Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt cô vẫn kiên cường nhìn hắn mà không chịu cầu xin . Không khí dần cạn hết hắn bực tức buông tay ra . Cô ngồi sụp xuống đất , đưa tay đè ngực mà ho sặc sụa . Ánh mắt vẫn nhìn hắn chằm chằm :

– Anh …. giết nổi tôi sao ?

Hắn bước qua cô đá vào cánh cửa :

– Giết cô ? Cô đủ tư cách để tôi giết cô sao ?

Hắn đi rồi , chua xót dâng lên đến tận miệng , không sao dập tắt được , cô cố gắng kìm chế , không cho bản thân mình khóc , không thể để một chút yếu đuối nào lộ ra . Loạng choạng đứng lên , cô lê bước ra khỏi căn phòng vừa có một màn hỗn độn . Bước vội vào phòng tắm vớt nước lạnh lên mặt để giúp bản thân tỉnh táo .

Trong gương bây giờ thật chẳng giống cô nữa . Trên cổ ngoài vết hôn hôm qua còn có dấu tay bầm tím nhìn thật sống động .

Sống với mẹ kế , cô bị bà ta hành hạ về tinh thần bao nhiêu năm thì bây giờ bị hắn hành hạ còn nhiều hơn . Những năm ấy , cô đã phải cố gắng vượt qua , cố gắng không khóc trước những lời mắng chửi , lăng mạ mà bà ta dành cho cô .

Còn bây giờ thì sao ? Bây giờ mọi chuyện còn tệ hơn . Cả thể xác lẫn tinh thần đềy gần như kiệt quệ . Mới ngày hôm qua còn là một nhân vật khiến người ta ganh tị hôm nay đã trở thành một người khiến người ta nhìn vào đều khinh thường . Muốn trách cũng đã muộn , gạo đã thành cơm cô còn có thể làm được gì nữa ?

Coi nặng nề thả người lên giường , bữa tối cũng không ăn . Cô chỉ nằm đó áp mặt xuống gối , đôi mắt vô hồn lạc lõng chìm dần vào bóng tối .

Hắn lái xe đến quán bar trong thành phố , nơi mà hắn vẫn thường tụ tập bạn bè . Vừa bước đến cửa đã được ông chủ xun xoe chào đón , hộ tống vào phòng vip đã đặt trước . Lũ bạn của hắn gào ầm lên :

– Chà tụi mày , Dương tiên sinh tới !

Hắn cười nửa miệng ngồi vào vị trí chủ tọa :

– Đừng nói quá . Tôi vẫn là tôi thôi .

Lâm Cảnh nháo nhác nhìn xung quanh :

– Tại sao không đưa em dâu tới ?

Hắn nốc một hơi hết ly Chivas :

– Đừng có nhắc tới ! Cô ta là loại gì mấy người còn không biết sao ?

– Cậu cũng tham quá nha ! Thùy Dương với Thanh Ngân thì chọn một thôi chứ !

Hắn cười khẩy :

– Các cậu nghĩ tôi sẽ để cho cô ta sống yên sao ? Chỉ là chưa tới lúc tôi trao lại vị trí nữ chủ nhân cho Dương mà thôi .

Tiếng cười kèm theo tiếng vỗ tay vang lên :

– Chúng tôi chờ em dâu mới ! Cậu phải nhanh lên đó ! Ha ha ha !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro