đoán non nãy giờ<BR><BR>-hìhìhì...nói thì cũng đâu có gì thay đổi đâu-Đinh Nhật lại cười<BR><BR>-thế Diệu Linh ko nhớ Đinh Nhật thật sao?-Đức Tuấn ngạc nhiên hỏi<BR><BR>-vâng, em chỉ thấy quen quen thôi<BR><BR>-chậc, em thật là...Đinh Nhật đến nhà mình cả chục lần rồi đấy-Đức Tuấn cốc nhẹ lên đầu bé<BR><BR>-gì cơ? Cả chục lần áh?...sao em ko nhớ?-bé hỏi như ko tin vào tai mình nữa<BR><BR>-ai bảo em cứ ngày nào cũng chê con trai này nọ, ko bận tâm xung quanh có những ai tốt ai xấu làm chi để bây giờ hỏi anh hả?<BR><BR>-hahaha...anh và Diệu Linh vui tính như nhau nhỉ-Đinh Nhật lên tiếng<BR><BR>-ai thèm giống anh ấy, đồ xí trai-bé lè lưỡi lêu lêu Đức Tuấn<khiếp, con nít quá chừng luôn><BR><BR>-ơ con bé này, anh xí trai thế mà con gái cứ xin chết dài dài dưới chân anh mày đấy-Đức Tuấn nói vẻ mặt tự hào quá thể <tưởng hiền thật, ai ngờ...><BR><BR>-mấy đứa đó bị cận nặng nên mới thế-bé cãi lại<BR><BR>-đấy, Đinh Nhật thấy chưa, anh nói ko sai mà, con bé này vừa ngang bướng lại ko dịu dàng tí nào, sớm nắng chiều mưa ko ai chiều nỗi-Đức Tuấn quay sang Đinh Nhật nói<BR><BR>-anh cứ nói thế chứ em thấy Diệu Linh rất tốt bụng lại dễ thương nữa chứ-Đinh Nhật nói<BR><BR>-thấy chưa, chỉ có mình anh là nói xấu em thôi đó-bé lại nhìn Đức Tuấn với ánh mắt đắc thắng<BR><BR>-á à...hai đứa hùa nhau bắt nạt anh àh?<BR><BR>-em đâu dám, tại tự nhiên nó thế đấy chứ-bé nói làm như mình vô tội ko bằng ấy<BR><BR>-hahaha...hôm nay quả là một ngày vui nhỉ-Đinh Nhật lại cười<cậu này ăn gì mà cười nhiều thế ko biết???><BR><BR>-ừ, anh cũng ko ngờ là hai đứa quen nhau nhanh thế, anh đang định giới thiệu vậy mà...<BR><BR>-hahaha...dù gì cũng quen rồi mà-bé cười lớn<volume trung bình thôi><BR><BR>-con bé này, con gái gì mà ko ý tứ gì hết vậy?-Đức Tuấn lại mắng<BR><BR>-kệ em chứ<BR><BR>-này, hai người ko định đi ăn cơm àh, đói lắm rồi, sáng chưa ăn gì hết áh-Đinh Nhật nhìn đồng hồ nói<BR><BR>-ơ...nhanh thế àh, đến giờ cơm rồi cơ đấy-bé ko gây với Đức Tuấn nữa<BR><BR>-ok, đi ăn nào-Đức Tuấn nói<BR><BR>.....................................<BR><BR>Cả 3 người cùng bước vào nhà ăn.............<BR><BR></P>

<P> </P>

<P>Vài tuần sau, một tin đồn mới làm cả trường xôn xao.... Mọi sự chú ý bây giờ đổ dồn về phía Đinh Nhật, đi đâu cũng thấy bàn tán hết <đám này tám chuyện kinh khủng, ko ai yên ổn được...><BR><BR>Tại phòng hắn.................<BR><BR>-Đinh Nhật...lại thêm 1 đối thủ nữa rồi, mệt qúa đi thôi-Luân nhái giọng hắn<BR><BR>-mày nói nhảm gì thế?-Nargon nói<BR><BR>-tự nhiên thêm thằng oắt đấy, bực muốn sôi máu luôn... mà thằng Nhật Anh nằm bất động đấy làm gì thế?-Don hỏi<BR><BR>Don nhìn hắn nhưng ko thấy hắn phản ứng...<BR><BR>-ê, nhox...nhox...-Nargon gọi<BR><BR>-...hử...gì vậy?-hắn giật mình nhìn lũ bạn<BR><BR>-tụi tao kêu nãy giờ, mày bị làm sao thế?-Đạt hằn học hỏi<BR><BR>-ko sao hết<BR><BR>-thế mày bỏ cuộc hả?-Banda hỏi<BR><BR>-ko biết<BR><BR>-bỏ cuộc hả nhox?-Nargon hỏi<BR><BR>-...-hắn im lặng<BR><BR>-hối hận muộn màng-Luân nói<BR><BR>-hừm...-hắn nhìn Luân với ánh mắt siêu siêu đẹp và khuýên mãi nguyên một rừng lủa luôn, <BR><BR>-tao thấy bực mình rồi đó nha-Đạt nhấn mạnh từng chữ làm cả bọn ngạc nhiên nhìn nó chằm chằm...<BR><BR>-thằng này hôm nay có bị chạm dây gì ko vậy?-Banda hỏi<BR><BR>-chắc uống lộn thuốc-Luân nói<BR><BR>-thằng Nhật Anh rồi thằng Đạt, đứa nào cũng crazy hết rồi, tiếp đến là ai đây nhỉ?-Nargon nhìn quanh ...<BR><BR>-tụi bay có chuyện gì mà ở đây la í ới từ nãy đến giờ vậy hả?-hắn hỏi phừng phừng lửa giận<BR><BR>-mày im đi, tao thấy thằng Đinh Nhật nó chứơng mắt thế nào ấy, vậy mà mày cứ nằm đây như con mèo lười mà coi được sao?-Đạt xả liên hồi vào mặt hắn<BR><BR>-hay đấy...hotboy mèo lười...hahaha-Don cười<BR><BR>Hắn bực quá quăng gối xuống nền nhà nói 1 hơi, dài ko kịp nghỉ...<BR><BR>-chứ mày ko thấy bé vui vẻ thế nào àh? Tao còn biết làm gì nữa, rõ ràng như thế còn gì, tao chỉ làm bé buồn thôi, khi ở bên tao bé đâu có cười tươi như thế đâu...với lại hồi xưa toàn bộ mọi chuỵện là lỗi của tao, liệu bé có tha thứ hay ko ...<BR><BR>-nhảm nhí, có lỗi mà biết sữa là việc tốt chứ sao...<BR><BR>-...<BR><BR>-...<BR><BR>-...<BR><BR>Sau một hồi bàn tán + động viên+khiêu khích+vân vân và vân vân...<BR><BR>-ok, bây giờ bàn kế hoạch tác chiến nè-hắn hăm hở nói <giống con nít hơn người lớn...><BR><BR>-có thế chứ, bây giờ...như thế này...<BR><BR>-thế này cơ...-hắn cãi<BR><BR>-ok, ok...cứ thế nhé........<BR><BR>Sáng hôm sau, hắn cứ tíu ta tíu tít bên cạnh bé khiến mọi người phải ngạc nhiên vì 2 nhân vật tâm đỉnh của trường thân nhau quá nhanh...<BR><BR>Bé đang trên đường đến thư viện...<ờ trường tớ chỉ đến thư viện thôi nên ko bít chỗ nào khác nữa....><BR><BR>-anh có bị điên ko vậy?làm phiền tôi quá đó-bé cáu lên<BR><BR>-anh ko có điên, mà nếu anh điên thật thì cũng tại em thôi-hắn nhe hàm răng trắng tinh ra cừơi vs bé<BR><BR>-phòng anh chắc là trại tâm thần thu nhỏ nhỉ?-bé lườm hắn<BR><BR>-anh mà tâm thần thì ai trên thế giới này cũng tâm thần hết đấy<BR><BR>-hahaha...người như anh có bị điên thì chẳng ai thấy tiếc đâu, chẳng ai muốn giống anh cả-bé nhìn hắn cừơi...một nụ cười nham hiểm<BR><BR>-làm sao em biết được, nhưng anh thì khác, ít nhất anh cũng biết ngày xưa có người điên như anh<BR><BR>-...tôi ko thích nói chuyện quá khứ-bé làm lơ <vì biết hắn nói bé mà><BR><BR>-àh thế cũng ko sao, ko nói nữa...nhưng em hãy nhớ là em đã nói rằng mình ko thích nói chuyện quá khứ rồi nhé-hắn cười lại với bé...cũng nụ cười nham hiểm mà bé giành cho hắn lúc nãy<BR><BR>-tôi luôn nhớ những gì mình đã nói-bé nói vs hắn chắc nịch...nhưng bé đâu ngờ...<các pác biết gì ko?...bé đã bị lọt tròng rồi đấy...^-^ ><BR><BR>-vậy thì tốt rồi...àh mà em vs thằng Đinh Nhật là thế nào vậy?-hắn hỏi <BR><BR>-ko liên quan đến anh-bé quay ngoắt lại nhìn hắn...tất nhiên là = con mắt đỏ của quỹ dữ rồi<BR><BR>-sao lại ko liên quan, anh...-hắn vừa nói đến đây thì Đinh Nhật mở cửa thư viện bước ra...<BR><BR>-oh, Diệu Linh àh, cậu làm gì ở đây thế? Còn có cả Nhật Anh nữa?<BR><BR>-tớ đến mượn sách còn cậu?-bé làm lơ hắn luôn, chỉ nói vs Đinh Nhật thôi<BR><BR>-chào cậu-hắn chào Đinh Nhật <hắn phải phá ko cho 2 người này nói chuyện vs nhau nhiều...><BR><BR>-rất vui được biết cậu, nghe anh Đức Tuấn nói nhiều về cậu rồi, bây giờ mới có dịp làm quen nhỉ?-Đinh Nhật cũng lịch sự chào lại<BR><BR>Hai người nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn, bầu ko khí chợt trở nên căng thẳng hơn, bé ko biết gì hết, vỗ vai 2 người hỏi...<BR><BR>-2 người làm cái gì thế hả?-...phải công nhận đôi lúc bé cũng ngốc thật nhỉ...<BR><BR>-à, ko có gì, anh đang làm quen vs cậu ấy mà<BR><BR>-ừ, ko có gì đâu-Đinh Nhật cừơi <BR><BR>-thật ko đó, 2 người làm quen kiểu gì mà đứng gần thấy ngột ngạt thế ko biết<BR><BR>-hìhìhì...đã bảo là ko có chuyện gì rồi mà-hắn nói rồi liếc mắt qua Đinh Nhật-đúng ko Đinh Nhật<BR><BR>-đúng, tất nhiên là như thế rồi-anh chàng này cũng trả lại cho hắn 1 ánh mắt như thế<BR><BR>Bé chăm chú nhìn hai người khó hiểu...<lâu lâu bị bệnh ngu đột xuất ấy mà...^-^ ><BR><BR>-thôi được rồi, Đinh Nhật đến mượn sách àh?-bé vừa nói vừa đi vào thư viện<BR><BR>-ừ, anh Đức Tuấn nhờ tớ mượn giùm mấy quyển sách ấy mà-Đinh Nhật và Nhật Anh đi phía sau bé, nói đến đấy, Đinh Nhật nhìn hắn cười, 1 điệu cười đắc ý làm hắn tức muốn ói máu luôn<BR><BR>-anh ấy làm biếng nhỉ?-bé vừa nói vừa chọn sách rồi nhứ bé nhớ ra...bé nói<BR><BR>-àh...cậu mượn sách xong rồi đúng ko? Thế cậu về trước đi, lát tớ về sau<BR><BR>-thôi khỏi, tớ đợi cậu rồi về luôn-Đinh Nhật nói...bây giờ đến hắn cười, Đinh Nhật tức<BR><BR>-đã bảo về đi mà, đừng đợi, tớ ngồi trong này cả ngày trời xem ai đợi nỗi nào-bé nói, nhìn sang hắn. Hắn nhìn lại với ánh mắt tự tin như thể "anh đợi được" ấy<BR><BR>Nãy giờ ôm chồng sách nặng gần chết, Đinh Nhật miễn cưỡng nói<BR><BR>-vậy tớ về phòng nhé, chiều mònh ra ngoài uống nước ha?<BR><BR>Hắn đang khoái chí cười thì lại cau mày khi nghe Đinh Nhật mời Diệu Linh đi uống nước. hắn chăm chứ nhìn bé...chờ xem bé trả lời như thế nào...và bé cũng biết điều đó...<BR><BR>-ok, chiều gặp lại<BR><BR>Đinh Nhật thì cười tít mắt, hắn thì tức ko thể tả nỗi...thế rồi, Đinh Nhật đi về, khi đi ngang qua hắn, Đinh Nhật vỗ vai hắn cười và nói nhỏ<BR><BR>-rồi sẽ có lúc chúng ta nói chuyện riêng với nhau<BR><BR>-hừ...-hắn tức<BR>...<BR>5'...<BR>10'...<BR>20'...<BR>30'...<BR><BR>1 tiếng sau...<BR><BR>-này, anh ko thấy mệt àh? Sao đi theo tôi mãi thế hả?-bé lại cáu với hắn <hình như bé chỉ cáu như thế vs hắn thôi><BR><BR>-anh đợi được mà, anh chẳng mệt gì cả<BR><BR>-anh cản trở lắm đấy, ko thấy đám kia làm tắc đường đi của tôi sao? Tại anh cả đấy-bé nói rồi chỉ tay vào đám con gái phía trước đang túm tụm lại để ngắm hắn...thấy thế hắn nói...<BR><BR>-mấy cô làm ơn xê ra 1 tí cho cố ấy đi nhá-thế là...mấy nhỏ ấy nghe lời hắn răm rắp, lại còn cười vs hắn, làm duyên làm dáng vs hắn nữa. Bé thấy thế, trong lòng nỗi lên cái gì đó gọi là ghen tuông...bé nói<BR><BR>-rõ là một lũ điên, hết thuốc chữa<BR><BR>Mấy nhỏ kia nghe thấy thì rất tức nhưng trước mặt hắn thì lại ko dám làm gì cả, chỉ hằn học nhìn bé thôi. Hắn nghe vậy liền hỏi bé, kèm theo nụ cười tươi rói<BR><BR>-em ghen àh?<BR><BR>-anh muốn tôi băm anh thành mấy mảnh hả?<BR><BR>-chà chà, Diệu Linh của anh cũng nói những câu như thế này ư?-hắn làm vẻ thất vọng<BR><BR>-mặc xác tôi<BR><BR>-hahaha...nhưng ko sao, như thế mới xinh chứ...mà nè, em đừng đi chơi với thằng kia nhá<BR><BR>-tại sao?...mà người ta có tên có tuổi đàng hoàng đấy<BR><BR>-kệ nó, em đừng đi là được rồi<BR><BR>-đi hay ko là quyền của tôi, anh hỏi làm gì?<BR><BR>-...em đừng có đi đấy<BR><BR>-ko<BR><BR>-em mà đi thì anh phòng hỏa dặt bom cái tiệm đó luôn đấy<BR><BR>-thách, thích thì cứ làm-bé bỏ đi, để lại hắn cứ tức anh ách trong lòng, mặt hắn đỏ lừ nhìn theo bé...<BR><BR>Tại phòng bé...<BR><BR>"chậc...lại nữa rồi, mình lại mềm lòng trước anh ta rồi...ko biết rồi mọi chuyện sẽ ra sao?"<BR><BR>Tại phòng hắn...<BR><BR>-ê tụi bay, có chút tiến triển...nhưng mà thằng oắt con ấy lại rất được lòng anh Đức Tuấn ...tức quá đi thôi...-hắn nói vs đám bạn<BR><BR>-như vậy là may rồi, xem như kế hoạch đã hoàn tất phần đầu<BR><BR>-chiều nay bé có ờ nhà ko? Qua thăm bé tí đi-Đạt hỏi hắn<BR><BR>-ko, bé đi uống nước vs thằng oắt đó-...<cứ gọi thằng oắt đó ko hà...><BR><BR>-hừ...thế mày tình sao?-Luân hỏi<BR><BR>-sao là sao? Thực hiện tiếp kế hoạch chứ sao nữa-hắn nói thản nhiên<BR><BR>-wow, mày ko nản tí nào hả?-Don hỏi<BR><BR>-sao lại nản, tao thấy bé thoải mái hơn vs tao rồi cơ mà-hắn cười nói<BR><BR>-a chu choa, hotboy mèo lười vui lên rồi nhỉ-Banda chọc hắn<BR><BR>-lười cái đầu mày ấy-hắn đanh mặt lại nhìn Banda<BR><BR>-hahaha...-6 chàng trai cười giòn giã<BR><BR><BR>Mấy hôm sau đó nữa, hắn vẫn luôn theo sau bé, vẫn chọc tức bé, vẫn làm bé cười và dĩ nhiên mỗi ngày hắn vẫn gửi đều đều cho bé 1 cành hoa + 1 lời xin lỗi...<BR><BR>Đến 1 buổi chiều nọ, hắn đang chơi bóng cùng mấy thằng bạn thì Đinh Nhật bước vào trong sự ngạc nhiên của mọi người <vì thường ngày hắn vs Đinh Nhật ko hay tiếp xúc vs nhau, mà nếu có thì cũng chỉ là xã giao hoặc ghen tuông vớ vẫn thôi...^-^...ghen tuông mà cũng có vớ vẫn cơ đấy ><BR><BR>Đinh Nhật tiến lại gần hắn nói...<BR><BR>-tôi cần nói chuyện với cậu<BR><BR>-có gì giữa tôi và cậu mà phải nói?-hắn vẫn đang vờn vờn quả bóng, Đinh Nhật thấy thế thì đập quả bóng ra khỏi tay hắn <sĩ diện nỗi lên...Nhật Anh nói chuyện mà ko thèm nhìn Đinh Nhật ><BR><BR>-giữa tôi và cậu thì chỉ có chuyện của Diệu Linh mà thôi-Đinh Nhật nói<BR><BR>-...nếu là chuyện của Diệu Linh thì tôi cũng có điều này muốn nói vs cậu đấy-hắn nhặt quả bóng lên thảy qua cho mấy thằng bạn...hắn nói<BR><BR>-tao ra đây có chút chuyện, có gì cứ phone cho tao<BR>...<BR>...<BR>...<BR><BR>Lát sau, tại vườn thủy sinh...<BR><BR>-tôi có chuyện muốn nói-Đinh Nhật nhắc lại<nói thì nói đại đi, nhắc lại nhiều quá ...chán...><BR><BR>-tôi yêu Diệu Linh 5 năm rồi đấy-hắn nói ngay<BR><BR>-thì sao nào?<BR><BR>-cậu ko đấu với tôi được đâu<BR><BR>-chưa chắc người đến trước thì sẽ thắng, với lại cậu ko có đủ tư cách thách đấu vs tôi-Đinh Nhật nhìn thẳng vào mắt hắn nói<BR><BR>-tôi mà ko có đủ tư cách sao? Vậy cậu thì đủ chắc<BR><BR>-cậu đã làm khổ Diệu Linh, làm cô ấy khóc quá nhiều. Đêm hôm đó, trời mưa tầm tã thế mà cô ấy bỏ đi ko nói với ai câu nào cả...vài hôm sau cô ấy mới về, nhưng cô ấy trở về với nét mặt rất chi là bình thường, thậm chí là cười nhiều hơn trước...Chỉ cần nhìn thôi cũng có thể biết cô ấy đang cố nén nỗi đau của mình ...-Đinh Nhật nói đến đây thì nắm lấy cổ áo Nhật Anh nói, ánh mắt sát khí đằng đằng...-cậu liệu hồn đấy...<BR><BR>-lúc đó là hiểu lầm nên mới như thế, vì hoàn cảnh như thế ko thể làm khác được-hắn nói, ánh mắt sắc lạnh nhìn Đinh Nhật, hắn bỏ tay Đinh Nhật ra khỏi áo hắn <bi giờ hắn lại đổ lỗi cho hoàn cảnh kìa...đúng là con trai chỉ có cái sĩ diện là cao thôi...='= ><BR><BR>-nhưng tôi biết rằng Diệu Linh vẫn còn yêu tôi, chỉ là cô ấy chưa tha thứ thôi-hắn nói tiếp<BR><BR>-dù có như thế thì tôi cũng phải làm cho cô ấy quên cậu-Đinh Nhật nói<BR><BR>-tùy thôi, việc ai người ấy làm-nói xong cả 2 nhìn nhau té tát lửa hận...khinh quá đi</P>

<P>Tại phòng Nhật Anh...<BR><BR>"choang"... "choang"... "xoảng" ... "xoảng"...<gì thế nhỉ?><BR><BR>-Nhật Anh mày làm gì vậy?-Nargon hỏi<BR><BR>-mở cửa cho tụi tao nhanh lên-mấy thằng bạn đập cửa rầm rầm<BR><BR>-Nhật Anh mở cửa nhanh lên ko tao phá cửa đó-Đạt nói khi nghe thấy bên trong im lặng...<BR><BR>""cạch""...<BR><BR>-chuyện gì?-Nhật Anh mở cửa phòng...ôi mẹ ơi... gương mặt đầy sát khí, mắt Nhật Anh đỏ ngầu như máu, trên người Nhật Anh lại có thêm mấy vết xước nhỏ...nhỏ nhưng lại đang rĩ máu...bọn bạn Nhật Anh mới nhìn cũng phát khiếp, thầm nghĩ<BR><BR>"nó đang điên loạn, chọc nó coi như chết..." thế là mấy anh chàng đẹp trai hôm nay tự nhiên hiền đột xuất...<BR><BR>-chuyện gì xảy ra vậy mày?-Luân hỏi<BR><BR>-...-Nhật Anh im lặng...1 sự im lặng đáng sợ<BR><BR>-để tụi tao vào phòng xem mày l...làm...-Đạt nói chậm dần rồi im bặt khi đầy cánh của vào...<BR><BR>-mày...mày...mày làm gì...mày làm gì cái phòng của mày vậy hả?-Đạt lắp bắp hỏi<BR><BR>-nhìn mà ko thấy hay sao còn hỏi hả?-Nhật Anh quắc mắt nhìn đám bạn đứng như cây cảnh trước bãi chiến trường Nhật Anh vừa tạo ra...<BR><BR>-mày tức chuyện gì mà đập dồ lung tung vậy?-Nargon hỏi...<cậu này can đảm...ko sợ Nhật Anh đang điên, lỡ nỗi hứng xử cậu luôn thì khổ...>...mắt Nhật Anh lại bắt đầu đỏ ngầu lên...lại còn tóe lửa nữa chứ...<BR><BR>-thằng oắt bố láo-Nhật Anh gầm lên...<đang chửi ai thế nhỉ???><BR><BR>-thằng nào?-Nargon hỏi lại mặc dù cậu biết Nhật Anh ko chửi cậu...<BR><BR>-Đinh Nhật đúng ko?-Don nhìn Nhật Anh dò xét<BR><BR>-chứ còn đứa nào nữa-Nhật Anh nói rồi đá cái bình sứ đã vỡ ở dưới chân mình...cái bình ấy văng mạnh vô tường...những mãnh nhỏ văng ra...tung tóe...tan nát cái bình...^-^<BR><BR>-mày bình tĩnh đi-mấy thằng bạn thấy thế cũng hơi khiếp, lần đầu tiên thấy cậu hotboy nổi giận...<BR><BR>-ko nói nữa, bây giờ mày vs tụi tao đi dọn phòng ngay, để bà cô giám thị lên là chết-Đạt đổi ngay đề tài khác...<BR><BR>....<BR>.....<BR><BR>1 lúc lâu sau...<BR><BR>-mẹ mày, thằng chết tiệt...đập đồ lung tung chỗ nào cũng có mãnh vỡ cả, dọn mệt gần chết-mấy thằng bạn Nhật Anh lăn lóc trên giường rên la sau khi thu dọn bãi chiến trường, bây giờ thì phòng Nhật Anh gọn gàng sạch sẽ...đúng rất gọn gàng...vì chỉ còn 1 số vật chưa bị tàn phá là còn ở lại...căn phòng Nhật Anh bây giờ trống lốc như chưa ai ở...<đập tanh bành hết rồi thì còn gì nữa mà nói...=_= ><BR><BR>-hừ...tụi mày ko đến chắc tao còn đập nữa quá-Nhật Anh nói <bình tĩnh hơn rồi...><BR><BR>-hở...vẫn còn muốn đập hả? tao nói mày biết nhá, bây giờ trong phòng này chỉ còn cái khung hình của bé vs cái laptop của mày thôi...muốn đập àh?...đây này-Đạt nói rồi thảy khung hình lại cho Nhật Anh<BR><BR>-a, thằng điên này, mày làm vỡ mất bây giờ-Nhật Anh luống cuống chụp lấy tấm hình<BR><BR>-tao tưởng mày muốn đập nữa mà?-Đạt nói<BR><BR>-ai lại đi đập cái này, ngu gì mà ngu thế-Nhật Anh nói<BR><BR>-thế đã xảy ra chuyện gì?-Nargon hỏi<BR><BR>-cái thằng dog đó nó...-Nhật Anh giận quá, mắt lại đỏ lên <cái nì tui viết tiếng Anh cho nó đỡ tục tí...nhưng vẫn khó nghe nhỉ?><BR><BR>Nhật Anh chưa nói hết câu thì Đạt ngắt lời Nhật Anh...<BR><BR>-stop, mày muốn quay lại làm thằng phá phách ngày xưa àh? Ăn nói cứ như dân giang hồ ấy...<BR><BR>-hừ...-Nhật Anh hạ giọng<BR><BR>Mấy thằng bạn ngạc nhiên quá hỏi Nhật Anh tới tấp...<BR><BR>-cái gì? Thằng này ngày xưa phá lắm sao?-Luân hỏi Nhật Anh vs ánh mắt vô cùng ngạc nhiên<BR><BR>-mày nói cho rõ ràng đi, nói như thế tụi tao ko hiểu gì hết-mấy thằng bạn lại kéo áo Đạt<BR><BR>-ừ, ngày trước...chắc khoảng 5 hay 6 năm gì đó, thằng Nhật Anh nỗi danh dữ dội trong W đêm đó-Đạt nói<BR><BR>-ha...nghĩ lại hồi đó thì tao cũng phá thật nhỉ-Nhật Anh cười khẩy..., Đạt thì ba hoa kể chuyện cho lũ bạn nghe<BR><BR>-hồi đó thằng này mới có 13 hay 14 gì đó thôi mà tiêu tiền như cỏ rác, ông trùm của W đêm luôn đấy. Nó đi chơi thâu đêm, ngày thì đi cua gái <ặc...13 tuổi mà biết cua gái rồi đấy...+"+ >, còn đua xe như điên nữa...nói chung W đêm có trò gì là nói chơi tất...<BR><BR>-trời...vậy mà tụi tao cứ tưởng nó hiền lành lắm cơ đấy-bọn bạn Nhật Anh quay sang nhìn Nhật Anh chằm chằm rồi nhìn nhau kêu la tùm lum<BR><BR>Nhật Anh ngồi nhìn bạn Nhật Anh cười cười, chợt có dòng suy nghĩ thoáng qua làm Nhật Anh băn khoăn...<BR><BR>-nếu ngày xưa ko có Diệu Linh thì mình vẫn là 1 thằng nhox ăn chơi đua đòi thôi...nhờ gặp cô ấy nên mình mới từ bỏ chốn ăn chơi ấy. Bây giờ nếu cô ấy ko quay lại với mình...liệu mình có quay trở lại cuộc đời đó ko nhỉ?????<BR><BR>Vài hôm sau, Diệu Linh đang đi trên dãy hành lang thông ra cổng sau của trường <đang đi đâu thế nhỉ? >...<BR><BR>-đứng lại- mọt đám nữ sinh chặn đường bé<BR><BR>-có chuyện jì thế?-bé ngây ngô hỏi<BR><BR>-tao có chuyện muốn nói<BR><BR>-tôi ko quen mấy cô<BR><BR>-nhưng tao quen mày<BR><BR>-quen tôi bao giờ? Sao tôi ko biết nhỉ? ...ai da da , dạo này trí nhớ mình kém quá-bé giả vớ mình là nai tơ...<hix...bé cũng ghê gớm lắm đấy><BR><BR>-mày đừng vớ như ko biết gì như thế-con nhỏ kia bắt đầu nỗi cáu...-ko nói nhiều nữa, mày tránh xa Nhật Anh ra đi<BR><BR>-hahaha...-bé cười giòn giã rồi nói- vớ vẫn nhỉ, tôi có làm gì Nhật Anh đâu mà phải rời xa chứ?<BR><BR>-1 là mày rời xa anh ấy, 2 là biến khỏi đây đi, ko thì chết với tao-nò ấy nói <1 vs 2 cái gì, như nhau thôi, cái nào cũng rời xa Nhật Anh...><BR><BR>-ngớ ngẫn-bé phán 1 câu như tạt nước lạnh vào mặt con nhỏ đó<BR><BR>-mày...tao cho mày 3 ngày để suy nghĩ, sau 3 ngày mà vẫn như thế thì đừng trách tao...àh mà trong 3 ngày ấy thì tao làm gì kệ tao nhá...hihihihihihi...-mấy con nhỏ ấy lại cười...man rợ...Mặc cho tụi nó cười, bé lấy cái ipod ra nghe và bỏ đi...<BR><BR>Bé về phòng kể hết mọi chuyện cho Khánh Ngọc nghe <tất nhiên là qua điện thoại rùi...><BR><BR>-chắc là fan cuồng nhiệt của Nhật Anh đấy-Khánh Ngọc nói<BR><BR>-chắc vậy,...mà tớ tức quá đi, rõ ràng là tớ ko có làm gì cả mà...trời ơi, tức quá<BR><BR>-này, bình tĩnh đi chứ<BR><BR>-mấy con nhỏ đó mà ờ trong địa bàn của tớ thì chị có chết thôi<BR><BR>-lại nhớ đại bản doanh chứ gì?<BR><BR>-tất nhiên, ở đó là tốt nhất đấy, ko ai biết ai cả... và tất nhiên tớ là sếp...hahaha-bé cười giòn giã<BR><BR>-thôi tui biết rồi, tui làm phó mà cứ nghe cậu hát bài đó hoài cũng mệt chứ<BR><BR>-ê, tui thì sao nào?<BR><BR>-ko sao cả...chừng nào về nước mình lại đến đó nhá-Khánh Ngọc nói<chả hỉu gì hết...><BR><BR>-ok, tất nhiên là phải như thế chứ<BR><BR>-àh mà chuyện mấy con nhỏ đó có nghiêm trọng lắm ko?<BR><BR>-chắc ko, mà nếu có thì tụi nó làm được gì tớ chứ, một lũ tép riu mà đòi làm cao<BR><BR>-thật ko đó?<BR><BR>-đương nhiên rồi...</P>

<P>Sáng hôm sau, Nhật Anh cũng lẽo đẻo theo bé và tất nhiên là dưới cặp mắt của toàn thể hs trong trường rồi...<BR><BR>Bé mở tủ đồ ra để cất đồng phục...<BR><BR>-cái quái quỷ gì đây?-bé trợn tròn mắt nhìn thấy 1 đống rác dơ bẩn trong tủ của mình...<BR><BR>-gì thế Diệu Linh? - Kate chạy đến-á...bẩn quá đi mất-Kate la lên<BR><BR>-rác bẩn thật nhỉ...tiết này tớ ko học, các cậu xin phép giúp đi-bé nói vs giọng nói đáng sợ, "rầm" bé đóng mạnh cánh cửa làm mấy con nhỏ đứng gần đấy thót tim luôn...<BR><BR>-ừ...ừ...tớ xin phép giúp cho-Kate hơi sợ...<BR><BR>-thôi tớ về-bé bước đi ko thèm nhìn mấy nhỏ con gái đang co rúm vì sợ...nhưng 1 trong số mấy đứa đó...<BR><BR>-hừ, cho đáng, vẫn còn lẽo đẽo theo Nhật Anh àh?-nhỏ kia nhếch mép cười<láo, Nhật Anh bám theo bé chứ bé bám Nhật Anh hồi nào đâu...mắt bọn chúng để trang trí cho đẹp hay sao ấy...><BR><BR>Đang trên đường về phòng thì bé lại đụng mặt nhóm của Lily, Lily nhìn thấy bé thì cười lớn nói...<BR><BR>-hahaha...ko có tụi tao thì cũng có tụi khác thôi, mày biết lợi hại của sự hận thù chưa?<BR><BR>Nhỏ này thấy lần trước bé đối xử hiền hòa nên làm tới đây mà...Bé đang bực bội trong người sẵn dịp bọn này chọc tức nên bột phát...<BR><BR>-cút đi-bé quát bọn Lily rồi trừng mắt nhìn làm mấy nhỏ ấy sợ quá vọi kéo nhau chạy mất dạng...<BR>.................<BR>........................<BR><BR>Ngày thứ 2 của cái khoảng thời gian 3 ngày ấy...<BR><BR>-Diệu Linh àh, có chuyện gì xảy ra với em vậy?-Nhật Anh lóc cóc theo sau bé <BR><BR>-tôi ko biết-bé trả lời cộc lốc...<BR><BR>-thế sao hôm nay quanh em toàn sát khí thế?-Nhật Anh hỏi bé có chút e dè, có chút gượng gạo...<tui nói nhá, ai nhìn thấy bé bây giờ mà dám nói chuyện thì cũng gan lắm đấy...để miêu tả cái đáng sợ đó nhá: ánh mắt hình viên đạn ko tóe lửa nhưng lại u ám quá sức tưởng tượng...nhất là khi Nhật Anh đến thì tự nhiên có luồng khí lạnh ừa vào phòng học...ai cũng sợ thế mà Nhật Anh vẫn cứ lao vào...><BR><BR>-ko biết, anh đừng theo tôi nữa<BR><BR>-hôm nay em lạ nhỉ?-Nhật Anh ko hiểu gì hết<BR><BR>-tại anh cả đấy-bé cáu lên rồi, khí lạnh ngày càng tăng lên, bi giờ thì bé trở thành 1 vị thần khổng lồ còn Nhật Anh là ông lão đánh cá...<hix...so sánh kì cục nhỉ...><BR><BR>-em...em...bình tĩnh đã nào...-Nhật Anh nói-...mà tại anh cái gì chứ?...sao lại tại anh?<BR><BR>-tại anh...thôi khỏi, anh tránh xa tôi ra...-bé nói rồi bỏ ra khỏi phòng học...<BR><BR>-này, chờ anh với Diệu Linh ơi-Nhật Anh chạy theo<BR>..............<BR><BR>Trưa hôm đó...<BR><BR>Sau khi ăn trưa, bé đi rửa tay, đang đi đến bồn nước thì...<BR><BR>"ào" "ào"...<BR><BR>-cái gì mà lạnh quá vậy nè?...-bé chưa định thần được...bất ngờ quá mà<BR><BR>Chợt bé nghe thấy tiếng Rollar hoảng hốt..<BR><BR>-ôi, Diệu Linh cậu bị làm sao thế này...<BR><BR>Và cũng bỗng dưng bé thấy mọi người kinh ngạc, người lo lắng người hoảng hốt, bé hỏi:<BR><BR>-mọi người sao thế?-bé chỉ thấy hơi choáng váng thôi...Bé có cảm giác 1 cái gì đó đang chảy ra từ trên đầu bé, ấm nóng lạ thường. Bé đưa tay lên sờ thử và...bây giờ thì thứ chất lỏng màu đỏ ấy đã chảy đầy mặt bé...bé nhíu mày nói...<BR><BR>-hử...máu àh?...<ặc...chưa thấy ai thế, mình bị chảy máu đầu mà làm như không ấy...><BR><BR>Rollar chạy đi tìm cái khăn quấn quanh người bé cho đỡ lạnh và nói...<BR><BR>-Kate cậu đi gọi Nhật Anh và thầy Đức Tuấn đi nhanh lên...<BR><BR>Bé dần dần binh tĩnh hơn, bé đưa mắt nhìn vào lũ con gái...đôi mắt long lanh mặt nước hồ thu của bé bây giờ đỏ ngầu, 1 phần là vì máu chảy vào, phần là vì bé tức quá...Bé như con mãnh thú vừa bị chọc giận, ko thèm lau máu nữa, bé lấy chân đá cái thùng bên cạnh vào tường..."cốp"...vỡ tan, cái thùng vỡ ra, tan nát trước sự kinh ngạc của mọi người, bé quát từng tiếng...<BR><BR>-đừng có chọc tức tôi...<BR><BR>Nói rồi bé bỏ ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì gặp đám của Nhật Anh chạy đến. Nhật Anh hốt hoảng khi thấy máu cứ chảy dài trên khuôn mặt của bé, nhỏ giọt xuống thấm ướt cái khăn bé đang quấn...sao ko ai băng đầu bé lại nhỉ???...thật ra thì Rollar định giúp bé nhưng bị bé đẩy ra, ko cho chạm vào vết thương của mình, với lại bé đang nỗi điên lên, ai dám vào chứ...="=<BR><BR>-Diệu Linh, em làm sao thế?...sao máu chảy nhiều vậy?...<BR><BR>-anh...-mắt bé lại đỏ ngầu lên, tức tối...nhưng bé lại thấy choáng váng...<mất máu thì choáng là phải rồi...>. Bé lảo đảo ngã xuống, may mà Nhật Anh đỡ kịp, Nhật Anh lo lắng thấy rõ...<BR><BR>-có ai có cái khăn nào khác ko?<BR><BR>Thế là mấy ẻm đưa ra 1 đống khăn tay đủ màu đủ kiểu, mùi nước hoa nồng nặc, Nhật Anh lại nói...<BR><BR>-khăn bình thường thôi-...bọn này điên hết sức, lấy khăn cầm máu mà làm như "trao kỉ vật" ấy...<ặc...chuẩn bị lộn sang Thúy Kiều vs Kim Trọng...><BR><BR>Nhật Anh vừa dứt lời thì chỉ có 1 cái khăn trắng được đưa ra<BR><BR>-cảm ơn...-Nhật Anh nhận lấy cái khăn và nói...<BR><BR>Nhật Anh giữ ngay vết thương lại rồi bế bé chạy đến phòng ytế thêm lần nữa...<lần thứ 2 rồi nhỉ...><BR><BR>Gần đến phòng ytế thì thấy Đức Tuấn và Đinh Nhật chạy lại <may nhờ có Nhật Anh chứ chờ 2 người này đến chắc bé chảy hết máu rồi quá...^-^ ><BR><BR>-nó bị làm sao thế?-Đức Tuấn lo lắng hỏi<BR><BR>-Diệu Linh, cậu sao thế?-Đinh Nhật lay người Diệu Linh-sao người cô ấy lạnh thế này?-Đinh Nhật lại hỏi Nhật Anh<BR><BR>-giờ ko phải là lúc để hỏi đâu, 2 người tránh ra đi-Nhật Anh tiếp tục chạy...<BR><BR>30' sau, trong phòng ytế...<BR><BR>-em làm gì mà để cô bé ra thế này hả? kiểu này ngày mai ko sốt mới là lạ, người thì lạnh ngắt mà máu thì chảy nhiều quá...may mà ko ãnh hưởng gì chỉ cần bồi bổ thật tốt là có thể khỏe lại...lần sau mà thế này thì em chết với tôi-cô giám thị <kiêm quản lý phòng ytế> quát Nhật Anh xối xả...<BR><BR>Nhật Anh giả vớ ăn năn vì Nhật Anh có biết gì đâu...nhưng Nhật Anh vẫn thở phào nhẹ nhõm vì bé vẫn bình an...<BR><BR>-vâng, vâng, sẽ ko có lần sau đâu thưa cô, em cảm ơn cô ạh...<BR><BR>-ừm, em liệu hồn đó, Diệu Linh mà có chuyện gì nữa thì tôi sẽ cho em biết tay đấy nhá-cô giám thị hù Nhật Anh <mà cô giám thị rất quý bé nhá...>"< ...><BR><BR>-vâng ạh, em sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cô ấy-Nhật Anh nhăn răng cười<BR><BR>-ừm...nhớ đấy-cô giám thị nói....<BR><BR>15' sau, ngoài phòng ytế...<BR><BR>-con bé bị gì thế hả?-Đức Tuấn hỏi Nhật Anh<BR><BR>-em ko biết, vừa rồi em đang ngồi với mấy thằng bạn thì bạn của cô ấy chạy đến gọi em...-Nhật Anh đang nói thì Đinh Nhật nắm cổ áo Nhật Anh<BR><BR>-chắc lại là tại mày nữa chứ gì, mỗi lần cố ấy gặp chuyện đều liên quan đến mày hết...<BR><BR>-làm sao tôi biết được, nhân tiện đang nói chuyện bình thường thì bỏ tay ra đi nhá-Nhật Anh và Đinh Nhật nhìn nhau ...căng thẳng...Đức Tuấn thấy thế nói<BR><BR>-thôi nào Đinh Nhật, đừng nóng nảy như thế, bỏ tay ra đi<BR><BR>Đức Tuấn vỗ vai Đinh Nhật, Đinh Nhật còn rất tức nhưng cũng buông ra...<BR><BR>-dù thế nào cũng phải làm rõ chuyện này mới được-Nhật Anh nói<BR><BR>-chuyện đó là đương nhiên rồi, nhưng bây giờ cậu về đi, ở đây có tôi lo rồi-Đức Tuấn nói<BR><BR>-nhưng mà em muốn ở lại với Diệu Linh-Nhật Anh nói<BR><BR>-cậu đừng ở lại thì tốt hơn đấy-Đinh Nhật nói, nhìn Nhật Anh với vẻ khó chịu...<BR><BR>-hừm...vậy em về đây-Nhật Anh bực dọc tiến lại cái cửa sổ gần nơi bé nằm</P>

<P>Nhật Anh nhìn bé một lát rồi cũng lũi thũi về phòng...còn Đức Tuấn va Đinh Nhật vẫn tiếp tục công việc chăm sóc cô bé Diệu Linh mà Nhật Anh đã cướp mất vừa rồi...<BR><BR>Tối hôm đó, tại phòng Nhật Anh mở cuộc họp nội bộ...<BR><BR>-mấy đứa mày có nghe được tin gì ko?-Nhật Anh hỏi<BR><BR>-có chứ, tụi tao đã ra tay thì ko gì là ko thể làm được hết...-Don tự đắc <kiêu kinh khủng...="= ><BR><BR>-ko nói nhiều, tao chỉ cần biết Diệu Linh bị ai ăn hiếp thôi- Nhật Anh nghiêm mặt nói làm mấy thằng bạn sợ Nhật Anh lại nổi điên như lúc trước <BR><BR>-ok, tụi tao ko biết chính xác ai làm nhưng chỉ biết là Diệu Linh bị tạt nước thôi...-Luân nói ngay<BR><BR>-tạt nước gì mà chảy máu đầu thế hả? thông tin chính xác ko đấy?-Nhật Anh hỏi lại nghi ngờ<BR><BR>-ko phải nước lạnh bình thường đâu, nước đá đấy-Đạt nói<BR><BR>-nước đá ư?-Nhật Anh hỏi lại Đạt<BR><BR>-ừ, vì đá chưa tan hết nên Diệu Linh mới bị như thế đấy-Banda nói theo<BR><BR>-đứa nào chơi ác thế, tao mà bắt được thì cho chết cả lũ luôn đấy-Nhật Anh bực tức...<BR><BR>-sao mày ko nói gì thế hả?-Don hỏi Nargon<BR><BR>-tao thì có gì để nói, có nhiêu tụi bay nói hết rồi còn gì-Nargon nói, cậu rất ít khi tham gia vào mấy vấn đề như thế này lắm, nói chung Nargon rất ít nói...<BR><BR>-hừ, nhưng mày có nghĩ đó là fan của tao ko?-Nhật Anh hỏi Nargon<BR><BR>-...ừ, tao cũng nghĩ thế, công nhận fan của mày ghê gớm thật-Nargon nói<BR><BR>-thế tụi bay thế nào?-Nhật Anh quay sang hỏi mấy đứa bạn<BR><BR>-ừ, có thể lắm-mấy đưá bạn nói<BR><BR>-ừm...tao thấy con nhỏ hồi trưa cho tao mượn khăn là lạ làm sao ấy-Nhật Anh nói<BR><BR>-nhỏ nào sao tao ko thấy?-Đạt hỏi<BR><BR>-tao cũng ko kịp nhìn mặt nữa, lúc đó lo cho Diệu Linh còn chưa xong lấy đâu ra thời gian mà nhìn nhỏ đó chứ-Nhật Anh nói-nhưng mà nhìn cái tay thấy quen quen ấy... <BR><BR>-trời...nhìn tay mà thấy quen quen là sao?-Don hỏi<BR><BR>-hay là người quen của mày?-Banda hỏi<BR><BR>-tao ko biết...hừm...ko nghĩ được cái gì cả-Nhật Anh đang thở dài ngao ngán thì có tiếng chuông điện thoại reo lên...<BR><BR>-ai vậy?-Luân hỏi<BR><BR>-ko biết, số lạ hoắc àh-Nhật Anh nói rồi đưa máy lên nghe<BR><BR>"alô, ai vậy ạh?"<BR><BR>"Nhật Anh đó phải ko?"<BR><BR>"vâng, mà ai vậy ạh?"<BR><BR>"tôi là Đức Tuấn đây, cậu xuống sân trường đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu"<BR><BR>"ơ...thầy...thầy Đức Tuấn đó àh"<BR><BR>"nhanh lên đi, tôi đang chờ đấy"-Đức Tuấn nói rồi tắt máy<BR><BR>...............<BR><BR>-mày nói cái gì chứ? Thầy Đức Tuấn gọi cho mày áh?-mấy đứa bạn hỏi Nhật Anh<BR><BR>-ừ, tao đi đây, khi nào về thì khóa cửa lại cho tao-Nhật Anh nói rồi chạy ra ngoài<BR><BR>..............<BR><BR>-thầy Đức Tuấn-Nhật Anh gọi<BR><BR>-cậu đến rồi àh-Đức Tuấn đang ngồi trên ghế đá trong sân trường<BR><BR>-vâng, thầy gọi em có chuyện gì thế ?<BR><BR>-chuyện mà tôi muốn nói với cậu thì chỉ có chuyện của Diệu Linh thôi, ngồi đi-Đức Tuấn nói <BR><BR>-em cũng nghĩ thế-Nhật Anh nói <BR><BR>-tôi nói ngắn gọn thôi nhé, cậu dừng tiếp xúc với Diệu Linh nữa, để nó yên giùm tôi cái được ko?<BR><BR>-..............<BR><BR>-sao ko trả lời?<BR><BR>-em ko muốn xa Diệu Linh nữa<BR><BR>-tại sao chứ, cậu làm như thế 1 lần rồi mà?<BR><BR>-lúc đó do hiểu lầm hết, em ko cố ý<BR><BR>-hừm, câụ...cậu ở bên nó thì nó tốt sao? Nó hạnh phúc sao? Chuyện trưa nay xảy ra là 1 bằng chứng, tôi biết câụ ko cố ý gây ra nhưng dù gì mà nói thì cũng tại cậu nên nó mới như thế<BR><BR>-em sẽ cố gắng bảo vệ cô ấy<BR><BR>-tôi nói ko là ko mà<BR><BR>-......anh Đức Tuấn.............<BR><BR>-tôi là thầy của cậu đấy<BR><BR>-đúng, anh là thầy của em nhưng trong chuyện của Diệu Linh thì anh vẫn là anh<BR><BR>-cậu muốn gì mới chịu xa con bé?<BR><BR>-em ko muốn gì hết, cái gì em cũng có, em chỉ thiếu mình Diệu Linh thôi<BR><BR>-...tôi ko có đủ lòng tin đối với cậu, nên tôi sẽ ko giao đứa em gái duy nhất của mình cho cậu đâu<BR><BR>-em sẽ chứng minh cho anh thấy rằng em có đủ khả năng bảo vệ cô ấy và chỉ có em mới mang lại hạnh phúc cho cô ấy thôi<BR><BR>-cậu ko cần phải chứng minh, tôi sẽ ko tin cậu đâu<BR><BR>-anh...nhưng quyền quyết định là của Diệu Linh mà<BR><BR>-đúng, là quyền của nó nhưng tôi sẽ phản đối và cả gia đình tôi cũng thế khi nó và cậu quay lại với nhau<BR><BR>-vì cô ấy em có thể làm tất cả mọi thứ<BR><BR>-tôi đã bảo là ko tin rồi mà.........tôi nói xong rồi, tôi về đây, cậu hãy suy nghĩ cho kỹ vào-Đức Tuấn nói rồi đứng dậy đi...<BR><BR>Nhật Anh nhìn theo Đức Tuấn cho đến khi Nhật Anh ko thấy Đức Tuấn nữa...Nhật Anh lại buồn, Nhật Anh lại cảm thấy bất lực...chuyện tình của Nhật Anh sao lại lắm trắc trở thế...<BR><BR>Nhật Anh thở dài nhìn lên bầu trời đầy sao...sao thì sáng mãi mà lòng Nhật Anh thì cứ tối dần,...hy vọng lại dập tắt hay sao ấy nhĩ?...<BR><BR>"côp", "cộp"...tiếng bước chân Nhật Anh trên hành lang.........Trước của phòng ytế, Nhật Anh đứng nhìn Diệu Linh, thỉnh thoảng Nhật Anh lại khẽ cười...Diệu Linh vẫn đang ngủ...<BR><BR>Thấy hnắ đứng đó hồi lâu ko vào, cô giám thị mở cửa bước ra...cùng lúc đó, tiếng mở cửa làm bé thức giấc...<BR><BR>Cô và Nhật Anh......<BR><BR>-sao em ko vào?<BR><BR>-dạ...em đứng dây 1 lát thôi ạh-Nhật Anh nói<BR><BR>-vào đi, em lo cho cô bé lắm pjải ko?-cô giám thị nhìn Nhật Anh cười hiền từ như một người mẹ...<BR><BR>-nhưng...-Nhật Anh băn khoăn...<BR><BR>-ko nhưng gì hết, em vào đi, cô ra ngoài 1 lát cô về...<BR><BR>-vâng, cảm ơn cô-Nhật Anh lại lễ phép rồi...<BR><BR>Bé...<BR><BR>-ơ...đây là phòng ytế mà...mình ở đây từ lúc nào vậy...-bé mơ màng nhìn ra cửa<BR><BR>-chẳng phải kia là Nhật Anh sao?...anh ấy đến đây làm gì thế nhỉ?...<BR><BR>-thật chẳng hiểu nỗi, sao mình lại có duyên với cái phòng này thế ko biết-bé nghĩ ngợi...-haiz...mệt thật-bé lại thiếp đi...<BR><BR>Nhật Anh mở cửa vào, tiến lại ngồi gần bé. Nhật Anh ngồi cạnh bé, ko nói gì cả, chỉ đơn giản là nhìn thôi, 1 ánh mắt buồn lại hiện rõ trên gương mặt Nhật Anh...Nhật Anh chạm tay vào vết thương của bé...1 vết thương nhỏ thôi,... nhỏ nhưng lại chảy rất nhiều máu...ko chỉ là màu của bé, còn cả máu nơi con tim Nhật Anh nữa...<BR><BR>Nhật Anh nắm chặt tay bé, áp vào má mình và Nhật Anh thì thầm như chỉ muốn cho mình bé nghe thôi...<BR><BR>-Diệu Linh àh, sao em lại ra thế này nhỉ?...chắc lại tại anh rồi...anh vẫn chưa được tha thứ đúng ko ?...ừm...sẽ như thế nào nếu như em lại xa anh lần nữa...sẽ như thế nào nếu như anh ko thể thấy em mỗi ngày...sẽ như thế nào khi anh ko được nghe tiếng em......anh sẽ phải làm sao khi anh nhớ em...<BR><BR>Nhật Anh vẫn thao thức 1 mình nhưng lòng Nhật Anh ko cô đơn, ko cô đơn vì Nhật Anh được nhìn bé, được ở bên bé trong giờ phút này và...Nhật Anh có them 1 nỗi đau...</P>

<P>tay Nhật Anh ấm, ấm áp lạ lùng...lòng Diệu Linh chợt bình lặng khi ở bên Nhật Anh, sự bình lặng đưa Diệu Linh về kí ức của 5 năm trước...một giấc mơ...hồi ức...ngày đầu tiên Nhật Anh và Diệu Linh gặp nhau...<BR><BR>-papa ơi, papa đi đâu thế?-một cô gái xinh như hoa chạy theo người cha của mình<BR><BR>-Diệu Linh này, papa đi đón bạn của papa vào nhà, con đi cùng papa nhé?<BR><BR>-vâng, papa chờ con xíu-Diệu Linh lúc ấy 14 tuổi...<BR><BR>"cạch"...<BR><BR>-a, chào ông bạn già...lâu ngày vẫn khỏe chứ?- 1 người đàn ông trạc tuổi papa của Diệu Linh bắt tay papa Diệu Linh hỏi vẻ vui mừng...<BR><BR>-hahaha...rất vui khi gặp lại ông, tôi vẫn khỏe còn ông thế nào?-papa của Diệu Linh cười nói<BR><BR>-ông xem...khỏe như voi đây này...<BR><BR>-hahaha...ông vẫn vui tính như thường nhỉ...<BR><BR>Hai ông bạn lâu năm mới gặp nói nhìu wá, phải 1 hồi lâu mới có cơ hội để Diệu Linh chào hỏi...<BR><BR>-cháu chào bác ạ-Diệu Linh lễ phép ghê nhỉ...<tất nhiên...tiểu thư mà...>"< ><BR><BR>-ơ...cô bé này là...-ông khách ngạc nhiên...<BR><BR>-con gái út của tôi đấy<BR><BR>-chà...con bé xinh nhỉ? Gen di truyền có khác đấy...<BR><BR>-con tôi mà lị...thôi ta vào nhà nói chuyện chứ đứng phơi nắng làm gì thế nhỉ?-papa of Diệu Linh nói<BR><BR>-ừ...a, để tôi gọi thằng con của tôi vào cái đã, nó lại chạy lung tung nữa rồi<BR><BR>-ông có dẫn thằng bé theo àh?<BR><BR>-ừ, chờ tôi 1 lát nhá...<BR><BR>-ừ, ông đi đi...<BR><BR>Lát sau....<BR><BR>-cha, con đã nói là ko muốn đi rồi mà-cậu bé vùng vẳng<BR>-ơ...cái thằng bé này...nhà bác ấy có cô con gái xinh lắm đấy, lo mà giữ lễ nghĩa đi-cha Nhật Anh nói<BR><BR>-hừ...chắc lại giống như mấy đứa hay bám theo con chứ gì?...con gái đứa nào chẳng vậy-Nhật Anh nói giọng bất cần<BR><BR>-chưa chắc đâu con, cha cá là lần này con đổ trước con bé ấy đấy...-cha Nhật Anh nhìn Nhật Anh cười gian...<cha mà cũng nói chuyện như thế đấy...="= ><BR><BR>-hừm...-Nhật Anh ko nói gì lặng lẽ theo vào nhà Diệu Linh...<BR><BR>...<BR>...<BR>...<BR><BR>-a, hai cha con cứ ngồi tự nhiên nhé...-papa Diệu Linh niềm nở<BR><BR>-ừ, mà con bé nhà ông đi đâu rồi?-cha Nhật Anh ngồi xuống hỏi<BR><BR>-àh, nó đi chuẩn bị trái cây rồi, lát nó lên...-papa Diệu Linh vừa rót trà vừa nói<BR><BR>...<BR>...<BR>...<BR><BR>Hai ông bạn già ngồi nói chuyện với nhau. Nhật Anh ko biết làm gì hết cứ ngáp hoài àh...papa của Diệu Linh thấy thế nhìn Nhật Anh cười rồi nói<BR><BR>-Nhật Anh này, cháu ra vườn sau gọi Diệu Linh vào giúp bác nhé<BR><BR>-...vâng, vâng ạ...nhưng cháu ko biết vườn ở đâu cả<BR><BR>-ko sao, bác gọi cô giúp việc đưa cháu đi là được mà-papa Diệu Linh nói rồi gọi cô giúp việc lại nói gì đó rồi Nhật Anh đứng dậy đi theo cô ấy...<BR><BR>-cháu đi gọi cậu ấy đây ạ-Nhật Anh lễ phép chào<BR><BR>-ừ...-hai ông bạn nhìn theo dáng Nhật Anh đi rồi lại nhìn nhau cười ẩn í...<BR><BR>-ông cố ý đúng ko?-cha Nhật Anh nhìn ông bạn<BR><BR>-hahaha...chứ chẳng phải ông đang muốn như thế sao?<BR><BR>-hừm...ông vẫn như xưa...cái gì cũng đoán được hết ấy<BR><BR>-ông lại quá khen rồi...nhưng nhìn hai đứa vậy chắc cũng hợp nhau lắm chứ nhỉ?-papa Diệu Linh nói<BR><BR>-ừ, tôi cũng nghĩ thế đấy...hay là...-hai người lại cười <ko bít có âm mưu gì ko mà cười hoài thế nhỉ?...><BR><BR>Chỗ Nhật Anh, Nhật Anh đang đi trên con đường dẫn ra vườn nhà Diệu Linh...một con đường đất, cây cỏ mọc đầy hai bên đường, nhìn vào cứ tưởng là đang ở trong ko gian tự nhiên chứ chẳng ai ngờ đấy là cảnh nhân tạo...<BR><BR>Cô giúp việc đưa Nhật Anh đến 1 khu vườn thật rậm rạp, có đủ thứ cây, màu xanh mơn mỡn của lá cây hòa vs màu của nắng sớm khiến tâm hồn mình trở nên dịu nhẹ...nhưng Nhật Anh lại nghĩ...<BR><BR>"hừm...bày vẽ linh tinh, vừơn thì nhìn như rừng ấy...cây cỏ tùm lum, ko biết con nhỏ Diệu Linh gì đó đẹp như thế nào mà cha khen nó nhiều thế...nhưng chưa có người con gái nào có thể từ chối mình mà...một người có ngoại hình cực đẹp, học giỏi này, chơi sành điệu này...<chảnh khiếp nhỉ ko biết còn ai chảnh hơn ko nữa...> "Nhật Anh đang khoái chí suy nghĩ thì cô giúp việc nói <BR><BR>-thưa cậu, đến nới rồi đấy ạh<BR><BR>-ơ...nhưng tôi có thấy cô ấy đâu...-Nhật Anh nói nhìn xung quanh<BR><BR>-ông bảo cậu tự tìm thấy cô được nên tôi chỉ đưa đến đây thôi ạ<BR><BR>-...hừm...<BR><BR>-chào cậu ạh -cô giúp việc cúi chào rồi đi vào trong nhà...<BR><BR>Nhật Anh bực dọc nhìn theo...<BR><BR>"hừm...bảo tìm được àh?, có mà tìm đến sáng...vườn rậm rạp thế này ai mà tìm cho nỗi chứ?..." Nhật Anh đang bực tức nhìn xung quanh, Nhật Anh vừa đi vừa lầm bẩm chửi gì đấy...<BR><BR>-hừ...con nhóc ấy đâu rồi nhỉ?...trứơc giờ chỉ có mấy nhỏ đấy đi tìm mình chứ mình có tìm mấy nhỏ đó đâu...vậy mà bây giờ bổn công tử đây lại phải chờ 1 con nhóc àh?...nực cười...<BR><BR>Nhật Anh đúng là kiêu căng nhỉ? Làm như đẹp trai là ai cũng mê hết ấy...chảnh nhỉ...cầu trời cho Nhật Anh vấp cục đá té đi...cho chừa cái tật khinh thừơng người ta...úmbala...úm ba la...và...<BR><BR>"bốp"...<BR><BR>-ui da, ai ném cái gì vào đầu tôi thế hả?-Nhật Anh xoa đầu nhìn xung quanh...chợt có 1 giọng nói trong veo cất lên<BR><BR>-a...sorry anh nhé, tôi ko cố ý làm rơi quả ấy đâu-giọng Diệu Linh phát ra từ...trên cái cây gần đấy<BR><BR>Nhật Anh chưa biết gì, vẫn bực tức quay lại...<BR><BR>-sorry cái gì mà...mà...-Nhật Anh nhìn thấy Diệu Linh...Nhật Anh bị choáng trước vẻ đẹp thiên thần ấy của Diệu Linh...Nhật Anh liền hạ giọng ngay<BR><BR>-cậu...cậu là Diệu Linh phải ko?-Nhật Anh hỏi<BR><BR>-ừ...cho xin lỗi vì chuyện trái táo vừa rồi nhé...tại tôi bất cẩn làm rơi ấy mà-Diệu Linh cười cười nhìn Nhật Anh, mà Diệu Linh hơi ửng hồng...Nhật Anh cứ ngơ ngác nhìn...<BR><BR>-này...này anh gì ấy oi...-Diệu Linh gọi Nhật Anh làm Nhật Anh tỉnh mộng...^-^<BR><BR>-...ơ...à...có chuyện gì thế?<BR><BR>-ko có gì, tại tôi thấy anh lạ lạ, tôi tưởng anh bị đau ở đâu chứ-Diệu Linh nhìn Nhật Anh nói<BR><BR>-ko sao đâu, chỉ là mùi táo thơm quá thôi-Nhật Anh nói <giả ngây giả ngô ><BR><BR>-hihi...vậy à-Diệu Linh nhìn Nhật Anh cười nhưng lại nghĩ...<BR><BR>" tên này bị gì thế nhỉ?...vừa đi vừa lầm bầm cái gì đó, ko phải hắn ta crazy chứ nhỉ?...nhìn thấy ghét ghét sao ấy...chắc là công tử bột đây mà..."<BR><BR>-mà cô giúp việc đâu ko hái trái lại để cậu hái thế-Nhật Anh hỏi<BR><BR>-ko, cây này chỉ có mình tôi được trèo thôi-Diệu Linh nhìn Nhật Anh nói<BR><BR>-sao thế?<BR><BR>-đặc quyền đấy, cây này tự tôi trồng đấy-Diệu Linh nói<BR><BR>-cậu tự trồng àh? Tôi tưởng cậu tiểu thư lắm cơ mà-Nhật Anh nói như đó là 1 chuyện hiển nhiên<BR><BR>-tiểu thư thì ko được trồng cây à?-Diệu Linh nhìn vs ánh mắt hơi bực bội, Nhật Anh thấy thế thì cười... "haha, nhỏ này tức nhìn dễ thương thiệt, phải chọc tiếp mời được"<BR><BR>-ý tớ ko phải thế mà sao cậu trèo cao thế? <BR><BR>-trèo mới hái được chứ<BR><BR>-tiểu thư cũng biết trèo cây cơ đấy<BR><BR>-anh có bị gì ko, có ai cấm ko cho tiểu thư trèo cây ko hả?<BR><BR>-à ko, đâu có ai cấm đâu, chỉ là từ hồi nào đến giờ tớ ko thấy con gái trèo cây bao giờ cả-Nhật Anh nói thản nhiên trong khi máu của Diệu Linh thì đang lục ục chuẩn bị sôi lên... <BR><BR>-thế thì bây giờ thấy rồi đấy, chắc tại anh công tử bột quá nên ko thấy những cảnh như thế này chứ gì?<BR><BR>-tớ làm gì mà công tử bột chứ, mà hình như mình bằng tuổi nhau nên Diệu Linh cứ gọi tên đi, gọi anh thấy tớ già quá đó-Nhật Anh nói "hừm, nhỏ này cũng đâu có vừa đâu, tưởng nói gì nghe đó chứ" <BR><BR>-...<BR>-...</P>

<P>Diệu Linh vs Nhật Anh cứ nói qua nói lại 1 hồi hai người thấy mệt...Diệu Linh nói<BR><BR>-ê, Nhật Anh cầm giùm cái giỏ cho tui xuống coi- Diệu Linh kêu<BR><BR>-ừ, đưa đây-Nhật Anh đanh ngồi ở cành cây bên dưới nói rồi giơ tay ra-từ từ thôi nghe, té bây giờ...<BR><BR>-hahaha...nói năng lạ lùng, tui mà té mới sợ đó-Diệu Linh dưng dưng tự đắc...vừa trao cái giỏ xuống, Diệu Linh thấy 1 trái vừa to vừa đỏ nên với tay hái. Lúc ấy Nhật Anh cũng vừa đặt cái giỏ xuống nền đất...<BR><BR>-Diệu Linh, làm jì mà còn chưa xuống thế hả?-Nhật Anh nói rồi ngước mặt lên nhìn Diệu Linh-...còn hái nữa àh, xuống nhanh lên...coi chừng té đó...-Nhật Anh nói lại, lần này thái độ của Nhật Anh rất khác thừong...<BR><BR>-ko sao đâu, hái trái này nữa th...thôi...-Diệu Linh vừa dứt lời thì...-aaaaaaaaaaaaaaaaa<BR><BR>----------------------------------------------------------<BR><BR>Trong ko gian ngột ngạt, cảm giác khó chịu cứ làm đầu Diệu Linh như muốn nổ tung ra...Diệu Linh chỉ lờ mờ nhìn thấy mọi vật xung quanh, nữa thật nữa mê...<BR><BR>"...sao anh Đức Tuấn lại ở đây nhỉ? Cả Đinh Nhật nữa này...và...Nhật Anh nữa, sao 3 người này lại ở cùng mình nhỉ?...hơ...đây đâu phải phòng ytế đâu...ở đâu thế nhỉ?...hay là mình nằm mơ?"-Diệu Linh thở mạnh ra, hơi thở mệt nhọc như bị cái gì đó dè nén...Diệu Linh lại nhìn xung quanh "...hình như ko phải mơ,...mà sao anh Đức Tuấn và Đinh Nhật lại ngồi ngủ thế kia...còn Nhật Anh lại ngồi cạnh giường mình nữa..."...<BR><BR>Diệu Linh cứ mơ màng mơ màng cho đến khi Nhật Anh cất tiếng gọi Diệu Linh<BR><BR>-Diệu Linh, tỉnh rồi à?...nhìn gì thế, ngủ đi chứ, khuya rồi còn gì?-Nhật Anh nói như ra lệnh<BR><BR>-hừm...sao...sao Nhật Anh lại..ở đây?-Diệu Linh nói khó nhọc, cổ họng khô ran, mỗi một lời là lại rát buốt...<BR><BR>-Diệu Linh bị sốt cao, anh ko ờ đây với Diệu Linh thì làm thế nào hả?<BR><BR>-...có nước ko?-Diệu Linh hỏi mà mắt cứ nhíu lại...mệt quá<BR><BR>-có có, em chờ chút nhé-Nhật Anh nói rồi lật đật đi lấy nước, nhưng khổ nỗi Nhật Anh ko biết chính xác cái bình nước ở đâu nên cứ mò hết hũ này đến bình kia...nhìn ngộ hết sức luôn đó...<BR><BR>"...coi cái bộ dạng này thì ai cũng phải cười hết, con nhà đại gia có khác, đi lấy nước kiểu này chắc mình chết khát rồi anh ta mới đưa nước đến quá"-Diệu Linh khẽ cười<BR><BR>Sau một hồi hì hục, Nhật Anh cũng mang được ly nước ấm cho Diệu Linh, Diệu Linh uông xong thì thấy thân nhiệt dường như giàm xuống, nó ko ngột ngạt, nóng hừng hực như trước nữa...cơn mê lại kéo đến, mắt Diệu Linh cứ nhíu lại...thấy thế Nhật Anh nói<BR><BR>-ngủ đi, khuya rồi đó<BR><BR>Lúc này thì Diệu Linh chỉ biết có gật đầu thôi chứ mệt quá rồi ko nói them được gì cả...<BR><BR>----------------cơn mê...lại giấc mơ đó...----------------<BR><BR><BR>-aaaaaaaaaaaaa-Diệu Linh la lên<BR><BR>-này, làm sao thế...-Nhật Anh ko kip nói tiếp nữa, Diệu Linh đang rơi từ trên cây xuống...<BR><BR>"phịch"...Diệu Linh rơi như trái táo xuống người Nhật Anh<BR><BR>-ui...đau quá đi-Diệu Linh xoa xoa đầu mình rồi khẽ kêu...<BR><BR>-...-sao Nhật Anh ko nói gì hết nhỉ?<BR><BR>-đau quá trời luôn...-Diệu Linh đang nói thì ìm bặt, tròn xoe mắt nhìn Nhật Anh <có chuyện gì thế nhỉ???><BR><BR>-cậu nặng quá đấy, xuống được chưa vậy?-Nhật Anh nhìn thẳng vào cặp mắt long lanh của Diệu Linh nói làm Diệu Linh ngượng đỏ chín mặt luôn...<BR><BR>-a...sr Nhật Anh, tui ko cố ý-Diệu Linh vội bật dậy...<BR><BR>-biết rồi, té từ trên đó mà cố ý chắc chết rồi, cái cây đó cao gần 3 mét đó-Nhật Anh ngồi dậy phủi phủi quần áo<BR><BR>-sr, Nhật Anh có bị sao ko vậy? có bị thương ko vậy?-Diệu Linh nhìn Nhật Anh hỏi <nhìn Diệu Linh tội nghiệp kinh luôn ấy><BR><BR>Nhật Anh thấy thế buồn cười quá nhưng lại giả vờ đau, ôm ngực nói...<BR><BR>-thế này mà còn hỏi có sao ko àh? Bể tim người ta rồi nè-<sặc, ông này xạo bà cố luôn-super xạo><BR><BR>-đâu, đau thật àh, có cần đến bệnh viện ko?-Diệu Linh tưởng thật<BR><BR>-...hahaha...bị lừa rồi nhóc ơi, tưởng khôn ngoan lắm, ai dè ngây thơ thấy ớn luôn đó-Nhật Anh ôm bựng cười ngặt nghẽo...<BR><BR>"hừng hực" "hừng hực"...lửa bốc hcáy cả 1 vùng trời...thấy nóng quá Nhật Anh ko cười nữa, quay lại nhìn...<BR><BR>-á...Diệu Linh làm gì thế...tớ xin lỗi, lần sau tớ ko chọc thế nữa đâu...-Nhật Anh nói dứt câu thì cũng vùng dậy chạy<BR><BR>-đứng lại coi tên công tử bột kia-Diệu Linh đuổi theo...lửa vẫn cứ hừng hực cháy trong ánh nhín của cô nhóc<BR><BR>Hai người đang rượt duổi nhau, Diệu Linh ko chạy lại Nhật Anh nên Nhật Anh chỉ đi lùi thôi, ko chạy vs tốc độ lớn...hai người chẳng chú ý xung quanh gì cả...<BR><BR>"bốp"...Nhật Anh đụng phải ai đó, té về phía trước, còn Diệu Linh đang đà chạy lên...làm 1 cái ành trên người Nhật Anh<BR><BR>-haiz...sao cứ bị té hoài vậy-Diệu Linh nhìn chằm chằm vào Nhật Anh chứ ko nhìn người mà Nhật Anh đụng phải<BR><BR>-bộ tại tớ hả, ai biểu Diệu Linh cứ đuổi hoài vậy?-Nhật Anh ngoan cố cãi lại<BR><BR>-muốn ăn đập hả?-Diệu Linh nói rồi đứng thẳng người dậy, đang tính đá cho Nhật Anh 1 cái nhưng bỗng nhiên bị khựng lại...Diệu Linh nhìn chằm chằm người đứng trước mắt mình<BR><BR>-Diệu Linh, nhìn gì thế...-Nhật Anh thấy lạ cũng ngước lên nhìn và cũng nhìn trân trối họ<BR><BR>-cháu...cháu chào bác-Diệu Linh cố gắng lễ phép trong khi thấy papa của Diệu Linh và cha Nhật Anh đang ôm bụng cười như điên...<BR><BR>-cha, sao cha lại cười như thế?-Nhật Anh kéo cha mình ra 1 gốc cây gần đó<BR><BR>-con cấm ta cười àh? Ta đã nói là con sẽ đổ rồi mà...hahaha...-cha Nhật Anh vẫn tiếp tục cười<BR><BR>-cha...-Nhật Anh kêu lên như muốn cha cậu ấy ngưng cười<BR><BR>-hahaha...lần đầu tiên...lần đầu tiên ta thấy con trai ta lại ngốc nghếch như thế đấy...hahaha, về nhà phải kể lại cho mẹ con nghe mới được-cha Nhật Anh vẫn cười<BR><BR>Bên Diệu Linh<BR><BR>-papa cười gì nhiều thế, ruồi bay vô miệng giờ<BR><BR>-nhìn hai đứa tụi con ta mắc cười quá, ai đời đụng phải người ta mà ko để ý là mình dụng trúng ai nữa...<BR><BR>-papa...Nhật Anh đụng chứ con có đụng đâu<BR><BR>-nhưng tiếp sau đó, con còn muốn đánh cậu ta nữa phải ko? Con cũng đâu có chú ý đến bọn ta đâu...<BR><BR>-papa..<BR><BR>...........<BR><BR>...............<BR><BR>......................<BR><BR>-thôi hai cha con về nhé<BR><BR>-ừ, mai mốt rãnh tôi lại đến<BR><BR>-cháu chào bác ạh-Diệu Linh cúi chào, Nhật Anh cũng như thế<BR><BR>Không thấy ai trả lời, cả hai cùng ngước lên...<BR><BR>-papa đừng cười nữa mà<BR><BR>-cha...<BR><BR>Ngày đầu tiên kết thúc như thế, chẳng có gì đặc biệt cả...đâu phải cuộc tình nào cũng bắt đầu 1 cách bất ngờ..., tiếp sau đó, Diệu Linh lại thấy cảnh mình cùng Nhật Anh và mấy đứa bạn đang chơi đùa trên bãi biển, lúc nào giữa Nhật Anh và Diệu Linh cũng xảy ra tranh cãi hết nhưng lúc nào cũng có tiếng cười cả...</P>

<P>Nắng sớm chiếu vào qua khung cửa sổ...mùi của nắng thật là thơm, thơm như mùi cỏ dại, mùi của sức sống dai dẳng...tiếng chim hót líu lo bên ngoài cánh cửa nhỏ ấy...dù cho có nhắm mắt lại ta cũng hình dung được cảnh đất trời của bình minh, của sự sống...<BR><BR>Không khí trong phòng chợt trong lành lạ thường, khác với mọi khi, khác với cái mùi thuốc ở phòng ytế...Diệu Linh nhẹ nhàng mở mắt ra, từ từ chậm rãi như đang tắm nắng sớm vậy, Diệu Linh vươn mình khỏi cái giường trải nệm trắng muốt...<BR><BR>-ah...sảng khoái quá,...ưm...đây là đâu thế nhỉ...-Diệu Linh nói rồi nhìn xung quanh, bất chợt nhìn thấy ah Đức Tuấn và Đinh Nhật đang ngồi ngủ trên cái ghế đối diện...Diệu Linh cố nhìn khắp phòng tìm kiếm ai đó...<BR><BR>"Nhật Anh đâu rồi nhỉ?...hay dó chỉ là giấc mơ..."<BR><BR>Diệu Linh dừng ánh mắt lại khi thấy Nhật Anh đang úp mặt ngủ trên giường Diệu Linh <úp có cái mặt thôi đấy nhá>, ko hiểu sao Diệu Linh lại thấy vui, Diệu Linh lấy tay vuốt mấy sợi tóc bám trên má Nhật Anh sang 1 bên, nhìn Nhật Anh cười hạnh phúc...cũng lúc đó, Diệu Linh đâu có để ý, anh Đức Tuấn đã tỉnh giấc và nhìn thấy hết cảnh ấy...<BR><BR>Đức Tuấn ko hài lòng, trong lòng bực bội nhưng lại thấy nụ cười hạnh phúc đó của Diệu Linh nên vẫn giả vờ ngủ tiếp...trong thâm tâm của Đức Tuấn bây giờ tồn tại 2 dòng suy nghĩ đối nghịch nhau...<BR><BR>1 là ko cho Nhật Anh vs Diệu Linh quay lại vs nhau<BR><BR>2 là nêu Diệu Linh hạnh phúc thì dù ko muốn, Đức Tuấn vẫn chấp nhận...<BR><BR>Chà chà, ông anh thương em gái quá nhỉ...<BR><BR>-ơ...Diệu Linh tỉnh rồi àh,sao ko gọi-Nhật Anh cũng thức luôn, câu nói vừa rồi cũng đã đánh thức Đinh Nhật ...<BR><BR>-...đây là đâu thế?-Diệu Linh nhìn 3 người hỏi<BR><BR>-bệnh viện-3 người đồng thanh trả lời...<BR><BR>-sao lại bệnh viện, em nhớ đang nằm ờ phòng ytế cơ mà<BR><BR>-tối hôm đó anh nghe cậu ta gọi điện báo em đang ở bệnh viện nên anh chạy đến đây luôn-Đức Tuấn nhìn Nhật Anh nói<BR><BR>-thế tôi bị làm sao vậy?-Diệu Linh quay sang hỏi Nhật Anh<BR><BR>-bác sĩ bảo bị sốt cao thôi, nghĩ ngơi sẽ hết<BR><BR>-vậy sao lại đưa tôi đến bệnh viện?<BR><BR>-tại thấy Diệu Linh sốt cao quá nên cô giám thị gọi xe chở Diệu Linh đi luôn-Nhật Anh nói<BR><BR>-sốt cao sao dễ hết thế, bây giờ tôi có bị làm sao đâu<BR><BR>-dễ hết cái gì, cậu nằm đây gần 4 ngày rồi đó-Đinh Nhật chen vô nói <từ nãy đến giờ thấy lép vế quá nên chen vô nó cho có vai trò đó mà><BR><BR>-cái gì??? 4 ngày rồi àh?-Diệu Linh thật sự thật sự ngạc nhiên<BR><BR>-bệnh nhân phòng này làm ơn giữ im lặng giùm, còn nhiều người khác cũng bệnh nữa đấy-cô ytá thò đầu vô nói làm Diệu Linh đỏ bừng cả mặt xin lỗi cô ytá<BR><BR>-này...3 người cười gì thế?-Diệu Linh cáu<BR><BR>-hahaha...nhìn Diệu Linh ngộ quá-Nhật Anh nói<BR><BR>-ơ...mấy người muốn ăn dép à?-Diệu Linh lườm từng người một...-anh Đức Tuấn, em muốn xuất viện, anh đi làm thủ tục đi<BR><BR>-ừ, anh thấy em cũng khỏe rồi, mình về trường đi-Đức Tuấn cũng ko nhịn được, vừa cười vừa nói<BR><BR>-anh...ko được cười nữa<BR><BR>-ừ...anh đi đây-Đức Tuấn nói rồi ra khỏi phòng<BR><BR>-Diệu Linh, tớ đi rửa mặt lát tớ quay lại nhé-Đinh Nhật nói<BR><BR>-ừ-Diệu Linh gật đầu<BR><BR>-cậu mà làm gì Diệu Linh là chết vs tôi đấy-Đinh Nhật nói nhỏ bên tai Nhật Anh<BR><BR>-vớ vẫn-Nhật Anh chỉ đáp vỏn vẹn thế thôi<BR>Ai cũng ra ngoài hết, chỉ còn lại Nhật Anh và Diệu Linh thôi, hai người chợt lặng im...<BR><BR>-em...em hết mệt chưa-Nhật Anh hỏi<BR><BR>-...tôi hết rồi<BR><BR>-...Diệu Linh này, anh thấy em ở đây nguy hiểm quá, sắp tới đây trường có 10 người về VN học, em cùng anh về nhé-Nhật Anh suy nghĩ một hồi rồi nói<BR><BR>-...tại sao phải về cùng anh-Diệu Linh cũng vẫn ngoan cố<BR><BR>-ở đây, anh thấy em lúc nào cũng gặp nguy hiểm cả, mình về đi-Nhật Anh nhắc lại<BR><BR>-...-Diệu Linh ko nói gì nữa...hình như đang phân vân<BR><BR>-đồng ý nhé-Nhật Anh lại nói<BR><BR>-...-Diệu Linh chưa kịp nói thì Đức Tuấn đi vào<BR><BR>-bây giờ thì xuất viện được rồi đấy, chuẩn bị dồ đạc đi Diệu Linh<BR><BR>-vâng...-Diệu Linh nói rồi gom dồ của mình vào...Nhật Anh cũng dọn phụ, dù ko muốn nhưng Đức Tuấn cũng rất phân vân... "thằng nhóc đó cũng rất chăm lo cho con bé Diệu Linh mà...hình như nó thức trắng mấy đêm rồi thì phải..."<BR><BR>3 tiếng sau...<BR><BR>Tại phòng của Diệu Linh<BR><BR>-ôi, Diệu Linh, cậu về rồi àh, mấy bữa nay đến thăm lần nào cậu cũng chưa tĩnh, bọn tớ lo quá-nhóm bạn của Diệu Linh nói<BR><BR>-cám ơn mấy cậu đã lo lắng cho tớ, tớ ko sao rồi, vẫn khỏe đây mà<BR><BR>--"tất cả giáo viên trong trường lên phòng họp gấp"-thầy hiệu trưởng thông báo...<BR><BR>-thầy gọi anh kìa-Diệu Linh nhắc<BR><BR>-ừ, anh đi đây, tí anh quay lại<BR><BR>-biết rồi mà, em có chạy đi đâu đâu-Diệu Linh đùa<BR><BR>-chà chà, Diệu Linh có ông anh tử tế nhỉ-Rollar nói<BR><BR>-hahaha...phước của tớ đấy-Diệu Linh cười<BR><BR>-cậu vẫn như trước ko thay dổi gì cả-Kate nói<BR><BR>-thay dổi gì? Mới có mấy ngày chứ có phải mấy nắm đâu-Diệu Linh nói<BR><BR>Nhìn thấy Diệu Linh vẫn đùa vui như ngày nào, Nhật Anh và Đinh Nhật cũng yên tâm hơn. Nhật Anh và Đinh Nhật cùng ra ngoài để lại ko gian cho mấy nhỏ trò chuyện...<BR><BR>-cậu về nghĩ được rồi đó-Đinh Nhật vừa nhìn ra chậu hoa trước cửa phòng Diệu Linh vừa nói<BR><BR>-...sao tôi lại phải về?-Nhật Anh quay sang nhìn Đinh Nhật<BR><BR>-...bây giớ Diệu Linh khỏe rồi, cậu nên về phòng nghĩ đi, ở đây có tôi lo là đủ rồi-Đinh Nhật nói<BR><BR>-...nhưng tôi chưa muốn về, mà về hay ko là quyền của tôi ko phải của cậu<BR><BR>-hừm...tuy ko muốn nhưng tôi cũng phải thừa nhận là lần này nhờ có cậu mà Diệu Linh ko sao cả-Đinh Nhật vẫn nhìn ra xa, ánh nhìn của 1 người bất lực trước tình yêu của mình<BR><BR>-chuyện đó ko cần cậu phải nói<BR><BR>-...tùy cậu vậy-Đinh Nhật nói rồi trở vào phòng của Diệu Linh<BR><BR>-hừm...-Nhật Anh nhìn về phía Diệu Linh rồi lại nhìn về phía phòng họp của giáo viên</P>

