Sau ngày bà đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì lạ ghê, nhà bà trống quá.

Bà đâu nhỉ?

Bà ơi, cháu biết viết chữ rồi bà ơi.

Chiều nào em cũng đến nhà bà ngó xem bà về chưa.

Bà đi chợ xa quá, năm năm rồi vẫn chưa thấy bà về. Nhà bà đã cũ, bụi bẩn bám đầy. Nhưng ngày nào cháu cũng dọn đây bà ơi.

Hì, ngay cả khi không có bà ở. Em vẫn quét nhà, lau nhà cho sạch. Nhưng không lau đi bức tranh em vẽ bà với em nắm tay ra chợ.

Bà bảo bà quý báu vật ấy lắm, nó quý hơn vàng bạc châu báu.

Cái giường bằng tre của bà đã bị mối ăn đến mục nát, nhưng em chẳng dám vứt đi.

Vì sợ, sợ khi bà về lại chẳng có giường nằm. Sợ rằng những kí ức sẽ chẳng còn nữa.

Ngày nào em cũng tới nhà bà dọn dẹp, vì em cũng sợ khi bà về sẽ không thấy em ở nhà.

Dù chân có đau nhức bà vẫn sẽ chạy đi tìm em, xem xem em ở đâu.

Em sợ bà đau nên chẳng dám đi lung tung đâu.

Bà từng nói rằng " Dù có hàng trăm năm nữa, cháu vẫn sẽ là mèo con ngoan của bà. Nhưng mà đời này thì không dài đến thế đâu cháu ạ. Nó ngắn lắm, nên bà chỉ dám nói thế thôi."

Bà không muốn em khóc vào ngày bà đi, nên bà đã làm em nhớ vào sau này, để em khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bà