<P>Chiều hôm đó,...<BR><BR>-Diệu Linh-Đức Tuấn bước vào<BR><BR>-anh...<BR><BR>-sắp tới mở khóa học đầu tiên của trường mình bên VN...-Đức Tuấn kéo ghế ngồi rồi nói tiếp-có 10 người của trường về bên ấy học, em chuẩn bị đồ đi, anh đăng kí tên em rồi đấy...<BR><BR>-anh...anh nói cái gì cơ?-Diệu Linh hỏi lại <BR><BR>-em về đi, anh thấy em ở đây toàn gặp rắc rối ko thôi, vả lại cha mẹ cũng mong em lắm đấy<BR><BR>-...nhưng em vẫn muốn học bên này hơn mà-Diệu Linh nói<BR><BR>-thôi đi, anh bảo về mà<BR><BR>-anh...<BR><BR>-ko nói nữa...<BR><BR>-------------------------------------<BR><BR><BR>1 tuần sau...<BR><BR>Tại phòng thầy hiệu trưởng,...<BR><BR>-các em...sao 8 gương mặt sáng giá trong top 10 người có thành tích học tập cao nhất trường lại sang VN hết vậy...biết thế này thầy ko thông báo còn tốt hơn, thầy thấy tiếc quá đi thôi...-ông thầy hiệu trưởng nói vs bộ mặt sầu thảm...<BR><BR>-thôi mà thầy, ở đây cũng còn nhiều người có thàh tích học tập cao lắm mà thầy-Diệu Linh nói<BR><BR>-đúng đấy ạ, ko có bọn em thì còn nhiều người khác nữa mà thầy...<BR><BR>-...<BR><BR>-...<BR><BR>Mấy thầy trò ngồi nói chuyện 1 lát thì 8 người này đi ra chuẩn bị cho buổi lễ chia tay...uhm, 8 người gồm nhóm 5 thằng bạn của Nhật Anh, Nhật Anh, Diệu Linh, Đinh Nhật, 2 người còn lại thì...tiếp sau truyện sẽ biết nhé...^-^<BR><BR>-Diệu Linh này, hành lý chuẩn bị đến đâu rồi?-Đạt hỏi<BR><BR>-à, xong cả rồi, thế còn mấy cậu thì sao?<BR><BR>-ok hết rồi, sáng mai mới bay mà, còn sớm lắm...<BR><BR><BR><BR>Tại 1 phòng nào đó trong dãy ký túc xá nữ...<BR><BR>-chị, chị đi thật sao?<BR><BR>-ừ<BR><BR>-thế chị có quay lại ko?<BR><BR>-ko biết<BR><BR>-thế còn con bé kia thì sao hả chị?<BR><BR>-sao là sao?<BR><BR>-chẳng lẽ chị để yên cho nó sao?<BR><BR>-sao lại để yên, mấy bữa nay có nhiều người đi cạnh nó quá, tao ko làm ăn được jì cả...-người này dập tay xuống bàn...<BR><BR>-thế chị định làm gì?<BR><BR>-đáng lẽ ra thì thực hiện trò cảnh cáo cuối nhưng thôi...tao sẽ trả cho nó cái khác...<BR><BR>-là gì thế ạ?<BR><BR>-chúng mày ko phải hỏi nhiều<BR><BR>...<BR>...<BR>...<BR><BR>Sáng hôm sau, tại sân bay...<BR><BR>-Diệu Linh, em về nhớ nhắn cha mẹ là anh vẫn khỏe nhé-Đức Tuấn nhìn Diệu Linh nói<BR><BR>-vâng, anh ở lại phải tự chăm sóc mình đấy nhé<BR><BR>-ừ, khi nào rãnh anh sẽ về...<BR><BR>-mấy cậu nhớ trông chừng con bé giùm tôi đấy-Đức Tuấn nói vs mấy anh chàng đi theo <sặc...xài từ "trông chừng" luôn mới ghê chứ...thật pó tay vs ông anh này luôn đấy...><BR><BR>-anh à, em đâu còn con nít đâu <BR><BR>-kệ, nhiều khi em cũng nghịch như con nít đấy thôi<BR><BR>Đức Tuấn và Diệu Linh người dặn dò, người đùa giỡn...mấy anh chàng kia nhìn vào chỉ biết cười và cười thôi...<BR><BR>-"" các hành khách chú ý, chuyến bay về VN sắp cất cánh, đề nghị ...""<BR><BR>-thôi mấy đứa đi đi-Đức Tuấn nói<BR><BR>-vâng, bye bye anh nhá-Diệu Linh nói rồi kéo vali đi, theo sau là 7 chàng trai nổi bật <vì hầu hết nữ tiếp viên đều gián mắt vào mấy người đó đến nỗi quên mất nhiệm vụ của mình luôn...><BR><BR>...kì lạ nhỉ?...chỉ có 8 người lên máy bay, còn 2 người nữa đâu rồi...<BR><BR>Tại phòng thầy hiệu trưởng...<BR><BR>-thầy, có lẽ họ đã bay rồi thầy nhỉ?-1 thầy giáo nói<BR><BR>-ừ, nghĩ cũng tiếc, mà kéo nhau đi hết 8 người...toàn học sinh ưu tú ko...-ông thầy vẫn thở dài<BR><BR>-thế còn hai con bé kia đâu rồi?-thầy hiệu trưởng lại hỏi<BR><BR>-tụi nó kêu đi chuyến sau vì có chuyện bận-ông thầy ấy lại nói -hai con bé ấy hình như đang làm cái gì thì phải, mấy bữa nay thấy cứ thậm thà thậm thụt chuẩn bị cái gì đó ấy...<BR><BR>-cậu phải quản chúng chứ, cháu của cậu mà ...<BR><BR>-vâng, em lo liệu hết rồi<BR><BR>-ừm...<BR><BR>----------------------------------------------<BR><BR><BR>Trên máy bay...<BR><BR>-ê nè, Diệu Linh đọc gì thế?-Đinh Nhật hỏi <Diệu Linh ngồi giữa Nhật Anh và Đinh Nhật ...7 thằng con trai vs 1 cô gái, hem bít xếp chỗ thế nào, xếp đại thôi><BR><BR>-à cái này hả, tạp chí doanh nghiệp trẻ ấy mà-Diệu Linh nói<BR><BR>-Diệu Linh cũng hay đọc tạp chí nhỉ?-Đinh Nhật nói<BR><BR>-ừm, tại thấy hay hay thì đọc thôi...-Diệu Linh đang nói thì phát hiện ra trên truyền hình đang phát kênh thời sự thế giới nên đưa quyển tạp chí sang bên Nhật Anh nói<BR><BR>-nè Nhật Anh, cất giùm quyển này coi<BR><BR>-ừ, đưa đây anh cất cho-Nhật Anh nãy giờ ngồi nghĩ gì gì đó nên ko nói chuyện, bây giờ mới thấy lên tiếng...<BR><BR>"" bản tin về sàn giao dịch chứng khoán, sáng nay vừa có thông báo chính thức, cổ phiếu INDEX tăng x.x% và... ""<BR><BR>Nghe đến đây thì Diệu Linh chợt cười đắc chí<BR><BR>-yeah...mình biết ngay là INDEX sẽ lên mà h<BR>ahaha...-điệu cười giòn giã khiến mọi người chú ý, nhóm bạn của Nhật Anh ngồi hàng ghế sau chồm lên hỏi<BR><BR>-có chuyện gì thế?<BR><BR>-her her...-Diệu Linh cười trừ rồi nói- ko có gì đâu, mấy cậu đừng bận tâm<BR><BR>-hahaha...em làm cái trò gì thế?-Nhật Anh cố gắng "diều chỉnh" tiếng cười cho nhỏ nhất nhưng vẫn phát ra tiếng...<BR><BR>-haiz...nhìn anh cười kinh thật, im đi cho tôi nhờ-Diệu Linh bực bội nói nhưng lại nghe thêm 1 giọng cười khác bên cạnh, liền quay sang...</P>

<P>-hừ...cà cậu cũng thế nữa à? Mấy người muốn thấy máu đổ lắm hả?-khói đang từ từ bốc lên<BR><BR>-ấy ko ko...bọn anh im mà, em mà thế nữa chắc nổ máy bay đấy, dừng lại đi nào-Nhật Anh nói vs vẻ đầu hàng<BR><BR>-ừ, ko nói nữa, ko cười nữa, cậu hạ hỏa đi-Đinh Nhật bồi thêm, sau vụ Diệu Linh nhập viện đến giờ thì quan hệ giữa Nhật Anh, Diệu Linh, Đinh Nhật bỗng dưng nhẹ nhàng hơn, cái nhẹ nhàng có nghĩa là ko căng thẳng như trước nữa nhưng lại thêm sự đắn đo, suy nghĩ riêng của từng người.<BR><BR>-liệu mà nghe lời đi đấy nhá-Diệu Linh ngăm nghe<BR><BR>-em biết rồi, xin chị tha cho-Nhật Anh vờ nói<BR><BR>-hừ, láo chị dập chết hết nhá- Diệu Linh hưởng ứng ngay, cả máy bay chỉ có nhóm của Diệu Linh là vui vẻ nhất, mọi người xung quanh nhìn vào cũng cười theo, cười vì sức sống tuổi trẻ trong họ quá mãnh liệt...<BR><BR>Chẳng mấy chốc, chuyến bay kết thúc, máy bay hạ cánh...<BR><BR>-phù, đến nơi rồi- Diệu Linh thở phào bước xuống<BR><BR>-wa...sân bay VN cũng đâu có tệ, đẹp lắm đấy chứ-Don nói<BR><BR>-lần đầu qua đây mà đã thấy thân thuộc rồi-Banda nói<BR><BR>-chà chà, Banda nhà ta hôm nay trữ tình gớm nhỉ-Nargon xỉa xói Banda<BR><BR>-a, thằng này láo, dám nói tao thế àh-Banda quay qua đánh thằng bạn cái <giỡn thôi mà><BR><BR>-thôi đi nhanh lên về nhà tao chỉ mấy chỗ hay lắm-Nhật Anh nói<BR><BR>-ok đi-mấy người này đi đến đâu gây ồn ào đến đó...hotboy phiền thật nhỉ...<BR><BR>-------------------------------------------<BR><BR><BR>-con bé Diệu Linh sao chưa ra nhỉ?-mẹ Diệu Linh lo lắng- bà ấy tên Lan<BR><BR>-bà cứ từ từ, con nó sẽ ra ngay thôi mà...ơ...-cha Diệu Linh_ông Hùng nói rồi như nhìn thấy gì đó<BR><BR>-gì thế ông?-bà Lan hỏi<BR><BR>-kia chẳng phải gia đình nhà thằng Nhật Anh sao?-ông Hùng chỉ về phía trước<BR><BR>-đâu...-bà Lan nhìn theo hướng ông ấy chỉ - ừ đúng rồi, nhưng sao họ lại ở đây?<BR><BR>-bà hỏi tôi thì tôi hỏi ai đây hả?<BR><BR>-hứ, ông ko biết thì làm sao tôi biết<BR><BR>-thôi nào dừng thế chứ, lớn tuổi rồi mà còn...-cha của Diệu Linh chưa nói hết câu thì cha Nhật Anh_ông Phương hỏi<BR><BR>-ơ...ông bà đến đây đón ai vậy?<BR><BR>-...đón ai cũng phải báo cáo cho ông àh?-cha Diệu Linh hỏi, từ dạo đính hôn trước, hai ông này vẫn còn hục hặc vs nhau<BR><BR>-tôi ko có ý đó<BR><BR>-thôi nào, ông ko thể ko gây sự với ống ấy được à?-hai bà vợ cùng đồng thanh <ý tưởng lớn gặp nhau đây mà, mà nói cho cùng thì hai bà vợ cũng thân nhau lắm...><BR><BR>-sao bà lạ thế, tôi nói là quyền của tôi mà-hai ông cũng đồng thanh lại phản công <ặc...hai bà vợ vs hai ông chồng này là cặp bài trùng rồi nhỉ ^-^ ><BR><BR>-sao lại nhái tôi-hai ông lại nói<BR><BR>-có ông nhái tôi thì có...<BR><BR>-ông thì có ...<BR><BR>Thế là chiến tranh giữa những người già xảy ra, hai bà vợ ngao ngán lắc đầu...đang cãi nhau thì tiếng đám tiểu quỷ của hai cặp vợ chồng này lên tiếng<BR><BR>-ah...mẹ vs cha đi đón con hả?-Diệu Linh hớn hở<BR><BR>-ôi, Diệu Linh của mẹ...-bà Lan ôm chầm lấy cô hạnh phúc, rồi bà quay sang khều ông chồng<BR><BR>-nè nè ông ơi,...con nó ra rồi nè<BR><BR>Thế nhưng ông ấy ko nghe...<BR><BR>-ông có thôi cãi nhau ko thì bảo?-bà Lan quát<BR><BR>-...-hai ông bạn im lặng hồi lâu rồi cha của Diệu Linh lên tiếng-ơ...Diệu Linh con về rồi àh, cha...sao...sao cậu lại đi vs con Diệu Linh Diệu Linh nhà tôi?-ông Hùng nhìn Nhật Anh chằm chằm<BR><BR>-cháu chào bác-Nhật Anh và mấy thằng bạn cúi chào thật lễ phép<BR><BR>-con...sao con lại đi vs cậu Nhật Anh vậy?-bà Lan bây giờ mới nhìn thấy <BR><BR>-con...-Diệu Linh chỉ bít nhe răng cười thôi-...cha, mẹ để sau hãy nói kể ra tì dài dòng lắm <BR><BR>-ơ...con...-cha vs mẹ của Nhật Anh ko nói nên lời hết nhìn Nhật Anh rồi lại nhìn Diệu Linh<BR><BR>-mẹ, con về với mấy thằng bạn...-Nhật Anh cười tươi như hoa <sặc...con trai mà cười tươi như hoa...hình như đầu óc của người nghĩ ra chuyện này có vấn đề...^-^...tui chứ ai><BR><BR>-cháu chào hai bác-mấy thằng bạn ấy lại cúi chào<BR><BR>-ờ ờ, các cháu đưa hành lý ra xe nhà bác rồi cùng về luôn nhé-mẹ Nhật Anh_bà Vy nói<BR><BR>-vâng ạh, chúng cháu cám ơn hai bác<BR><BR>-ừ, Nhật Anh đưa mấy bạn của con ra xe đi-bà Vy cười nói<BR><BR>--- bên nhà Diệu Linh ---<BR><BR>-anh Đức Tuấn nhắn vs cha mẹ là anh ấy khỏe lắm, khi nào anh ấy rãnh thì anh ấy sẽ về thăm cha mẹ-Diệu Linh nói<BR><BR>-ừ...thế cậu đây là...-bà Lan ngạc nhiên<BR><BR>-bác...bác ko nhận ra cháu à...cháu là Đinh Nhật đây ạ-Đinh Nhật nói<BR><BR>-Đinh Nhật...ah, bác nhớ ra rồi, thằng bé hay đi vs Đức Tuấn ngày trước đúng ko?<BR><BR>-vâng, cháu đây ạ...-Đinh Nhật cười tươi<BR><BR>-ơ...thằng bé này cũng học chung vs Diệu Linh nhà bác à?-ông Hùng hỏi<BR><BR>-vâng ạh, con học cạnh lớp của Diệu Linh ạ-Đinh Nhật lễ phép trả lời<BR><BR>-thế sao, bác tưởng học chung cơ đấy-bà Lan nói<BR><BR>-bác cứ đùa cháu, cháu đâu có cái phúc đó đâu-Đinh Nhật cười nói<BR><BR>-hihihi...cháu khách sáo thật đấy-Diệu Linh vs cha đang nói chuyện thì cha Diệu Linh nhận được điện thoại,...cha Diệu Linh nghe xong thì nói<BR><BR>-bà này, mình về thôi, ở tập đoàn có khách đến<BR><BR>-ừm...cháu về cùng bác luôn đi-bà Lan đề nghị<BR><BR>-ơ...dạ...thôi, cháu về thẳng nhà mẹ luôn ạh-Đinh Nhật hơi ngạc nhiên<BR><BR>-thế ko về nhà bác được à?-bà Lan hơi tiếc-thế sao mẹ cháu ko ra đón cháu?<BR><BR>-dạ...cháu về ko nói vs ba mẹ cháu-Đinh Nhật gãi đầu nói<BR><BR>-ơ..cái thằng này, làm thế ba mẹ lo đó...thôi về nhanh đi<BR><BR>-vâng...chào hai bác cháu về...tớ về nhé Diệu Linh<BR><BR>-ừ...cậu về đi-Diệu Linh nói<BR><BR>Mọi chuyện xảy ra như thế mà Nhật Anh ko thể nói được lời nào...ko nói nhưng suy nghĩ...khi Đinh Nhật rời khỏi chỗ đó, Nhật Anh chợt mỉm cười<BR><BR>"hahaha...thằng ấy về rồi, thấy nó đứng vs Diệu Linh sao khó chịu quá đi...về đây rồi thì ko có cửa phá anh mày đâu..." Nhật Anh lại nhìn đăm chiêu về phía Diệu Linh "nhưng cha mẹ Diệu Linh hình như thích thằng Đinh Nhật...như thế thì thật sự khó khăn đây..." Nhật Anh "bận " suy nghĩ ko biết rằng mọi cử chỉ của mình đều bị mẹ nhìn thấy...<BR><BR>-Nhật Anh,...Nhật Anh...con làm jì mà thừ người ra vậy?-bà Vy vỗ vai Nhật Anh nói<BR><BR>-à ko...con có làm jì đâu-chối đây đẩy...<BR><BR>-vậy mình lên xe về đi anh, người ta về hết rồi kìa-bà Vy nói<BR><BR>-ừ, về, mấy cháu theo bác nhá-ông Phương nói<BR><BR>-vâng ạh-mấy thằng bạn của Nhật Anh đáp...<BR><BR></P>

<P>Bên Diệu Linh thì cha mẹ vs Diệu Linh cũng chuẩn bị về, hai nhà ra đến ngoài bãi xe thì chạm mặt nhau, Nhật Anh chỉ nhìn Diệu Linh cười còn 5 thằng bạn của Nhật Anh thì...<BR><BR>-bye bye Diệu Linh, khi nào rãnh, mình đi chơi nhé -mấy thằng ấy khẽ nói, khẽ nhưng cha Diệu Linh cũng nghe được...<BR><BR>-chuyện này là như thế nào, con chưa giải thích cho cha rõ mà, con nói đi-hai ông này lại dồng thanh, hai ông vừa dứt lời thì hai đứa con ko hẹn mà cùng nói<BR><BR>-con đã bảo về nhà rồi con nói mà<BR><BR>Nhật Anh, Diệu Linh cùng hai ông cha ngơ ngác nhìn nhau, hai bà mẹ lại lắc đầu, 5 thằng bạn thì ôm bụng cười<BR><BR>-ông/ anh/ em đừng có bắt chước tôi/ tôi/anh-4 người này lại đồng thanh hô lên<BR><BR>Hai bà mẹ bực quá, chỉ hô nỗi 1 tiếng thôi...<BR><BR>-Về!!!!!!!<BR><BR>-hừm, ...-hai nhà lại lườm nhau...lườm mỏi mắt rồi thì cũng leo lên xe về...^-^<BR><BR>Vậy là chuyện sân bay đã trôi qua...<BR><BR><BR>Gia đình Nhật Anh...<BR><BR>Sau khi 2 chiếc xe dừng lại ở cổng nhà Nhật Anh <1 chiếc chở gia đình Nhật Anh, 1 chiếc chở 5 người còn lại...> một căn nhà cực lớn và cực đẹp, để nói sơ về cái đẹp đó nhá...căn nhà đơn thuần chỉ có 5 tầng + vs sân thượng thôi...<đơn thuần quá nhỉ???> cánh cổng cao những 3m sơn màu đen <là cửa tự động đấy nhá...> có những cây cổ thụ rất cao và rậm rạp, nhà của Nhật Anh được xây theo phong cách Pháp, sơn màu trắng xám, có những đường viền màu đen cộng vs mấy cây cổ thụ kia nên nhìn rất cổ kính...hừm, bên ngoài thì nhìn đẹp như thế đấy ko biết bên trong như thế nào nữa, thui quay lại chuyện của Nhật Anh nhé. Cha mẹ Nhật Anh nói<BR><BR>-đây là nhà hai bác, các cháu cứ để hành lý đó bác kêu người ra mang vào cho<BR><BR>-dạ ko cần đâu ạ, chúng cháu tự mang vào được mà-Nargon nói<BR><BR>-tụi bay cứ để đó đi, tao vô kêu ông quản gia xử lý cho-Nhật Anh nói<BR><BR>-ơ cái thằng này, ăn nói vs bạn bè mà như thế hả?-bà Vy trách<BR><BR>-ko sao đâu bác, bọn cháu gọi thế cho thân mật ấy mà-Đạt nói<BR><BR>-mẹ dừng quan trọng hóa vấn dề như thế-Nhật Anh nhìn mẹ cười<BR><BR>-phải đấy, bà cứ để tụi nhỏ thoải mái đi-ông Phương nói-...thôi ta vào nhà nào, để hành lý đó lát có người mang vào- ông Phương nói rồi vào trước<BR><BR>-mình vào đi-bà Vy nói rồi theo sau ông Phương vào nhà<BR><BR>---------------------<BR><BR>Phía trong ngôi nhà...<BR><BR>Mở của chính ra là cả 1 ko gian rộng lớn, mỗi góc nhà là 1 chùm đèn pha lê sáng chói, trên trần nhà còn ko ít các loại đèn vs đủ màu sắc, kiệu cọ...bàn ghế toàn bằng gỗ quý...các vật dụng trong nhà hầu hết là hàng hiệu, ...tiếng bà Vy cất lên<BR><BR>-các cháu dùng phòng ở tầng 3 nhé, phòng Nhật Anh cũng trên đó đấy, lên sắp xếp hành lý rồi tắm rửa đi- bà Vy hiền lành nói<BR><BR>-vâng ạ-mấy cậu chàng lon ton theo Nhật Anh lên phòng<BR><BR>Lúc này bà Vy mới đi vào phòng của hai ông bà ở tầng 2, bà Vy gõ cửa<BR><BR>-ông à, ông thay đồ xong chưa?<BR><BR>-ừ, xong rồi bà vào đi-ông Phương nói<BR><BR>Bà Vy mở cửa vào, ngồi lên giường nói<BR><BR>-ông này, tại sao thằng Nhật Anh lại về cùng con bé Diệu Linh thế nhỉ?<BR><BR>-làm sao tôi biết được-ông Phương cũng ngồi xuống nói<BR><BR>-vậy đi hỏi Nhật Anh ha ông<BR><BR>-ừ tất nhiên phải thế rồi, nhưng cho tụi nó tắm rửa xong cái đã<BR><BR>-uhm...mà tôi thấy thằng Nhật Anh nhà mình nhìn con bé Diệu Linh vs ánh mắt lạ lắm...<BR><BR>-lạ là lạ như thế nào?<BR><BR>-hình như...hình như nó vs con bé Diệu Linh có ý định quay lại thì phải<BR><BR>-ko thể có chuyện đó, bà nghĩ cái jì vậy? tuy con bé ko tỏ thái độ gì với nhà mình, lúc gặp ở sân bay nó cũng cúi chào lễ phép nhưng hai đứa nó ko thể dễ dàng nói quay lại là quay lại được-ông Phương phản bác<BR><BR>-nhưng tôi thấy con nó cứ nhìn con bé ấy hoài à, với lại nhìn nó bây giờ vui vẻ hơn rất nhiều so vs quảng thời gian nó chưa đi du học đấy thôi<BR><BR>-bà ko nhớ ngày xưa con bé Diệu Linh phải xấu hổ như thế nào khi thằng con mình bỏ đi ko đến lễ đính hôn à?-ông Phương lại hỏi<BR><BR>-tôi...nhưng linh cảm của tôi như thế mà,linh cảm của người mẹ luôn đúng mà, dạo trước lúc nó bỏ đi tôi cũng thấy bất an trong người đấy, chẳng phải tôi đã nói vs ông rồi sao?-bà Vy vẫn nói<BR><BR>-hừm...dù sao cũng hãy từ từ chờ xem sao đã-ông Phương thấy ko cãi nỗi bà Vy nên đành ngừng chiến <BR><BR><BR>---<BR><BR>Trên tầng 3...<BR><BR>-wow...nhà mày bự kinh nhỉ, lên tầng 3 mà đi muốn rụng chân luôn-Don nói<BR><BR>-như nhà mày mà mày nói thế àh?-Nhật Anh nhìn Don nói<BR><BR>-Nhật Anh tầng 3 có mấy phòng vậy-Đạt vừa xếp hành lý vừa hỏi<BR><BR>-ưm...mười mấy phòng ấy, ko nhớ rõ nữa-Nhật Anh nói <...nhà mình mà cũng ko nhớ chính xác nữa...><BR><BR>-...mừơi...mười mấy phòng lận á?-mấy thằng bạn nhìn Nhật Anh trân trối<BR><BR>-cũng bình thường thôi mà-Nhật Anh trả lới ngây thơ<BR><BR>-...ừ...bình thường, từ bây giờ nhà mày giàu nhất đám đấy-Luân nói<BR><BR>-...-Nhật Anh nhìn mấy đứa bạn khó hiểu-...giàu nghèo gì?<BR><BR>-thì nhà mày giàu nhất mà-Banda nói<BR><BR>-hừm...ko giàu nghèo gì hết, tắm rửa rồi xuống nhà ăn cơm nhanh đi-Nhật Anh nói như hiểu ý mấy thằng bạn<BR><BR>-ừ ừ...bọn tao chỉ đùa thế thôi chứ có ý gì đâu<BR><BR>-ê mà mẹ mày hình như biết mày vs Diệu Linh có chuyện thì phải-Nargon nói<BR><BR>-làm sao mà biết được?-Nhật Anh ngạc nhiên<BR><BR>-thì lúc ở sân bay, lúc mày nhìn Diệu Linh thì mẹ mày đã thấy rồi<BR><BR>-...mẹ thấy rồi àh...thế cũng tốt, mai mốt nói chuyện đỡ sock<BR><BR>-...mày tính khi nào nói?-Don hỏi<BR><BR>-...tao cũng chưa chắc...thôi đừng nói nữa, tối nay tao dẫn đi bar-Nhật Anh nhe răng cười<BR><BR>-hahaha...thằng này hiểu bọn tao nhỉ-mấy tên quỷ sứ ấy cười ầm lên...<BR><BR>---<BR><BR><BR>Sau khi ông Hùng giải quyết mấy vụ việc ở tập đoàn về...<BR><BR>-sao con lại đi cùng thằng bé kia?-ông Hùng hỏi<BR><BR>-ai cơ ạ...Đinh Nhật hay Nhật Anh ạh?-Diệu Linh giả ngây giả ngô<BR><BR>-thì con của lão già kia kìa-ông Hùng lại bực bội khi nghĩ đến ông Phương<BR><BR>-thì con học chung trường vs Nhật Anh chứ có jì đâu<BR><BR>-chỉ đon giản thế thôi sao?-bà Lan đặt ly nước xuống rồi hỏi<BR><BR>-cha ko tin<BR><BR>-chứ cha muốn con nói jì nữa đây?<BR><BR>-cha muốn biết đầu đuôi câu chuyện<BR><BR>-con đã nói là chỉ học chung trường thôi mà, ko có chuyện jì đâu mà cha mẹ cứ làm cho to chuyện thế-Diệu Linh nói <BR><BR>-...con có dám hứa là ko có chuyện jì ko?-bà Lan nói<BR><BR>-...con...con hứa-Diệu Linh nói<BR><BR>-...vậy con lên phòng đi-ông Hùng nói<BR><BR>-vâng-Diệu Linh nói rồi đứng dậy đi lên<BR><BR>-xong rồi xuống ăn con nhá-bà Lan nói<BR><BR>-vâng ạ...<BR><BR><BR><BR>-ông tin con ko?-bà Lan hỏi<BR><BR>-...có...chỉ chút chút thôi-ông Hùng nói <thế thì nói đại ko tin cho rồi...nhỉ...><BR><BR>-ko nên ko tin con...nhưng thật sự là tôi thấy nó lạ lạ...<BR><BR>-ừm...phải theo dõi thôi<BR><BR>-ông nhớ làm cho kín đáo nhé, con bé mà biết thì mệt đó<BR><BR>-ừ, tất nhiên sẽ thế...<BR><BR><BR>Vậy là cha mẹ hai bên đều nghi ngờ rồi...tiếp theo sẽ như thế nào đây nhỉ...nhìn thấy hai đứa con đi về cùng nhau họ ko nghi ngờ mới là lạ...</P>

<P>Tại phòng Diệu Linh...<BR><BR>-hừm...biết ngay là sẽ nghi ngờ mà...haiz...phiền thật-Diệu Linh thả mình trên chiếc giường của mình, cầm điện thoại lên...<BR><BR>"alô...Diệu Linh hả?"<BR><BR>"ừ, ko tớ thì ai mà còn hỏi"<BR><BR>"lại có chuyện jì nữa thế? Bọn nhóc đó lại phá cậu àh?"<BR><BR>"...tớ về nước rồi"<BR><BR>"............."<BR><BR>"này...cậu cón nghe chứ...Khánh Ngọc "<BR><BR>"cậu về bao giờ sao ko nói tớ biết?" -Khánh Ngọc hằn học<BR><BR>"mới về thôi"<BR><BR>"nhưng sao lại về trong lúc này, còn khóa học thì sao?"<BR><BR>"chỉ là chuyển về đây học thôi mà...mà khi nào cậu về vậy?"<BR><BR>"...2 tháng nữa"<BR><BR>"vậy tớ đành đi đến đó trước vậy"<BR><BR>"ừm...cậu cứ đến đó đi, tớ học 2 tháng nữa là đến kì nghỉ được 3 tháng chơi cho thỏa thích"<BR><BR>"ok..."<BR><BR>"vậy nhé..."<BR><BR>"bibi"<BR><BR>"bibi"<BR><BR>.........<BR><BR>Tối hôm đó...<BR><BR>-bây giờ tụi bay đi bộ hay xe?-Nhật Anh quần áo "chỉnh tề" hỏi mấy thằng bạn<BR><BR>-là sao? Tự nhiên hỏi đi bộ hay đi xe là sao?-Banda hỏi<BR><BR>-đi bộ thì wa khu bar ổ chuột còn đi xe thì wa khu bar đại gia-Đạt nói<BR><BR>-...uhm...đi xe đi-Nargon nói<BR><BR>-ok, nhanh lên, xuống lầu nhớ đừng nói là đi bar đó nghe chưa-Nhật Anh mở cửa đi xuống<BR>...<BR><BR>-mẹ ơi, con dẫn mấy thằng này đi chơi tí nhá<BR><BR>-ừ, đừng về trễ quá là được rồi<BR><BR>-vâng-cả đám lao ra ngoài<BR><BR>15' sau, trên xa lộ...<BR><BR>"brừm" "brừm" "brừm" 1 chiếc xe lao vù vù vs vận tốc rất lớn...<BR><BR>-mày chạy nhanh vậy có sao ko đấy?-Luân hỏi<BR><BR>-ko sao đâu, mày đừng lo, cảnh sát nhìn thấy nó thì chạy mất dép rồi lấy gì mà bắt-Đạt nói<BR><BR>-sao lại thế?<BR><BR>-mỗi lần bị cảnh sát túm cổ hỏi con nhà ai...nó vừa nói tên cha nó ra là mấy ổng thả liền luôn ko hỏi han jì nữa-Đạt nói<BR><BR>-mày nhớ rõ nhỉ<BR><BR>-tao mà, hồi đó tao ghét nhất là mày đó<BR><BR>-...chậc chậc, tiền vs quyền vẫn là tất cả nhỉ?-Nargon lắc đầu...<BR><BR>-mày sao thế?-cả nhóm nhận thấy sự khác thường của thằng bạn<BR><BR>-ko có gì đâu...mà đến chưa, lâu quá đấy<BR><BR>-đến rồi này, ngay đằng trước đó-Nhật Anh vòng xe vào bãi...<BR><BR>Trong quán bar, nhạc giật "bất định"...lúc nhẹ nhàng bỗng chốc giật đùng đùng, trên sàn nhảy có cả trai lẫn gái, toàn dân nhà giàu...tất cả họ đều ăn mặc rát sành điệu...cũng như mọi khi, Nhật Anh cũng chỉ mặc cái quần jeans đen rách rưới vs áo sơ mi đen có hình rồng trắng, khoen tai màu bạc, vòng tay màu đen...<nói chung cái jì cũng đen vs trắng hết...>...chỉ tầm thường có thế thôi mà vừa bước vào cửa...<BR><BR>-a...chào đại gia, lâu lắm rồi mới thấy anh đến đây đấy, hôm nay dẫn khách đến quán em à...-một cô gái ăn mặc rất rất mát mẻ chạy ra chào đón<BR><BR>-ừm...cô em dành 6 chỗ thật tốt vào đấy, đừng làm phật ý anh, ko thì lỗ ráng chịu nhá-Nhật Anh nhìn cô ta nói<BR><BR>-vâng vâng, nhất dịnh như thế mà<BR><BR>-vào đi-Nhật Anh nhìn đám bạn<BR><BR>...<BR><BR><BR>-mẹ ơi, con đi chơi tí con về-Diệu Linh vừa nói vừa chạy ra cổng...<vội vàng nhỉ?><BR><BR>-về sớm nha con<BR><BR>-vâng...<BR><BR>...<BR><BR><BR>Ko đầy 10' sau, Diệu Linh đứng trước "MNB Bar",...<BR><BR>Hôm nay, Diệu Linh mặc theo phong cách tomboy, nhìn xinh cực, vs chiều cao người mẫu 1m78 cộng thêm đôi boot cao 5 phân...nhìn dáng mảnh khảnh rất đáng yêu...tóc Diệu Linh thì uốn cong nhìn rất sành điệu...cộng thêm cái mặt nạ màu bạc hình cánh bứơm...nhìn rất rất khác bình thường, có lẽ ngay cả cha mẹ Diệu Linh nhìn cũng ko nhận ra cô bé phá phách này lại là cô con gái ngoan ngoãn của họ...<BR><BR>Bên trong quán vẫn rất ồn ào <bar luôn thế mà...>, khi đi qua cửa phải đưa thẻ thành viên, Diệu Linh rút ra 2 tấm thẻ, 1 vàng 1 đỏ <tất nhiên là lặng lẽ ko cho ai biết rồi...mà thẻ vàng vs thẻ đỏ làm như trong bóng đá ấy nhỉ? ^-^ > suy nghĩ một hồi Diệu Linh đưa cho người quản lý xem tấm thẻ màu đỏ...<BR><BR>Sau khi làm thủ tục kiểm tra "thân thế" xong, Diệu Linh vào ngồi ở 1 bàn trống quan sát mọi thứ...ở đây ai cũng đeo mặt nạ hết, họ chỉ biết nhau qua những kí hiệu mà chỉ họ biết...Diệu Linh đang ngồi uống nứơc thì có 1 cậu chàng kéo ghế ngồi cạnh<BR><BR>-cô em là thành viên mới của bar phải ko?<BR><BR>-ừm...-Diệu Linh gật đầu<BR><BR>-rất hân hạnh được làm quen-cậu ta giơ tay ra<BR><BR>-tôi cũng thế-Diệu Linh bắt tay cậu ta-thế cậu tên gì ?<BR><BR>-hưm...tôi hả, cứ gọi là Lâm đi, mà nè cái kí hiệu trên áo nè, cậu cũng có đấy-Lâm nói rồi chỉ tay vào bên vai phải của cậu ta<BR><BR>-...uhm...ok, thanks-Diệu Linh vờ như ko biết nên nhìn vai áo mình rồi nói<BR><BR>-...ko có gì, mà cậu tên Linh đúng ko?<BR><BR>-ừ, trên áo có viết mà<BR><BR>-ừ, mà cậu có biết hết mọi người chưa hay để tớ giới thiệu cho<BR><BR>-thôi khỏi, để tự tôi làm quen cũng được-Diệu Linh từ chối<BR><BR>-thế sao được, cậu đi theo tớ-Lâm nói rồi kéo tay Diệu Linh chạy vào 1 căn phòng <sặc...ý đồ gì đây...nguy hiểm wá...><BR><BR>-này từ từ chứ-Diệu Linh nói<BR><BR>-hìhì, sr cậu đau tay hả...giới thiệu nhé, đây là phòng Vip I-Lâm cười nói rồi mở cửa<BR><BR>-hả...Vip I àh...thôi thôi tôi ko vào đâu, cậu vào đi-Diệu Linh giật tay ra<BR><BR>-ơ...có chuyện gì thế?-Lâm ngạc nhiên chạy theo<BR><BR>-...ko có chuyện gì đâu, chỉ là...chỉ là tôi...phòng Vip I là của nhóm điều hành mà-Diệu Linh ngồi xuống chổ lúc nãy<BR><BR>-...nhóm diều hành thì có làm sao đâu<BR><BR>"hôm bữa nghe thằng nhóc ấy nói mới nhận thêm thành viên lâu năm vào nhóm điều hành, hình như cũng tên Lâm thì phải...hay là... "nghĩ thế Diệu Linh liền hỏi-cậu...cậu ở trong nhóm điều hành phải ko?<BR><BR>-...sao Linh biết?-Lâm nhìn Diệu Linh ngạc nhiên<BR><BR>-...thì đâu thành viên nào dám lao vào phòng Vip I như thế đâu<BR><BR>-ừm...cũng phải, tớ chỉ mới vào nhóm điều hành được 2 tháng thôi-bây giờ Lâm mới thừa nhận<BR><BR>-...vậy àh, thế cậu giữ chức gì?<BR><BR>-chỉ làm thư kí thôi-Lâm gãi đầu<BR><BR>-hìhìhì vậy cũng giỏi lắm rồi còn jì, nhóm điều hành của MNB bar đâu phải dễ vào-Diệu Linh nhìn Lâm nói<BR><BR>-uhm...cám ơn vì lời khen, thế bây giờ Linh muốn đi tham wan ở đâu nào?<BR><BR>-ko, bây gờ tôi chỉ muốn ngồi uống nứơc thôi, cậu đi làm việc của cậu đi-Diệu Linh nói-mà gọi tôi là Diệu Linh ấy, đó là tên tôi<BR><BR>-ok, bây giờ tớ qua chỗ mấy thằng bạn nhá, lát tớ lại ghé-Lâm nói<BR>-ừm, cậu đi đi</P>

<P>Tại phòng Vip I...<BR><BR>-kết quả sao rồi?-1 cậu nhóc chừng 18 tuổi ngồi gác chân lên ghế hỏi<BR><BR>-con bé này hơi khó dụ, hình như con nhà giàu thì phải-Lâm nói<BR><BR>-vì thế tôi mới bảo anh cưa con nhóc đó<BR><BR>-ừm...mà làm như thế mình đâu được lợi lộc jì đâu<BR><BR>-nhỏ đó là thành viên mới đúng ko?<BR><BR>-ừ mà sao thế nhóc<BR><BR>-này, chức của tôi cao hơn anh đấy nhé<BR><BR>-ừ ừ biết rồi<BR><BR>-nói tóm lại tôi muốn anh cưa nhỏ đó, MNB bar có càng nhiều con nhà đại gia càng tốt, như thế nhất định chị ấy sẽ vui-cậu nhóc cười đắc ý<BR><BR>-chị nào?-Lâm hỏi<BR><BR>-chị...mà anh hỏi làm jì?<BR><BR>-tò mò thì hỏi thế thôi<BR><BR>-ko hỏi nữa, anh ra cưa nhỏ đó tiếp đi<BR><BR>-hừm, cậu là bố tôi à?<BR><BR>-ko, tất nhiên là ko rồi, nhưng nhìn con nhóc đó dễ thương thế mà<BR><BR>-hừm...thôi được rồi, tại nhỏ đó dễ thương nên anh mày mới làm thôi đó-Lâm nói rồi bước ra...<BR><BR>---quay lại chỗ Nhật Anh ---------<BR><BR>-Nhật Anh nè, mày thường vô đây để làm gì?-Luân hỏi<BR><BR>-hửm...làm gì áh?...để coi...uống bia, uống rượu, nhảy...ko thì...đánh bài...ừm...còn ngắm mấy em nữa chứ-Nhật Anh ngồi nhớ lại khoảng thời gian lúc trước<BR><BR>-chà chà ghê nhỉ, mày có Diệu Linh rồi mà cũng thế nữa àh?-Nargon hỏi- ko biết có chuyện gì đã xảy ra vs Nargon mà cậu ta luôn điềm tĩnh lại mở miệng nói trong những trường hợp này<BR><BR>-ko, đó là lúc chưa biết Diệu Linh, từ khi biết Diệu Linh rồi tao thấy chẳng có ai bằng cô ấy cả nên có đi thì cũng uống mấy ly rồi về thôi-Nhật Anh lắc đầu nói<BR><BR>-vậy là chính Diệu Linh là người làm mày thay đổi đúng ko?-Banda hỏi<BR><BR>-có lẽ thế, lúc đầu Diệu Linh ko thùy mị đâu, tụi bay biết ngày đầu gặp như thế nào ko?<BR><BR>-sao ?sao? kể nghe coi-Đạt hớn hở <nguyên 1 lũ nhìu chuyện><BR><BR>-mày biết tao thấy Diệu Linh lần đầu là cô ấy đang làm gì ko?<BR><BR>-mày ko nói sao tụi tao biết-Don nói<BR><BR>-Diệu Linh đang trèo cây để hái táo đấy-Nhật Anh nói chậm rãi<BR><BR>-...mày đùa àh, nhìn tiểu thư thế kia mà cũng biết trèo cây hái trái nữa àh?-Luân nghi ngờ<BR><BR>-mày ko tin àh?-Nhật Anh nhìn vào Luân hỏi<BR><BR>-ừ, con gái như Diệu Linh thì phải thùy mị chứ<BR><BR>-nhưng mày nhầm rồi, khi gặp Diệu Linh thì tao thấy bị lôi cuốn bởi sự kiêu ngạo của 1 con bé tiểu thư, lại thêm vẻ ngây thơ lắm tội nữa, nói chung lúc đó tao ko thể ko để ý đến Diệu Linh-Nhật Anh kể về Diệu Linh cho mấy thằng bạn nghe...<BR><BR>-vậy chuyện gặp nhau thì sao?-Banda hỏi<BR><BR>-chuyện là như thế này, cha của tao vs cha của Diệu Linh là bạn thân...-câu chuyện cứ bắt đầu và kết thúc như chúng ta đã biết...<BR><BR>Lại nói về Diệu Linh...<BR><BR>-Diệu Linh, sr vì để cậu đợi lâu-Lâm chạy lại chổ của Diệu Linh đang ngồi<BR><BR>-ko sao đâu, tôi đã bảo cậu ko ra cũng được rồi còn gì<BR><BR>-hìhìhì, mà năm nay Diệu Linh bao nhiêu tuổi vậy?<BR><BR>-ko nhớ nữa...19 20 gì đó-Diệu Linh nói cho qua chuyện<BR><BR>-hưm...nhỏ tuổi hơn tớ sao?<BR><BR>-thế Lâm bao nhiêu?<BR><BR>-Lâm hả...năm nay Lâm 22 rồi<BR><BR>-chỉ hơn có 2 tuổi thôi mà<BR><BR>-vậy gọi tên đi nhá, Diệu Linh vs Lâm ha...<BR><BR>-ok...-Diệu Linh nhìn vào đồng hồ rồi nói- làm wen thế nhé, hôm khác Diệu Linh đến, bây giờ phải về rồi bye Lâm nhá<BR><BR>-về sớm vậy sao...<BR><BR>-ừ <BR><BR>-vậy Diệu Linh về nhé-Lâm đứng dậy tiễn Diệu Linh ra tận cửa...<BR><BR>-bibi-Diệu Linh vẫy tay chào rồi ra về...<BR><BR>-hừm...hôm nay chỉ thế thôi, hôm sau thì xin số điện thoại...từ từ thôi-Lâm đứng nhìn theo Diệu Linh khẽ nhếch mép...<Lâm là người như thế nào đây nhỉ?...bí ẩn quá></P>

<P>Lâm nhấc máy gọi cho ai đó...<BR><BR>"alô, anh Lâm hả?"<BR><BR>"ừ, chú mày về sao ko nói mà để mẹ chú mày gọi điện báo cho anh vậy hả? "<BR><BR>"a...em về định đến nói cho anh biết nhưng mãi lo chuyện mấy thằng bạn nên em quên mất"<BR><BR>"hừm...lúc nào cũng có lý do hết, mà chú mày dẫn cả bạn về đây nữa hả?"<BR><BR>"vâng, mai em sang nhà anh nhá?"<BR><BR>"ừ, dắt mấy đứa bạn của chú mày theo luôn đi...mà đang ở đâu thế?"<BR><BR>"em đang ở SM bar"<BR><BR>"anh nói bao nhiêu lần rồi mà chú mày ko chịu nghe, qua bên MNB bar này tốt hơn mà"<BR><BR>"xì...em ko thích MNB bar, lúc nào cũng phải đeo mặt nạ hết, nhìn cứ như tượng ấy"<BR><BR>"anh bảo đảm vs chú mày, qua bên đây tốt gấp 10 lần bên SM luôn đấy"<BR><BR>"chà chà ông thư ký đi câu khách kìa...mới làm thư ký có 2 tháng mà đã vậy rồi...ko hiểu ở đó có jì mà anh lại say mê như thế..."<BR><BR>"lắm lời anh đập cho sưng mặt bây giờ, thế tóm lại chú mày đến ko?"<BR><BR>"ưm...ok, khi nào rãnh em kéo lũ này đi theo luôn"<BR><BR>"được rồi khi nào đến thì gọi cho anh, tối nào anh cũng ở MNB bar hết áh"<BR><BR>"vâng"<BR><BR>"vậy nhá, bye bye"<BR><BR>...................<BR><BR>23h30'<BR><BR>Trước cửa phòng Nhật Anh...<BR><BR>-trễ rồi tụi tao về phòng ngủ luôn đây-Đạt nói<BR><BR>-ok, tao cũng mệt rồi, mai gặp lại-Nhật Anh nói rồi mở cửa bước vào, mấy thằng bạn cũng về phòng...<BR><BR>...<BR><BR>Trên chiếc giường thơm mùi hoa hồng, Nhật Anh nằm lăn qua lăn lại rồi nhìn lên trần nhà...căn phòng đầy hình của Nhật Anh được đặt ngay ngắn tên bàn và chì có duy nhất 1 tấm hình của Diệu Linh được lồng trong 1 cái khung bằng bạc, chạm đá rất đẹp...Nhật Anh quay sang nhìn tấm hình rồi với tay lấy nó...<BR><BR>-phải làm sao đây...chuyện của anh vs em sẽ gặp nhiều chông gai lắm đây...<BR><BR>-làm sao cho cha mẹ hiểu đây nhỉ...?<BR><BR>-khó thật...hay là...-Nhật Anh chợt vui sướng khi nghĩ ra 1 cái jì đó...<BR><BR>Vừa mỉm cười Nhật Anh vừa đeo tai nghe vào và thiếp đi bên cạnh khung hình ấy...<BR><BR>---------*---*---------<BR><BR>Những tia nắng tinh khôi của buổi nắng sớm nhảy nhót tung tăng trên mái tóc đen tuyền của 1 cô gái. Cô gái thật xinh xắn trong bộ đồng phục trường Gold, 1 ngôi trường nổi tiếng toàn con cháu nhà giàu, nhà quý tộc học....Trên con đường ngào ngạt hương hoa dại, chiếc xe đạp chầm chậm lăn bánh...<BR><BR>-cô chủ à, cô lên xe đi, cô đừng đi cái xe tầm thường đó-1 chú mặc áo đen thò đầu ra nói<BR><BR>-xí...tôi ko đi trong cái xe đó đâu, ngộp lắm, chú về nói vs papa tôi như thế nhé-cô gái nói rồi lại tiếp tục đạp xe đến trường<BR><BR>-cô chủ, cô chủ ơi...-chú lái xe gọi theo nhưng cô gái bỏ qua hết, ko thèm nghe gì cả...<BR><BR>Ngoài cổng trừơng Gold,...<BR><BR>-wow...trường nhìn đồ sộ quá...đẹp thật đấy-cô gái hí hửng dắt xe vào...<BR><BR>Ko hiểu sao, ai cũng nhìn chằm chằm vào cô gái, mọi người hết bàn tán xôn xao lại đến mấy con bé mắt xanh mắt vàng môi thì bóng lộn như bôi mỡ che miệng cười khúc khích, trông mà ghét...<BR><BR>-sao ai cũng nhìn mình thế nhỉ?-cô gái tự hỏi<BR><BR>-kì lạ thật, nhìn bọn chúng thấy ngứa mắt quá đi...chậc...bình tĩnh bình tĩnh, ngày đầu đi học đừng gây sự...-cô bé tự trấn an...<BR><BR>Sau khi dắt xe vào nhà xe, cô bé đến phòng giáo viên...<BR><BR>-em chào cô, em là Diệu Linh hôm nay em đến nhận lớp ạ<BR><BR>-hưm...em đến rồi à, cô chớ mãi đấy, cô rất hồi hộp ko biết con gái út của ông Vương xinh đẹp như thế nào mà mọi người ai cũng khen tấm tắc như thế...quả là em xinh thật đấy-1 cô giáo trẻ đi lại phía Diệu Linh nói<BR><BR>-cô quá khen, thế em học lớp nào hở cô<BR><BR>-a, cô quên mất, em theo cô lớpcô giáo dẫn Diệu Linh đến 1 căn phòng rộng, trang bị đầy đủ máy chiếu, máy lạnh, dàn thiết bị thực hành, nhất là có 1 chiếc TV ở cuối lớp...bên ngoài đề lớp 8A<BR><BR>-em học lớp 8A nhá, lát nữa mới đến giờ học cô sẽ giới thiệu em vs các bạn...<BR><BR>-vâng ạ...</P>

<P> </P>

<P> </P>

<P><BR><BR> </P>

<P>

<P> </P></P>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro